The madness of an enchanting obsession

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2: New Hope

Disclaimer: Naruto's characters belong to Kishimoto Masashi-sensei, the original fic belongs to AnnaDax, I only own the translation.

"Hinata! Neh, Tỉnh dậy đi! Tenten, mau đến đây!"

Kiba đỡ cô gái nằm bất tỉnh và cố gắng lay cô dữ dội. Đôi mắt cậu trừng lên sợ hãi khi cô không hề có phản ứng gì, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào vết chém sâu trên gò má cô. Phải mất thêm một chốc nữa, cậu mới nhận ra vết thương nặng trên bụng cô, màu đỏ thẫm của máu loang tràn ra cái áo cô mặc.

"Tenten!"

"Tôi đây. Đừng có réo !"

Cô gái thả phịch cái ba lô xuống đất rồi quan sát vết thương. Nếu một người nữa của gia tộc Hyuuga lại qua đời ngay trước mắt cô, cô sẽ không thể chịu nổi mất.

Tenten có học qua thuật trị thương, nhưng cô vốn không giỏi chữa trị. Tuy thế, cô cũng biết được vài kĩ năng căn bản như làm thế nào để cầm máu lại. Cô tháo găng tay và bắt đầu mò mẫm dò tìm trong ba lô. Quái nhỉ, sao không thấy băng đâu cả. Ờ phải, vì mình đã đưa cho Lee rồi mà...

Lee đến ngay cạnh Tenten khi cô chuẩn bị cất tiếng réo anh. Không cần nói lời nào, anh bắt đầu tháo băng ra khỏi bàn tay mình và trao nó cho người đồng đội cũ.

"Ấn vào đây" – cô giải thích trong khi một luồng sáng xanh tỏa ra từ đôi bàn tay cô – "Giờ thì giữ yên đó"

Kiba chỉ có thể quan sát hai thành viên của team Guy ngày xưa chữa thương cho Hinata. Cậu nhìn Shino, người vừa mới chạy ra từ bụi rậm.

"Hãy tìm kẻ đã tấn công" – Cậu rít lên, nhìn Shino đang thả một đàn bọ ra không trung "Tìm hắn và lôi hắn về đây cho tớ"

"Biết rồi!" – Chàng trai tộc Aburame quay lại rồi bắt đầu lần theo những dấu vết còn sót lại của kẻ đã tấn công Hinata.

Một sự tĩnh lặng bao phủ tất cả mọi người. Họ đứng đó, mỗi người tập trung làm một việc. Sau nhiều phút, ánh sáng xanh từ tay Tenten cuối cùng cũng biến mất trong khi cô thở hắt ra. Tenten gạt mớ tóc trên cổ cô gái còn đang bất tỉnh sang một bên rồi ấn nhẹ ngón trỏ và ngón giữa vào điểm đó. Thêm một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu ấy sống rồi!"

"Shino?"

"Tớ không tìm ra hắn."

Kiba gầm lên "Đi thôi."

"Để tớ cõng cậu ấy cho." Lee đứng dậy với cô gái tộc Hyuuga trong tay.

"Tớ sẽ lo cho cậu ấy" – Kiba ngắt lời và đỡ lấy Hinata. Cậu luôn quan tâm quá mức cần thiết với người đồng đội cũ đến độ không muốn mạo hiểm để điều gì đó tiếp tục xảy đến với cô nữa – "Đi thôi"

Cánh cửa bật mở và suýt tung ra khỏi bản lề.

Giữ chặt tay trái, Sasuke bước vào căn chòi nhỏ nằm tận sâu giữa những vách đá dựng đứng ở một nơi chắc chắn chẳng có ai dám sống giữa Thổ Quốc. Hắn giật một cái ghế rồi ngồi phịch xuống. Cởi áo ra, hắn kích hoạt Sharingan và cố gắng tìm chỗ bị thương. Là dây thần kinh? Hay là vấn đề với cột sống? Không, bọn tộc Hyuuga tấn công theo cách hoàn toàn khác. Bọn chúng đánh vào dòng charka. Hắn lần theo dòng charka của mình và có thể nhận thấy vấn đề ở đây là gì. Ngay dưới xương đòn, ở đầu phần vai trái, dòng chảy tắc lại tại đó. Hắn chạm nhẹ vào những ngón tay tê liệt. Vẫn còn ấm, vậy là tốt. Nếu đòn tấn công này mà khiến cánh tay hắn lạnh ngắt và chỉ còn nước cắt rời, hắn sẵn sàng đuổi theo con nhỏ đó và xé cô ta ra thành trăm ngàn mảnh.

Mà cô ta là ai nhỉ? Và bằng cách nào cô ta có thể đuổi theo hắn, trong khi hắn chắc chắn đã bỏ xa nhóm của cô ta như thế? Bộ đôi mắt đó có thể nhìn xa vậy được sao? Tên con trai tộc Uchiha day day thái dương bằng bàn tay còn cử động được. Trong kí ức của hắn, hắn chỉ nhớ có hai đứa tộc Hyuuga – một gã trai với dấu ấn chú trên trán, kẻ lúc nào cũng thích chiến đấu, và một con nhỏ lạ kì luôn nhìn Naruto với ánh mắt như thể cậu ta là chúa không bằng. Nghĩ lại thì, cái con nhỏ đó không có ấn chú trên trán, vậy tức là đến từ Bổn Gia. Liệu có phải đó cũng chính là đứa con gái mà hắn vừa chạm trán đó không? Hắn lắc đầu nguầy nguậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Phải, cô ta đã thay đổi quá nhiều. Mái tóc dài khiến cô ta không thể chiến đấu thoải mái, trang phục lại rộng thùng thình thế thi làm sao mà di chuyển nhanh được, còn ngực của cô ta...

Sasuke đứng phắt dậy và đá văng cái ghế. Ít ra hắn cũng đã khử được cô ta. Không ai có thể sống sót sau một nhát đâm sâu, và nhất là của Susanoo nữa chứ. Hắn sục tay vào mái tóc rối và nhìn xuống sàn nhà. Hắn đã suy yếu. Kể từ khi đánh nhau lần cuối với Naruto, hắn đã suy yếu nhiều. Những vết thương phá hủy dòng charka của hắn vẫn chưa khép miệng, do đó hắn dường như không tìm được sự cân bằng khi chiến đấu. Sức mạnh của con Cửu Vĩ Hồ ấy đã gây ra biết bao đau đớn cho hắn. Ba năm trước, hắn có thể giết đứa con gái kia dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ thì khác rồi. Và hắn đã đánh giá quá thấp cô ta.

Hắn dựng cái ghế dậy và ngồi lên lại. Bàn tay phải đang xoa nắn tay trái, hy vọng sẽ khơi lại chút cảm giác. Hắn rên rỉ và buông lời chửi rủa. Chẳng ích gì cả. Tại đây, hoàn toàn cô độc giữa bóng đêm, hắn bất giác nhớ về trận chiến với Naruto. Hắn nhớ cái cách mà cậu chàng tóc vàng mỉm cười với hắn, biết chắc rằng cả hai rồi sẽ cùng chết trong trận chiến này.

Họ đã dốc toàn lực để chiến đấu. Chidori, Aratemasu hay ngay cả Susanoo của Sasuke đều bị Uzumaki phản đòn lại dễ dàng. Cậu ta mạnh hơn hắn. Hắn đau đớn nhận ra điều này, và với toàn bộ sự căm hận cũng như giận dữ, hắn nhảy vào cuộc chiến với Naruto sẵn sàng hy sinh tính mạng bản thân, chỉ để có thể lôi cậu ta chết theo. Kẻ sống sót của tộc Uchiha không thể sống nổi với cái ý nghĩ một thằng thảm hại như thằng tóc vàng đó lại có thể vượt qua hắn. Hắn muốn nắm chặt tay, nhưng chỉ có mình tay phải là tuân theo mệnh lệnh ấy.

Hắn biết, đó là một kì tích khi đến giờ hắn vẫn còn tồn tại. Hắn cũng biết vì sao lại như thế. Naruto đã do dự. Đòn Rasengan cuối đã đi chệch mục tiêu và chúi xuống đất, ngay sát đầu Sasuke. Đó là thời khắc đòn Chidori của hắn trúng thẳng vào ngực cậu ta, hất văng cậu ta ra đến vài thước. Hắn đã giết được cậu ta. Sasuke rốt cuộc cũng đã giết được người bạn thân nhất của mình, và hắn thấy ... trống rỗng. Không chút vui thích, không chút giận dữ, không chút buồn đau. Chỉ hoàn toàn trống rỗng.

Nằm sấp mặt xuống đất, hắn có thể quan sát cô nàng kunoichi tóc hồng chạy ra từ bụi rậm, và hắn như đông cứng người lại. Sakura nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi chạy đi, kéo Naruto ra khỏi đống bùn đất. Cô đã khóc và van xin cậu ta hãy gắng gượng...

Tên con trai tộc Uchiha mỉm cười. Hắn mừng vì đứa con gái phiền nhiễu đó cuối cùng cũng không bám theo hắn nữa. Đây là cơ hội tốt để hắn gượng dậy và chuồn đi. Xoa xoa chỗ máu dính trên ngực, hắn thực hiện một vài kết ấn tay cơ bản và triệu hồi một con chim ưng khổng lồ. Với sức lực cuối cùng còn sót lại, hắn trèo lên lưng chú chim ưng, tránh xa khỏi Làng Lá, tránh xa khỏi chiến trường, tránh xa khỏi Naruto.

Hắn đã bay một đoạn đường dài, cố gắng giữ cho mình đừng bất tỉnh. Hắn bất ngờ khi thấy chẳng có ai thèm đuổi theo hắn, nhưng rồi hiểu ra rằng tất cả bọn Ninja ở đó có lẽ đang làm hết sức để cứu sống tên Cửu Vĩ Hồ kia. Sasuke đáp xuống một khu vực núi non hiểm trở sau hàng tiếng đồng hồ bay vô định trên không trung. Hắn lê bước đến được căn chòi này, và chiếm hữu hẳn bằng cách giết người đàn ông già vốn là chủ nhân nơi đây.

Căn nhà gỗ đến giờ vẫn còn vương mùi hương của người chủ cũ. Sasuke bất giác đưa tay lên ngực, nhớ lại xem làm cách nào mà hắn có thể sống sót được sau vết thương chí mạng như vậy. Một vết sẹo lớn là thứ vẫn luôn nhắc hắn nhớ về điều đó. Ông trời đã cho hắn sức mạnh và cơ hội tiếp tục sống, để hắn có thể quay trở lại, hủy diệt những kẻ không xứng đáng để tồn tại.

Nghiến răng ken két, hắn hồi tưởng lại kế hoạch của mình. Giờ đây hắn đã thấy đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn quá yếu. Hắn cần tự tìm cho bản thân một kẻ nào đó có cùng chung chí hướng, hoặc bét ra kẻ đó cũng phải muốn tận tâm giúp đỡ hắn hoàn thành đại nghiệp này. Hắn tự hỏi không biết giờ này Juugo và Suigetsu đang làm gì. Liệu chúng có chịu gia nhập Đảng Đại Bàng không nếu hắn tìm ra chúng?

Không. Hắn phải bắt đầu lại từ đầu.

Bất thình lình, hắn chợt nhớ lại con bé tộc Hyuuga kia. Cô ta là một kunoichi mạnh mẽ và khi kết hợp cùng nhau, Sharingan và Byakugan sẽ tạo nên kì tích. Liệu hắn có thể thuyết phục một người trong tộc Hyuuga về phe mình không nhỉ? Dọa dẫm bọn chúng thì chắc được đấy? Cơ mà bằng cái gì bây giờ? Hắn không có bất cứ thứ gì có thể trao đổi được trong thời điểm này. Và hắn biết chắc rằng bọn chúng thà chết còn hơn phải giúp đỡ hắn.

Và rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn. Genjutsu. Hắn có thể thao túng chúng. Liệu Genjutsu có tác dụng với một người tộc Hyuuga không? Cứ phải thử cái đã. Sasuke đứng dậy và bước về phía giường mình. Hắn nằm xuống, nhắm nghiền mắt. Hắn cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức đã. Hắn còn quá nhiều việc phải làm.

"Cám ơn ngài vì đã cho chúng tôi qua đêm ở đây, thưa Tsuchikage"

Tenten cúi đầu trước một người đàn ông già lùn xủn – người đứng đầu làng Đá. Người đàn ông xua tay, vẫn đứng lơ lửng trên không trung.

"Người Làng Lá luôn được chào đón ở chốn này. Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, ta đã cho người báo tin cho Hokage rồi, một đội hộ tống sẽ có mặt sớm thôi".

Cô gái lại cúi đầu lần nữa chờ cho đến khi Tsuchikage rời khỏi căn phòng. Sau đó cô ngồi phịch xuống một trong những cái ghế sô fa và dụi dụi mắt.

"Rốt cuộc là sao vậy chứ? Hinata vốn không phải người đột ngột phá đội hình, cậu ấy đã thấy gì nhỉ?"

Tất cả chìm trong im lặng. Họ đã phát hiện ra chiếc áo khoác của cô, trên đó còn vương dấu vết của lửa và điện. Họ đều biết chỉ có một kẻ duy nhất có thể hội tụ đủ hai yếu tố trên, nhưng không ai dám nói cái tên đó ra.

"Quan tâm mấy cái đó làm gì, quan trọng là chúng ta đã đến kịp lúc. Cậu ấy suýt nữa là tiêu đời rồi" – Kiba úp mặt vào lòng bàn tay. Nếu có gì xảy ra với Hinata Hyuuga, chắc quãng đời còn lại của cậu sẽ vĩnh viễn chìm trong tội lỗi mất.

Lee và Shino vẫn giữ im lặng. Kể từ hồi Đại Chiến Ninja lần thứ tư, trong danh sách truy nã luôn nổi bật lên một cái tên. Mọi người đều muốn săn đuổi Uchiha Sasuke. Mọi quốc gia đều khao khát cái đầu của hắn, đôi mắt của hắn, sức mạnh của hắn. Nhưng chàng trai tộc Aburame biết rõ lí do tại sao người đồng đội cũ của cậu lại đuổi theo kẻ đó. Cô muốn đưa hắn trở về, vì Naruto.

Sau khi Madara bị đánh bại, Tsunade đã hy sinh tính mạng của mình để cứu những Kage còn lại. Tất thảy đều khóc thương và đau đớn vì cái chết của bà, song cùng lúc ấy, Làng Lá cũng cần có người kế thừa danh vị Hokage. Hẳn nhiên, sau những gì cậu đã làm được, lựa chọn đầu tiên sẽ là Uzumaki Naruto. Mọi người ai cũng đinh ninh thế là xong, nhưng bất ngờ thay, cậu ta lại từ chối đề nghị này. Vì một lí do duy nhất, lí do vô cùng đơn giản – Cậu đã không thực hiện được mục tiêu của mình. Cậu đã để mất Sasuke và chẳng thể cứu hắn ta ra khỏi sự giận dữ và ý muốn trả thù. Cậu chàng tóc vàng từ chối và giải thích rằng, cậu chẳng thể đứng trên cương vị lãnh đạo mọi người khi bản thân cậu không cứu nổi chính người bạn thân nhất.

Điều này không hẳn quá bàng hoàng, bởi mọi người dù hẳn nhiên chả vui sướng gì với quyết định này, song cũng hiểu được nỗi lòng cậu. Đó là lí do tại sao, chiếc ghế trống của Hokage, được trao lại cho Hatake Kakashi. Anh nói luôn rằng anh sẽ chỉ tiếp nhận cương vị này cho đến khi Naruto đổi ý, và nhất quyết từ chối không để người làng khắc gương mặt mình trên núi Konoha, sánh cùng các vị Hokage đời trước.

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa lặn, nhóm Ninja đến từ Làng Lá được Tsuchikage triệu tập. Các thành viên đội 7 cũ đã đến và tất cả đều vui mừng vì cuộc hội ngộ này. Sakura nhanh chóng chạy đến bệnh viện, nơi Hinata vẫn còn dưỡng thương.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đôi mắt xanh lam biếc của Naruto nhuộm vẻ lo lắng.

"Chúng tớ cũng không rõ. Hinata sẽ kể cho ta nghe khi cậu ấy tình dậy. Giờ thì, tốt hơn hết chúng ta nên về Làng Lá càng nhanh càng tốt"

Sai niệm chú thu hồi chú chim khổng lồ đã đưa ba người từ Làng Lá đến đây, sau đó tất cả rảo bước đến bệnh viện, vừa kịp thấy nàng kunoichi tóc hồng bước ra từ tòa nhà, đằng sau là Hinata. Akamaru vội vàng chạy lại, sủa thật to và liếm tay cô thật âu yếm. Hinata mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Naruto đứng đó, bất giác cô lại cúi gằm mặt xuống đất, suối tóc dài che kín khuôn mặt.

Tuy nhiên, Shino đã kịp nhìn thấy. Một vết sẹo dài trên gò má cô. Vết thương đã khép miệng và dường như Haruno cũng sử dụng thuật trị thương nào đó nhằm làm mờ tối đa vết sẹo ấy, nhưng nó vẫn khiến gương mặt cô trở nên thật lạ lẫm. Một vết sẹo thô kệch không hợp với gương mặt điềm tĩnh và thơ ngây của cô.

Nói lời tạm biệt Tsuchikage, Sai mở cuộn giấy, niệm ấn chú và ngay tức khắc xuất hiện bên cạnh họ là bốn con chim trắng khổng lồ. Sakura nhất quyết đòi đi chung với Hyuuga, trong khi Kiba dường như không sao thuyết phục Akamaru chịu trèo lên con chim làm bằng mực tàu kia. Cuối cùng, họ cũng bắt đầu chuyến hành trình trở về Làng Lá.

Sakura nhận thấy cô gái tộc Hyuuga có vẻ căng thẳng. Cô ấy vốn không phải người nói nhiều, nhưng giờ nom còn yên ắng hơn bình thường. Khi Sakura nhận ra họ đã về đến biên giới Hỏa Quốc thì mặt trời cũng dần ló rạng. Bọn họ đã đi suốt đêm. Khi đặt chân xuống Làng Lá, Hinata nhất quyết không đến bệnh viện. Cô quay sang Naruto, và, với gương mặt đỏ bừng như cà chua chín, cô cố giấu mặt sâu hơn dưới mái tóc dài.

"N – Naruto – kun... cậu có thể đi cùng mình đến báo cáo cho Hokage không?"

Ban đầu, cậu chàng tóc vàng đã có ý định như thế, vậy nên cậu đồng ý ngay. Cả hai đến văn phòng Hokage và nhanh chóng leo lên cầu thang.

Kakashi đến giờ vẫn luôn đeo mặt nạ như hồi xưa. Anh mỉm cười khi thấy hai vị khách mới đến và cho cô thư kí riêng lui ra.

"Mời ngồi, Hinata – san"

Hinata lập tức tuân lệnh và quan sát Naruto cũng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô, đặt ngay cạnh góc bàn của Hatake.

"Nhiệm vụ vừa rồi thế nào?"

"Um... mọi việc ổn cả thưa Hokage. Chúng tôi đã trao bưu kiện đến tận tay Kazekage."

"Nhưng chẳng phải cô bị tấn công đó sao?"

"Cũng không hẳn ạ..." – Hinata hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào người đàn ông có mái tóc bạch kim đối diện " Trên đường về chúng tôi đã bắt gặp Uchiha Sasuke"

Sự kinh ngạc hiển hiện rõ nét trên khuôn mặt cả hai người trong phòng, và ngay cả chiếc mặt nạ cũng không thể che giấu nổi phản ứng của Hokage.

Hinata hướng tròng mắt trắng tuyết về phía Uzumaki "Cậu ấy còn sống"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro