CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm mới lần này vẫn do Triệu Vy tự biên tập và đạo diễn tập trung vào chủ đề nữ chủ, đồng thời mời bạn của cô là Lưu Đào đến đảm nhiệm vai nữ chủ nặng kí một lần, lần hai là tiểu hoa đán mới nổi 2 năm gần đây Thẩm Tĩnh Trúc. Câu chuyện đại khái xoay quanh hai người phụ nữ này, thảo luận về gia đình, sự nghiệp, tình yêu và hôn nhân của những người phụ nữ. Kịch bản sắc sảo, dám nói dám làm, bộ phim truyền hình chốn công sở cố gắng thực tế hướng và khiến dòng cảm xúc của nhân vật chính hoàn chỉnh và sâu sắc. Theo xu hướng độc lập và giải phóng.

Lần này Trương Triết Hạn đóng vai bạn trai cũ của Thẩm Tĩnh Trúc, bàn về vấn đề này, đại khái có thể sắp xếp thành năm phiên ngoại, nhưng không nhiều cảnh quay, là thách thức cho sự bùng nổ của diễn viên, thiết lập nhân vật là một họa sĩ có tố chất nhưng tính tình u ám, bệnh hoạn. Lúc Triệu Vy chọn diễn viên liền nghĩ ngay đến đệ đệ cấp dưới của mình, vì nhân vật trước, Trương Triết Hạn đã liều mạng giảm cân, vẫn để lại mái tóc dài, tình cờ lại trùng hợp với vai diễn này, vì thế Triệt Vy liền đưa kịch bản cho anh. Trương Triết Hạn cũng không nghĩ nhiều mà nhận lời giúp, cũng không quan tâm bạn diễn là ai.

Trương Triết Hạn gác chân lật xem kịch bản trên tay. Khi nhìn thấy lời thoại của mình, anh dùng bút khoanh tròn để đánh dấu. Biểu tình giống như là thầy chủ nhiện chấm bài tập của học sinh vậy, với một ly cà phê đen có thể giảm sưng và giảm cân, anh càng uống càng nhíu mày. Tiểu hoa đán ngồi bên cạnh căng thẳng nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.

Cạn lời, cạn lời, cạn lời.

Mới sáng sớm, nhưng Trương Triết Hạn đã cảm thấy dạ dày bản thân bắt đầu nổi lên cơn đau, anh đang làm tình địch với bạn trai cũ, không bằng ngày mai anh cũng có thể tranh cử tổng thống Hoa Kỳ cũng được luôn ấy chứ.

Trước mặt các diễn viên nam lớn nhỏ cũng gần hơn mười người, hơn nữa xung quanh hai vị nữ chủ cũng có rất nhiều nam phụ vây quanh, xác suất chạm mặt Cung Tuấn cũng không tính là lớn. Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn trời, lòng nghi ngờ có phải bản thân bị quỷ ám rồi không, thế nên anh đã đến một ngôi chùa linh thiêng để thắp hương bái Phật.

Chị trợ lý đứng đợi phía sau dường như có radar sau đầu, nhận thấy hành động vô thức lấy tay ôm bụng của anh, nên đã tiến lại gần hỏi anh muốn ăn gì, cũng không quên chăm sóc tiểu hoa đán ở bên cạnh, tiểu hoa đán bày tỏ đã ăn sáng rồi, chị trợ lý gật đầu với anh rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.

Trương Triết Hạn trong lòng cảm động không thôi, chị gái này hơn một năm trước vào thời điểm anh khổ sở nhất đã gia nhập vào đoàn đội của anh. Chị ấy giúp anh trong công việc, trong cuộc sống thì lại chăm sóc anh hết mức có thể, mọi việc đều thay anh suy nghĩ. Anh ngạc nhiên về trình độ hiểu anh của chị ấy, đã có lần anh nghĩ chị ấy là fan anh cơ.

Khi được hỏi, chị trợ lý chỉ cười thần bí nói, không phải đâu.

Anh đã quen với việc đến đúng giờ, thậm chí sớm hơn một chút so với thời gian đã thỏa thuận, buổi đọc kịch bản vẫn chưa chính thức bắt đầu, trong khoảng thời gian đó anh đã xem qua sơ lượt phân cảnh của mình, lúc này anh chán nản nhìn xung quang.

Đồng thời, anh nhận thấy rằng cô gái nhỏ bên cạnh đang căng thẳng, miệng lẩm nhẩm những câu thoại, tay cầm kịch bản đến trắng bệch cả ra.

Anh hối hận vì sự thờ ơ của mình, hoàn toàn quên mất phong thái quý ông của mình, cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa màu xanh lam rất vừa mắt, dáng người trắng nõn mỏng manh, cô luôn yên lặng ngồi bên cạnh không quấy rầy anh. Anh có chút mềm lòng, đây là giai đoạn mà người mới đều phải trải qua, đạo diễn lớn, chế tác lớn, toàn bộ đoàn phim đều có thâm niên hơn mình, lần đầu tiên gặp phải cảnh này không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Anh nhẹ giọng nói chuyện với cô, từ kinh nghiệm diễn xuất cho đến cuộc sống hàng ngày, anh đều nắm bắt được chừng mực, kiên nhẫn trò chuyện với cô, từ từ giúp cô thả lỏng, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười, Thẩm Tĩnh Trúc hé miệng cười rộ lên, hàm răng trắng lộ dưới nụ cười tươi, hai má hơi hơi đỏ lên.

Những ấn tượng rời rạc chôn sâu trong tâm trí là những mảnh sứ vụn vỡ không hoàn chỉnh, đột nhiên trong một khung cảnh quen thuộc, chúng lại được xếp lại thành một chiếc bát hoàn mỹ, dễ dàng như vươn tay duỗi thẳng một đóa hoa, anh phát hiện những ký ức mà anh tưởng chừng đã quên lại sống động vô cùng, giống như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Trong làn gió nhẹ chiều hôm ấy, người nọ mặc chiếc áo sơ mi xanh, gương mặt hơi ửng hồng, thận trọng chào hỏi và tự giới thiệu, giọng nói trong trẻo dễ nghe...

Mọi thứ giống như ở trong hang động liều mạng mà gáo thét, tiếng vang trống rỗng không ngừng được khuếch đại, khiến con nai nhảy về phía trước mà chạy đi, để lại dấu ấn trong lòng anh.

Thẩm Tĩnh Trúc ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dần dần mềm mại của anh, đôi mắt anh như đang thông qua cô nhìn thứ gì đó ở phía xa xa, đôi mắt ấy thật sự rất quyến rũ và trong trẻo.

Cô thầm cảm thán, hóa ra một người đàn ông cũng có thể được so sánh với một bông hoa, khi người đàn ông gầy gò xanh xao này thả lỏng ra với cô, giống như một đóa hoa trà nở trong bóng tối, bầu trời đột nhiên trong xanh, tỏa hương thơm ngát.

Đẹp mà không tục, mềm mại mà không quá nữ tính, vị tiền bối này thật sự là một đại mỹ nhân.

"Yô, Tĩnh Trúc và Triết Hạn đều đã đến, cả hai ăn sáng rồi chứ?" Triệu Vy vui vẻ bước vào với nụ cười trên môi, chị thực sự không thể không vui, vốn dĩ tiền của công ty đều dồn vào hai bộ phim kia, bộ phim này chậm nhất cũng được khởi quay vào năm sau, không ngờ sẽ có người giúp đỡ vào thời điểm quan trọng thế này, lúc này mới thuận lợi sản xuất.

Thẩm Tĩnh Trúc nhanh chóng đi theo Trương Triết Hạn đứng lên chào hỏi đạo diễn, trốn ở phía sau anh rụt rè gật đầu.

Hôm qua đã gặp Cung lão sư, người đang đi theo phía sau Triệu Vy, là bạn diễn của cô trong phim, cô đưa mắt nhìn qua, lại phát hiện vị này là trai đẹp mặt mũi hiền lành, tay cầm một bình giữ nhiệt đang nhíu mày thật chặt, hai mắt đảo qua giữa cô và Trương Triết Hạn, khi nhìn thấy cô thì có chút oán trách và bất mãn, giống như cún con bị kẻ khác xâm phạm lãnh thổ vậy, lông trên người dựng hết cả lên, nhe răng múa vuốt, không cho phép người khác đụng vào đồ của nó, nếu không sẽ cắn đứt cổ của người đó.

Thẩm Tĩnh Trúc bừng tỉnh hiểu ra đây chính là sự tu dưỡng của diễn viên! Cung lão sư đã nhập vai rồi! Hắn nhất định là không muốn cô có quan hệ quá tốt với Trương lão sư vì như vậy sợ lúc quay sẽ bị ảnh hưởng.

Con đường diễn viên này, quả thật là vừa dài vừa trải dài những khó khăn.

"Em vẫn chưa ăn, trợ lý đi mua giúp em rồi-" Trương Triết Hạn thân thiết khoác cánh tay Triệu Vy, nhẹ nhàng nói: "Vy tỷ, lát nữa mọi người làm gì thì làm, em trốn trong góc phòng ăn sáng có được hay không nha, bảo đảm sẽ không làm lỡ mọi người."

Thẩm Tĩnh Trúc hít sâu một hơi, đột nhiên hiểu được hai năm trước người đàn ông này vì sao trong một đêm liền trở thành laopo quốc dân.

Các nhân vật chính lần lượt đến, quá trình đọc kịch bản chính thức bắt đầu. Điều đầu tiên cần phân loại là xuất thân nhân vật trong vai diễn của Thẩm Tĩnh Trúc. Vai diễn Tiểu Bạch Lĩnh của Thẩm Tĩnh Trúc xuất thân từ một trấn nhỏ tìm cách để vào thành phố lớn, phải đối mặt với những thách thức kép sống còn của nơi thành thị và chốn văn phòng.

Mà vai diễn họa sĩ của Trương Triết Hạn lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô, giữa họ có một mối quan hệ bền chặt, Nhưng từ khi mẹ của họa sĩ nhảy lầu tự sát lúc anh học cấp hai, anh đã biến thành một con người hoàn toàn khác, trốn học, đánh nhau, rượu chè, những bức tranh không nuôi nổi anh, anh cứ thế mà dựa vào cuộc sống của Tiểu Bạch Lĩnh, còn động tí là đánh mắng, Sau lại khóc lóc quỳ gối xin lỗi, cho đến khi Tiểu Bạch Lĩnh lần đầu bị đánh đến nhập viện, cô đã quyết tâm chia tay với anh, còn quen được một vị bác sĩ tốt bụng, cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, đạt được thành công.

Trương Triết Hạn biết rằng điều này phù hợp với sự phân biệt đối xử hiện nay đối với phụ nữ ở nơi làm việc, một bước đi nan giải, vấn đề xã hội là cách giải quyết sự cân bằng giữa cảm xúc và lý trí khi đối mặt với bạo lực gia đình, cũng như cách khắc phục chấn thương tâm lý. Khá mang tính giáo dục. Chiếm phần lớn lượng fan của anh là phái nữ, vì vậy anh cũng hy vọng rằng bộ phim này có thể đủ làm hình mẫu và tạo nên tiếng vang.

Cảnh đầu tiên được thảo luận ngày hôm nay không phức tạp. Mở đầu của bộ phim là tình tiết họa sĩ bám theo Tiểu Bạch Lĩnh de dọa cô để tái hợp lại, điều này thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, mặc dù kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tĩnh Trúc còn yếu nhưng chân thật, đối mặt với phản ứng của Trương Triết Hạn cũng khá sống động. Triệu Vy hài lòng không ngừng khen ngợi hai người, được khen khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ cả lên.

Lúc nghỉ ngơi uống nước, Thẩm Tĩnh Trúc đảo mắt tò mò hỏi: "Anh Triết Hạn, nếu là anh, lúc người yêu cũ sống chết đòi quay lại, anh sẽ đồng ý chứ?"

"Sẽ không." Anh cơ hồ không do dự buộc miệng mà nói ra, lời này đã là lần thứ hai anh trả lời. Anh tự giễu mà cười, cảnh cáo bản thân đừng nhìn hắn nữa:

"Khi đó người bị bỏ là tôi."

"Nếu khi đó đối phương có thể nói ra lời chia tay trước, nghĩa là không yêu, cũng không cần vướng bận nữa."

Cô gái sửng sốt, không thể tưởng tượng được một người đàn ông dịu dàng đáng yêu như vậy mà lại bị bỏ, cô có chút tức giận, tóm lại đó là một người phụ nữ không có mắt, không biết hưởng phước.

Nghe thấy lời của anh, Cung Tuấn đang ngồi đối diện đột nhiên ngẩng mặt lên, trên mặt là, ừm, vẻ mặt buồn rầu, đôi mắt cún cũng trở nên u ám, không một tia sáng nào có thể chiếu vào, như một chiếc cá lướt qua mặt hồ đóng băng cả ngàn dặm.

Thẩm Tĩnh Trúc lại giác ngộ rồi. Hành động lần trước của Cung lão sư có thể hiểu ngầm là Cung lão sư nhất định cũng đang nghĩ đến người yêu cũ nên mới như vậy.

Cô chặc lưỡi, bạn gái cũ của Cung lão sư cũng vậy, cũng có phước mà không biết hưởng.

Tuyến sự nghiệp là tuyến chính, sau khi hoàn thành một vài cảnh ở giai đoạn đầu, Trương Triết Hạn và một vài diễn viên khác lui vào một góc để ăn sáng.

Anh vừa ăn vừa lấy acc clone lướt weibo, đã hai năm rồi, nhưng trang chủ của anh vẫn hiện lên những bài viết của siêu thoại Lãng Lãng Đinh, có bài đào hai người bọn họ lại mặc quần áo giống nhau, còn cá cược bọn họ sẽ chụp chung một ảnh, anh có lúc cũng có thể hiểu được tâm lý của cpf. Loại tưởng tượng về tình yêu đẹp đẽ đó tồn tại trong cuộc sống tẻ nhạt của người thường, dù là vỡ vụn cũng là những mảnh vụn của một viên ngọc.

Chiếc bánh cũng hơi nguội, phần thịt gà rỉ ra từ miệng chiếc bánh, nhờn dính, cổ họng ngứa ngáy như kiến ​​bò, khiến anh nuốt không trôi.

Hầu hết ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người anh đều bị chặn lại, anh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thì thấy Cung Tuấn đang đứng trước mặt mình, mang theo một chiếc bình giữ nhiệt, thấp giọng nói.

Anh rụt chân lại như bị điện giật, khóa màn hình điện thoại rồi đút vào túi quần như kẻ trộm.

"Em đã mượn nồi mà nguyên liệu của khác sạn, tự mình nấu, anh vì giảm cân mà dạ dày không khỏe, ăn một chút cháo bí đỏ nấu với khoai từ sẽ thoải mái hơn một chút." Hắn khoanh chân ngồi trước mặt anh, vừa lải nhải liên miên, vừa vặn mở nắp bình giữ nhiệt.

"Không cần đâu." Một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng, anh lạnh lùng từ chối, bàn tay vô thức dừng động tác.

Ánh mặt trời chiếu vào nửa khuôn mặt của Cung Tuấn, lộ ra vẻ trong sáng, khỏe mạnh và gợi cảm, đồng tử của hắn cũng được chiếu sáng gần như trong suốt và có màu nâu nhạt. Trên khuôn mặt ngây ngô không rành sự đời mang một nét thương tâm, giống như một vị thần minh vừa tiến nhập nhân gian lại dừng ngay ngã rẽ giữa tiếp tục và phá vỡ của tình cảm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Anh thu tay lại, một lần nữa khẳng định rằng bản thân năm đó hoàn toàn là bị sắc mê hoặc

Anh ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang ngơ ngác cầm chiếc nồi đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, vừa mong manh vừa cô đơn.

Cuối cùng anh cũng bị làm cho mềm lòng, thở dài một hơi, không phải hướng về phía hắn mà giống như nói chuyện với hòn đảo trôi lơ lửng trên không trung: "Nếu cậu cảm thấy khi rời xa cậu tôi sống không nổi, rất đáng thương, muốn thương hại, vậy thì hãy vứt ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu càng sớm càng tốt đi, cậu không nợ tôi thứ gì cả."

"Không phải, em không phải thương hại, em trước giờ chưa từng nghĩ như thế, anh đừng hiểu lầm em..." Hắn lo lắng muốn giải thích gì đó, miệng vẫn nói năng vụng về như trước, nửa ngày cũng nói không ra.

Anh nhìn chăm chăm vào hắn, con ngươi đen trắng, ánh mắt trong sáng chớp động, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào: "Nếu cậu muốn nói những lời ngày hôm qua say cậu đã nói thì đừng nói nữa,"

Anh nhếch miệng châm biến nói: "Cậu không cần mặt mũi, nhưng tôi cần."

"Cậu còn nói nữa tôi sẽ không đảm bảo là sẽ không đấm cậu ngay tại trường quay đâu."

Anh đứng dậy bước đi, từng bước đi ra khỏi quá khứ, bỏ lại hắn ở lại, để hắn thu mình lại thành một hạt bụi tầm thường dưới ánh mặt trời.

Anh yêu bóng rổ, bị mê mẩn bởi cảm giác đổ mồ hôi trên sân, mê mẩn bởi cảm giác thắng bại vô cùng mãn nguyện, khi đó anh nghĩ bản thân có thể chơi bóng rổ cả đời, có thể thỏa thích chạy trên sân bóng, nhưng đột nhiên lại bị đánh thức khỏi giấc mơ để trở về một thế giới vô danh, trong mắt anh chỉ còn một chiếc giỏ treo trên cao, như một giấc mơ trong tầm tay anh.

Mãi mãi nhiệt huyết, mãi mãi trẻ, mãi mãi thắng lợi.

Thiếu niên cứ ngây thơ nghĩ như thế, đối mặt với ác ý đang hoành hành, vẫn duy trì lòng tốt không chút sợ hãi.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ còn lại hai chiếc đinh ở chân bị thương và đầu gối luôn đau không thể chịu nổi nếu trời mưa và ẩm ướt.

Anh không còn có thể chạm vào môn thể thao mà anh yêu thích nhất, có một số thứ đã biến mất cùng với trái bóng xoay tròn trong trái tim anh.

Anh không bị đánh bại, anh vẫn cười, anh vẫn tốt bụng, để không phụ lòng những người yêu thương anh. Nhưng đầu gối của chàng thiếu niên bị cong, mỗi bước đi đều là sự thống khổ, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi.

Sau này anh yêu Cung Tuấn, yêu hắn như yêu bóng rổ, dốc hết nhiệt tình và khả năng, dốc hết sức lực đến cùng, bỗng nhiên lại ngã xuống, đến hiện tại cũng chưa chạm tới đáy.

Nhưng anh vẫn rời đi, giống như bóng rổ, biến mất mãi mãi trong thế giới của hắn.

Bóng rổ thỉnh thoảng tỏa sáng trong giấc mơ của anh.

Anh vẫn có thể chạy có thể nhảy, anh là MVP dũng mãnh nhất

Trương Triết Hạn cũng không còn mơ thấy Cung Tuấn nữa.

Cho đến đêm ngày hôm trước...

Người con trai cao lớn say khướt bị ném lên giường, nằm co người trong chăn bông, nước mắt lưng tròng, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy góc quần áo lắc qua lắc lại, hỏi anh, Triết Hạn, chúng ta ở bên nhau một lần nữa có được không?

Hắn dụi dụi hốc mắt, hít mũi, khàn giọng lặp lại, em hối hận rồi, thực sự hối hận rồi.

Lông mi dài ướt át, mang theo đau lòng nặng nề, không chịu được mà kịch liệt run rẩy.

Ánh đèn vàng mờ ảo ở hành lang khách sạn hiện lên bóng dáng một người đang vội vã chạy trốn.

Vô số mảnh thơ tình vụn vỡ chập chờn trong căn phòng tối. 

-------------------

- nữ phụ đáng yêu nhề :vvvvvvvvvvvvvv

Beta: wsoolif

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro