Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53

Một năm sau

Trong phòng họp đầy không khí nghiêm túc cùng nguy hiểm, Lý Thanh Thanh nhìn lần lượt đám người xung quanh, trong lòng không khỏi thở dài. Bọn người này là những thành viên trong hội đồng quản trị cấp cao của tập đoàn Thanh Phong.

Suốt một năm qua, kể từ khi nghe được tin Queen biến mất, không biết còn sống hay đã chết, bọn chúng luôn chầu chực muốn xâu xé mòn mồi ngon tài sản của Đinh gia này. Lý Thanh Thanh đã dùng suốt một năm toàn lực để dẹp yên bọn họ. Chỉ là cuộc họp lần này xem như là đòn cuối cùng, cuộc họp hội đồng quản trị thường niên tập đoàn Thanh phong, mục đích chính là bầu ra chủ tịch mới

" Lý tổng, cuộc họp lần này ngài còn ý kiến gì không?!" Một nam nhân bụng phệ lên tiếng

" Đúng vậy, số phiếu của cô đã mất đi rất nhiều đồng nghĩa cô cũng không còn là tổng giám đốc của Thanh phong nữa. Dù sao cái ghế đó cũng chỉ là được Đinh Mẫn Phương tiểu thư ủy quyền lại, ta thấy cô nên từ chức đi!!" theo đó một nữ nhân mắt kính sắc sảo lên tiếng

Không nói thì thôi, nói ra chính là mọi người hùa theo liền

Thanh tỷ nhìn dám người này, trong lòng không khỏi cười lạnh. Nếu mà dì Lãnh Chi còn ở đây, cấp cho bọn chúng mười cái gan cũng không dám làm vậy

" Ta đã được ủy toàn quyền, cũng như toàn bộ số cổ phần Đinh gia, vì sao ta lại không có quyền làm Tổng giám!! "

Lý Thanh Thanh bá đạo cùng quyền thế nói, trầm lắng nhưng không chút khoang nhượng

" Bởi vì đơn giản cô không phải họ Đinh!!" một tên nam nhân mặt trắng nhỏ hùa theo nói

Lý Thanh Thanh nhìn qua, người này hình như là một họ hàng xa của Mẫn Phương, Đinh Thắng. Nghe lời hắn nói , nàng liền nhíu mày

" Ai dám nói, tỷ ấy không phải người nhà Đinh gia?!"

 Đột nhiên cánh cửa bật mở, thanh âm lạnh lùng vang lên rồi sau đó một nữ nhân xinh đẹp cùng lạnh lùng cũng đồng dạng xuất hiện. Nàng nện gót giày bước tới, tay cầm tập hồ sơ cùng bộ đồ công sơ bó sát thân thể hoàn mỹ. Tất cả đều cho thấy ý vị nữ nhân thành thục mười phần

Bắt đầu cũng là như vậy, mà tới khi kết thúc cũng là như vậy

Đinh Mẫn Phương xuất hiện, mở cửa nện gót đi vào. Khuôn mặt băng sương, mặc kệ cho đám người xung quanh ngạc nhiên đến trợn mắt, nàng vẫn như cũ không xem ai ra gì.  

Mẫn Phương tiến tới, đứng bên cạnh Lý Thanh Thanh, khóe miệng hiếm có nở một nụ cười

Thanh tỷ nhìn nàng, cũng đồng dạng vui vẻ. Cuộc họp đảo chính lần này, thật nàng không còn để vào mắt nữa. Có đại tiểu thư, băng sơn ngự tỷ ở đây, ai dám phản bác

" Sau một năm, ta Đinh Mẫn Phương lần này trở về sẽ tiếp quản mọi sự vụ của gia tộc..." Mẫn Phương lạnh lùng nhìn khắp mọi người xung quanh, khuôn mặt như có như không nhưng quyền lực mười phần nói "... Không biết ai dám phải đối !!"

Đây là câu trần thuật, không phải câu hỏi. Đó là khẳng định quyền lực tuyệt đối trăm phần trăm

Xung quanh dĩ nhiên, toàn trường im lặng không ai dám nói một lời

Cứ như vậy cuộc họp cho dù có gây cấn thế nào cũng nhanh chóng kết thúc

Mọi người vừa rời khỏi, Lý Thanh Thanh liền không kiềm được nữa quay qua ôm Mẫn Phương vào lòng

" Mẫn Phương đại tiểu thư, cuối cùng em cũng chịu trở về!!" tiểu hồ ly Thanh tỷ mắt rưng rưng mất hết cả hình tượng nói

Con người này nói đi là đi, đi suốt một năm trời, vứt tất cả mọi thứ lại cho Nguyên Khả và nàng trông coi. Tới bây giờ mới chịu trở về

" Xin lỗi Thanh tỷ!!" Đinh Mẫn Phương nhẹ nhàng nói, khóe miệng cười lên ấm áp

Suốt một năm qua, nàng đi khắp mọi nơi, một phần là để cho khoay khỏa, một phần chính là để tìm kiếm Hạo Vi. Kết quả, Hạo Vi vẫn chưa tìm được nhưng tâm thì đã cảm thấy như mất cảm giác rồi. Nàng hiện tại, không còn giống như nhiều năm trước nữa, ngây thơ và ngốc nghếch

" Nói đi!! Có phải nếu ta và Nguyên Khả không đưa thiệp cưới, em cũng không chịu trở về không?!" nói tới đây, Lý Thanh Thanh cũng không kiềm được hơi đỏ mặt

Vốn hai nàng đính hôn từ một năm trước, nhưng sóng gió quá nhiều nên đến tận bây giờ sau khi mọi việc bình yên lại mới tính kết hôn. Dĩ nhiên khách mời danh dự nhất, ngoài vị đại tiểu thư này ra còn ai nữa chứ. Vì vậy nàng trước tiên phải ép cho bằng được Đinh Mẫn Phương trở về đã

" Không có, đám cưới Thanh tỷ yêu dấu sao em lại không đi được chứ?!" Mẫn Phương cười nhẹ, đứng dậy hai người cùng đi ra khỏi phòng họp

" Nguyên Khả chắc chắn sẽ rất vui khi gặp em..."

Cả hai người lúc này đều bõ đi lớp mặt nạ của mình, nắm tay nhau cười nói vui vẻ đi ra ngoài

" Em cũng muốn gặp nàng ta, thật tài giỏi mà cưới được Thanh tỷ a."

" Còn em đã tìm được Hạo Vi chưa?!" Lý Thanh Thanh vui quá hóa rồ, vừa nói ra lời này nàng liền muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi. Sao lại ngu ngốc đi đụng trúng vết thương của Mẫn Phương chứ?!

Nhìn qua thấy đại tiểu thư sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt không giấu được là đau thương. Đinh Mẫn Phương nhìn nàng, cười nhẹ lắc đầu. Rồi cùng theo đó rời đi khỏi

Lý Thanh Thanh nhìn theo bóng nàng, chỉ biết thở dài

Đêm đó, biệt thự Đinh gia, đại tiểu thư lần đầu tiên trở về sau một năm xa cách

Mẫn Phương ngồi trên giường, nhẹ nhàng vuốt. Tay với lấy hai cái bánh bao bằng bông mà Hạo Vi từng giành lấy cho nàng, Mẫn Phương cầm chúng trên tay thất thần

Suốt một năm qua, chỉ duy nhất một câu hỏi vẫn vơ trong đầu nàng

Tại sao ta không chết?! Ta chết đi, không phải hay hơn rất nhiều sao?!

Hạo Vi, Hạo Thiên, cả hai người là một, hình ảnh của cả hai cứ ẩn hiện trong đầu Mẫn Phương. Tra tấn, hành hạ suốt một năm qua. Nếu là trước kia, nàng có thể đã tự sát đi cho rồi. Nhưng mà hiện tại, Mẫn Phương muốn gặp lại Hạo Vi lần nữa. Chỉ gặp duy nhất một lần cho nàng nói lời xin lỗi thôi cũng được. Tuy nhiên giấc mơ này thật khó mà thành sự thật, Hạo Vi vẫn như cũ biệt vô âm tính

Chị ấy chắc chắn chưa chết, chỉ là tại sao chị ấy lại không muốn gặp mình?! Vì hận sao?! Nếu là vì hận, thì Đinh Mẫn Phương nàng đây tình nguyện đợi chị ấy trở về

Thật ngu ngốc!!

Hết lần này tới lần khác, Mẫn Phương vẫn luôn tự nhủ mình. Thật ngu ngốc, ngươi thật ngu ngốc!! tại sao để mất đi mới biết quý trọng ?! Tại sao để cho Hạo Vi gặp nhiều đau khổ đến như vậy?! tại sao...tại sao....tại sao.....

Câu trả lời rất đơn giản, bởi vì nàng là nữ nhân

Nữ nhân nhu nhược, cho dù có vẻ ngoài lạnh lùng thế nào mạnh mẽ thế nào, nội tâm cũng chính là nhu nhược. Đã yêu Hạo Vi đến như vậy, khó có thể dung thêm Hạo Thiên. Nói chi đến việc, nàng không hề biết hai người là một

Nói thế nào, tất cả cũng chỉ là ngụy biện. Giây phút này, thời khắc này, Đinh Mẫn Phương nằm ôm tiểu bánh bao chìm vào giấc ngủ. Ít ra nếu nàng may mắn, ở nơi đó trong giấc mơ, nàng có thể nhìn thấy Hạo Vi, dù chỉ là một lần mà thôi

Thật buồn thay cho những người đang yêu, chỉ đơn giản một giây phút lơi tay, đã có thể đời đời hối hận. Nếu có thể tùy thời mà nhìn lại, thì có lẽ, mọi việc đã khác xưa....

Đám cưới của Lý Thanh Thanh cùng Nguyên Khả được tổ chức ở một nhà thờ xinh đẹp nằm ven biển, khung cảnh nên thơ cùng hài hòa

Nơi này không hiểu sao có thể thoáng tới mức tổ chức lễ cưới cho hai người con gái. Chỉ là nhìn mọi người ủng hộ, cũng có thể đoán ra được cô dâu cùng 'cô dâu' đã trãi qua biết bao chuyện cùng nhau

Nhìn Nguyên Khả cùng Lý Thanh Thanh, đứng trên bục cười rạng rỡ mà trao nhẫn cho nhau, Đinh Mẫn Phương cũng vì vậy mà thấy vui vẻ rất nhiều

Tiểu hồ ly Thanh tỷ cùng Nguyên Khả sắc lang, tổ hợp lửa lửa này vô tình hay hữu ý lại có thể hợp nhau đến như vậy. Mẫn Phương trong lòng thầm chúc phúc cho họ

Lặng lẽ, Mẫn Phương nhìn mọi người đang òa tới chúc mừng hai vị tân nương kia, còn nàng cười nhẹ lui ra ngoài

Nơi này là một nhà thờ nhỏ ven biển. Nói nhỏ cũng thật là khiêm tốn, nhà thờ này nằm trong một quần thể kiến trúc khu du lịch cực sang trọng. Phong cảnh cùng thiết kế cũng chính là bậc nhất. Một nhà thờ nhỏ, bên hông là mỏm đá, nhìn ra biển, đằng sau lại là một khu vườn hoa rộng lớn thoai thoải trãi dài xuống đồi.

Đinh Mẫn Phương bất giác đi vào khu vườn, dạo chơi xung quanh. Nơi này không hiểu sao lại làm cho nàng cảm giác rất quen thuộc, có một cảm giác thôi thúc, Mẫn Phương đi dạo vào trong khu rừng trước mặt

Bất tri bất giác, Mẫn Phương đi tới gần một cây sồi rất lớn giữa đồng cỏ. Nơi này gần biển nhưng không hiểu sao lại mọc được một thân cây to như vậy, chắc chắn là đã rất lâu năm rồi. Hơi mỏi chân, Mẫn Phương ngồi xuống dưới gốc cây nghĩ mệt

Bỗng từ đằng xa, một cô gái đang đi tới. Cô ấy mặc trang phục giống như những vị sơ trẻ của nhà thờ, nàng ấy thở hỗn hển đến gần Mẫn Phương , mở miệng hỏi

" Xin lỗi, cô có thấy một cô gái cao hơn ta, tóc ngắn ngang vai, rất xinh đẹp nhưng lại mặc đồ như một cậu nhóc con chạy qua đây không?!" Alex thở hổn hển miêu tả, ánh mắt không quên nghía nữ nhân trước mắt, ngự tỷ ngự tỷ a!!! thật sự rất đẹp mắt

Đinh Mẫn Phương nhìn nàng hai mắt tỏa tinh quang như vậy nhìn mình chăm chú cũng có chút khó hiểu , nàng chỉ lịch sự trả lờ Alex

" Ta không thấy ai cả!!" nữ nhân xinh đẹp nhưng lại mặc đồ như một cậu nhóc ư?! Nghe thật kỳ lạ, Mẫn Phương tự nghĩ

" Ân... vậy cảm ơn!!" Alex thở dài nói, trong lòng không khỏi đem cả nhà cô nàng ngang bướng kia ra mắng, không biết nàng ta lại chạy đi đâu phá rồi. Nói rồi Alex cũng nhanh chóng chạy đi

Tới khi nàng vừa đi khuất bóng khỏi đồng cỏ, Mẫn Phương cũng bình thản ngồi xuống

" Bịch!!"

Đột nhiên, từ trên cây có người nhảy xuống ngay trước mặt nàng. Mẫn Phương hết hồn muốn hét lên, tới khi ngẩn đầu nhìn lên, nàng liền phải sững sờ

Đứng nơi đó, có vẻ chói mắt, Hạo Vi khuôn mặt tươi cười nhìn nàng. Nàng ấy đội một chiếc nón kết xéo một bên, mái tóc ngang vai xõa tự do, trên người mặc một chiếc yếm jean ngắn còn bên trong là áo thun xanh, giày lười. Tất cả đều giống như một cậu nhóc như cô gái vừa nãy nói, khỏe khoắn và phá phách

Mẫn Phương không khỏi dụi mắt mình, khuôn mặt này, nụ cười này không phải là Hạo Vi thì còn là ai?!

" Nè!! Cho cô.." Hạo Vi nói, rồi thảy cho Mẫn Phương một quá táo xanh " .... Cảm ơn đã không chỉ cho Alex biết tôi ở đâu. Nàng ta thật phiền phức!!" nói rồi Hạo Vi cười rạng rỡ muốn rời đi

Mẫn Phương nhanh chóng, níu tay nàng lại. Không kiềm được kích động trong lòng run run nói

" Khoan...khoan đã!! Chị...chị không nhớ em sao?!"

Hạo vị đột nhiên bị nàng níu lại, nhíu mày nhìn nàng hỏi

" Cô là ai?!"

Mẫn Phương nháy mắt như bị sét đánh. Chị ấy bị.... bị mất trí nhớ!!

Nhìn thật sâu vào mắt Hạo Vi, nơi đó chính là một mảng trong suốt không vướn chút sầu não. Mẫn Phương đột nhiên nhận ra, chị ấy chính là muốn quên đi

" Không.... Không có gì, tôi nhận lầm người!!"

" Vậy tôi đi trước!!" Hạo Vi cười cười muốn rời đi. Nữ nhân này rất xinh đẹp nhưng mà nói chuyện kỳ lạ, làm cho nàng sợ nha!!

" Khoan....khoan đã!!" đại tiểu thư rối rít nói, quẳng đi hoàn toàn vẻ lạnh lùng thường ngày, nàng đỏ mặt "... Có thể cho tôi...biết tên của chị được không?!"

Hạo Vi chu chu mỏ, hơi chỉnh lại cái nón trên trán khiến cho mái tóc che phủ xuống trán rất phóng túng

" Tôi tên Hạo!!" nàng đưa tay ra làm quen "...Mỹ nữ, cô tên gì?!"

Hạo...Hạo Vi sao?!

" Tôi ...tôi tên Đinh Mẫn Phương !!" Mẫn Phương trả lời, trong ánh mắt không giấu được là hi vọng mong nàng ấy sẽ có chút quen thuộc

" Hihi...rất quen được làm quen...Mẫn Phương!!" Hạo cười nhẹ nhàng, rồi quay người

Chỉ là một khắc sâu nàng liền quay người lại, đột nhiên nhíu mày. Hạo nhìn thật sâu vào mắt Mẫn Phương

Mẫn Phương...Mẫn Phương ư?!

Đầu đột nhiên...một lần nữa nhói đau

........

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro