Gọi papa đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: 阿长的鹿
Edit: Zii

7749 chiêu uốn thẳng thành cong của Nguyễn Lan Chúc

--------------

"Cậu ấy không muốn đi cùng chúng ta " Nguyễn Lan Chúc nói.

"Làm sao anh biết cậu ấy sẽ không đi?" Lăng Cửu Thời nghiêng người về phía trước, tỏ vẻ không hài lòng với giọng điệu chắc như đinh đóng cột của Nguyễn Lan Chúc: "Không ai có thể thuyết phục được cậu ta." Nguyễn Lan Chúc nhìn cậu.

"Nếu tôi thuyết phục được cậu ấy, anh phải gọi tôi là papa nhé." Lăng Cửu Thời đột nhiên bắt đầu cá cược, mặc dù là người đã trưởng thành nhưng cậu vẫn chơi trò cá cược như một đứa trẻ.

"Tùy cậu." Nguyễn Lan Chúc bắt chéo chân, Lúc này, trông vẻ ngoài của anh vững vàng hơn, cứ như thể anh và người diễn sâu trong cửa là hai người khác nhau.

Trình Nhất Tạ tình cờ đi xuống lầu, Lăng Cửu Thời vừa định đi tới thuyết phục, lại nghe cậu ấy nói: "Tôi muốn... cùng mọi người qua cửa thứ mười."

Lăng Cửu Thạch nhếch miệng cười, vỗ nhẹ lên vai Trình Nhất Tạ, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Lan Chúc, kiêu ngạo nhướng mày nhìn anh: "Gọi papa đi."

Trình Nhất Tạ không biết bọn họ đang vui vẻ cái gì, cậu đang định cùng bọn họ thảo luận manh mối về cánh cửa thứ mười, Lăng Cửu Thời lại hất cằm về phía Nguyễn Lan Chúc thúc giục: "Mau gọi papa đi."

Nguyễn Lan Chúc trông như một bậc cha mẹ thất vọng, nếu biết trước, sẽ không đánh cược với trẻ con, khi ra ngoài ai chẳng gọi hắn là "thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch", hắn là được sủng đến mức cảm thấy tự tin.

Nguyễn Lan Chúc mở miệng ra hiệu, nhưng thật sự không thể nói với cậu hai chữ này. Anh nghiến răng nghiến lợi quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến cậu nữa.

Lúc này, cả bốn người đều đã điều tra xong manh mối về Rương nữ. Lúc đó đã hơn chín giờ. Trình Thiên Lý cùng mọi người chơi vài ván Rương nữ.

Lăng Cửu Thạch có lẽ vì chơi mệt rồi nên không làm phiền Nguyễn Lan Chúc nữa, sẵn sàng nhận thua, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ sớm, định ra ngoài rót chút nước, Nguyễn Lan Chúc đã chặn cậu lại ở cầu thang.

"Anh làm gì vậy?" Lăng Cửu Thời sau khi tắm rửa dường như đã lấy lại được chút sức lực, khi nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc, cậu liền nghĩ tới biểu cảm khó tả của anh chiều nay, liền cười nói: "Đến hoàn thành việc cá cược sao? Gọi tôi papa ấy."

Nguyễn Lan Chúc tiến lại gần hai bước, cầu thang rõ ràng là nơi mọi người phải đi qua, nhưng anh không sợ bị nhìn thấy, đẩy Lăng Cửu Thời vào tường, không còn đường lui.

"Không gọi thì không gọi. Cậu đừng có làm gì đấy." Mặc cho Lăng Lăng cảnh báo, Lan Chúc trông như sắp nuốt chửng cậu vậy.

Nguyễn Lan Chúc không cho cậu chạy trốn, ghé đầu lại gần tai cậu, hơi thở nóng hổi phả ra khiến tai Lăng Cửu Thời đỏ bừng, anh thì thầm vào tai cậu: "Lăng Lăng....anh trai" (Lingling ge thôi chứ gege lại khác à nghen) 🤭

Lăng Lăng sững sờ hồi lâu, Lan Chúc mỉm cười bước đi, để lại cậu đang bận tiêu hóa những lời anh nói

Lăng Cửu Thời ngơ ngác cầm ly nước rỗng vào phòng, yếu ớt tựa vào cửa rồi đóng lại. Nguyễn Lan Chúc rõ ràng biết cậu có thính lực rất tốt, nhưng vẫn phải đến gần mới nói chuyện với cậu. Lúc này trong đầu Lăng Cửu Thời chỉ toàn là "anh trai".

Nguyễn Lan Chúc nhỏ hơn cậu vài tuổi nhưng trong ngoài cửa mọi người đều gọi cậu là Lăng Lăng và chưa bao giờ dùng kính ngữ như vậy. Bây giờ gọi tôi là anh nghĩa là gì?

Tôi chưa bao giờ thấy Trình Thiên Lí gọi Trình Nhất Tạ như vậy! (Gọi lingling ge thôi à)

Lăng Cửu Thời trằn trọc trên giường, không ngủ được. Không biết điều hòa trung tâm có bị hỏng hay không. Chiếc giường rất ấm áp và toàn thân cậu cảm thấy nóng bừng. Hai chữ "anh trai" cứ văng vẳng bên tai

Không biết tại sao, nhưng rõ ràng kính trọng gọi cậu bằng anh, nhưng lại có vẻ cấn cấn và hơi...cấm kỵ.

Lăng Cửu Thời tức giận ngồi xuống và chửi rủa trong không khí. "Nguyễn Lan Chúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro