Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Nút thắt cuối cùng

Giải thích một hiểu lầm nào đó, có quá dễ dàng không?!

Giải thích nó, có lẽ không quá khó. Nhưng với một lần thất vọng, con người ta sẽ khó mà tin vào lần thứ hai. Cái gì cũng cần thời gian để làm sáng tỏ tất cả. Chỉ có thời gian mới là điều quyền lực nhất

Hai mươi năm, có phải là một thời gian quá dài không. Nó có đủ không ?! ta và em, mới đó mà đã xa rời hai mươi năm

Ta sinh ra, đã là một người thừa kế. Đào tạo thành sát thủ siêu đẳng, đào tạo trong biển máu. Dù có anh trai tài giỏi, nhưng anh ấy lại không được chọn. Mà người được chọn chính là ta, một nữ nhân mà thôi

Ta là ai ư?! 

Đã quá lâu để nhớ lại quá khứ của mình, nhưng ta luôn nhớ rõ. Ta là Dương Chi

Tuyệt đỉnh song kiều, ta là bài danh thứ nhất. Còn người thứ hai, chắc có lẽ, cũng do chính vì ta mà có. Nàng ấy tên Đinh Lãnh Chi

Có thể nói là cô bé mới đúng, một cô bé thông minh đến kỳ lạ. Năm ta gặp nàng, nàng vừa tròn mười sáu. 

Lúc nhìn thấy khuôn mặt láo liên ma mãnh đi thu tiền bảo kê của nàng, ta đã phì cười. Cô bé ấy, thực sự có một sức cuốn hút đến kỳ lạ. Ta sẽ không quá ngạc nhiên, khi ngay từ đầu, ta bị nàng thu hút. Và ta cũng không chối, khi ta cố tình gây sự với nàng. Chọc cô bé ấy giận dỗi, và..... để ý tới ta.

 Và thật, nàng đã để ý tới ta.

Ta rất vui vì điều đó, thật ta rất hạnh phúc. Nhưng với cái tính trầm lắng của mình, ta dường như chỉ giữ trong lòng. Và nó làm Lãnh Chi giận, cô bé ấy dường như muốn nhiều hơn ở ta. Còn ta, ta bối rối không biết phải làm sao.

Ở bên nhau, ta biết từ sự cuốn hút ban đầu, ta đã thực sự yêu em. Ta yêu em, một cô bé bên ngoài lúc nào cũng giả vờ tính cách ngây thơ, nhưng bên trong lại phúc hắc đến không chịu nổi. Ta yêu em, một cô nhóc luôn hờn ghen mỗi khi ta đi với người khác, dù người khác đó chỉ là một người già 60 tuổi. Ta yêu em nhiều đến mức, ta không nói được thành lời. Để rồi ta chìm đắm tới mức, ta quên mất, ta là ai

Mang họ Dương, mang trong mình trọng trách nặng ngàn cân, nhưng ta lại dám quên mất mình là ai. Thật nực cười lắm sao?!

Ta là một người thừa kế quyền lực, một sát thủ nổi danh...... và ta quên mất ta, từ lâu đã là hôn thê của người khác. Ta quên mất, còn một người yêu ta sâu đậm, mãi đợi ta ở cách xa nửa vòng trái đất. Người đó là bạn thanh mai trúc mã từ thời nhỏ của ta, Hạo Chấn Sơn. Ông ấy đã đợi ta mười năm, chỉ để ta trở về

 Những bí mật đó xoay vòng trong đầu ta, nhưng ta lại lơ là nó đi

Cứ như vậy, ta ở bên em hai năm. Vừa làm nhiệm vụ cha giao cho, vừa như một người bình thường ở bên em. Ta biết, em là ai. Ta cũng biết em dấu ta làm gì. Nhưng nếu điều đó có thể khiến em vui, ta tình nguyện im lặng nhìn theo. Ta chỉ đơn giản muốn đêm đêm được ôm em vào lòng, ôm một tiểu hồ ly láu lỉnh suốt ngày không an phận như em vào lòng mà thôi

Đơn giản lắm sao, nhưng lại quá khó trở thành hiện thực. Ta biết cũng sẽ có ngày ta tỉnh lại từ trong giấc mơ này

Tiểu hồ ly của riêng ta...

Em ngốc quá, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn độc chiếm hắc đạo của cả một nước một khu vực sao có thể dễ dàng như vậy được. Em lặng lẽ giấu ta bành trướng thực lực, ta cũng đồng dạng, lặng lẽ bảo vệ em không cho em bị gì cả. Mọi sát thủ, mọi tổ chức ngầm đều không thể đụng vào em. 

Thế là suốt hai năm, em trao cho ta tất cả, cả thân thể tình cảm lẫn lý trí. Ta cũng như vậy, không giữ lại chút gì cho mình. Mãi tới lần đó, cha ta phát hiện mọi chuyện. Ta phải trở về, nếu ta không trở về , cơn giận của ông rất khủng khiếp sẽ ảnh hưởng tới em, vì thế ta lựa chọn giấu em rời đi.

Chỉ là ta không biết rằng, lần rời đi đó, chỉ có hai tháng lại chính là định mệnh của hai ta. 

Thực nực cười, vừa trở về ta đã được thừa kế tất cả. Cha ta, ông ấy muốn ta cưới Hạo Chấn Sơn và thừa kế tất cả. Không phải là thỏa thuận mà là ép buộc. Nếu ta không đồng ý, em sẽ chết. Với một thế lực ngầm như nhà ta, một gia đình kinh thương như em làm sao thoát được. 

Một khắc kia cha ta lấy em ra làm vật uy hiếp, ta đã lung lay

Ngày đám cưới cận kề, lòng ta cũng như kiến trong chảo nóng. Muốn thoát ra, nhưng không thể. Phái người tới bảo vệ em, lại không thấy chút tin tức hồi đáp nào. 

Không ngờ, đêm đó, người cứu ta trốn đi lại chính là anh trai ta

Và người đạp ta xuống địa ngục không thương tiếc, cũng chính là anh ta

.... Dương Thiên Dương... người anh ruột của ta...

 .......

Đinh Lãnh Chi nhìn Mẫn Phương, ngồi trên ghế so pha ánh mắt đờ đẫn mà nhíu mày. Không ngờ một lần tới trễ mà đã gây ra hậu quả như vậy, lại nhìn qua bên kia bộ dạng bất cần sống chết của Lam Linh liền khiến bà tức giận chết được. 

Queen tính sai một nước cờ rồi

Nện gót đi đến bên ghế, tao nhã gồi xuống nắm lấy tay con gái mình. Nhưng không ngờ, Mẫn Phương lại giật tay lại. Đinh Lãnh Chi bất ngờ nhìn qua, thì chỉ thấy ánh mắt phẫn hận của con gái mình. 

Kiềm chế cơn giận dữ cùng đau lòng trong mình lại, Queen mỉm cười nhìn lên

Lam Linh lúc này vẫn rất thong thả uống rượu, chỉ là xung quanh người cô đã bị bao vây bởi người của Queen. Cả tòa biệt thự đã bị thay máu, người của Lam Linh không còn một ai cả, đều đã biến mất khỏi thế gian này

" Queen... bà thấy tôi làm tốt không?!" Lam Linh cười vui vẻ nói. Mục đích hiện tại chính là câu giờ, câu giờ đợi một nhân vật phong vân nữa xuất hiện mà thôi. Chỉ cần người này tới, kế hoạch của cô chính là đã thành công được một nữa rồi

Chỉ là, người này là Dương Chi hay Hạo Chấn Sơn đây?!

Với trí thông Minh như Đinh Lãnh Chi, dĩ nhiên có thể dễ dàng hiểu được Lam Linh muốn gì, chỉ là bà không nói ra. Cười cười đáp lại, bà nói hết sức nhẹ nhàng cùng thâm thúy

" Lam Linh, cô thật rất tài giỏi.... Chỉ là hắn sẽ tới kịp để cô không bị ta bắn chết sao?!"

" Bà sẽ không giết tôi!!!" Lam Linh chắc chắn nói

" Tại sao?!... lần này ta huy động lực lượng nhiều như vậy, một chính là muốn giết cô, hai chính là muốn phi tang dấu vết. Tất cả mọi kẻ biết được chuyện liên quan đến Hạo Vi đều phải chết. Cô nghĩ ta không làm được sao?!" 

Ngược lại với vẻ lão luyện của Đinh Lãnh Chi, Lam Linh vừa nghe vậy đã cười phá lên. 

" Haha, bà sẽ không giết tôi... ít nhất..." Lam Linh chỉ vào Đinh Mẫn Phương, nháy mắt ".... Cô ta cũng sẽ không cho phép bà giết tôi. Bởi vì trên thế gian này, tôi là người duy nhất biết Hạo Vi giờ thực sự đang ở đâu?!" 

Đinh Lãnh Chi nhíu mày, còn Mẫn Phương vừa nghe thấy tên Hạo Vi, thần trí đã bắt đầu khôi phục lại. 

" Chị ấy đang ở đâu?!" nàng quay sang hỏi Lam Linh

" Câu trả lời tùy thuộc vào kết quả ngày hôm nay..." vẫn như cũ mỉm cười, Lam Linh thong thả nói

" Chát.....!!!" Mẫn Phương không động, mà là Queen.

Chỉ một tát, Lam Linh khóe môi máu liền chảy ra, nhưng ánh mắt quất cường vẫn nhìn lên

" Đánh hay lắm.... nhưng không phải người duy nhất đáng đánh chính là bà sao?!"

Lạnh lùng dứt khoát, Đinh Lãnh Chi lấy ra một khẩu súng chỉa thẳng vào Lam Linh, muốn nổ súng kết thúc mọi chuyện. 

" Đừng....!!!! Mẹ... đừng làm vậy, còn Hạo Vi.... xin mẹ đừng làm vậy!!!"

Mẫn Phương đứng gần đó, do bị mấy tên vệ sỹ ôm lại lên cho dù có la hết vùng vẫy thế nào cũng không cản được mẹ mình

" Cho dù giết ngươi, ta vẫn có thể tìm ra Hạo Vi..... Trên đời này không ai được phép uy hiếp ta...." Đinh Lãnh Chi kéo cò....

..... Lam Linh mỉm cười nhẹ, nhắm mắt lại

.....

.... Đúng lúc đó, điện thoại reng lên....

Không ai xuất hiện cả, mà chỉ đơn giản là điện thoại reng lên....

Đinh Lãnh Chi muốn nổ súng, chỉ là cảm giác cho bà biết, cuộc gọi này hoàn toàn không bình thường chút nào. Nhíu mày nghĩ nghĩ, bà buông súng đi tới gần điên thoại, bắt máy

"...." Im lặng chờ đợi

Đầu máy bên kia, chậm rãi vang lên một giọng nói nam nhân

" Đinh Lãnh Chi....."

Queen nhíu mày, người gọi đến, bà nhận ra là ai. Khóe miệng cười lên, bà tao nhã trả lời

" Hạo Chấn Sơn.... Tên khốn nạn...." 

Mấy chữ này queen đã muốn nói suốt mấy chục năm qua. Đinh Lãnh Chi công nhận, bà thù dai. Từ lúc chỉ là một cô bé tới hiện tại, bà chính là thù dai hận dai.  Câu nói đầu tiên chính là như vậy, chỉ là bà còn muốn nhiều hơn. Muốn giết chết tên khốn nạn này....

Hạo chấn sơn cười phá lên trong điện thoại, không ngờ Queen nổi danh, người mà Dương Chi yêu sâu đậm lại có hai mặt tàn nhẫn và trẻ con đến như vậy. Nghĩ tới Dương Chi, ông không khỏi thở dài đi vào vấn đề chính

" Tha cho Lam Linh ...."

" Không!!" Đinh Lãnh Chi nói nhẹ nhàng, không cần khoang nhượng. Sau khi tàn sát hết mọi người ở đây, bà sẽ lui quân đợi một thời gian. Tiếp theo chính là tuyên chiến với Hội RED của Hạo Chấn Sơn. Thế lực mạnh như bà, không việc gì phải quá nhịn làm gì.  

" Bà không muốn biết vì sao năm xưa Dương Chi lại như vậy sao?!"

"Điều đó...." Im lặng, Queen không nói gì, chỉ là ánh mắt không chút biểu tình " ... Không quan trọng!!"

" Là do ta cưỡng bức cô ấy!!" Hạo Chấn Sơn bình thản nói ra mấy chữ ông đã giấu sâu trong đáy lòng suốt hai mươi năm, tất cả mọi chuyện chính là vì ông

Hiện tại để cứu được Hạo Vi, để giải quyết tất cả ân oán từ đời trước lẫn đời này, thôi thì để ông nói ra hết đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro