Khi con gái giả trai chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bàng hoàng, mắt không khỏi nhìn thằng con trai trong gương. Không không, là tôi với mái tóc con trai chứ. V.ú Lý cũng hơi ngại nhiên với thái độ của tôi lúc đó nhưng bà vẫn xua xua cái tay cho qua :

- Có gì đâu mà cháu há hốc mồm ra thế. Tôi tưởng cháu chuẩn bị tâm lí xẵn rồi chứ.

Bà cứ mãi suýt xoa trước vẻ đẹp trời phú của tôi. Bà đưa cho tôi một cái hộp, y chang hộp đựng đồng phục lúc nãy rồi mỉm cười bước khỏi phòng cắt tóc. Tay cầm cái hộp mà mắt tôi vẫn không rời được cái gương. Mái tóc dài của tôi, mái tóc hơn mười mấy năm tôi nâng niu sao lại thành như này. Chả lẽ papa muốn tôi giả con trai thật. Không không, tôi không muốn vậy đâu. Tôi... gét papa. Hức hức....

* * *

Được một lúc, tôi cũng dần trở lại bình thường. Tôi khẽ ngồi “BỊCH” nhẹ nhàng xuống ghế. Từ bàng hoàng tôi chuyển sang cau có. Tôi giật binh cái nắp hộp bìa cứng ngắc ấy “dễ sương” ấy, khiên nó nhẹ nhàng bay bổng lên không trung rồi rồi lại nhẹ nhàng cái bốp vào đầu tôi. Ax ax ax. Cái ngày quái quỷ gì thế này, từ khi bước vào cái nhà này sao lắm chuyện xảy với tôi thế. Bình tĩnh, bình tĩnh, hừ hừ. Xem cái hộp có thêm gì nào. Tôi tia vào cái hộp. Áo nịt ngực, từ bé đến giờ tôi mới được thấy cái loại áo này. Èo ới, trông chả khác nào băng cuốn xác ướp Ai Cập. Ý, cái thẻ gì đây.

Đùng....Rẹt....rẹt...... – Sấm sét vừa giật vào người tôi thì phải

TRƯỜNG ĐH DÀNH CHO QÚY TỘC

HỌ VÀ TÊN: Tạ Thiện Thiện

NGÀY SINH: 1-7/ 1994

LỚP: 12A – Chuyên về thể thao

KHÓA: XXX - YYY

MÃ SỐ THẺ: x.x.x

Tôi đang cẩm trên tay cái thẻ học sinh với thông tin lạ hoắc chưa dán ảnh của mình. Trường gì mà nghe “Củ chuối” thế, thời buổi nào rồi mà còn quý với chả tộc.Ngoài ra còn có cả Chứng minh thư, tất tần tật các giấy tờ của thằng con trai tôi sắp phải vào vai. Bắt tôi làm một thằng con trai trong khi bản thân tôi lại là một đứa con gái ư? Không nhịn được nữa rồi, bực tức bùng nổ. Tôi hùng hổ đá tung cái cửa phòng. Mà quên chưa nói, papa tôi xây nhà toàn dùng cửa gỗ giầy bịch, cứng như thép. Òa òa òa,cái chân của tôi, cửa thì không tung ra mà chân tôi đã như gẫy ra từng ngón rồi. Papa... Nghĩ đến ông ấy tôi quên hản cái chân, lại khập khiễng bước ra khỏi phòng thật nhanh để tới phòng ông.

Đây rồi! cái cảnh cửa gỗ mà có một ông bố nổi tiếng của tôi rồi. Tôi đã từng rất tự hào khi được là con của ông nhưng giờ thì không, ông luôn tỏ ra ngiêm nghị trong khi đó lại hâm hâm, sợ vợ. Ông cũng chỉ “ Giả nai” với mọi người thôi chứ gì. Sao tôi lại được thừa kế luôn cả cái tài năng ấy của ông nhỉ.

- PAPA... Con có chuyện muốn nói.

Một người đàn ông với tấm lưng lớn khẽ quay lại trên chiếc ghế xoay, ông đặt cằm lên hai đang chống lên bàn của mình. Tôi khẽ giật mình, ông không còn hâm hâm như vừa nãy. Mặt không biểu cảm kiểu “ Tưng tưng”, thay vào đó là một ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào tôi.

- Con... Con muốn hỏi tại sao papa lại cho người cắt tóc con thành thế này?

- Không phải ta nói rồi sao. Con nên nhớ mình là ai. – Vẫn vẻ mặt ấy ông đáp lại tôi

- Cái gì mà con là ai? Papa thật quá đáng – Nói xong, tôi quay lại định bước đi thì bị câu nói của papa làm cho bất động

- Ta tưởng con mình thế nào? Cũng chỉ được như vậy thôi à? Đường đường là người họ Tạ mà lại dẽ dang bỏ cuộc thế à? Thật đáng xấu hổ.

Papa trọc đúng vào lòng tự trọng của tôi. Vốn là người có sĩ diện cao, quay lại thật nhanh, tôi đứng trước bàn làm việc của ông đập mạnh hai tay xuống :

- Papa nghĩ con là ai mà dễ bỏ cuộc như vậy. Papa cứ chờ mà xem Tạ Ngọc Lam à quên phải là Tạ Thiện Thiện chứ, sẽ làm tốt vai trò của người thừa kế như thế nào nhé!

- Được. Vậy ta chờ con. – Ông khẽ nhếch mép lên cười.

.....

Sau khi cô con gái của mình ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng ấy trở về bình thường, trở về với khuôn mặt của một người cha. Ông mỉm cười: 

- Hây za.... Đứa con bé bỏng của ta lớn thật rồi. Càng ngày càng “khó chiều” giống mẹ. Con cần phải va chạm thật nhiều trong cuộc sống để trưởng thành hơn nữa. Tiểu Lam à, cho ta xin lỗi khi bắt con giả trai nhé!

.....

Tôi bước thật nhanh khỏi phòng papa. Thôi chết tôi rồi, bị papa kích tướng mà không biết. Tôi đến chỉ muốn nói với papa là không cần giả trai tôi cũng học ở ngôi trường ấy tốt được mà. Trời đất ơi..i....i.......

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro