Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng khi Im Nayeon còn đang ngon giấc thì bị Minatozaki Sana gọi dậy. Nàng quên mất hôm nay là thứ hai, bực tức đánh kẻ phá hoại mình rồi tiếp tục vùi vào lòng cô mà ngủ. Khó khăn lắm mới được một giấc ngủ ngon thế này, nàng nhất định phải tranh thủ mới được.

"Nayeon, chị mau dậy chuẩn bị cho Miyeon đến trường rồi còn đến công ty làm việc nữa. Hôm nay là thứ hai chứ không phải chủ nhật đâu."

Sana đẩy Nayeon ra, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, không ngừng xoa nhẹ nơi gò má ấy. Im Nayeon có chút khó chịu khi bị đánh thức sớm như vậy, nàng nhíu mày, khó khăn mở mắt. Vừa trông thấy ánh mắt người nọ đang nhìn chằm chằm mình, Nayeon lập tức đỏ mặt, nàng gỡ tay Sana ra, muốn ngồi dậy nhưng bị cô giữ lại. Cô ôm lấy nàng, bàn tay dịu dàng vuốt lấy mái tóc nàng, bên tai Nayeon phút chốc xuất hiện một âm giọng thật mềm mại khiến nàng xao động.

"Hôm nay em sẽ nấu bữa sáng thay cho Nayeon nhé?"

"Có...có được không đó?"

"Được mà."

Sana gật đầu, nhưng hành động sau đó của cô làm Nayeon phải nghi ngờ về câu nói vừa rồi. Rõ ràng cô đã bảo sẽ thay nàng nấu bữa sáng vậy sao vẫn ôm ghì lấy nàng mà chưa chịu rời giường. Im Nayeon nhíu mày, vươn tay đánh nhẹ vào lưng người nọ một cái.

"Còn không mau rời giường đi!"

"Em biết rồi, em chỉ muốn ôm Nayeon thêm chút nữa thôi mà."

Sana cười khúc khích. Vẫn còn sớm lắm, sẽ thật tiếc nếu lãng phí những giây phút ở cạnh nàng thế này. Trước đây cô quả là một kẻ ngốc khi năm lần bảy lượt đẩy Im Nayeon rời xa mình, vậy cho nên lần này mỗi phút giây kề cận nàng đều rất quý giá, rất đáng để Minatozaki Sana giữ lấy. Và cũng chẳng biết vì sao, hiện tại cô lại trở thành một con người miệng lưỡi, thích dùng lời ngon ngọt để nói chuyện với nàng. Lẽ nào tình yêu khiến con người ta thay đổi như thế sao?

"Vừa nãy em còn gấp rút gọi chị dậy, sao bây giờ lại trở thành tên lười biếng rồi?"

Im Nayeon bề ngoài làm ra vẻ vô cùng khó chịu nhưng trong lòng lại vô hạn vui sướng. Nhóc con này hôm nay còn biết nói những lời này với nàng nữa cơ đấy. Minatozaki Sana đúng là người thay đổi còn nhanh hơn trở bàn tay nữa.

"Em gọi trừ hao lúc chúng ta nằm nướng trên giường thôi. Chỉ mới 5h30, còn đến tận 1 tiếng 30 phút nữa để chuẩn bị mà."

Cô vùi mũi vào tóc nàng, hít lấy vài ngụm mùi hương thơm ngát tỏa ra từ đó. Ôi trời, cô nghĩ mình nên xài chung một loại dầu gội với nàng thì tốt hơn, cô thật thích mùi hương này.

"Chị nhớ là chúng ta đâu có thân thiết với nhau đâu nhỉ? Mau bỏ chị ra đi."

Im Nayeon chợt nhớ đến những lần Minatozaki Sana xa lánh nàng khiến bản thân có chút bất mãn mà bắt bẻ cô.

"Đó đã là chuyện quá khứ rồi mà chị. Hiện tại chúng ta thân thiết quá rồi, sắp cưới nhau luôn rồi còn gì."

Bây giờ thì Im Nayeon mới nhận ra Minatozaki Sana thật thâm sâu. Trước đây còn tỏ ra bản thân vô cùng chán ghét nàng thế mà hiện tại còn đòi cưới nàng. Nếu không phải vì căn bệnh của cô, Im Nayeon còn lâu mới tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.

"Ai nói chị sẽ đồng ý lấy em?"

Im Nayeon nói xong liền bực tức há miệng, gặm lấy vai người nọ.

"A đau... Không đồng ý lấy em vậy để em gả vào nhà chị cũng được."

Sau câu nói kia là một nhát cắn rõ đau khiến Sana nhăn mặt đẩy nàng ra. Cô đưa tay xoa vai, uất ức nhìn nàng.

"Sao chị lại cắn em? Em nói sai ở chỗ nào chứ?"

"Mấy người nói không thích phụ nữ mà! Bây giờ còn đòi gả cho tôi hả, muốn ăn đòn chứ gì?"

Im Nayeon chụp lấy cái gối bên cạnh chẳng thương tiếc đánh tới tấp vào Sana. Cái kẻ mặt dày này không trừng phạt thì không được mà.

"Thật sự là em đâu có thích phụ nữ, em chỉ thích Nayeon thôi mà."

Minatozaki Sana vừa giải thích vừa dùng tay đỡ đòn, ngỡ như Im Nayeon nghe được câu nói vừa rồi sẽ mát dạ nhưng không, nàng thậm chí còn ra tay mạnh hơn.

"Thế tôi là nam à? Cái đồ khó ưa này, tôi phải đòi lại món nợ bao ngày qua với em mới được!"

Vừa hôm qua còn dịu dàng như thế, ai có ngờ được hôm nay lại nổi cơn bão tố như vậy. Phụ nữ đúng là thay đổi nhanh đến chóng mặt mà.

"A...Nayeon...em...em thấy tim đau quá."

Minatozaki Sana đột nhiên ôm ngực trái, vẻ mặt đau đớn khiến Im Nayeon hoảng hốt quăng chiếc gối kia đi.

"Bệnh của em lại tái phát rồi, chị đi gọi bác sĩ đến."

Nayeon luống cuống định bước xuống giường thì bị cánh tay của Sana giữ chặt lấy, cô dùng vẻ mặt tái mét nhìn nàng, đứt quãng nói.

"Không...không kịp đâu..em không thở được nữa..."

Im Nayeon run rẩy khi nhìn thấy nhịp thở của cô dần yếu đi, nàng nhớ đến chuyện sơ cứu hôm trước. Bàn tay Sana lúc này đã trượt khỏi cánh tay nàng, đôi mắt mệt mỏi dần khép lại.

Nayeon cả người phát lạnh vì sợ, nàng hai mắt ướt nhòe, không ngừng vỗ vào mặt cô, ra sức gọi.

"Minatozaki Sana, em không được có chuyện gì, em còn phải gả cho chị nữa mà."

Nàng ôm lấy mặt cô, hít một ngụm không khí rồi tiến hành hô hấp nhân tạo như lần trước. Thật tội nghiệp Im Nayeon ngây thơ, nàng lại bị sập bẫy lần thứ hai.

Sana thừa cơ hội ôm chặt lấy eo nàng, không cho Nayeon cơ hội thoát ra, cô miết nhẹ lấy đôi môi ấy, bật ra một tiếng khúc khích trước sự ngẩn ngơ của Nayeon vào lúc này.

Là mùi kẹo sao? Hèn gì lại có vị ngọt.

Cô bình thản nhấm nháp mùi vị trên đôi môi nàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Buổi sáng tốt lành cô Im..."

Cô rời khỏi môi nàng, mỉm cười rạng rỡ rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng trước khi Im Nayeon nổi cơn thịnh nộ.

"Minatozaki Sana, tôi giết chết cô!"

Im Nayeon phóng nhanh xuống giường, khẩn trương đuổi theo người nọ.

"Có ngon thì đứng lại đó cho tôi! Mấy người cả gan dám lừa cả tôi hả?"

"Cô Im, em chỉ đùa thôi, chị đừng tức giận."

Sana né sang một bên tránh cuốn sách Nayeon quăng tới chỗ mình. Họ Im thật nóng nảy, cô cũng đâu phải là làm ra chuyện gì to tát đâu chứ.

"Đùa hả? Đùa kiểu đó đó hả? Em đi chết đi!"

Người ta nói giận quá sẽ mất khôn, câu này quả thật chí lý vô cùng. Bằng chứng là vừa dứt lời, Im Nayeon đã chụp quyển sách dày cộm đặt trên bàn, ném mạnh một phát đến chỗ Sana.

Và lần này Minatozaki Sana không đủ may mắn để né đòn được nữa.

[...]

Kết quả của cuộc hỗn chiến kia khiến Minatozaki Sana phải mang một miếng băng dán to đùng trên trán đến công ty. Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào vết thương của cô với đôi mắt hiếu kỳ làm Sana khó chịu, cô nhanh chóng đưa tay che vết thương kia lại.

"Che cái gì? Sợ mọi người biết em làm việc xấu rồi bị đánh à?"

Im Nayeon ở bên cạnh đẩy tay của cô ra.

"Không phải, vì em thấy nó khiến mặt em xấu đi cho nên mới muốn che lại thôi."

"Xấu đi càng tốt, em khỏi phải bị người khác theo đuổi."

"Vâng..."

Minatozaki Sana thở dài. Ngày tháng thê nô của cô hình như đã tới rồi.

"Chị cũng không muốn hung dữ với em đâu. Được rồi, tối nay nấu một bữa ngon cho em coi như bù đắp có chịu không?"

Nayeon cười trước khuôn mặt ủ rũ của Sana, nàng ôm lấy cánh tay người nọ, cùng cô tiếp tục tiến lên nơi làm việc.

Đúng lúc căng thẳng đã dịu xuống, vị cố nhân của Minatozaki Sana lập tức xuất hiện. Phó giám đốc Kim vừa nhìn thấy cô đã tươi cười tiến đến chào hỏi.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi Sana."

Trái ngược với sự niềm nở của anh ta, Nayeon lập tức khó chịu ra mặt, nàng đẩy Sana ra, hờn giận nhìn cô như muốn bảo rằng "tối nay em cứ ăn mì gói đi", rồi nhanh chóng bỏ đi.

"A chào anh. Xin lỗi, em có việc phải đi trước."

Cô cúi đầu chào anh ta rồi ba chân bốn cẳng chạy theo Nayeon.

"Nayeon, đợi em với!"

[...]

"239...239...à là căn này rồi!"

Cô gái nhìn địa chỉ trước cửa nhà, mừng rỡ mỉm cười. Mất thời gian từ Hàn bay sang Nhật Bản, cuối cùng cũng tìm được nơi mà cô muốn tìm rồi, cô gái khẩn trương nhấn chuông cửa.

Sau 3 phút, người giúp việc trong căn nhà bước ra mở cửa. Cô nhìn bà ta, dùng vốn tiếng Nhật của bản thân cất giọng hỏi.

"Xin hỏi, đây có phải là nhà của ông Minatozaki Toma không ạ?"

"Đúng vậy. Cô tìm ông chủ sao?"

Người giúp việc nhiệt tình đáp.

"Vâng, cháu là Jung Jihyun, là bạn ở Hàn Quốc của Sana, hôm nay cháu đến có chút chuyện cần gặp ông Minatozaki ạ."

"Được, mời cô vào nhà."

Người giúp việc mở cổng rộng ra, nghênh đón Juhyun đi vào trong. Cô đi theo sau bà, vừa đi vừa trầm trồ trước kiến trúc của nơi đây. Nhà Minatozaki quả thật rất giàu có.

Một nơi tốt đẹp như vậy sao lại sinh ra một kẻ vô lương tâm như thế kia chứ?

Nghĩ đến Minatozaki Sana trong lòng Jihyun không nguôi được nổi oán hận. Sau khi vất vả điều tra, từ lời nói của Miyeon và tin tức thu thập được, cô quyết tâm bay một chuyến đến Nhật để đòi lại công đạo cho Im Nayeon. Lần này để xem cô gái kia có sống sót khi nhà Minatozaki nghe được chuyện động trời kia không nhé.

-----

Vui chưa nè?  =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro