Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Nhưng tất cả những chuyện súng đạn này, chỉ là xảy ra với nhưng nhân vật phụ, còn hai nhân vật chính của chúng ta, thì lại không biết bất cứ điều gì. Cũng không hề hay biết, ván bài cuối cùng đã được giăng ra

Hạo Vi, trong trang phục giả trang thành Hạo Thiên, đang đi theo Mẫn Phương từ đằng xa mà tức tới ghiến răng ghiến lợi. Nàng vốn ẩn núp theo dõi đại tiểu thư mấy ngày nay. Không ngờ hôm nay lại có thể bắt tận tay vây tận mặt thế này..........Đinh Mẫn Phương đi chơi riêng với Tử Uyên.

Chỉ cần nghĩ có nhiêu đó, Hạo Vi đã muốn cởi mặt nạ chạy tới nói chuyện rõ ràng rồi. Nhưng tới cuối cùng nàng vẫn kiềm lại, dụng tốc bất đạt, phải nhịn....

Vì thế, trong khuôn mặt một nam nhân thanh tú đẹp trai, đội nón kết màu đen, Hạo Vi hết sức gian tà đứng theo dõi hai mỹ nữ kia từ xa

" Tử Uyên, tới nhà cậu rồi, mình về đây!!" Mẫn Phương đứng trước cửa căn hộ chung cư của Tử Uyên thì hơi chần chừ muốn trở về. Không hiểu tại sao dù đi ăn với Tử Uyên, nhưng nàng vẫn có một cảm giác nhói nhói rất khó chịu. Linh tính mách bảo nàng phải mau chóng trở về

Nhìn Mẫn Phương nôn nóng muốn rời đi như vậy, Tử Uyên nháy mắt có cảm giác hơi buồn. Nhưng nàng nhanh chóng giấu đi và thay vào đó là nụ cười ôn nhu thường trực

" Cậu sao vậy?! Vào nhà tớ chút đã!!" Tử Uyên không chút từ bỏ nắm lấy tay Mẫn Phương níu kéo

Mẫn Phương nhíu mày muốn giật ra nhưng cũng vì không muốn làm Tử Uyên mất hứng nên chỉ nhẹ lắc đầu.

" Tử Uyên, để lúc khác đi!!" nói rồi xoay người muốn bước đi

Nhưng chưa đi được bước nào đã bị người đằng sau ôm chầm lấy. Tử Uyên không chút khoang nhương, từ đằng sau ôm lấy Mẫn Phương, thanh âm không giấu được là hết sức đau lòng nói

" Đừng đi!!"

"..." Mẫn Phương im lặng, cũng không thoát khỏi cái ôm từ đằng sau của Tử Uyên mà chỉ đơn giản im lặng.

" Tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều Mẫn Phương. Tớ luôn bên cậu, luôn nhìn theo cậu, luôn ngắm cậu từ xa. Vậy mà từ đầu tới cuối, cậu đều không nhìn lại tớ dù chỉ một lần. Mẫn Phương, cậu mãi mãi chỉ có người kia.... Yêu cậu, là tại tớ sai sao......" Tử Uyên không kiềm được nức nở lên. Cho dù đêm đó, đêm mà Mẫn Phương bị trúng thuốc ở Newyork, người đó ích kỷ trốn mất, còn  nàng một mực khẳng định. Nhưng Đinh Mẫn Phương từ đầu tới cuối vẫn không tin là nàng

Yêu một người là bất lực đến vậy sao?

Mẫn Phương nhẹ thở dài, không như bình thường lạnh lùng băng sơn mà lúc này là buồn rười rượi. Người bạn thân nhất luôn ở bên cạnh nàng lại yêu nàng sâu đậm, không phải là một chuyện đáng buồn. Mà đáng buồn ở chỗ, dù Tử Uyên có yêu nàng nhiều đến thế nào, nàng cũng khó lòng mà đáp lại

Nhìn sâu vào ánh mắt đang rơi lệ của Tử Uyên, Mẫn Phương không nghĩ nhiều mà nhẹ nhàng áp sát. Và theo đó là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy nước mắt

Tử Uyên nháy mắt đờ người

Hạo Vi đứng đằng xa cũng nháy mắt đờ người

Mãi tới khi môi Mẫn Phương rời đi, thì Tử Uyên mới hoàn hồn

" Mẫn....Mẫn phương...cậu..." nàng lắp bắp không nói thành lời, Mẫn Phương bao giờ lại như vậy?!

" Cậu cảm thấy thế nào?!" rất bình tĩnh. Mẫn Phương hỏi

" Thế nào?!.... Nụ hôn..." Tử Uyên khó hiểu nhìn Mẫn Phương chăm chú, chỉ thấy ai kia ánh mắt không chút gợn sóng

" Rất ngọt, rất mềm mại phải không?! Nụ hôn đó làm cho tim cậu đập nhanh hơn, và ấm hơn đúng không?!"

" Ừ..." vẫn không hiểu gì, Tử Uyên ngây ngốc gật đầu. Và khi nghe câu sau của Mẫn Phương, tim nàng nháy mắt vỡ tan

" Nụ hôn rất ngọt cũng rất hạnh phúc, nhưng khi tớ hôn cậu, tớ lại không có chút cảm giác gì cả!!!" Mẫn Phương nhìn Tử Uyên thật lâu, tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng "... hình như tớ chưa bao giờ kể cho cậu biết nụ hôn của Hạo Vi như thế nào. Nó rất đắng, yêu chị ấy rất đắng......nhưng nó lại làm cho tim tớ ấm lên rất nhiều!!!"

Có lẽ đây là lời nói sến súa nhất trong cuộc đời lạnh lùng của Đinh Mẫn Phương, nhưng một câu một lời nói đơn giản lại làm cho Tử Uyên tan vỡ. Tất cả mọi hi vọng tan nát

Nhìn thấy một màn như vậy từ xa, không nghe thấy lời thoại nhân vật mà chỉ trông thấy hình ảnh nóng bỏng. Khóc lóc, níu kéo, cái ôm từ đằng sau, nụ hôn chờ đợi bao nhiêu năm trời từ người mình yêu..... tất cả như lửa cháy bừng bừng trong lòng Hạo Vi.

Sát thủ ngự tỷ của chúng ta cũng có giây phút ghen tới đỏ mặt, đứng núp ở một chỗ mà không nói được lời nào.  Không thèm để ý tiếp xem vị tiểu thư kia có rời khỏi đó không, Hạo Vi ngồi phịch xuống nơi góc tường ủy khuất, hai tay chống má.

Mẫn mẫn hôm nay sao vậy, sao lại hôn người ta!? không cho, không cho!!

" Hạo Thiên??!"

Nhìn gót giày màu đỏ xuất hiện ngay trước mắt mình, Hạo Vi ngay lập tức có cảm giác muốn chạy đi. Nhưng nàng cố bình tĩnh lại cảm xúc, ngẩn đầu lên nhìn người đang đứng cạnh mình.

Đinh Mẫn Phương đứng đó khoanh tay lại nhìn Hạo Thiên, ánh mắt không giấu được là đang tức giận

" Đại.... đại tiểu thư?!" Hạo Thiên định mở miệng một câu Mẫn Phương, nhưng chợt nhớ tới mình hôm nay đã cải trang thành Hạo Thiên, nên đành câm lặng tiếp tục giả dạng

" Bấy lâu nay anh ở đâu?! Tại sao lúc đó bên mỹ lại bỏ lại tôi...."

" Tôi.... tiểu thư..." Hạo Vi mộng rồi, nàng không ngờ giây phút gặp lại chính diện lại thế này. Nàng hiện tại là đang trong thân thế Hạo Thiên, nhìn Mẫn Phương đứng đó ngoại trừ lấp bắp ra vẫn không nói được gì khác

Mẫn Phương, đừng nói nữa, nếu không kiềm được chị sẽ ôm em vào lòng mất!!

Nhìn Hạo Thiên mặt đỏ lên, ánh mắt ủy khuất cùng dào dạt tình cảm nhìn mình, Mẫn Phương thoáng chốc hơi khó xử. Nhẹ thở dài, nàng chỉ quay lưng đi

Thấy cô muốn rời đi, Hạo Vi nháy mắt đau lòng. Làm Hạo Vi, nàng không nhớ được chút ký ức đã khổ sở lắm rồi. Làm Hạo Thiên, lại bị tiểu thư lạnh lùng. Nàng thật khổ mà. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì đã nghe thấy tiếng ai kia

" Không theo tôi về lại biệt thư sao?!"

" Tiểu thư?!" Hạo Thiên khó hiểu ngẩn đầu lên

Mẫn Phương cũng không quay lưng lại, chỉ hơi thờ dài " Trở về làm vệ sỹ của tôi!!"

Hạo Thiên nghe vậy, khóe miệng liền cong lên thành nụ cười.

Tiểu thư sao em có thể dễ thương đến như vậy a!!

" Hảo!!" một chữ hảo duy nhất, Hạo Thiên liền cứ như vậy đi theo Mẫn Phương

Mẫn Phương cũng đồng dạng, khóe miệng hơi cười lên, chỉ là quay lưng lại nên ai kia không biết mà thôi

Chỉ là, bình yên trong giây lát, sóng gió liền đã ập ngay tới. Nếu như theo lệnh Đinh Lãnh Chi phái người hộ tống ngay Mẫn Phương trở về, thì Lam Linh đã nhanh hơn một bước. Từ lâu nàng đã phái người theo dõi đinh Mẫn Phương, tùy thời bắt đi. Giây phút mệnh lệnh phát ra, cả Mẫn Phương và Hạo Vi đều rơi vào vòng vây hiểm nguy

Phản ứng nhanh nhạy phát hiện ra những điểm khác lạ của những người đi đường xung quanh, Hạo Vi nháy mắt liền biết bị theo dõi. Nắm chặt lấy tay Mẫn Phương hai người nhanh chóng chạy đi

Vừa thấy hai ngươi động tĩnh, những khách 'du lịch' hay người đi đường  gần đó liền lộ ra bộ mặt thật của mình, họ đều là những sát thủ ngụy trang do Lam Linh phái tới

" Tiểu thư, chúng ta bị theo dõi..." vừa nắm tay Mẫn Phương chạy vào một trung tâm mua sắm gần đó, Hạo Vi vừa giải thích nhanh chóng

" Nhưng những bảo vệ từ xa của tôi đâu?!" hiểu được tình hình nguy cấp, Mẫn Phương cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là những người bảo vệ đi theo nàng luôn không dưới năm người, bọn họ tại sao vẫn chưa hành động

Hạo Vi nhíu máy. Kéo Mẫn Phương ngồi sụp xuống gầm bàn một khu buôn bán, tránh khỏi ánh mắt những tên áo đen đang đuổi theo đằng sau, cô lâm vào suy nghĩ. Thế lực nhà Đinh gia không hề nhỏ tý nào, nếu muốn huy động lực lượng mạnh như vậy theo đuôi thật sự quá chuyên nghiệp. Tất cả chỉ đưa tới một lý do...... Có biến.....

Kéo tay Đinh Mẫn Phương lách qua đám người mua sắm đông đúc, hai ngươi như bay vào trong thang máy. Nhìn bên ngoài cánh cửa thang máy dần đóng lại là gần chục tên áo đen đang chạy tới, Hạo Vi nhanh nhẹn áp sát Mẫn Phương vào tường để tránh những làn đạn có thể bắn tới. Tay nhanh chóng bấm nút đóng cửa, chỉ trong một thời khắc khi mấy tên kia sắp lao vào thì cửa cũng đúng lúc đóng lại. Thở phào nhẹ nhõm bấm nút tầng cao nhất, Hạo Thiên buông Mẫn Phương ra, dựa vào thành thang máy nhíu mày suy nghĩ

Nãy giờ nàng tính được, theo đuôi nàng cũng Mẫn Phương là gần hai mươi tên. Với số lượng như vậy, một mình Hạo Thiên thật không thể làm được gì

Chỉnh lại mái tóc, kéo nón kết che khuất gương mặt mình hơn, hai khẩu súng trong tay được lên đạn đầy đủ, Hạo Thiên ngẩn đầu lên nhìn Mẫn Phương như quyết định điều gì.

Mẫn Phương cũng đồng dạng đang nhìn nàng, không hiểu sao, đại tiểu thư hình như đã đoán được hết mọi tình hình, nàng thở dài cười khổ.

" Hạo Thiên, anh đi đi!!"

" Cái gì?!" họa thiên khó hiểu nhíu mày

" Bọn chúng chắc chắn sẽ không giết tôi, anh đi đi. Không cần phải liều mình bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác như vậy..... tôi nợ anh quá nhiều rồi!!" Mẫn Phương lạnh lùng nói rất nhỏ

Nhưng không hiểu sao, Hạo Thiên lại mỉm cười

" Cách trung tâm mua sắm này hai con phố, có cái công viên..."

" Sao?!.." Mẫn Phương khó hiểu nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên, chỉ thấy nơi đó tràn ngập ý cười cùng sự tự tin

" Khi tiểu thư thoát khỏi đây, hãy tới đó và đợi tôi. Tất cả mọi đáp án, tôi sẽ nói cho cô biết khi chúng ta gặp lại. Được không?!"

.... Lúc đó tôi sẽ nói em biết được tôi thực sự là ai.... dù không nhớ được gì, nhưng tôi vẫn sẽ nói cho em biết tất cả

"...." Mẫn Phương nhíu mày

" Tiểu thư, người sẽ an toàn thoát khỏi đây. Chỉ cần tới đó đợi tôi, được chứ?!"

Im lặng giây lát, Mẫn Phương muốn từ chối, muốn người này rời đi, muốn người này an toàn tính mạng..... nhưng giây phút đó không hiểu sao, cô lại gật đầu. Nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi, sẽ gặp lại sao?!

Hạo Thiên nhìn Mẫn Phương, cười sáng lạn

Tòa nhà có ba mươi tầng, Hạo Thiên hành trình chính là lên đến tầng cao nhất. Cùng theo đó, cả đám người áo đen đã đứng ở cửa thang máy tầng ba mươi chờ đợi.

" Ting......"

Cánh cửa thang máy bật mở, và bên trong

..... Trống không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro