Chap 34 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 34 : RENATA - DẤU HIỆU NGÀY SINH

Rena và mọi người kinh hoàng nhìn Yuuki đang lơ lửng trên không trung, dang thẳng hai tay và chân ra. Những dấu ấn màu tím xuất hiện rõ mồn một, những dấu hiệu đó cũng xuất hiện dần chung quanh Yuuki, tạo thành một gọng kìm màu tím xung quanh anh ấy. 

"This can't be good."_Natasy lẩm bẩm. 

Cảnh tượng trước mắt làm nhỏ liên tưởng đến một vài film kinh dị hoặc giả tưởng về viêc thế giới sụp đổ. Không may, trong trường hợp này thì nó đúng là như thế. Những dấu vết bắt đầu sáng thêm lên và mặt đất rung chuyển, Yuuki dần thay đổi, mái tóc của anh ấy dần dần dài ra, các cơ bắp nổi rõ lên. Anh ấy biến thành một người hoàn toàn khác, khi con mắt đó mở ra, nhỏ chỉ nhìn thấy những ánh sáng tím cực mạnh.

"Ta đã trỗi dậy!!!"_Một giọng nói vang lên trong trí óc nhỏ và có vẻ mọi người cũng bị thế do họ bắt đầu đưa tay lên bịt tai lại. Đó là một giọng nói đầy uy lực và dĩ nhiên cũng rất điếc tai (><).

Rena nghĩ đó chính là tên Death Apostlengày xưa đã cắp Yuuki ra khỏi cha của anh ấy ( hay người biến đổi....whatever ). Và ý nghĩ việc để một tên sống trong cơ thể của Yuuki trong bao nhiêu năm trỗi dậy và làm bá chủ của vampires quả thật đáng sợ ở nhiều cấp độ.

"Tôi....biết giọng nói đó...."_Ciel cau mày. "Nero."

"Nero? Hoàng đế của Đế chế La Mã?"_Sy hỏi được một câu "vô cùng thông minh".

"Chúng ta có thể không nói đến bài học lịch sử không? Chỉ là trùng tên thôi người ơi!"_Ciel hét. "Nero là tên đã đòi phá hủy thế giới vampires từ thời Death Apostle bắt đầu xuất hiện."

"Ok. Hiểu rồi! Giờ phải làm gì?!"_Edgar hét lại.

Mọi người im lặng, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.

"Hay thật! Không ai có kế hoạch hoàn chỉnh nào sao?"_Ryo lầm bầm.

"Yuuki-san!!!!!"_Rena hét lên.

Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mọi người bị hất ra xa bởi dư chấn của nó. Vụ nổ lan tỏa khắp mọi nơi trong thành phố dưới lòng đất này, cuốn bay mọi thứ trong vùng ánh sáng tím chói lòa.

****

Im lặng. Không có ai sao? Mọi người đâu cả rồi? Đau quá. Đây là đâu thế này? Rena chìm trong những suy nghĩ của mình. Khắp mọi nơi quanh nhỏ chỉ là một màu trắng tót vô định. Là thiên đường hay địa ngục? Hay là một vùng xám giữa hai không gian đó? Dư chấn của vụ nổ đã làm tất cả mọi thứ trong tầm phá hủy của nó văng ra xa và tan nát. Nhỏ có bị vậy không? Mọi người thì sao? Edgar? Kaito? Hai người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời nhỏ. Bây giờ, Rena không quan tâm việc mình phải chọn một trong hai người nữa, nhỏ chỉ mong là họ còn sống, thế thôi....

Rena bắt đầu cảm giác được đầu ngón tay của mình. Ánh sáng trắng mờ đi, cảm giác đau nhói ở mọi nơi tràn về dữ dội hơn. Rena mở mắt, gượng đứng dậy. Đầu nhỏ đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cảm giác như vừa bị đem từ lò nướng sang thẳng tủ lạnh vậy. Nhỏ nhìn quanh, hình ảnh kinh hoàng đập ngay vào mắt.

Những bức tường thành ngày xưa sụp đổ, ngổn ngang như vừa trải qua một trận càn quét. Toàn bộ lâu đài bị phá hủy, sụp đổ như thể chúng chưa từng đứng đó một cách hiên ngang và đẹp đẽ vậy. Bầu trời được bao bọc hoàn toàn bởi màu tím và màu đen. Nhỏ kinh hoàng nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ấy, cảm nhận rõ mồn một đống gạch vụn dưới chân mình. Mọi người đâu rồi? Sau vụ nổ, họ bị văng đi mỗi người một nơi. Làm thế nào bây giờ? Tiếng cười man rợ của tên Death vang vọng đến ta Rena. Chưa bao giờ nhỏ thấy cô độc và sợ hãi như vậy. Chiếc váy xanh lấm lem hết cả, Rena như một con búp bê rách bị quăng ra ngoài đường. Nhỏ gượng đứng dậy, dạo bước xung quanh đó.

"Mọi người....đâu rồi?"_Nhỏ tự thì thào với chính mình. Toàn bộ sức lực đã biến mất.

Rena lê bước trên đống đổ nát, khắp nơi đều nghe những tiếng la hét. Đến cả các vampires còn khiếp sợ, một con bé người thường mang chút ma lực như nhỏ có thể làm gì chứ? Rena chợt dừng bước. Người thường.....Arita! Arita đâu rồi? Chị ấy không có chút sức mạnh nào cả! Liệu chị ấy có.....

Suy nghĩ của nhỏ bị cắt ngang khi từ mặt đất trời lên những tên chiến binh với thân hình bao bọc bởi ngọn lửa tím. Hay thật. Nhỏ lùi lại, chúng là tay sai của tên Death sao? Trận địa này hoàn toàn không thích hợp cho nhỏ để chiến đấu. Không có nước. Chung quanh chỉ đầy rẫy ngọn lửa tím. Có thể Syrena và Natasy sẽ có lợi thế hơn. Bọn chúng càng tiến gần hơn, Rena lùi lại, cố tìm một nguồn nước nào đó dưới này nhưng vô ích. 

"Không lẽ đây là kết thúc thật ư?"_Nhỏ nhắm mắt, cảm nhận được mình đang run rẩy, nhưng không hề khóc, lạ thật.

Một ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu nhỏ. Nếu mình chết ở đây có lẽ Edgar và Kaito sẽ có thể được tự do chăng? Nhỏ sẽ không phải lựa chọn, vậy có lẽ là tốt cho cả ba. Hai người đó có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường riêng của mình, không vướng bận nữa. Với ý nghĩ đó, Rena dừng lại, không lùi ra sau thủ thế nữa. Nhỏ buông thõng hai tay, nhắm mắt. Một nụ cười phớt qua môi nhỏ khi tiếng đám lính bước gần vang lên.

Màn đêm phủ xuống.

*****

Rena cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người nhỏ. Đây là thiên đường? Rena có thể nghe tiếng một giọng nói êm dịu bên tai mình, cảm nhận được một khuôn mặt hoàn hảo đang cúi xuống - khuôn mặt của một thiên thần. Nhỏ mỉm cười. Đúng là thiên đường rồi. 

"RENATA!!! TỈNH DẬY ĐI!!!"_Giọng nói hét lên.

Sao cơ? 

"Khỉ thật! Cô ấy đang yếu đi!!!"

Yếu dần? Thế là thế nào?

"Làm cách nào đó đi!!!!"_Một giọng nói khác vang lên, cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào như giọng nói đầu tiên.

Nhỏ nhíu mày. Đây có thực sự là thiên đường không? Sao mọi người lại la hét như thế?

"SCARLETT RENATA!! TỈNH DẬY ĐI!!"_Giọng nói bây giờ nghe rõ ràng hơn. Wait a minute! Đây không phải thiên đường. Và giọng nói đó là của Edgar!

Nhỏ mở bừng mắt, thấy khuôn mặt của Edgar chỉ cách mình có vài phân. Lay chúa! Edgar thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu ấy giãn ra. Nhỏ ngồi bật dậy, thấy Kaito cũng đang đứng đó và bọn chiến binh thì biến đâu mất.

"Chuyện gì? Hai người? Đâu ra?"_Nhỏ lẫn lộn hết cả.

"Thôi được rồi! Được rồi! Quan trọng là tụi này tìm thấy cậu. Cậu nghĩ sao mà đứng yên cho bọn chúng tấn công vậy?"_Edgar nhướng mày.

"Ơ...mình...ừ...."_Nhỏ lắp bắp, không muốn nói ra cái lý do ngớ ngẩn của mình.

"Làm tụi này sợ chết khiếp! Nhóc phải xem lại mình đi!"_Kaito cúi xuống, xoa đầu nhỏ.

Rena đỏ mặt. Tình hình tệ hơn nhỏ tưởng. Thay vìi2 chỉ một mình, giờ đây Rena bị kẹp giữa hai người và lại là Kaito và Edgar! Ôi trời.

"Đi nào! Chúng ta cần tìm những người khác."_Kaito mỉm cười và ba người họ bắt đầu cuộc hành trình.

Chap 35 :SYRENA -SỰ THẬT BỊ CHE ĐẬY

Sy gượng đứng dậy, thấy xương cốt mình như đang rơi rụng ra. Mái tóc đỏ xõa dài xuống như một dòng suối làm Sy trông như một nữ thần bị rơi xuống mặt đất vậy. Cô bắt đầu bước đi, mắt nhìn ngó xung quanh. Dư chấn của vụ nổ làm Sy thất lạc mọi người. Xét theo khoảng cách, có lẽ Sy đã bị văng đến nơi xa nhất. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy choáng váng. Sau khi thị lực bắt đầu ổn định trở lại, Sy nhìn quanh, khắp nơi được bao bọc bởi một màu tím. Thôi được, có lẽ điều này cũng không đến nỗi tệ, ít ra cô đã có gì đó thú vị để quan tâm đến. Đi được một quãng, Sy nghe thấy tiếng hét ở phía trước.

Cô chạy vội tới và thấy cô gái tóc đen người thường mà mọi người gọi là Arita đang bị bao vây bởi một đám chiến binh lửa tím. Cô gái đó chắc chắn không có năng lực gì đặc biệt rồi. Sy nhìn lại chiếc váy đỏ viền đen xếp li dài đến đầu gối của mình, mặc cái này mà đánh nhau chắc chắc không phải lực chọn hay, nhưng phải giúp cô bé. Sy nhắm mắt, cảm nhận ngọn lửa dâng lên từng đầu ngón tay của mình. Cô mở mắt ra, một loạt những quả cầu lửa sáng nóng rãy lao về phía những tên chiến binh, biến chúng thành cát bụi. Cô bé tên Arita kinh hãi nhìn lên.

"Không sao đâu. Em ổn rồi."_Sy nói, chìa tay ra và đỡ cô bé đứng dậy. Hình như Arita là bạn gái cũ của Kaito đúng không nhỉ? Sy thật không chắc liệu cô bé có muốn đi chung với chị gái của người vừa khiến mình phải chia tay bạn trai không. Tuy nhiên, Sy không quan tâm về chuyện tình cảm của Rena lắm. Con bé có thể tự lo được.

"C....Cảm ơn....chị...."_Arita ấp úng.

"Không có gì! Nào, đi tìm những người khác thôi."_Sy nói và đi về phía trước. 

Arita lặng lẽ đi sau. Nhìn kỹ thì cô bé cũng dễ thương đấy chứ! Arita không có vẻ đẹp hoàn hảo, những đường nét trên gương mặt cô bé rất bình thường và giản dị. Mái tóc đen cắt ngắn, làn da không trắng lắm. Nhưng Arita có vẻ mạnh mẽ pha chút ngượng ngùng. Sy cũng có chút cảm tình với những cô bé bình thường như vậy.

"Chúng ta có lẽ đã văng đến phần xa nhất của thành phố rồi, phải tìm cách quay lại Tòa thành thôi."_Arita lên tiếng, rõ ràng đang cố bắt chuyện.

"Không. Tốt nhất nên tìm mọi người rồi tìm cách đánh bại tên Death đó. Vào thành bây giờ không khác gì đứng ra chịu chết."_Sy lẩm bẩm.

Arita im lặng.

"Này! Xin lỗi nhé!"_Sy nói.

"Sao ạ?"

"Tôi đã nghe qua chuyện của cô. Xin lỗi vì Rena đã làm cô mất Kaito."

Arita vuốt tóc ra sau, nhìn Sy với vẻ ngạc nhiên. Lát sau, khuôn mặt cô bé dịu lại.

"Em không thể trách ai được. Kaito thích ai là quyền của cậu ấy mà."

"Hiền quá."_Sy lẩm bẩm. "Tôi không thích ai đó quá hiền cũng như dễ dãi."

"Em....thật ra.....đôi khi có những thứ sẽ không bao giờ kéo dài mãi mãi. Em không thể quá ích kỷ được."_Arita thì thào. "Hơn nữa....."

"Hơn nữa sao?"_Sy nhướng mày.

Arita lại im lặng, có lẽ cô bé không muốn nói về chủ đề này nữa. Syrena biết cô ấy thất vọng vì mình là người "bình thường" duy nhất trong này. Điều đó cũng là dễ hiểu nếu bạn chơi chung với một đám người mang trên mình đầy những năng lực kỳ thú.

"Nghe này....không phải bất cứ ai có siêu năng lực đều hạnh phúc cả."_Sy thở dài. "Khi còn bé, ba chị em tôi đều gặp những tai nạn khá nghiêm trọng, nhờ đó mà chúng tôi có những năng lực ấy. Nhưng điều đó không làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Năm 5 tuổi tôi suýt thiêu cháy cả ngôi nhà, Rena gần như làm ngập hết một ngôi làng còn Natasy lâu lâu lại vô tình tạo nên một cơn động đất. Cuộc sống mới tạm ổn định khi chúng tôi điều tiết được năng lực của mình."

Arita có vẻ ngạc nhiên trước những lời đó. Cô bé đi chậm lại, suy nghĩ.

Họ đi cùng nhau trong im lặng đến khi dưới đất nổi lên một âm thanh trầm đục. Sy và Arita đứng sững lại, lắng nghe tiếng động đó. Trong một phút tiếp theo, hàng loạt những tên chiến binh xương bao quanh bởi ngọn lửa tím trồi lên từ mặt đất. Chúng đều được trang bị vũ khí đến tận răng, Sy có cảm giác y như mình đang đứng trong một câu chuyện kinh dị của Bram Stoker.

"Em có biết dùng kiếm không? Katana ấy?"_Sy hỏi.

"Ơ...biết ạ...."_Arita có vẻ ngạc nhiên về câu hỏi lãng xẹt.

Syrena gật đầu và nhắm mắt lại. Cô đã phát hiện điều này gần đây khi vô tình tạo ra một thanh kiếm khi đang luyện tập sử dụng năng lực của mình. Ngọn lửa rực sáng trong tay Sy, bắt đầu lan dài ra, tạo thành hình thanh kiếm Nhật. Sy cầm lấy chuôi thanh katana đó và vung lên, ngọn lửa trải đều và tan biến.

"Cầm lấy!"_Sy giao thanh kiếm cho Arita đang tròn mắt thán phục.

Đến lúc này những tên chiến binh xương đã tiến gần hơn và có thêm chục tên khác đang trồi lên. Họ đã bị bao vây.

"Đến lúc phải dạy cho chúng biết điều rồi!"_Sy lẩm bẩm và tấn công. Những quả cầu lửa liên tiếp xuất hiện và những tên chiến binh bị thiêu rụi. Tuy nhiên, chúng vẫn kéo tới đông hơn. Trong một lúc sơ hở, Sy bị một tên túm lấy và quăng xuống một miệng vựa gần đấy. Arita có vẻ hốt hoảng nhưng Sy tập trung vào sức mạnh của mình, đôi cánh lửa xuất hiện và cô lại trở về cuộc chiến. Tất nhiên việc tham chiếc với một đôi cánh rực lửa sau lưng khá có lợi, bọn chiến binh có vẻ hoảng sợ. Sy tạo tra một quả cầu lửa lớn và tung nó xuống đất, bọn chiến binh bị hủy diệt một cách nhanh chóng. Sức chiến đấu của Sy thật sự rất bền, nhưng Arita không được như vậy. 

Từ đầu đến giờ, Arita chiến đấu rất tuyệt. Đường kiếm của cô bé thật sự rất hoàn hảo và chuẩn xác. Những tên xương xẩu đó cũng bị hạ gục nhanh chóng nhưng có vẻ thể lực của Arita khá yếu. Sy bắt đầu nhận thấy điều không ổn đó. Cô chạy nhanh tới và giúp Arita tiêu diệt đám còn lại. BÃi chiến trường giờ không còn gì ngoài những cột khói cao ngất ngưởng. Làn khói mờ mờ trên bầu trời tím càng làm không khí có vẻ thê lương thêm. Sy chạy lại đỡ Arita lúc này đang khụy xuống.

"Không sao...ổn rồi....ổn rồi..."_Sy dỗ dành.

Arita yếu ớt dựa vào vòng tay của Sy, khuôn mặt của cô bé trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Trông cô bé thật xanh xao và yếu ớt. Có lẽ việc đánh nhau cùng bọn chiến binh xương với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong người đã rút cạn sức lực của cô bé. Arita bắt đầu ho một cách khó nhọc, đôi mắt đen chợt long lanh như chực khóc. Vai cô bé run lên, Arita đang lo sợ điều gì sao?

"Từ từ thôi...mọi chuyện sẽ tốt thôi..đừng lo...."_Sy nói, xoa xoa tay lên lưng Arita trong khi cô bé vẫn tiếp tục ho.

"Mọi chuyện....thật sự.....không tốt....."_Arita thì thào trong khi cơn ho vẫn kéo dài không dứt.

Có điều gì đó không ổn. Có lẽ cô bé bị ngạt khói chăng?

"Bọn chiến binh xương đã bị tiêu diệt rồi. Em làm tốt lắm. Mọi chuyện....."_Syrena chợt ngừng bặt khi những tràng ho của Arita dần chấm dứt. Cô bé mệt mỏi ngả vào vai Sy và thiếp đi, ở hàng mi lấp lánh vài giọt nước mắt. Bàn tay lúc nãy Arita dùng để che miệng khi ho khẽ hé ra. Sy sững sờ mở những ngón tay thon nhỏ đang khép hờ đó.

"Arita......"_Sy thì thào, cảm nhận được vị mặn của nước mắt khi nhìn thấy bàn tay đó đang che giấu thứ gì. Đó là lý do vì sao Arita lại kiệt sức đến mức độ đó và giải thích cho những hành động kỳ lạ của cô. Syrena chợt hiểu lời nói ban nãy của Arita về việc có những thứ không thể tồn tại mãi mãi không chỉ nói về Kaito, mà còn nói về một chuyện khác...

Sy nắm chặt tay cô bé - nắm chặt bàn tay mà Arita dùng để ngăn không cho Sy nhìn thấy thứ cô bé đã ho ra.

Máu.

CHAP 36

NATASY

QUYỀN LỰC CỦA ĐẤT

Natasy ê ẩm đứng dậy. Cậu nhìn xung quanh, không thấy ai cả. Khỉ thật mình bị văng đi đâu thế này? Nat im lặng, tập trung vào mặt đất. Oh my gods! Tất cả mọi người mỗi người đều văng một nơi và những chuyển động hầu như rất nhanh, cậu không thể theo dấu ai cả. Tuy nhiên, sự hiện diện trên mặt đất gần cậu nhất cách đây cũng không xa và người đó cũng chưa di chuyển. Natasy chạy đến nơi đó, và thấy Swayne đang nằm bất động ở đó.

"Swayne! Tỉnh dậy đi!"_Nat lay lay vị hôn thê của mình. Mắt cô ấy nhắm nghiền, mái tóc vàng xõa dài, lấp lánh phản chiếu màu tím của những ngọn lửa xung quanh.

"N...Natasy....?"_Swayne hé mắt, đôi mắt xanh thẳm nhìn Natasy dịu dàng.

"Phù may quá! Cậu có sao không?"_Nat mừng rỡ.

"Nếu cậu cho rằng không sao là việc đau ê ẩm cả người và trầy trật khắp nơi thì mình không sao."_Swayne lẩm bẩm.

Natasy cười và đỡ Swayne dậy. Họ bắt đầu rảo bước tím kiếm chung quanh.

"Mọi người có vẻ không sao, mình vẫn cảm nhận được chuyển động ở nhiều nơi."_Nat lẩm bẩm.

"Không ngờ từ một người mà có thể phá hủy chừng này. Cậu nghĩ chúng ta đang ở nơi nào?"

Natasy im lặng, đưa ngón tay lên như xác định hướng gió.

"Khoảng phía trái của thành phố, khá xa vùng lâu đài đấy!"

Swayne thở dài. Hai người bắt đầu bước đi và tìm cách để làm sao đánh bại được tên đó. Tuy nhiên, mặc dù với chỉ số IQ 200 của Swayne, cô bé cũng không biết cách gì nữa. Thế giới vampires như một cuộn chỉ rối mò không thể tìm thấy đoạn bắt đầu hay kết thúc.

"Hình như muốn đánh bại ai đó phải biết được rõ nguồn gốc của hắn. Ta đã nắm được sơ lược về Yuuki-san, chỉ cò tên Death thì có ít thông tin quá. Hắn tên là Nero nhỉ?"_Natasy nhướng mày.

"Uhm.....nhưng có lẽ sẽ hơi khó khăn đây. Chúng ta bị văng đến phần xa nhất của thành phố rồi mà....."

Hai người lại tiếp tục bước đi. Bầu trời bị bao bọc hoàn toàn bởi màu tím nên Natasy không thể biết được rốt cuộc đó là ngày hay đêm. Khung cảnh này làm Nat sợ hãi, cậu nhớ lại hồi nhỏ cũng đã từng run sợ trong bóng tối của ngôi nhà đổ nát và chờ người đến cứu. Đó thật sự không phải một trải nghiệm vui vẻ gì. Swayne đột nhiên dừng lại.

"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"_Cô ấy cau mày.

"Tiếng gì cơ?_Natasy lắn tai nghe nhưng không cảm nhận được gì.

Rồi tiếng động đó vang lên mỗi lúc một rõ hơn, tiếng bước chân đang chạy một cách vội vã. Cho dù đó là cái gì hay là ai thì nó cũng không lớn lắm và có vẻ đang bị truy đuổi. Nat cảm nhận được xét theo những âm thanh trong đất thì thứ đó khá nhanh, và không hề có dấu hiệu dừng lại. Và ngay sau đó, thứ đó đã đâm sầm vào ngay Natasy, gần như hất cậu ngã ngửa. Swayne hét lên trong ngạc nhiên tột độ. Natasy gượng đứng dậy, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Và cậu nhìn thấy thứ đã đâm sầm vào mình.

Yuuki.

À không, Yuuki's small version chứ! Cậu nhóc đó chỉ khoảng năm tuổi, tuy nhiên, từ khuôn mặt đến mái tóc trắng như tuyết đó đều giống Yuuki-san như đúc! Thậm chí bộ đồ nó đang mặc cũng là bộ mà Yuuki đã mặc khi đến Anh. Natasy và Swayne há hốc mồm. Thằng bé có vẻ nhận ra bọn họ, nó hoảng sợ lùi lại nhưng có vẻ cũng đang sợ hãi một thứ gì đó phía sau. Swayne và natasy chưa kịp hỏi chuyện thằng nhóc thì nó lại chạy biến đi, từ phía sau một tiếng tru rợn người vang lên. Nat quay lại và nhận ra mình đang gặp rắc rối rồi!

****

Hãy lật cuốn Percy Jackson : The Lightning Theif ra, bạn sẽ thấy một đoạn miêu tả chó ngao địa ngục Cerberus của Hades - một con Rottweiller to lớn và có ba đầu, hung dữ và tất nhiên có mùi khó chịu. Đó chính xác là những gì mà Natasy và Swayne đang nhìn thấy. Đó là một con chó khổng lồ với một ngọn lửa màu tím cuồn cuộn quanh người nó. Hades chắc chắn sẽ muốn một con như vậy. Nó nhìn Nat và Sway với ánh mắt hung dữ màu đỏ, như thể nhận ra con mồi, nó vung chân, hai người phải né sang hai bên khác nhau để tránh bị con chó đè nghiến.

"Được rồi!!! Nếu mình gặp lại được phiên bản nhỏ của Yuuki, mình sẽ giết thằng bé vì đã đưa theo thứ này!!!"_Natasy hét lên.

Con chó quay về phía cậu ấy và phun ra một tràng lửa. Lúc này, năng lực của Natasy thật sự rất hữu dụng. Cậu lập một bức tường bằng đất và nó ngăn chặn được ngọn lửa của con chó....một phần nào. Natasy hạ bức tường xuống khi không cảm nhận được sức nóng nữa. Quyết định sai lầm! Cậu bị đuôi của con chó quét qua, đập đầu xuống đất.

"Asino!"_Natasy lầm bầm, cảm thấy khá ngớn gẩn khi **** một con chó là đồ con lừa.

Con chó đó bắt đầu chuyển sự chú ú sang Swayne. Cô bé lụm một thanh sắt dài từ đống đổ nát lên, thủ thế. Móng vuốt của con chó phập xuống nhưng Swayne né được, cô bé vung tay, đâm thẳng thanh sắt vào ngón chân con chó đó. Nó rú lên thảm thiết.

"Càng lớn té càng đau đó cưng à."_Swayne nói và nhảy lên chân trước của nó, lấy đó làm đà, phóng qua các chân khác, mỗi lần đến chân nào, cô bé lại dùng cây sắt đâm thẳng vào đó. Con chó đau đớn ngã khủy xuống, đôi mắt đỏ rực sáng lên đầy giận dữ. Nó không phải là một loại chó có thể yêu mến được.

"Natasy!"_Swayne hét và cậu lập tức hiểu ý.

Nat đưa tay lên, hướng về phía con chó và nhắm mắt. Mặt đất dưới chân con chó dâng lên, tạo thành một lớp vỏ bằng đất và đá xung quanh nó. Con chó giẫy giụa cố thoát ra nhưng mặt đất càng ngày càng rắn lại. Nat cau mày, tập trung sức lực, mặt đất tiếp tục dâng lên và chẳng bao lâu, nơi đó hiện lên bức tượng một con chó khổng lồ. Nat rùng mình khi tiếng tru cuối cùng của con chó bị tắt lại sau mặt đá xù xì.

Natasy thở dốc, khụy xuống, những điểm vàng bắt đầu nhảy múa trước mắt cậu. Swayne vội chạy lại đỡ Nat dậy. Cô bé lấy ra một chiếc khăn tay và thấm mồ hôi trên trán Natasy, vén những lọn tóc vàng của Nat qua một bên.

"Cậu cừ lắm!"_Swayne mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh của cô ấy lấp lánh niềm tự hào.

"Cậu cũng vậy mà!"_Natasy cười.

Sau một hồi ngồi nghỉ, cậu đã cảm thấy khá hơn. Natasy bắt đầu đứng dậy và cảm nhận bản sao bé hơn của Yuuki.

"Có lẽ thằng nhóc ấy chưa đi xa! Chúng ta cần đuổi theo và hỏi nó chuyện gì đã xảy ra và nó có thật là Yuuki-san không."_Natasy lầm bầm. "Và mình còn muốn bẻ cổ cậu ta vì bắt chúng ta phải đánh nhau với một con chó cỡ đại như vậy!"

"Có lẽ cậu bé đó sẽ biết cách đánh bại Nero chăng?"_Swayne nói, giọng đầy hy vọng.

"Có lẽ....."

Hai người họ bắt đầu bước đi trên hành trình tìm kiếm bản sao của Yuuki. Xa xa, một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ngai đen của dòng họ Bonatrate, mỉm cười theo dõi mọi việc. Bọn chúng sẽ không bao giờ có thể tìm lại được thằng nhóc đó nữa. Kimihiro Yuuki đã chết rồi!

CHAP 37

HIMAWARI

CLONES

Hima hé mắt, ngồi bật dậy. Cô đang ở đâu thế này? Rồi trí nhớ dần quay trở lại, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi vụ nổ diễn ra, phản ứng của Hima quá chậm nên cô chỉ kịp tạo một lá chắn bao bọc quanh mình và Ryo. Vậy nên, bây giờ hai người họ vẫn ở trong nhà tù dưới lòng đất. Ryo đang ngất đi bên cạnh Hima, mái tóc nâu của cậu ấy bám đầy bụi. Hima đỡ Ryo dậy, lay lay cậu ta.

"Ryo! Ryo! Cậu không sao chứ?"_Hima gọi và dùng tay đặt lên trán Ryo, lẩm nhẩm câu thần chú.

"Eh....ui da....Hima? Chuyện gì...?__Ryo lẩm bẩm, nhăn mặt vì đau.

"Mọi người đều lạc đâu mất rồi!"_Hima lo lắng.

"Chậc! Chuyện này không hay rồi. Có lẽ chúng ta nên đi tìm xung quanh xem sao."

Hima trầm tư một lúc.

"Mình có ý này!"_Cô bé búng tay, khuôn mặt sáng rỡ lên.

Hima và Ryo bắt đầu đi lên cầu thang đã bị phá hủy gần nửa, trở lại hành lang phía trên tòa lâu đài. Tại đây, Hima làm một chút phép thuật để tên Death ngồi ở phòng ngai không thể nghe thấy được hai người. Hima dẫn Ryo qua các dãy hành lang ngoằn nghèo khác. Những lối đi lát đá đen hầu hết đều còn nguyên vẹn nhưng vẫn bị hư hại nghiêm trọng. Hima nghĩ cậu bé tên Ciel đó sẽ có lý do hoàn toàn chính đáng để xé tên Nero đó ra mà quẳng cho cá ăn. Hai người bắt đầu đi vào phần sâu nhất của lâu đài. Khi mới bước vào đây, Hima đã để ý đến một chỗ có biển không phận sự miễn vào. Cô bé biết họ sẽ có những thứ mình cần trong đó.

Nằm ẩn sau một cầu thang cổ lớn thời Victoria là một cánh cửa gỗ lớn. Có một cái ổ khóa to khủng hoảng bằng sắt trước cửa. Sau vụ nổ, Hima nghĩ đây là căn phòng kiên cố còn lại duy nhất, nội cái ổ khóa không bị sứt mẻ gì đúng là kỳ tích rồi. Hima đưa tay lên, cái ổ khóa nặng khiếp! Làm bằng gì thế nhỉ?

"Witchzarath Audivio Imperio!"_Hima thì thào, vung hai tay qua hai bên. Ổ khóa bung ra, và trước khi nó rơi đánh ầm xuống sàn, Hima đã di chuyển cho nó tiếp đất một cách nhẹ nhàng và im lặng hơn.

"Đây là đâu vậy? Sao cậu biết nơi này có thể giúp chúng ta?"_Ryo nhướng mày.

"Ưu điểm của việc có phép thuật....là cậu có thể nhìn xuyên qua mọi thứ."_Hima nháy mắt.

Ryo có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo Hima vào trong căn phòng ấy. Vào đến nơi, cậu há hốc mồm. Đó là một thư viện với những giá sách cao và to khủng hoảng. Ryo nghi ngờ về việc trần phòng có phải là một kệ sách lớn luôn hay không. Những cầu thang cùng hành lang lớn được xếp dài, uốn lượn theo hình dạng bầu bầu của căn phòng. Một bộ ghế sofa đọc sách được đặt chính giữa, trên một tấm thảm Ba Tư đắt tiền. Ryo có cảm giác như Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Ở đây chắc cũng phải có hơn mười mấy ngàn cuốn sách và Hima muốn tìm thứ gì trong đây vẫn còn là một điều bí ẩn.

"Hima? Nơi này giúp được gì cho chúng ta?"_Ryo lúng túng, vẫn còn choáng váng về cảnh tượng "hùng vĩ" trước mắt.

"Chắc chắn phải có một cuốn sách viết về tiểu sử của những tên tội phạm vampires, tìm nó."_Hima lẩm bẩm, trông cậu ấy cũng khá bất ngờ.

"Tìm một cuốn sách trong gần mấy ngàn cuốn ở đây...à không có lẽ mấy triệu cuốn mới đúng! Cậu điên sao? Chúng ta có khi phải mất cả năm!!!"_Ryo hét lên.

"Vậy...."_Hima chợt nhỏ nhẹ. "...chúng ta sẽ tìm được mà nếu cậu.....THÔI KHÔNG HÉT LÊN NHƯ VẬY VÀ TÌM ĐI!!!!"

Trong tất cả những thứ đáng sợ trên đời, thứ đáng sợ nhất, theo Ryo là Himawari lúc tức giận. Khi Hima đã điên lên.......omg Ryo không dám tưởng tượng lại cảnh đó nữa. Tất cả những thứ trong vòng bán kính 100m sẽ bị tan biến hoàn toàn không một dấu vết gì. Cậu bắt đầu đi vòng vòng quanh, nhìn nhìn bìa các cuốn sách. Toàn là những ngôn ngữ bí hiểm, hoặc đó là tiếng nước ngoài nhưng Ryo không thể đôc được cái kiểu chữ Gothic ngoằn ngà ngoằn nghoèo ấy. Hima ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, những cuốn sách bay ra khỏi kệ và di chuyển xung quanh cậu ấy. Hay thật! Hima đã kiểm tra xong một kệ và đến kệ thứ hai trong khi Ryo chưa được một ngăn!

Cậu bắt đầu thấy nản và đứng dựa lưng vào một kệ. Eh? Khoan đã. Kệ này có gì không bình thường. Ryo quay lại và thấy những cuốn sách trong kệ này quay hết gáy vào trong. Sắp xếp kiểu quái gì thế này? Ryo lấy ra một cuốn xem thứ. Đó là một cuốn sách khá dày, bìa cứng màu xanh dương và còn khá mới nhưng không ghi tên gì cả. Ryo lật lật vài trang, thấy toàn hình và chữ sắp xếp như kiểu hồ sơ tội phạm của FBI ý. Ryo mừng rỡ khi lật đến một trang có dòng chữ Nero.

"Himawari! Mình tìm được rồi!"_Ryo hét lên, vẫy vẫy cuốn sách.

Hima có vẻ ngạc nhiên, những cuốn sách được cô điều khiển về chỗ cũ. Hima chạy vội lên chỗ Ryo, lật lật cuốn sách. Khiếp! Tên Nero này tiểu sử và thành tích của hắn cũng dài đến mấy chục trang! Tên này chắc là Napoleon của giới tội phạm vampires đây mà.

"Để xem.....3 lần hành thích chủ nhân hoàng tộc Bonatrate. Khiêu khích, lập một đội quân Death nổi loạn nhưng bị tiêu diệt. Ngoài ra còn một tá những hành động khủng bố, ám sát, hút máu bừa bãi nữa. Một tên Death vô nguyên tắc và bất trị hơn tất cả đồng loại của hắn. Cách tiêu diệt Nero là phải tiêu diệt nguồn gốc sức mạnh của hắn. Nguồn gốc sức mạnh của Nero.....không phải là Yuuki-san sao?"_Hima ngước lên. "Không lẽ...."

"Không! Chắc chắn phải có một cách nào khác. Chẳng phải vampires bị tiêu diệt khi bị thiêu cháy sao? Có lẽ nên nhờ Syrena...."_Ryo lúng túng.

"Không được! Bây giờ Nero là một phần cơ thể của Yuuki, nếu làm tổn thương hắn, mình không nghĩ Yuuki có thể sống sót được. Phải để anh ấy tự chiến thắng."

"Nhưng không lẽ chúng ta không làm gì?"

Hima có vẻ nghĩ ngợi.

"Tạm thời thoát ra khỏi đây đã!"_Cô bé nói và giấu cuốn sách vào trong áo, đẩy Ryo ra ngoài. Tới cửa, Hima đọc thần chú và chiếc ổ khóa được gắn lại như mới, căn phòng trở lại nguyên trạng ban đầu. Hima ra hiệu cho Ryo đứng sát vào mình.

"Witchzarath Audivi Imperio!"_Hima thì thào và một cái bóng màu đỏ dâng lên, nuốt gọn hai người. Sau vài giây, cái bóng tan biến, Hima và Ryo thấy mình đang đứng ở một góc khuất nơi phòng ngai. Ryo có vẻ ngạc nhiên trong khi Hima đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng. Ngồi trên chiếc ngai đen vốn của Ciel là một tên có mái tóc bạc trắng, nói đúng hơn là phiên bản trưởng thành của Yuuki. Tuy nhiên, hắn ta có cái nhìn hiểm ác và khuôn mặt hoàn toàn không có vẻ thân thiện cũng như đáng mến của Yuuki-san. Tên Nero đó đang cầm một quả cầu, Hima cố nhìn vào đó và nhận thấy hắn đang theo dõi mọi người từ xa. Khỉ thật! Vậy là mọi hành động đều bị hắn thấu tóm.

"Đến lúc cho các ngươi nếm mùi rồi!"_Nero chợt cười lớn và búng tay. Một làn khói tím hiện ra và Hima cùng Ryo chỉ biết đứng há hốc mồm mà nhìn.

12 hình người hiện ra. 12 bản sao. Mỗi bản là một người trong nhóm Hima. Tất cả bọn chúng đều giống y như bản gốc, nhưng có điều đều mang trên mình một màu đen từ quần áo, đầu tóc đến làn da. Cốt truyện về ngày tận thế điển hình. Hima kinh hoàng nhìn tên Nero phân chia chúng và bọn bản sao biến mất, Hima biết nếu không sớm rời khỏi đây, bản sao của cô và Ryo sẽ phát hiện được họ đang núp đằng sau cái cột nên cô bé lập tức teleport họ ra khỏi lâu đài. Tuy nhiên, vận may của họ không kéo dài được lâu. Vừa ra khỏi lâu đài, Hima đã bắt gặp hai bản sao đứng chặn trước ở đó.

"Xin chào Hima!"_Bản sao thốt lên và Hima nhận ra giọng nói đó.

Tên Nero không tạo ra bản sao để tiêu diệt bản chính, mà hắn tạo ra bàn sao để tiêu diệt những người bạn của bản chính đó!

Đứng trước mặt Hima và Ryo hiện giờ là bản sao của Rena và Kaito.

CHAP 38

CIEL

HỦY DIỆT

Ciel cố gắng chống lại cái mi mắt đang nặng trĩu của mình. Cậu đã ngất đi bao lâu? Một tiếng? Hai tiếng? Ciel không thể xác định được thời gian một cách rõ ràng. Cậu cảm nhận được ai đó đang tiến tới gần mình, cậu cố gắng động đậy nhưng không thể. Bóng người đó cuối xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Ciel. Cậu nhận ra mái tóc vàng óng và bộ váy trắng quen thuộc của em gái mình.

"Ciel? Anh có sao không?"_Arclied lên tiếng, giọng nói trẻ con ở âm vực cao của cô bé nghe như tiếng chuông ngân.

Ciel dịu lại, cố gắng đáp trả em gái mình.

"Anh không sao đâu....đừng lo."

"Ciel...."_Arclied lúng túng, lau mồ hôi trên trán cậu với cái khăn tay nhỏ một cách vụng về. Cô bé chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh như thế này cả. Từ khi ba mẹ mất, hai anh em họ cùng nhau cai quản địa phận của mình một cách công bằng, chưa vampires nào phải kêu ca cả. Tại sao hôm nay bỗng có một tên đến và phá hủy gia đình của họ chứ?

"Cảm ơn em!"_Ciel nói và gượng đứng dậy. Cậu nhìn quang cảnh đổ nát xung quanh và nghiến răng. Nero sẽ phải trả giá. Nhưng cậu biết cậu không thể đánh thắng nếu chỉ có một mình, đành phải "tạm" bắt tay với nhà Vincent thôi. Tuy nhiên, Ciel cũng cảm nhận được những năng lực rất đặc biệt trong những người bạn của anh ta. Thậm chí còn có Blackmon Edgar. Ciel đã nghe về gia tộc ác quỷ này khá nhiều để biết rằng Edgar không phải hạng tầm thường. Vấn đề duy nhất bây giờ là họ đã bị thất lạc nhau, Ciel cần có cách gì đó để liên lạc với họ.

"Mọi người! Có nghe mình không?"_Một giọng nói chợt vang lên trong đầu Ciel, cậu nhận ra đó là giọng cô gái tóc nâu đỏ đi cùng Kaito. Có vẻ Arclied cũng nghe tiếng chị ấy vì con bé đang ôm đầu và có vẻ hoảng sợ.

"Hima?"_Giọng Edgar vang lên.

"Sao cậu lại làm được vậy?"_Kaito hỏi.

"What? Là mình tưởng tượng hay vừa nghe tiếng Hima nhỉ?"_Giọng cô gái tóc đỏ tên Sy có vẻ thắc mắc.

"Hả? Chị Hima? Chị ở đâu thế?"_Cậu bé tóc nâu Natasy ngơ ngác.

"Hima? Chị Hima?"_Giọng nói nhỏ nhẹ, chắc là của cô gái trông giống Arclied.

"IM!!! MỘT NGƯỜI NÓI THÔI!!! TỚ KHÔNG THỂ GIỮ ĐƯỜNG DÂY THẦN GIAO CÁCH CẢM ỔN ĐỊNH NẾU CÁC CẬU CỨ NÓI LOẠN LÊN NHƯ THẾ!!!!"_Hima hét lên. Đầu Ciel như muốn nổ tung vì tiếng hét kinh hoàng của chị ấy. Cậu đập đập tai mình để nó không bị ù nữa. Arclied thì như phát khóc đến nơi.

"Nghe đây! Thần giao cách cảm là một phần ma pháp của mình, và mình sẽ duy trì được nó.....NHƯNG CÁC CẬU LÀM ƠN IM LẶNG NẾU KHÔNG ĐẦU CHÚNG TA SẼ NỔ HẾT ĐẤY!!!"

"Được rồi! Vậy mọi người đang ở đâu thế?"_Ciel hỏi ( tất nhiên là nói qua ý nghĩ ).

"Phần xa nhất về phía bắc."_Sy làu bàu.

"Khoảng giữa chăng?"_Rena lên tiếng.

"Phía Nam."_Natasy có vẻ hớn hở. "Mình tìm thấy một phiên bản nhỏ hơn của Yuuki này!"

Mọi người chìm vào im lặng trong sững sờ.

Năm giây sau.....

"CÁI GÌ?!"

"ĐÂU RA VẬY?"

"Ở ĐÂU?!?"

"SAO MÌNH KHÔNG BIẾT?"

Một lần nũa, Ciel cảm thấy mình có tai làm gì để phải nghe đám người này ầm ĩ náo loạn hết cả lên. Hima lại hoàn toàn im lặng, Ciel biết chắc tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Cậu dùng hai tay bịt tai Arclied lại trong khi Hima la hét ầm ỹ, một tràng những từ ngữ được gửi ra và vài gợi ý về việc mỗi người họ nên cắm đầu mình vào chỗ nào.

"Geez. Bình tĩnh nào Hima, tụi mình xin lỗi."_Rena lúng túng.

"Được rồi!"_Giọng Hima có vẻ kiềm chế hơn. "Nat, em có mọi được thông tin gì từ....eh.....Yuuki phiên bản nhỏ đó không?"

"Không. Tin em đi! Em đã thử cạy miệng, hăm dọa, giật bom nhưng thằng bé không hé răng nói nửa lời. Việc vừa "tra khảo" cậu nhóc vừa đánh nhau với bọn quái vật lửa tím quái dị khiến em thật sự kiệt sức rồi!"

Hima có vẻ căng thẳng.

"Có gì không ổn sao?"_Ciel hỏi.

"Natasy sẽ mệt đây.....mình không muốn báo tin xấu...nhưng thật sự là....mình đang đánh nhau với Rena và Ryo đang đánh nhau với Kaito."

"Hey you! Mình đang đứng khá xa cậu và mình không hề đánh bất cứ ai nhé!"_Rena có vẻ bị tổn thương.

"Gì đây? Tôi không hề đánh nhau với Ryo!"_Kaito lên tiếng.

"Không phải....ý mình là...."_Hima thở dài.

Và chị ấy đã nói ra cái sự thật động trời ấy, về việc chúng tôi đã bị "nhân bản" và giờ đây mỗi đứa sẽ phải đánh nhau với "bản sao" của bạn mình. Mọi người lại hét ầm lên và Ciel chỉ muốn cắt quách lỗ tai mình cho xong. Có lẽ Hima cũng quá điên tiết nên không thèm nói gì nữa, tuy nhiên đường dây liên kết của chúng tôi vẫn còn.

Ciel còn đang phân vân về việc mình sẽ "đụng độ" phải bản sao nào thì hai bóng đen xuất hiện. Arclied sững sốt còn Ciel thì nguyền rủa số phận khùng điên của mình. Đứng trước mặt họ là bản sao của Edgar và Yuuki.

"Xin chào Ciel! Rất vui vì chúng tôi được cửa đến để giết cậu!"_Yuuki à quên "bản sao" của Yuuki mỉm cười hiểm độc. Chúng giống y hệt như bản gốc nhưng có điều đều là màu đen và tất nhiên....ác độc hơn.

Ciel cau mày, bắt đầu tấn công. Cậu xử lý Yuuki trong khi Arclied bắt đầu "chơi" với Edgar. Tất nhiên, mọi người sẽ nghĩ Ciel rốt cuộc là loại anh trai gì mà để em gái đơn phương độc mã như vậy. Arclied yếu đuối ư? Nhầm to! Khi con bé trong trạng thái thư giãn, nó sẽ dịu dàng và ngây thơ như một đóa hoa yên bình. Nhưng khi Arclied đã tham chiến, nó trở nên hung dữ và hiếu sát không thua tên ác quỷ nào. Arclied có khả năng đánh trực diện cực kỳ tốt và vũ khí là cặp song kiếm mà con bé luôn mang theo bên mình. Edgar "bản sao" có vẻ khá ngạc nhiên trước việc đó.

"Oh man! Đừng nói với tôi là "bản sao" của tôi đi đánh con nít nhé!"_Giọng Edgar vang lên.

"Arclied đã 100 tuổi rồi đấy!"_Ciel đảo mắt, đáp lại trong ý nghĩ.

"100? Trông cô bé còn chưa đến 12 tuổi?!"_Hima ngạc nhiên.

Ôi trời. Không lẽ họ không biết rằng tuổi thọ của vampires rất cao sao?

Edgar còn rên rỉ và cằn nhằn thêm một lúc nữa nhưng Ciel lờ phắt anh ta. Bản sao của Yuuki.....có vẻ rất thiện chiến. Hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng như đã nói. Death không thể mạnh hơn True-Ancestor được. Ciel tung những cú đá vào Yuuki, anh ta đỡ được hầu hết nhưng vào phút cuối Ciel làm một động tác giả và Yuuki dính bẫy, hắn ta bị Ciel đá văng ra xa. Phía bên kia, Edgar có vẻ cũng bị Arclied chém trúng, cậu ta lùi lại và ôm cánh tay đang chảy máu của mình. Vết thương đó có vẻ khá nặng vì tên bản sao khụy xuống, Arclied vung vung lưỡi dao trong không khí và nở một nụ cười "thiên thần".

"Này! Bảo em gái cậu nhẹ tay với "bản sao" của tôi thôi!"_Edgar cằn nhằn.

"Chúng chỉ là bản sao thôi mà!"_Rena đáp.

"Bị một cô nhóc đánh bại...."

Ciel lờ phắt cuộc cãi lộn giữa hai vị thanh thiếu niên dở hơi đó và tập trung vào trận đấu của mình. Nhưng khi cậu bắt đầu có hy vọng chiến thắng thì.....

Một chuyện gì đó.....xảy ra. Khói tím cuộn lên dưới chân hai tên bản sao đó, mọi vết thương của chúng liền lại, chúng lại trở về nguyên vẹn, hoàn hảo và chết chóc. Yuuki đứng dậy, bẻ bẻ cổ và nở một nụ cười tự mãn. Edgar cũng đứng lên, vết thương trên tay đã không còn. Đôi mắt của hai tên đó rực ngọn lửa tím chết chóc. Ciel và Arclied đứng quay lưng lại với nhau trong khi hai tên đó tiến đến gần hơn.

"Các người không thể đánh bại bọn ta."

"Chuyện này càng lúc càng không hay rồi....."_Ciel lẩm bẩm.

CHAP 39

EDGAR

EMPATHETIC LINK

Edgar đang cảm thấy rất tệ. Thà bị kẹt giữa cuộc xung đột của vampires thôi, giờ cậu còn bị kẹt cứng giữa ánh mắt kỳ cục khó hiểu của Kaito và thái độ "giả điên" của Rena. Edgar cứ lê bước đi cùng Kaito, để cho Rena cứ lảng đi trước. Sự im lặng khó chịu bắt đầu hình thành. Nhưng nói gì thì nói, dù có hơi xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng Edgar quan tâm đến việc Rena sẽ chọn ai hơn là tên "mát dây" nào đó đang định phá hủy thế giới vampires. Kaito có vẻ bắt đầu chú ý đến thái độ của cậu.

"Này, Edgar."

"What?"

"Tôi....à.....xin lỗi....."_Kaito gãi đầu, lời xin lỗi có vẻ không có tí trọng lực nào.

"Về chuyện gì?"_Edgar nhướng mày, cố tình chọc tức Kaito mặc dù cậu biết rõ anh ta đang nói đến chuyện gì.

"Về......."_Kaito ngắc ngứ, như thể những lời nói tiếp theo là những đòn đau. "....chuyện tôi phá hôn ước giữa hai người....MỘT CÁCH KHÔNG ĐÚNG LÚC."_Anh ta cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.

"À......."_Edgar dài giọng. ".....tôi không để tâm chuyện đó lắm, quan trọng bây giờ là Rena chọn ai thôi."

"Ừ.....cứ để cô ấy tự quyết định vậy."_Kaito trầm ngâm.

KKhông khí lại chìm vào im lặng và Edgar thậm chí còn thấy tệ hơn. Cậu không thể chịu đựng được sự nhàm chán. Edgar cần động tay động chân nếu không tên quỷ đáng ghét trong người cậu lại có cơ hội "xổ lồng" mất. Tuy nhiên, ngoài việc đang chết dần vì chán, tất nhiên cậu cũng có chút lo sợ. Nếu lỡ may Rena chọn Kaito? Cậu biết nhỏ và cậu là bạn thân từ hồi hai đứa còn bé tí, nhưng đâu phải cứ lớn lên cùng nhau thì sẽ là một cặp? Lỡ như tình cảm của Rena dành cho Kaito lớn hơn thì sao? Cô ấy là người hiến máu của Kaito, giữa họ có một sợi dây liên kết bền chặt hơn là mối quan hệ thanh mai trúc mã. Tình cảm của Rena với Edgar, như cậu thấy hoàn toàn không có gì xác định cả. Có lẽ việc cậu ấy chấp nhận hôn ước cũng chỉ vì sợ con quỷ trong Edgar lại làm loạn nữa.

Cứ như thế, đầu của Edgar như muốn nổ tung ra. Cậu đang rất lo sợ cho chính mình, vì khi Rena đã chọn Kaito, khả năng tên quỷ đó lại lẻn ra là rất cao. Nhưng cậu không thể cảm thấy vui vẻ khi người con gái mình yêu đi theo người khác. Có lẽ nên tập cho mình đứng vững hoặc vô cảm như Syrena cũng hay.

"Edgar! Những suy nghĩ trong đầu cậu làm tôi nhức óc luôn đấy!"_Giọng Syrena vang lên. Khỉ thật! Edgar quên mất đường dây thần giao cách cảm của Hima vẫn còn hoạt động.

"Đừng lo! Nó không hoạt động đâu! Đây là đường dây riêng giữa cậu và tôi."_Sy điềm tĩnh, giọng nói có vẻ cao ngạo như một nữ hoàng.

"Đường dây....riêng?"_Edgar ngạc nhiên, Sy cũng có năng lực đó sao?

"Cậu đang nói chuyện với người đã làm bảo mẫu cho mình suốt thời thơ ấu đấy. Khi tên ác quỷ trỗi dậy trong cậu lần thứ nhất, tôi đã thiêu rụi một cánh rừng chỉ để cứu cậu khỏi đó, nhớ chứ? Chính lúc đó đường dây liên hệ này đã được lập. Tôi hiểu quá rõ cậu và việc tìm cậu liên tục trong khoảng thời gian đó khiến đường dây này trở nên nhạy hơn."

Edgar hoàn toàn bị sốc. Mặt cậu trắng bệch ra và Kaito phải lay lay cậu mây lần thì Edgar mới đi tiếp được. Đúng là Edgar đã từng nghe qua việc Syrena chính là người mẹ đỡ đầu cho cậu, chị ấy chăm sóc Edgar từ bé đến khi cậu năm tuổi, nhưng Edgar không tin vào câu chuyện đó lắm xét về thái độ thù địch của Sy gần đây khi cậu lớn lên.

"Nhưng sao tôi không thể nghe suy nghĩ của chị?"

"Vì cậu không bao giờ tìm kiếm tôi cả."_Sy trả lời một cách cay đắng. "Trong khi tên ác quỷ nổi dậy, tôi phải liên tục tìm kiêm cậu và điều đó khiến đường dây chỉ hoạt động một chiều."

Edgar sững lại trong một vài giây. Cảm giác có lỗi hiện lên rõ hơn bao giờ hết. Syrena trở nên xa cách dần sau chuyện đó vì chị ấy biết Edgar khôn bao giờ nhớ đến người nuôi dưỡng mình. Cậu bắt đầu cảm thấy mình là một đứa ngốc suốt mấy năm qua.

"Dẹp! Dẹp mấy cái suy nghĩ đó qua một bên! Tôi liên hệ với cậu vì chuyện khác. Đây không phải là lúc ngồi ôm gối nghe kể chuyện cũ đâu!!! Và đừng nghĩ tối quyến luyến cậu!"_Lời nói của Sy như gáo nước lạnh dập tắt tất cả tình cảm của Edgar. Chị ấy sẽ và luôn biết cách làm điều đó. Có lẽ Sy không nhận ra nhưng: "triệt tiêu cảm xúc" chính là một chuyện chị ấy thực hành rất giỏi.

"Tôi sẽ nhận cái đó như một lời khen!"_Sy thở dài. "Bây giờ tôi đang phải xứ lý với hình nhân của Ciel và Arclied. Điều đó không tệ vì tôi chẳng có việc gì phải nương tay với hai người họ cả. Nhưng tôi khá lo lắng về các hình nhân mà cậu và Rena phải gặp."

Edgar bắt đầu nhận ra rằng Syrena chỉ đề cập đến cậu và Rena, hoàn toàn có ý lờ phắt Kaito đi. Điều này khá lạ vì mối quan hệ của Sy và Kaito bắt đầu trở nên thân thiết sau vụ chiếc vòng cổ của Koriand'r.

"Thôi nghĩ đến những chuyện ngoài lề nếu không tôi sẽ nướng cậu lên đấy!"_Sy càu nhàu.

"Được rồi, chị đại."_Edgar thở dài.

"Nghe đây! Nếu gặp hình nhân của tôi, hãy để Rena đánh nó, cậu hiểu chứ?"

"Eh? Chị thực sự muốn vậy sao? Ý em là....chị mạnh kinh hoàng Syrena à! Và em không nghĩ....."

"Rena sẽ làm được! Con bé thông minh hơn cậu nghĩ."_Sy có vẻ chán nản.

"Được thôi! Nhưng chuyện gì đã xảy ra giữa chị và Kaito à?"_edga thắc mắc khi Sy không có vẻ gì là quan tâm đến Kaito cả.

"Không phải không quan tâm. Mà tôi chỉ nghĩ rằng.....nếu để cho cậu ta chết ở đây thì sẽ tốt hơn là để cậu ta tiếp tục sống."_Sy thở dài.

"Eh....Syrena.....chị nói gì nghe đáng sợ quá."_Edgar thều thào. Giọng Su nghe như ai đó vừa đóng một chiếc đinh cuối cùng vào quan tài của người chị ấy quan tâm vậy.

"Không.....chuyện này chưa cần nhiều người biết. Tin tôi đi! Một khi chuyện này kết thúc thì......"_Lời nói của Sy bị gián đoạn bởi một vụ nổ ngay trước mặt edgar. Đường dây liên kết của họ bị ngắt. Edgar, Kaito và Rena văng ra xa bởi di chấn của vụ nổ đó.

Edgar gượng đứng dậy, dùng tay xoa xoa đầu. Làn khói mù mịt bắt đầu mờ đi và ba hình bóng lộ ra. Edgar há hốc mồm và cậu tin chắc hai người kia cũng đang như vậy.

"Tôi đoán đây chính là điều mà Hima đã nhắc đến, đúng không?"_Kaito cau mày.

Rena lắc đầu với vẻ không tin trong khi Edgar biết rằng linh cảm của Syrena đã trở thành sự thật. Hình bóng đầu tiên bước ra, một bản sao hoàn hảo của Syrena, tuy nhiên, cô ta có một màu đen kỳ dị từ trên xuống dưới và ánh tím bất bình thường. Hai tên kia bắt đầu bước ra khỏi làn khói và Edgar nhận ra ngay đó là bản sao của Natasy và Swayne. Thật không công bằng vì bản sao của Swayne có một thanh kiếm trong khi người thật thì không có! Tên Nero này thật biết trêu ngươi người khác.

"Xin chào em gái! Có vui không khi được chính chị gái mình đánh bại hả?"_Cản sao củaa Sy cười lớn. Yuck! Sy sẽ xé xác cô ta nếu chị ấy ở đây, Sy căm thù những kiểu cười oang oang như đàn ông ấy. edgar nhìn qua Rena và thấy cô ấy trông như đang phát bệnh đến nơi. Kaito nhẹ nhàng tiến lại, nắm tay nhỏ và thì thầm câu an ủi gì đó. Rena mỉm cười yếu ớt đáp lại, đôi mắt chuyển thành màu xanh lấp lánh - biểu hiện khi vui của nhỏ. Ok, lần này thì Edgar điên lên thật rồi. Khi đang ở giữa chiến trận mà lại "tình cảm" thế thì thật không thể chấp nhận! Edgar tự an ủi khi trong đầu đang kêu gào vì ghen tị. Cảm giác ức chế dồn lên và Edgar thật sự muốn đánh ai đó. Rất may, trước mặt cậu lại có sẵn mục tiêu và cậu rất sẵn lòng nếu được "kick their butt".

"Tôi nói trước, tôi sẽ không đánh con gái đâu!"_Edgar lầm bầm và lao đến tấn công bản sao của Natasy trước con mắt ngạc nhiên của Rena và Kaito.

CHAP 40

RENATA

THE END ( PART 1 )

Rena cảm thấy như mình sắp làm một việc tội lỗi nhất trong tất cả các việc tội lỗi - đánh chị gái mình. Tuy nhiên, có lẽ đã đến lúc dẹp những cái phần hồn yếu đuối ngớ ngẩn đó qua một bên. Cô ta không phải Syrena, mà chỉ là một bản sao của chị ấy mà thôi, nhỏ không việc gì phải nưiơng tay cả. Nhưng vấn đề là năng lực của nhỏ gần như vô dụng dưới này - nơi không có một mạch nước ngầm nào cả. Bản sao của Sy bắt đầu tạo một quả cầu lửa và Rena tránh qua một bên trước khi quả cầu lửa đó lao tới trúng mình.

"Đứng lại và chiến đấu đi!!!!"_Ả bản sao hét lên trong khi ném thêm mấy quả cầu lửa nữa.

"Ngu sao mà đứng lại."_Nhỏ nghĩ thầm trong khi tiếp tục chạy và tránh né những đòn tấn công của cô ta. Tin tốt là khi đánh nhau với bản sao, Rena không có cảm giác đó là chị gái mình. Lý do thứ nhất, Sy không bao giờ quá bạo lực như thế, chị ấy thường thiêu hủy hết một vùng cho gọn (?!).

"Con rùa rụt cổ....."_Bản sao của Sy lầm bầm. Lý do thứ hai, Sy thường "đá đểu" chứ không bao giờ **** thẳng như vậy.

Rena vẫn tiếp tục chạy và tránh né được tất cả các đòn. Không phải nhỏ có khả năng đặc biệt gì mà do đó là tính cách của bản sao khá quen thuộc với nhỏ. Chỉ tấn công bừa, không có chút tính toán gì cả. Hồi nhỏ lúc mới sử dụng ma lực, Syrena cũng thường vấp phải những lỗi như vậy.

Lúc nhỏ đang làm hao mòn sức lực của ả bản sao và của chính nhỏ thì Kaito đang chiến đấu với Swayne. Anh ấy có vẻ khá lo lắng vì Swayne dùng kiếm, còn Kaito là người-không-biết-chút-gì-về-kiếm cả. Nhìn cách anh ấy né đòn của Sway mà Rena cảm thấy đó thật sự là một trường hợp tuyệt vọng. Swayne vung kiếm, đẹp như một điệu múa, trau chuốt và hoa mỹ. Nếu không vì tốc độ của mình, chắc chắn Kaito đã bị cắt thành lát từ lâu rồi. Tuy nhiên, một vài bản tính vampires cũng khá thiện chiến. Kaito xoay người, nhằm thẳng vào một chỗ sơ hở của Swayne ở vùng hông và đá vào đó. Swayne "bản sao" văng ra xa, đụng ngay phải Natasy cũng bị Edgar dần tơi tả.

"Đừng đụng vào ác quỷ lúc họ đang bực."_Rena nghe tiếng Edgar hét lên.

Hay thật! Hai người họ đều tự lo cho mình được, trong khi nhỏ phải chạy trốn Sy và KHÔNG AI QUAN TÂM ĐẾN CHUYỆN ĐÓ. Chị ta cứ tiếp tục tạo ra những đợt lửa và ném chúng tới tấp vào Rena. Một hòn đá trời đánh thánh vật ở đâu bỗng chui ra và ngáng đường nhỏ, trượt dài trên nền đất, Rena cảm thấy xương cốt mình như muốn rời ra.

"Trò chơi đuổi bắt kết thúc rồi!"_Bản sao của Sy nói, nở một nụ cười quỷ quyệt.

Rena ngước lên và thấy chị ta đang tiếng gần, trên tay xuất hiện một quả cầu lửa lớn. Đây đúng là thời khắc tuyệt vọng thực sự. Nhỏ liếc xung quanh, cả Edgar và Kaito hình như cũng đang gặp vấn đề với đối thủ của họ. Không ai có thể cứu nhỏ được nữa. Không ai.

"Vậy thì phải tự cứu lấy mình thôi!"_Rena lẩm bẩm. Trước đây, Sy đã dạy nhỏ rằng sức mạnh mà chúng ta đại diện luôn có mặt trong chính chúng ta. Sy giơ tay, một quả cầu lửa hiện lên mặc dù chị ấy chìm dưới mặt biển. Hoàn toàn là nước xung quanh, nhưng Sy vẫn có thể tạo ra một quả cầu lửa thực thụ!

"Nước...luôn có trong huyết quản của em. Em là nước, nước là em. Cũng giống như ngọn lửa trong chị vậy."

Những lời nói của Syrena hiện về trong nhỏ, đánh động phần nào đó trong tiềm thức. Rena ngước lên nhìn cái trần cao vời vợi của thành phố này. Nơi đây là dưới lòng đất....vậy nghĩa là......

"Vĩnh biệt, little sis~!"_Bản sao của Sy cười lớn và quả cầu lửa được phóng ra.

Cùng lúc đó, rena đưa tay lên và trần hang động lung lay. Nhỏ làm động tác giật xuống và một khe nứt lớn xuất hiện, hàng loạt ống dẫn nước trong thành phố đột ngột sụp xuống, đổ hàng tấn nước xuống bản sao của Sy và nhỏ. Khi nói hệ thống ống dẫn nước trong thành phố, nhỏ đã cố không nghĩ đến đó là nước cống. Nhưng cái thứ mùi kinh hoàng của nó cũng khá hiệu nghiệm vì bàn sao của Sy gần như chết ngạt.

"Yuck! Cái mùi đó không khác mùi nước ở Rome là mấy!"_Edgar nhăn mặt, đưa tay lên bịt mũi.

Nhỏ đứng lên, thấy quần áo mình vẫn khô ráo. May mà cái thứ nước ấy còn biết đường mà chừa người ra lệnh cho chúng ra. Rena đưa tay lên, nước cuộn xoáy lại và đổ ập vào người của Sy một lần nữa. Cú này chắc chắn đã làm bản sao ấy bốc hơi vì Rena nhìn thấy một ánh sáng đỏ hiệm lên, bay về tòa phía lâu đài đổ nát. Chỗ của Edgar và Kaito cũng hiện lên hai ánh nâu và bay về cùng hướng với bản sao của Syrena.

"Bản sao...của Swayne đúng là khó chơi thật!"_Kaito phủi phủi tay áo của mình, anh ấy bị một vết cắt ở má nhưng nhìn chung vẫn nguyên vẹn.

"Hãy đi mà nói điều đó với Natasy ấy! Bản sao thằng nhóc đó xém làm mình thành một bức tượng đá đem trưng ở viện bảo tàng ấy!"_Edgar càu nhàu, đập đập những mảng đá bám cứng trên ống quần cậu ấy. rena bật cười vì khuôn mặt nhăn nhó dễ thương của cậu ta.

"Thôi được rồi! Chúng ta nên tiếp tục tìm mọi người thôi!"_Rena cười.

"Ừ, Hima xử lý xong tụi bản sao rồi. Nghe nói cậu ấy đã tạo một lỗ hổng khá lớn trước thềm nhà Ciel ấy."_Edgar thở dài. "Cậu ấy hẹn chúng ta trước cửa lâu đài."

"Khá xa đấy! Có lẽ cứ nên từ từ một chút, ai biết chúng ta có thể tìm được ai?"_Kaito nhún vai.

Ba người họ bắt đầu bước đi cùng nhau trong im lặng. Rena đi giữa, Edgar và Kaito đi hai bên. Cho đến giờ, Rena vẫn không biết nên chọn ai. Nhỏ vẫn chưa nói cho mọi người về một việc nhỏ đã làm. Ngày đầu trở về Anh quốc, Rena đã lấy hai ngọn nến ra và ngồi nhìn chúng. Tuy nhiên, đột nhiên một ngọn nến bị tắt trong khi ngọn còn lại vẫn cháy sáng. Rena thật sự thấy lạ về điều đó nhưng nhỏ không dám nói với ai. Điều lạ hơn nữa là lúc đó không hề có gió, cứ như thể ngọn nến kia chỉ tự động tắt lụi. Nhỏ không biết đó có phải mọt điềm báo không, nhưng nhỏ thật sự thấy lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Edgar và Kaito? Rena chợt có cảm giác nực cười là ba người họ giống ba nhân vật trong Cuốn theo chiều gió. Trong câu chuyện đó, nhân vật nữ chính vì không hiểu rõ trái tim mình nên rốt cuộc đã để mất cả hai người con trai mà cô yêu. Kỳ lạ thay tên cô gái đó là Scarlett - họ của Rena. Trùng hợp ngẫu nhiên, hay có sự sắp đặt? Nhỏ không biết, nhưng có gì đó trong nhỏ linh cảm rằng một điều khủng khiếp sắp xảy ra.

Với một chút khéo léo, Rena liếc trộm qua Edgar. Tim nhỏ đập mạnh, cảm giác thật kỳ lạ. Edgar giữ vẻ mặt tươi tỉnh như thường ngày, ánh mắt xám như bầu trời lúc mây bão nhưng rất thân thiện và ấm áp. Mái tóc đen dày bay nhẹ trong gió, nhìn từ góc độ nghiêng, Edgar trông như một vị thần La Mã cổ đại với những đường nét hoàn hảo trên gương mặt bừng sức sống. Cậu ấy vui vẻ, dịu dàng tuy hơi phiền nhiễu nhưng là một chàng trai hoàn hảo. Nhỏ đỏ mặt.

Nhìn qua Kaito, Rena cũng có cảm giác như tim mình muốn rớt ra ngoài. Kaito vẫn bình thản và không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trông anh ấy chỉ như đang thực hiện một cuộc dạo chơi nho nhỏ vậy. Đôi mắt đen thăm thẳm của Kaito có cái gì đó kỳ bí và khó hiểu. Mái tóc cũng đen và bồng bềnh với một vẻ bí ẩn. Kaito không hẳn đẹp một cách rạng ngời, nhưng lại đẹp theo một cách khác. Cái đẹp của sự thần bí. Anh ấy tuy không dịu dàng nhưng luôn có trách nhiệm. Rena cảm thấy mặt mình đỏ thêm.

Nhỏ quay mặt, nếu tiếp tục nhìn hai người đó nhỏ sẽ lên cơn sốt mất! Nhìn chăm chú vào con đường trước mặt, Rena lại bâng quơ nghĩ về hai ngọn nến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro