Fic1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.Chapter 9.

Sang cuối tháng mười, thời tiết đã lạnh đi rất nhiều rồi, lạnh đến nỗi người ta cũng phải tự hỏi rằng: tại sao tuyết lại chưa rơi? Dọc theo những con đường trên thành phố Seoul, cây đã rụng lá gần hết và nếu còn sót lại, âu cũng chỉ là những chiếc lá vàng héo hon đang chờ tới phiên mình được rơi xuống. Sắc vàng đó làm cho Seoul năng động bỗng buồn đi rất nhiều, để rồi, cho đến khi Tiffany chợt nhận thấy nỗi buồn này, cô bé đã nghĩ đến cửa tiệm của Jessica. Không biết là… những chậu cây bên ngoài cửa tiệm đã biến đổi như thế nào rồi? Chúng có phải chịu ảnh hưởng của thời tiết không, khi mà cửa tiệm của Jessica hoàn toàn nằm trong một không gian khác, một thế giới khác – thế giới mà chỉ có một mình cô bé nhìn thấy được? 

Cũng đã hơn hai tuần rồi nhỉ, cả mười tám ngày qua cô bé và Jessica không gặp nhau rồi. Có phải là quá lâu không? Có phải là quá lâu cho sự tự ái vô tình làm cả hai cách xa nhau, có phải là quá lâu để Tiffany quên được sự hiện hữu của Jessica và mơ hồ thay, cố lấp đầy sự trống vắng đó bằng sự thay thế của Dennis? Tiffany biết là mình thích Dennis, thậm chí là rất thích nữa kìa. Nhưng tình cảm đó vẫn còn khó lý giải lắm, nhất là khi cô bé vô tình so sánh tình cảm mình dành cho Jessica và Dennis. Có cái gì đó rất khác, nó hoàn toàn không giống nhau, không giống nhau một tý nào. Tiffany đã bối rối, đã vô cùng không hiểu, nhưng trước khi cô bé kịp ổn định tinh thần để suy nghĩ kỹ lại thì Dennis đã quá chủ động để tạo nên sự thân thiết khiến ai cũng phải ghen tỵ. Và điều mà Tiffany có thể làm, điều mà một cô bé chỉ mới mười ba tuổi, với tình cảm ngây ngô đầu đời cùng sự tự ái vô hình, cái tôi non nớt có thể làm là chấp nhận tình cảm đó để rồi cố lảng tránh sự mơ hồ của một tình cảm khó gọi tên khác. 

Tiffany đã thân thiết với Dennis hơn, cô bé đã đáp lại thậm chí còn chủ động trong một số chuyện và đó là tín hiệu đáng mừng dành cho cậu nhóc kia. Thế nên, chuyện hẹn hò đã được công khai diễn ra trong sự chấp nhận của Tiffany và sự hào hứng của Dennis. Và quả thật, trông họ thật xứng đôi, điều đó khiến ai cũng phải ghen tỵ. Nhưng Dennis vẫn chưa tỏ tình với Tiffany, cậu ta chỉ đơn thuần là đang đối xử hơn mức tình bạn với cô bé thôi. Có lẽ, Tiffany vẫn còn nhỏ để biết được rằng, bất cứ mối quan hệ đặc biệt nào cũng cần phải có một sự bắt đầu.

Hôm nay, trên đường về, họ đã có một buổi hẹn hò nhỏ và đó là ý định ngẫu hứng của cậu nhóc. Cả hai đã cùng đi dạo quanh bờ sông Hàn vì Tiffany đã nói là muốn nhìn thấy nó trước khi nó bị đóng băng hoàn toàn. Họ đã cùng thuê xe đạp đôi dạo quanh công viên gần đó trước khi hoàng hôn buông xuống, sau đó họ lại cùng dạo quanh một quán ăn vặt bên vỉa hè, Dennis rất hài hước khi kể cho Tiffany những câu chuyện cười mà cậu ta biết và Tiffany cũng rất dễ thương khi đáp lại bằng những nụ cười với đôi mảnh trăng khuyết hoàn hảo của mình. Thật sự thì cả hai đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, và điều đó làm cho Tiffany, trong một khoảnh khắc, đã hoàn toàn quên mất Jessica…

“Có một chiếc tàu điện ngầm chạy về hướng nam, nhưng gió lại thổi theo hướng bắc, vậy khói của chiếc tàu sẽ bay theo hướng nào?”

“Hướng bắc?”

“Sai rồi nhé Fany, vì tàu điện ngầm làm gì có khói.”

“Ôi, em ngốc thật! Vậy mà cũng trả lời sai.”

“Đúng rồi, em ngốc lắm.”

“Oppa!!!”

“Em ngốc lắm, vì đáng lẽ chúng ta phải hẹn hò như thế này sớm hơn chứ? Thật đáng tiếc là chúng ta đã bỏ lỡ khá nhiều thời gian vì cho đến tận bây giờ em mới đồng ý lời mời của anh.”

“...”

“Anh đã chờ mong sự đồng ý của em, hơn tất cả những gì anh từng mong muốn trên đời. Và rồi cuối cùng anh cũng đã có được.”

Trước câu nói vang lên như lời thì thầm cùng ánh mắt trìu mến của Dennis, Tiffany chỉ biết bẽn lẽn cười để rồi cố giấu sự ngượng ngùng của mình vào ánh dương nhạt nhòa của mảnh hoàng hôn còn sót lại. Dennis đang nhìn thẳng vào cô bé, với ánh mắt sáng như những ngọn đèn neon vừa được thắp lên dọc theo những con phố, ánh mắt sáng đến nỗi dường như có thể nhìn thấu cả suy nghĩ của cô bé. Tiffany không nhìn Dennis, nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó – ánh mắt cùng với lực hấp dẫn vô hình khiến cho cả tâm hồn cô bé càng lúc càng bị hút vào dẫu rằng ánh mắt cô đang cố tập trung vào dòng người xa lạ ngoài kia. Cảm giác mới mẻ này thật khác lạ, thật sự rất khác lạ...! 

Nhận thấy ngay ánh mắt mông lung như lảng tránh của Tiffany, Dennis đã dùng tay hướng khuôn mặt cô bé về phía mình, để rồi, khi đôi mắt họ chạm vào nhau, Tiffany đã bị cuốn hút hoàn toàn, kể từ giây phút ấy. Thoáng chốc, Tiffany đã không nhận ra rằng, nhịp đập chậm rãi nơi trái tim của cô bé đã bất giác chuyển sang vội vã tự bao giờ. 

Rồi họ lại tiếp tục đi dạo dọc bờ sông Hàn khi Seoul đã lên đèn hoàn toàn. Tiffany chưa bao giờ đi dạo vào buổi tối như thế này và đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được sự sôi động của một Seoul nhộn nhịp – một Seoul mà cô bé chưa bao giờ biết đến khi quan sát từ trên cao trong những chuyến bay cùng với Jessica. Đối với cô bé, đã tám năm rồi, Seoul giống như một câu chuyện cổ tích thật đẹp vậy, một câu chuyện cổ tích với thành phố cổ kính tràn ngập ánh đèn treo trong đêm, nơi giữa trung tâm thành phố là một tháp chuông đồng hồ cổ trong tưởng tượng; nơi luôn có một cửa tiệm kẹo tuyệt vời mang tên “Jessica’s Fairy World” nằm trong một con hẻm nhỏ ít người biết đến; nơi những buổi tiệc trà thường diễn ra vào buổi chiều, qua ô cửa sổ trong suốt như thủy tinh có thể thấy được một ráng chiều với gam màu hồng tía; nơi những buổi đêm ghé thăm bầu trời, bay cùng vô vàn cơn gió, ngồi đếm sao trên nóc nhà và ngủ quên trong vòng tay ấm áp đầy yêu thương của một ai đó... Seoul đã từng rất tuyệt vời như vậy trong suy nghĩ của Tiffany. Nhưng đã từng sao? Vậy có còn tiếp tục không? Hay đã thay đổi và bị thay thế rồi? 

Tiffany đã vừa nhận ra một Seoul hoàn toàn đối lập: ồn ào, nhộn nhịp, sôi động, đầy màu sắc và hoàn toàn mới lạ. Nhưng liệu rằng nó có phù hợp với cô bé?

Họ cứ đi mãi như thế, kể cho nhau nghe những câu chuyện phiếm, dọc theo bờ sông Hàn cho đến khi Dennis đột ngột dừng lại, quay mặt đối diện với Tiffany. Tiffany đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cô bé lại càng cảm thấy khó hiểu hơn trước vẻ mặt dường như đanh lại của Dennis. Bất ngờ, Dennis dùng đôi bàn tay của mình nắm chặt lấy đôi vai nhỏ của cô bé, đầu hơi cúi xuống để ngang bằng cô bé, dùng ánh mắt sáng như ánh đèn neon của mình để dò xét ánh mắt nâu trong veo của cô bé.

“Fany, anh muốn nói với em điều này, điều mà anh đã muốn nói từ rất lâu rồi.”

“Dennis oppa... có chuyện gì vậy?”

“Anh thích em, Fany à! Anh thích em. Hãy đồng ý làm bạn gái của anh nhé, được không?”

“Oppa à… em…”

Tiffany đã cảm thấy vô cùng bất ngờ và bối rối. Nhịp tim của cô bé đang vội vã và gấp gáp hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên có ai đó lại tỏ tình với cô bé và người đó lại là Dennis… Dù rằng họ đã được công nhận là một cặp, nhưng chưa bao giờ Dennis nói thích cô bé như lúc này cả. Họ đã là một cặp, điều đó có nghĩa là họ thích nhau, rõ ràng quá mà phải không? Rõ ràng vậy mà, nhưng sao lại khó trả lời thế hả Fany? Fany à, hãy trả lời đi chứ? Có, hay không…? 

“Oppa… em… đồng ý trở thành bạn gái của anh…”

Tiffany lí nhí nói trong sự ngập ngừng. Mặt của cô bé đã đỏ lên lắm rồi và không biết Dennis có nhận thấy điều này không, rằng Tiffany đang cố nén lại nụ cười bẽn lẽn của chính mình. Tiffany nghe đâu đó tiếng đáp trả của Dennis, rồi cô bé lại cảm nhận được hơi ấm của Dennis trên đôi vai mình, nhưng mãi cho đến khi cô bé thoát ra được muôn vàn cảm xúc đang lẫn lộn của chính mình, cô bé mới nhận ra rằng, gương mặt của Dennis đang ở rất gần gương mặt của mình rồi.

Dennis sắp hôn cô bé sao? Là nụ hôn đầu tiên… liệu nó có giống như nụ hôn hoàn hảo trong những thước phim mà Tiffany đã từng xem không? Rồi cảm giác sẽ như thế nào đây? Nó có vị gì? Có ngọt như kẹo caramel không? Hay là pha thêm chút đắng của chocolate nữa?

Và rồi, dường như rất nhanh, dòng suy nghĩ của Tiffany đã dừng lại ngay lập tức khi đôi môi họ chạm vào nhau. Một nụ hôn mạnh nơi đầu môi, không gấp gáp nhưng cuồng nhiệt, liệu có thích hợp với một khởi đầu mới?

“Tốt lắm Dennis, tao đã chụp được hình, đảm bảo với mày là ngày mai toàn trường sẽ biết. Mày có thể dừng trò diễn này lại được rồi.”

Đột nhiên, một giọng nói lạ từ đâu đó lại vang lên, phá hỏng đi tất cả những giây phút ngọt ngào từ nụ hôn đầu tiên của Tiffany. Dennis đã đột ngột buông ngay Tiffany ra, Tiffany cũng giật mình, cô bé quay lại và nhận ra một thanh niên trong bộ đồng phục của trường đang tiến về phía cả hai.

“Hoàn hảo, tao không ngờ mày lại diễn tốt như vậy đó, Dennis à. Vụ cá cược chấm dứt, tao chịu thua, còn tiền thì chung mày sao nhé, được chứ hả? Mày không đòi thêm gì nữa chứ thằng khỉ?” – Gã thanh niên kia phá lên cười trong khi liên tiếp buông những câu nói như đâm vào trái tim mỏng manh của Tiffany. 

Cá cược? Diễn? Trò đùa? Tất cả là sao? Là sao chứ?

“Xin lỗi nhé Tiffany Hwang. Tụi này thật ra cũng không muốn đem cô em ra làm trò đùa đâu, nhưng có trách thì phải trách cô em thôi, công chúa mà, ai mà chẳng muốn được hẹn hò một lần. Phải không hả Dennis? Cảm giác thế nào?”

Tiffany đã không còn nghe nổi những lời mà gã thanh niên kia nói nữa rồi, điều mà cô bé mong chờ hơn tất cả vào bây giờ chính là một phản ứng từ Dennis, một câu nói an ủi rằng đó không phải sự thật, một câu nói biện minh rằng chỉ vì muốn làm cho cô bé bất ngờ, chỉ vì muốn chọc cho cô bé vui… Chỉ vậy thôi, chỉ như vậy thôi…

“Tuyệt lắm, không đến nỗi lạnh như băng, ban đầu thì khó gần, nhưng càng lúc càng dễ thương. Đúng là công chúa có khác.” 

“Thế khi hôn thì như thế nào?”

“Vẫn còn non, chưa có kinh nghiệm gì cả. Nhưng ngây thơ thì có cái vui của ngây thơ chứ, đúng không hả? Tao vẫn thích mấy đứa ngây thơ mà.”

Tiffany đã hy vọng nhưng tất cả những gì cô bé nghe được chỉ có thế, Tiffany đã mong chờ nhưng tất cả những gì cô bé nhận được chỉ là một nụ cười khẩy của Dennis. Tiffany bàng hoàng, trong phút chốc, qua giọng nói lạnh tanh đầy mỉa mai của Dennis, cô bé đã nhận thức được bản chất của sự thật đang diễn ra trước mắt mình. Đâu đó bên trong Tiffany, nỗi sợ hãi cùng với cơn run rẩy đang dần hình thành. Niềm tin đã mất, Seoul mới mẻ lại bỗng dưng xa lạ, hai kẻ lừa dối xấu xa, những cảm xúc non nớt vừa được hình thành bỗng tan biến, chỉ để lại sự lo sợ trước cám dỗ nguy hiểm…

Tiffany đang rơi, cô bé đã mất điểm tựa – điểm tựa mà cô bé đã từng nghĩ rằng sẽ giúp mình thích nghi được với thế giới mới mẻ này. Giật lùi trong vô thức, cơn run rẩy vẫn chưa buông tha cho cô bé khi Dennis cùng gã thanh niên kia vẫn tiếp thốt ra những lời nói chẳng dễ nghe rồi phá lên cười. 

“Dennis, mày có muốn hẹn hò cùng Tiffany Hwang nữa không? Nếu không thì nhường cho tao đi. Tao cũng muốn thử hôn ‘công chúa’ xem như thế nào!”

“Choi Siwon, mày thật tham lam, vẫn còn muốn hẹn hò khi đang đi lại với ba em hả? Nhưng nếu mày muốn thì OK, tao chiều!”

“Thằng khỉ, mày đã nói rồi đấy nhé, đừng có hòng mà nuốt lời! Mà này, thế mày muốn ngày mai tao phát tán những tấm hình này ở đâu trước? Canteen thì sao, OK không?”

Đáng sợ… những con người này thật sự rất đáng sợ… Giả tạo, lừa dối, nguy hiểm… thế giới này chẳng có một ai đáng tin cả!

Mới mẻ sao? Hiện đại làm gì khi nó đầy rẫy sự dối trá? Nhiều màu sắc làm gì khi đâu đó chỉ toàn là sự nguy hiểm? Ồn ào, náo nhiệt, sôi động… có cần không khi nó đáng sợ đến thế này?

Tiffany nghe rất rõ, cô bé đã nghe rất rõ từng lời nói của Dennis. Và cho đến khi tai cô bé ù đi, không còn nghe thấy gì nữa, nước mắt thổn thức rơi xuống sau bao lần kiềm nén, cô bé đã chạy đi, chạy khỏi Dennis, cố thoát khỏi thế giới giả tạo và phù phiếm này. 

Làm sao để thoát khỏi nơi đây, làm sao để chạy trốn? Có còn không, nơi chốn bình yên mà cô bé đã từng thuộc về và giờ đây, mong mỏi đến khao khát được thuộc về… một lần nữa?

Tiffany nhớ… mong mỏi đến khắc khoải… muốn được hét lên… muốn được quên hết… muốn được an ủi, được dỗ dành, được ôm chặt, được bảo vệ và… được yêu thương thật sự…

Thế giới đó, thế giới cổ tích tuyệt đẹp… chậm rãi… cổ kính… huyền ảo… kỳ diệu… có còn ở đó không? Có chờ cô bé đến nữa không?

Jessi… vẫn còn ở đó mà, phải không? 

Jessi…?

**

Tiffany nghỉ học vào ngày hôm sau, đầu óc cô bé vẫn còn mụ mị khi được chị Michelle đánh thức vào buổi sáng. Tiffany không muốn đi học vì bây giờ, việc bước ra khỏi nhà đối với cô bé cũng đã là một điều quá khó khăn rồi. Tiffany càng không muốn gặp bất kỳ ai nữa, những con người sống ở thế giới ngoài kia cũng nguy hiểm như bản chất của thế giới đó thôi, dịu dàng là thế, ngọt ngào là thế nhưng thực chất lại vô cùng hiểm độc và dối trá. Chẳng còn ai đáng tin, chẳng còn ai nữa…

Chỉ cần thoáng nghĩ tới hình ảnh của Dennis thôi; chỉ cần một khoảnh khắc nhớ về nụ hôn đầu tiên mà cô bé đã mong chờ nhưng lại chỉ là một vụ cá cược độc ác không hơn không kém; chỉ cần khổ sở hình dung ra việc những tấm ảnh về nụ hôn đó bị đem ra làm trò đùa, bị bêu rếu và giỡn cợt, chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm Tiffany đau lắm rồi. Tiffany đã gục xuống nơi tấm gương trong phòng tắm, thổn thức với đôi vai đang run rẩy, cầu mong tất cả những điều tồi tệ nhất đừng đến với cô bé nữa. Tiffany đang hy vọng, đang mong chờ nhiều lắm, cô bé đã cầu xin Chúa trời, đã cầu xin Ngài nhiều lắm rồi… Nhưng rồi cùng lúc ấy, cô bé cũng chợt nhận ra rằng, niềm tin và sự hy vọng trong cô giờ cũng chỉ như những sợi chỉ tơ mà thôi – những sợi chỉ mong manh có thể đứt bất cứ lúc nào…

Tệ thật, Tiffany chỉ vừa thấy đỡ hơn một chút sau giấc ngủ chập chờn, vậy mà chỉ thoáng nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương thôi, cô bé đã lại khóc thật nhiều rồi.

Vào đêm hôm trước, Tiffany đã chạy đến tiệm kẹo của Jessica, nhưng cô bé không vào. Trong sâu thẳm tâm hồn, cô bé cảm thấy mình thật yếu đuối, ích kỷ, vô dụng và ngốc nghếch. Cô bé thấy mình chẳng còn đủ dũng cảm để đứng trước Jessica nữa. Tiffany trở về nhà vào giờ muộn nhất mà cô bé đã từng về, chạy nhanh lên phòng khi đôi chân đã mỏi nhừ. Cô bé khóa chặt cửa phòng, yếu đuối trùm kín chăn trên người, yếu đuối kìm nén những tiếng nấc có thể bị phát hiện và để rồi lại yếu đuối khóc. Tiffany đã chưa bao giờ giỏi trong việc nén khóc cả, thật sự chưa bao giờ… Sau tất cả những sai lầm ngốc nghếch mà cô bé tự chuốc phải, cô bé còn có thể tìm đến Jessica nữa không? Cô bé còn có thể tựa vào bờ vai của cô ấy, để rồi lại một lần nữa, nhận được sự bảo vệ ấm áp nữa không?

Là cô bé sai… Cô bé đã sai thật rồi… 

Tiffany đã ngủ quên trong bao nỗi muộn phiền khốn khổ mà một cô bé mười ba tuổi đang phải gánh chịu. Nỗi sợ hãi vẫn dai dẳng vẫn còn bám lấy cô bé trong những giấc mơ, hóa chúng thành cơn ác mộng tồi tệ và rồi, đánh thức cô bé dậy giữa màn đêm tĩnh mịch. Cô bé đã mong chờ một tia sáng xanh ấm áp như kẻ du mục đang cố tìm kiếm một ngôi sao định mệnh trên bầu trời, nhưng chẳng có ánh sáng nào hiện lên cả. Nước mắt yếu đuối lại tuôn rơi, những giọt nước mắt ấy đã làm đau đớn thêm tâm hồn bé nhỏ đang bị tổn thương. Jessica sẽ không đến. Và Tiffany, từ đây, sẽ chẳng còn bất cứ ngôi sao nào trong đời cả…

Nước mắt đã rơi thật nhiều… Những dòng lệ đang tuôn trào đó hóa ra lại lạnh buốt đến như vậy…

---

Sự tĩnh mịch u ám của màn đêm chậm chạp đánh thức Tiffany dậy sau một giấc ngủ dài, giấc ngủ đã giúp cô bé trấn tĩnh lại một chút trước tất cả những biến động này. Tiffany cảm thấy đầu mình đau buốt khi cố nhớ lại sự việc đã diễn ra hồi chiều này, có lẽ cô bé đã khóc thật nhiều. Và cho đến khi lờ mờ nhớ ra, cô bé chợt nhận ra khóe mi mình như đang khô rát.

Sunkyu vừa gọi điện cho Tiffany chiều nay, và cô bạn đã báo cho cô bé một tin mà chẳng bao giờ cô bé mong sẽ xảy đến với mình:

“Fany à! Fany… tại sao chuyện này lại xảy ra vậy? Những bức ảnh của cậu và Dennis… chúng được phát tán khắp trường rồi. Fany à, tất cả chuyện này là sao chứ? Tớ không hiểu, giữa Dennis và cậu đã xảy ra chuyện gì, tại sao Choi Siwon lại có những tấm ảnh đó? Tất cả các thầy cô trong trường đều biết việc này rồi… Fany à… Cô chủ nhiệm nói là có thể cô ấy sẽ đến nhà để nói chuyện với bố cậu đó…”

Tiffany đã lặng người khi nghe cái tin đó. Cô bé đã lặng lẽ quỵ xuống, những lời nói của Sunkyu như sự thật khó chấp nhận càng làm cô bé thêm khốn khổ hơn trước nỗi sợ hãi này. Tất cả đã chấm dứt! Chấm dứt thật rồi…! 

Nỗi sợ hãi, cũng giống như bao đợt sóng dữ vậy, lạnh lùng đến vô tình, đến để cuốn lấy, đi để nhấn chìm tất cả những hạnh phúc, niềm tin, hy vọng để rồi cuối cùng chỉ còn lại sự sáo rỗng trong tâm hồn. Cô độc khi những dòng lệ cứ rơi không kiểm soát mà chẳng có ai ở bên để ngăn chúng lại, lạnh buốt khi nhận ra rằng ánh sáng ấm áp đã chẳng còn kề bên, trống trải khi ngay ở đây, trong căn phòng này, vô thức cần đến một bờ vai mà chẳng thể nào có được… 

Ngay cả trong giấc ngủ, Tiffany bé nhỏ vẫn không ngừng khóc. Và ngay cả khi tỉnh dậy, Tiffany vẫn còn đang khóc trong lòng rất nhiều. Làm sao bây giờ, làm sao có thể phớt lờ và quên đi tất cả mọi chuyện khi mà nó đang là hiện thực trước mắt và bắt buộc cô bé phải chấp nhận? Những chuyện điên rồ này đang làm cho cô bé hoảng loạn hơn bao giờ hết. Rồi từ giờ cuộc đời cô bé sẽ như thế nào? Chắc là sẽ thê thảm lắm phải không? Sẽ thê thảm lắm khi mà một con bé ngốc nghếch như cô sẽ luôn là trò đùa cho mọi người trong suốt những năm sau đó, khi mà bên cạnh cô không có lấy một vòng tay bảo vệ nữa… Jessica cũng đã bỏ cô bé mà đi rồi, từ giờ thì cô bé sẽ chẳng còn ai ở bên nữa…

Tiffany đang nhớ Jessica, nhớ nhiều lắm, nhiều hơn tất cả những nỗi nhớ mong mà cô bé từng trải qua trong đời. Tiffany nhớ Jessica đến phát điên lên được, nhớ từng lời nói, ánh mắt, hơi thở, nhớ từng nụ cười, cái nheo mắt, cau mày, nhớ từng vòng tay và hơi ấm của cô ấy. Thì ra... đây chính là cảm giác mong chờ một người đó sao? Cảm giác này sao mạnh mẽ quá, nó như đang bóp nghẹn trái tim cô bé, làm cho cô khó thở và đau đớn vô cùng…

Tiffany thu mình trong góc phòng tối tăm, màn đêm giờ đây lại như đang hóa thân thành người bạn thân thiết của cô bé. Tiffany lại thổn thức khi những dòng lệ nóng hổi một lần nữa tuôn rơi, cuốn cô bé theo vô vàn cảm xúc khốn khổ. Bất giác nắm chặt lấy chiếc nhẫn mà Jessica đã tặng mình – chiếc nhẫn mà cô bé luôn đeo nó như một mặt dây chuyền, Tiffany không nén mình thổn thức nữa mà khóc to thành tiếng, chẳng quan tâm là có ai nghe thấy được hay không. 

Jessi… Jessi đâu rồi?

Em cần chị… Thật sự rất cần chị… Jessi!

TBC

Chap 4

''Chào buổi sáng'' Bà quản gia cùng người làm trong nhà nói khi thấy Tiffany bước xuống

"Chào buổi sáng mọi người" Tiffany vui vẻ đáp lại

Cô đã có một đêm ngủ ngon và quên hết đi những chuyện mà cô chủ biến thái đã làm

''Bây giờ cháu lên gọi cô chủ dậy đi làm, rồi chuẩn bị ăn sáng còn đi học'' Bà quản gia nói

''Dạ''

''Mà này, cô chủ rất khó tính nên cháu phải cẩn thận''

''Vâng cháu biết rồi''

=================================

Tiffany nhẹ nhàng bước vào trong phòng của Jessica. Bước đến gần nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ đó. Chuẩn bị sẵn sàng để đánh thức con mều dậy.

''Ê dậy đi'' Tiffany lay

Không động tĩnh

''Dậy đi đồ mèo lười'' Tiffany hét vào tai Jessica 

Không nhúch nhích 

''Yah! Cô chết rồi à''

Mần thinh

Tiffany thở mạnh bằng mũi cô đang rất ức chế cái con người đang nằm ngủ ngon lành này. 

''DẬY DẬY DẬY'' 

Tiffany nhảy lên giường Jessica cô vừa nhảy vừa hét. 

Cả người Jessica nảy lên nảy xuống cứ thế đến gần mép giường và...

RẦM

''CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY'' Jessica tức giận gào lên

khi cả người ngã nhào xuống đất

Omo cô ta nổi điên rồi làm thế nào bây giờ

Thấy Jessica lồm cồm bò dậy. Tiffany luống cuống không biết chạy đi đâu.

Bây giờ cô ta mà bắt được thì xong phim T.T

Cuống quá Tiffany nằm xuống giường chùm trăn kín mít nằm sát ra mép.

Cầu trời cô ta không nhìn thấy. Con sẽ không yêu Totoro nữa...Không, không thể từ bỏ Totoro được. Con sẽ..con sẽ..Thôi đến đâu thì đến

Cô cảm thấy chiếc giường đang lún xuống nghĩa là Jessica đang lên. Cái chăn cũng được vén ra để cậu ấy chui vào. Nếu cậu ta ngủ luôn thì cô sẽ an toàn. Tim Tiffany đậy thình thịch khi nghĩ đến cảnh không được tốt lắm khi bị Jessica phát hiện..

Tầm 5 phút sau không thấy động tĩnh gì Tiffany thở phào nhẹ nhõm. Cô định bước xuống giường thì suýt nữa hét khi 1 vòng tay tóm lấy eo lôi cô lại (bị tóm rồi).

''Cây nấm cô định đi đâu vậy'' 

''À..ờ..tôi...ờm'' Tiffany lắp bắp

Tình hình là bây giờ Tiffany đang nằm trong vòng tay Jessica. Hơi thở của cậu phả nhẹ vào tai khiến cô rùng mình.

''Sáng sớm cô nhảy loạn xọa hò hét chán chê bây giờ thì lại nằm đây, cô tưởng tôi ngu lắm à'' Xoay người Tiffany lại đối mặt với mình Jessica nói

Tiffany bối rối cúi mặt xuống, tình huống ở địa hình này (trên giường) không có lợi với cô

''...Tôi chỉ định gọi cậu dậy'' 

Tiffany dùng độc chiêu mắt cún của mình nhìn lên Jessica mong cậu ấy sẽ mủi lòng.

Jessica nhìn vào đôi mắt cún đó, khẽ cười thầm. Cô nàng sư tử hôm qua hôm nay đã biến thành mèo con rồi.

''Đánh thức tôi sao lại nằm đây''Vuốt nhẹ má Tiffany tiến sát mặt mình vào

Tiffany cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng dần. Tên pervert này lại định sàm sỡ cô đây. Đã thế dùng độc trị độc.

''Tai..tại em sợ bị Jessi mắng nên mới chui vào đây, đừng giận em nha''

Tiffany đổi cách xưng hô giọng nũng nịu, tay vòng lên cổ Jessica khéo léo ép sát cơ thể mình vào. Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một hơi thở.

....o.O....(mặt Jessica hiện giờ)

''À...thì...ừm...ờ...thì'' Đến lượt Jessica lắp bắp.

*CHỤTTT*

Tiffany hôn một cái thật kêu lên má Jessica.

''Em xuống nhà chuẩn bị trước nha. Jessi thay đồ đi'' Tiffany khoe eye slime khiến một người chết lặng

''Ừ...ờm...em..đi..đi'' Jessica không thể tin được những gì mình đang nghe và nhìn thấy

Tiffany gỡ tay đang ôm lấy eo mình ra. Kéo Jessica ngồi dậy. Nhẹ nhành bước xuống giường (Jessica vẫn đang đứng hình). 

''Tôi đi trước nhé. ĐỒ NGỐC'' Tiffany cười ha hả chạy tót xuống dưới nhà.

....O.O....(no comment)

Sau một hồi load dữ liệu. Jessica nhận ra mình vừa bị Osin của mình lừa ngọt xớt.

''TIFFANY.HWANG.CÔ.CHẾT.VỚI.TÔI''

.

.

.

''Ô unni dậy sớm vậy. Hôm nay trời trở gió à'' krystal ngạc nhiên

''Không nhờ Tiffany nên unni dậy được, thật tốt phải không'' Jessica cười nhẹ nhàng nhìn Tiffany

Tiffany Sock. Bà quản gia tý ngã, người làm suýt ngất, Krystal trợn tròn mắt nhìn vật thể lạ mình gọi là chị. 

Jessica Jung dậy sớm, lại vừa cười rất nhẹ nhàng.

''Unni nói gì em nghe không rõ'' krystal ngơ ngác hỏi lại 

"Nhờ cô ấy gọi mới dậy được thật mà" Jessica đáp tỉnh bơ

"Ừm...mà unni này bố mẹ sắp về đấy"

"Ừ unni biết rồi. Tiffany này trưa nay học xong cô về thẳng công ti, tôi sẽ cho người đón"

"Vâng"

"Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi nào" 

"Tạm biệt Unni. Chúc Fany Unni may mắn" Krystal vẫy

.

.

.

Jessica lấy chiếc xe BMV trắng của mình ra thì thấy Tiffany định mở cửa bước lên.

"Cô làm gì thế?"

"Sao? Tôi chỉ định lên thôi"

"Làm gì có chuyện Osin được đi cùng chủ. Trưa nay 12h cô mà đến trễ thì chết với tôi"

Đá Tiffany ra khỏi xe rồi phóng đi mất

What..Bỏ mình thật sao. Đồ độc ác, không biết nâng niu cái đẹp Y.Y

Thành ra Tiffany lại phải đi đón taxi đến trường

=============

Đại học SM

Trong lớp S9

Cả lớp gần như tập chung vào Tiffany kể từ khi cô ấy bước vào.

"Sao ỉu xìu vậy Fany. Nhìn cậu như kiểu không mua được thứ gì đó màu hồng ý"

Đó là Taeyeon bạn thân của Tiffany. Con của chủ tịch tập đoàn công ti Sữa hàng đầu 

"Không có gì" Tiffany thở dài não nề

Cậu ta định làm gì mình đây. Sáng nay mình có làm gì cậu ta đâu nhở? (Lừa người ta ngọt xớt lại còn)

"Mấy hôm trước cậu làm gì mà mất tích vậy" 

"Đi làm Osin"

..O.O..

Cả lớp đóng băng.

Taeyeon biến thành tảng đá.

Nhân vật chính tiếp tục thở dài não nề.

"Gì cơ???" Taeyeon bàng hoàng hỏi lại

"Tớ đi làm Osin"

"Nhà cậu gặp vấn đề về tài chính à"

"Không. Tớ nghe ông nói là cổ phiếu đang tăng hay sao"

"Thế sao lại..." 

"Vì tớ thích"

Taeyeon cứng họng nhìn cô bạn thân của mình. 

"Thế cậu làm cho nhà nào?"

"Nhà họ Jung"

Taeyeon Sock. Hết nhà để làm sao lại chui vào nhà đấy

"Sao vậy?" Tiffany quay sang nhìn Taeyeon khi thấy bạn mình đứng hình (không ngất là may)

"Làm cho Krystal Jung hay...Jessica Jung"

Cầu trời không phải Jessica Jung

"Tớ làm cho Jessica"

Đoàng

Sét đánh ngang tai Taeyeon. Tại sao..tại sao chứ. Sau bao nhiêu năm Tiffany lại gặp lại tên đáng ghét đó.

Đời Kim Taeyeon này ghét nhất 2 thứ

1. Ghét nhất ai gọi mình là Lùn

2. Jessica Jung Sooyeon

Nhớ lại kí ức đau thương hồi nước mũi thò lò sang hỏi cưới Tiffany 

Flashback

Kim Taeyeon 8 tuổi đang chơi cùng ông Hwang và Tiffany ở sau vườn nhà cô ấy.

"Ông ơi về sau con nhớn ông gả Fany cho con nha" Taeyeon ngước lên ông Hwang hỏi

"Xì..ai cưới Tae chứ"

"Fany chứ ai" Taeyeon tự đắc

"Plè..Tae lùn hơn Fany ai cho cưới" Tiffany lè lưỡi

"Yah! sau này Tae sẽ cao hơn mừ. Ông, ông đồng ý ha" 

"Muộn rồi con à. Có người hỏi cưới Fany trước con rồi" Ông Hwang cười nhẹ

"SAO Ạ! Tên đó là tên nào con đến đốt nhà nó" Taeyeon hùng hổ

"Hahaha tên đó có tính chiếm hữu rất cao. Ta sợ con chưa kịp đốt nó đã đốt nhà con trước rồi" Ông Hwang xoa đầu Taeyeon

"Ơ..ai hả ông?" Tiffany ngạc nhiên. Ai hỏi cưới cô chứ

"Suỵt bí mật cháu yêu à" 

Ông hôn nhẹ lên má Taeyeon và Tiffany rồi đi vào nhà. Cả 2 cũng không nói gì nữa mà chơi tiếp. Lúc đi về Taeyeon có ghé tai hỏi ông Hwang hỏi nhỏ. Cái tên mà ông nói cô nhớ đến tận bây giờ.

"Jessica Jung"

End Flashback

Đó là lý do tại sao Taeyeon căm thù Jessica Jung...

Và sau 11 năm trời Taeyeon vẫn chưa cao được hơn Tiffany (dù chỉ 1 phân)...

Đó...quả thật là 1 ký ức đau buồn T.T

.

.

.

Giờ về Tiffany chào Taeyeon chạy thật nhanh ra chỗ tài xế đợi cô đón đến chỗ làm của Jessica

Chết rồi, sắp muộn mất rồi

Taeyeon nhìn theo bóng dáng đó nước mắt lưng tròng như người mẹ già nhìn con gái sang nhà chồng

Chúc may mắn Fany à hức hức hức

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro