Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần II:

1.

Lần đầu tiên ta gặp Tấm là khi nàng đánh rơi giày xuống sông. Nhìn sắc đẹp của nàng ta đã mê mẩn gần như ngay lập tức, nếu như ta không nhìn thấy một bóng dáng khác. Nhỏ nhắn, lọt thỏm trong đám đông, âm thầm dõi theo Tấm. Là dõi theo Tấm chứ không phải truy tìm ánh nhìn của ta như tất cả những người khác, kể cả Tấm.

Và từ lúc đấy, ta quyết định tim ta có môt mối tình bí mật.

Ta thích Tấm công khai, cưng chiều và yêu quý nàng như món bảo vật xinh đẹp. Nàng quả thật rất xinh đẹp duyên dáng. Đến mức hoàn mĩ. Ta hài lòng khi có nàng trong tay. Hài lòng thực thụ. Không phải kẻ nào cũng có được một báu vật như thế, nhưng ta thì có. Và ta yêu chiều Tấm tột cùng.

Nhưng, khi đêm đến, ta bị ám ảnh bởi ánh mắt mờ đục của một gương mặt mờ nhạt. Phải, gương mặt đó không xinh đẹp xuất chúng, làm điên đảo chúng sinh, nhưng lại khuấy động lòng ta mạnh mẽ. Đó là một nét đẹp khác, nhỏ nhắn, lọt thỏm trong tay ta. Ta đã bao lần tưởng tượng người ta yêu đương là người con gái nhỏ nhắn ấy. Phải, ta sẽ ủ nàng trong vòng tay, yêu đương nàng bằng mọi sự cẩn trọng, vì nàng quá bé nhỏ, dễ luồn lách khỏi ta và chạy mất lắm.

Ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ làm gì nàng, và những lần tưởng tượng Tấm là nàng, ta đều khiến bản thân minh trở nên hết sức sung mãn.

Và rồi, ta bị tiếm ngôi. Bởi người em trai của ta. Người em trai song sinh.

Thật lạ kì, khi lén lút nhốt ta vào hầm tối, hắn lại sai Tấm về nhà để làm giỗ. Và những ngày sau đó, người vào hầu hạ hắn là Cám.

Phải, là nàng, người con gái nhỏ nhắn trong mơ của ta.

Ta đã phát điên khi biết Cám thất thân bởi hắn, cũng đã thề rằng sẽ làm mối hận thù này được giải quyết gọn ghẽ. Ta sẽ giết hắn, kẻ dám cuớp người con gái ta yêu thương nhất.

2.

Thật tình cờ ta gặp nàng. Nàng mỗi lúc càng trở nên nhỏ bé, rồi lẫn trong nét ngẩn ngơ là cả một nỗi hoang mang ám ảnh. Ta đọc được sự sợ hãi của nàng khi nàng giáp mặt ta. Là hắn làm nàng đau? Là hắn đã hành hạ nàng? Ta căm phẫn nhưng cố xoa dịu sự giận dữ đó bằng những cử chỉ xa lạ. Phải, người đứng trước mặt ta là người ta yêu. Sâu thẳm trong lòng ta ta biết, ta yêu nàng.

Và nàng yêu ta, ta dám chắc điều đấy.

Nàng là người con gái ngu ngốc. Ta biết tội ác của nàng dồn lên Tấm, nhưng trong thâm ta thỏa mãn khi nghĩ rằng đó là nàng làm vì ghen tức. Nàng ghen với Tấm vì Tấm có ta. Ta đã thỏa mãn tột cùng khi nghĩ đến nguyên nhân ấy. Vậy tức là nàng có yêu ta?

Rồi ta bất chợt nhận ra, quãng thời gian nàng giết Tấm, là quãng thời gian nàng ở bên hắn, không phải bên ta. Điều đấy khiến cuộc đời tù đày của ta trở nên bi thương. Thật điên rồ!

Rồi ta khẳng định một lần nữa: nàng căm ghét hắn. Bởi này đã sợ hãi và bỏ chạy khi nhìn thấy ta.

Một phần nào dó trong ta nhếch mép lên, cười hả hê.

Ta nhận ra nàng đẹp hơn, cũng nhận ra thực chất nàng rất e dè và nhút nhát. Nàng im lặng và chỉ trả lời khi có người hỏi, đến sau này ta mới biết tất cả đều là thói quen. Một thói quen tự giấu bản thân đi, để có thể làm cả mẹ nàng và cả Tấm hài lòng.

3.

Nàng tìm cách thả ta ra. Nàng không nói nhưng ta biết nàng đã làm gì để trộm được chìa khóa ấy. Nàng lại lên giường cùng hắn. Ta hình dung sự run rẩy của nàng khi tình nguyện đứng trước mặt hắn. Ta cũng tưởng tượng ra gương mặt hắn khi nhìn nàng, bất thần nắm chặt tay lại, móng tay hằn vào lòng bàn tay, ứa máu.

Khi nàng xuất hiện trước mặt ta, tươi cười đưa ra chiếc chìa khóa, ta gần như muốn bóp chết nàng lúc ấy. Nhưng ta kìm lại, bình tĩnh nhận lấy chìa khóa. Khi ta mở cửa tù ra, ta nhìn nàng thầm dò hỏi.

"Ta luôn thắc mắc, ngoài kia luôn có binh lính, lần nàng vào đây gặp ta là tình cờ chạy thẳng vào lúc bọn chúng có việc, vậy những lần khác thì sao?"

"Ta tìm thấy đằng sau có một con đường mòn đi xuống lòng đất dẫn thẳng về hoàng cung."

Nàng không cung kính với ta, cũng không mặn mà trả lời, tất cả các câu ta hỏi nàng đều tìm cách trả lời ngắn gọn nhất.

Khi ta hỏi nàng muốn thưởng gì khi ta giành lại giang sơn, nàng lại cố tình nửa đùa nửa thật nói muốn cái vị hoàng hậu.

Khi ta nhìn nàng đầy thâm ý, ta chỉ muốn nàng khẳng định câu nói ấy, khẳng định thật tâm nàng muốn làm vợ ta, nàng lại lảng đi coi nó như một lời nói đùa.

Ta phát điên mất!

Những ngày sau đó ta có nàng. Ta có được trái tim nàng nhưng không thể chạm vào nàng. Nàng cứ ở cõi xa xăm, bình tĩnh chờ đợi. Chờ đợi gì ta không rõ, nhưng đôi khi nàng biến mất.

Ta suýt nữa bỏ tất cả kế hoạch của ta để đi tìm nàng. Ta suýt nữa một mình xông thẳng đến hoàng cung và túm cổ kẻ đã cướp nàng khỏi tay ta.

Nhưng ta đều không làm thế, rồi ngày hôm sau, nàng trở về, ta mới mỉm cười an lòng.

4.

"Bệ hạ, ta đã giết Tấm."

Câu nói đấy là câu nói ta không bao giờ quên. Nàng vẫn ăn mặc thật giản dị, bình tâm uống trà. Cái cách nàng kể chuyện về cái chết của Tấm không mảy may khiến ta xúc động. Ta chỉ nhìn gương mặt của nàng trong ánh nến bập bùng ấy, muốn ghì lấy nàng và bắt nàng im lặng.

Nhưng nàng cứ kể, kể trơn chu câu chuyện của nàng, về một khát vọng ta cho là hèn kém. Tại sao trong câu chuyện đó không có ta? Tại sao cả câu chuyện, mọi nguyên nhân nàng giết một kiếp của Tấm đều có hình bóng hắn? Tại sao là vì sự ghê tởm hắn mà giết Tấm chứ không phải vì nỗi lo ta sẽ yêu Tấm mà giết?

Tại sao?

Ta đã định hét vào mặt nàng như thế. Nhưng sau đó, ta đã để nàng đi, không kịp giữ nàng lại. Đó là một đêm mà trong lòng ta chỉ có sự hỗn loạn.

Nàng không phải mĩ nhân, một con đàn bà tầm thường hèn nhát, vậy tại sao lại có khả năng dày vò cùng lúc cả ta, hắn và Tấm?

Và hơn nữa, tại sao nàng có thể chờ đợi cái chết đến với mình?

Nàng bình tâm đến thế nào chứ?

Có lẽ đơn thuần ta bị ám ảnh về những gì nàng làm. Nàng không xứng đáng trở thành người ta yêu thương. Không xứng.

...

Nàng có một thói quen mà mãi đến khi nàng ra đi ta mới nhận ra, đó là luôn ngủ rất muộn sau khi ta di ngủ. trước khi đi, nàng luôn hãm trà để trong phòng ta. Suốt những ngày tháng ta ở cạnh nàng ta mới nhận ra điều đó.

Tiếc là...

5.

Ngày Tấm trở về. Nàng đột nhiên vui vẻ lạ lùng, như một con chim líu lo quanh Tấm. Ta đã định bảo vệ nàng khỏi cái chết, nhưng nàng lại khăng khăng đòi được giết. Ta hiểu rõ điều đấy khi nàng quấn quýt với Tấm, còn Tấm, không khoan nhượng ngày một hành hạ nàng như những gì mẹ con nàng đã từng hành hạ Tấm.

Đột nhiên ta nhận ra, ta không yêu Tấm vì cái gì cả, vì nàng chẳng có gì ngoài vẻ đẹp động lòng và sự ngoan ngoãn giả tạo cho những nỗi căm ghét và oán hờn khôn nguôi. Tấm là hình mẫu của cái thiện, và nàng lại đang tâm đi giết chính hình mẫu đấy.

Đêm trước ngày nàng chết, nàng tìm gặp ta. Thật lạ lùng, lại có thể ung dung đến mức ấy. Nhưng ta biết, nàng vẫn âm thầm run rẩy trong giọng nói bình lặng kia.

"Ta yêu chàng."

Ta cười, mãn nguyện.

"Ta yêu chàng."

Đó là tất cả những gì ta đòi hỏi ở nàng. Không trông mong việc nàng sẽ ở bên ta vì ta sẽ ruồng bỏ nàng vì nàng không còn là con gái nữa. có lẽ đó là cái giá cho cả ta và cả nàng.

Nàng, lần đầu tiên ta thấy nàng xinh đẹp. Thật sự xinh đẹp, bấy lâu nay, thứ gì đã làm nàng trở nên ngu xuẩn đến thế.

"Bệ hạ, ngu và ngoan có phải là có tội không nhỉ?"

"Với nàng thì là có."

"Vậy tội của ta thì đáng bị gì?"

"Ta không biết, nàng có thể sẽ... chết chăng."

"Cũng phải... ta sẽ chết."

Đó là lần đầu tiên nàng trở nên thành thực với cảm xúc của mình. Bấy lâu nay, nàng chỉ nhất nhất làm theo lời mẹ, kể cả có phạm tội sát nhân.

Muôn đời đuổi theo hình bóng Tấm, có lẽ nàng không biết ta đã yêu nàng mức nào. Nàng sẽ không biết đâu.

6.

Ta đã những mong cái chết của nàng thật thanh thản. Không thể tin Tấm có thể nhẫn tâm hành hạ kẻ đã chết như vậy. Tấm lại nói rằng sáu lần nàng chết đi sống lại đều do một tay Cám làm. Ta nhìn Tấm, thở dài và hỏi "vậy vì sao nàng không trở thành người luôn? Cám chưa bao giờ giết nàng khi nàng là người cả, loài người có thể tự do đốn cây, đốt củi giết chim, nàng muốn đổ lỗi cho ai?"

Và ta luôn tự hỏi, liệu ta có thể sống với người đàn bà nhẫn tâm ấy không? Cuối cùng câu trả lời là có thể. Vì xét cho cùng ta cũng rất nhẫn tâm, trước khi Cám chết, ta đã không thể cho nàng hai chữ "Hạnh phúc."

Ta cũng chưa từng nói ta yêu nàng.

Một tháng sau ngày nàng chết, ta mới có thể đến thăm một ngôi mộ giả ta làm tặng nàng. Đó là lần đầu tiên trong đời ta khóc.

"Ta yêu nàng."

______________________

Phần III:

1.

Nên nói ta là tội nhân thiên cổ hay nàng là tội nhân thiên cổ? Cả hai ta đều đã giết một người rất nhiều lần.

Nàng giết Tấm, còn ta, ta tự giết chính mình, và đang tâm cướp ngôi của em trai. Bản thân ta là một gã bất tài, còn nàng là một kẻ ngu xuẩn. Ta là một kẻ cuồng vọng, nàng cũng có khát khao của riêng mình.

Xét về mặt nào đấy ta và nàng quá giống nhau.

Khác là ta yêu nàng, nàng yêu kẻ khác, kẻ khác lại yêu chị nàng. Hoặc đơn thuần là ta đã nhầm tưởng như thế. Người con gái như nàng đáng lẽ là người con gái hạnh phúc. Nhưng nàng lại khước từ hạnh phúc của nàng. Hay là ta đã khiến nàng tin rằng nàng không thể hạnh phúc?

Ta chiếm đoạt nàng. Ta yêu nàng, một thứ tình yêu còn mãnh liệt hơn cái cuồng vọng bá chủ của ta. Vì sao ta yêu nàng? Khi biết nàng là kẻ có thể giết người không ghê tay ư? Hay vì sự ngu xuẩn của nàng, không bao giờ dám nói ra những gì nàng nghĩ. Chỉ sợ rằng khả năng nghĩ của nàng bị đánh mất rồi.

Ta khinh thường Tấm. Ta không biết cô ta là loại người như thế nào nhưng không nhận ra sự khác biệt giữa ta và em trai thì có lẽ, nàng ta chỉ muốn bước lên ngôi vị quyền lực mà thôi.

Ta hiểu, khi con người bị dồn vào chân tường và những đớn đau của riêng mình, hẳn sẽ tìm cách thoát khỏi nó. Tấm đã chọn con đường quyền lực và bước lên ngôi vị hoàng hậu bất kể người bên cạnh nàng ta là vua thật hay vua giả. Nàng ta không nhận ra sự khác biệt, lại chỉ suốt ngày tìm cách làm đẹp lòng ta bằng những thứ mà một người dâu hiền vợ thảo thường làm. Vẫn cung phụng ta mà quên mất vua thật không bao giờ giống ta.

Cho đến khi ta gặp Cám.

2.

Nàng thật sự rất kì quặc. Luôn lẩn trốn vinh hoa phúa quý. Cũng luôn luôn lẩn trốn ta. Nàng như luôn tìm kiếm hình bóng của Tấm ở nơi đây, và sợ hãi trước những thứ mới lạ. Sợ hãi cả ta.

Duy nhất một lần ta và nàng nói chuyện với nhau một cách tử tế, ta nhận ra nàng luôn nhìn thẳng người đối diện. Ánh nhìn mờ đục, gương mặt thẫn thờ và cử chỉ chậm chạp.

Không hiểu sao ta bị nàng thu hút.

Cho dù nàng có khoác lên mình vẻ ngờ nghệch của một con ngốc, cũng khiến ta thu hút, vì nàng chân thật. Nàng có sự chân thạt mà ta không biết nên diễn tả theo cách nào. Nhưng có lẽ ta yêu nàng. Và yêu không vì lí do gì cả.

Tiếc là nàng yêu em trai ta.

Ta lâm vào một tình yêu vô vọng, và nàng lại rơi vào hoàn cảnh trơ trọi.

3.

Ta biết nàng lén đến tìm em trai ta. Ta cũng biết nàng tìm được căn hầm bí mật mà ta đã che giấu. Ta biết hết, nhưng ta không làm gì cả. Nhìn nàng ngồi đối diện với em trai, ta đột nhiên thấy chút nực cười. Nàng ngồi trước mặt hắn thận sự rất nghiêm chỉnh, rất trang trọng. Ta nên thấy sao nhỉ? Kính trọng em trai ta sao? Thật ngớ ngẩn, nó là một gã tàn nhẫn, còn ta, ta chỉ là một gã khờ.

Ta thả nàng đi tìm hắn, tự do tìm hắn. Nàng có ngỡ là nàng thông minh nên mới không để ta phát hiện hay không?

À, vì sao ta chiếm ngôi em trai ta ư? Có lẽ vì ban đầu, ta nhầm tưởng rằng ta muốn chiếm đoạt Tấm, chiếm đoạt người phụ nữ mà nó yêu, về sau, ta mới nhận ra, người nó yêu là ai, và người ta yêu là ai. Bất chợt, Tấm bị đẩy ra khỏi câu chuyện của chính nàng ta, và bất chợt, đây lại là câu chuyện về nàng.

Khi chiếm ngôi, ta vẫn để nó làm việc của triều chính, còn ta, vẫn lặng im theo dõi nàng, và chiếm đoạt nàng.

Phải, ta tàn bạo.

Chỉ tàn bạo với nàng và nó.

4.

Ngày nàng quyết định sẽ cứu nó đến nhanh hơn ta nghĩ.

Và ta không nghĩ nàng lại có thể tự nguyện dâng nàng cho ta. Nàng biết ta tức giận lắm không? Hẳn là không rồi, làm sao nàng biết nàng bị ta theo dõi được.

Ta cười khi thấy nàng vụng về lục tìm trong đống đồ đạc của ta chùm chìa khóa song sắt. À, nàng cũng đâu có biết chứ.

Ta ngồi nhẩm tính từng ngày, chờ đợi khoảnh khắc nó đến và giết chết ta, chiếm lấy nàng, chấp nhận nhìn nàng cuốn theo tình yêu vô vọng của nàng.

Ta từng hỏi nàng nàng có biết yêu không, nàng bặm môi không trả lời, quay lưng lại với ta còn ta chỉ thầm cười, ôm trọn nàng vào lòng.

Nàng có kháng cự, nhưng kháng cự để mà làm gì khi nàng vẫn nằm trong tay ta, và nàng nằm im, âm thầm nghe tiếng đêm rơi rớt ngoài kia.

Ta yêu nàng.

Thứ tình yêu kì quặc chỉ khiến ta muốn ôm ấp lấy nàng nhưng lại trao nàng cả sự tự do. Cũng trao nàng cả mạng sống của ta nữa. Ta bật cười. Thì ra kẻ điên nhất là ta.

5.

Một đêm, nàng trở về, tự động ngã vào lòng ta. Lần này, ta biết nàng thật lòng ngã vào lòng ta. Ta bình tĩnh ôm lấy nàng, vuốt dọc sống lưng nàng nghe nàng thổn thức. À, nàng biết chính ta đã cho nàng và nó được đến với nhau. Nàng biết chính ta đã mở đường cho nàng tìm thấy lối thoát của sự tự do mòn mỏi.

Ta bật cười.

"Nàng yêu ta không?"

"Không, ta chỉ cảm kích người."

"Nàng yêu nó?"

"Ừ, ta yêu bệ hạ thật sự."

Ta không buông nàng ra, chúng ta nói chuyện rất lâu. Đêm đó, thấy nàng khóc, đột nhiên ta cảm thấy thật mãn nguyện. Ta muốn nàng đau lòng, để hiểu ta đau ra sao.

6.

Ta không chết. Nàng chết.

Ta căm hận Tấm, cũng căm hận em trai ta. Nhưng ta cũng đội ơn nó. Vì nàng chết, ta mới có thể trở thành người canh mộ cho nàng. Ta mới có thể ngày đêm ngồi với nàng, ngắm những quãng thời gian tuột khỏi tầm tay ta.

Rồi một mai ta chết, ta sẽ là người nàng yêu. Cũng sẽ khiến nàng thuộc về ta mãi mãi.

______________________

Phần cuối:

1.

Hoàng đế vào gặp ta. Hắn vén rèm, nhìn ta một lượt, rồi lại một lượt. hắn nói nhan sắc ta như hoa như ngọc. Hắn nói trái tim ta lại như rắn như rết. Tại sao lại giết Cám.

Ta cười cười "Bệ hạ sai rồi."

Ta không giết Cám, cô ấy chọn cái chết để tạ tội với ta. Thật ra thì không phải đâu, ngay từ đầu, ta đã chẳng còn là Tấm.

.

Ta từng có một gia đình rất hạnh phúc. Có mẹ, có cha, nhà tranh vách đất lúc nào cũng ăm ắp tiếng cười. Rồi cứ như thế mà hạnh phúc hóa thành bèo nước lững lờ, mẹ ta qua đời. Một người phụ nữ mạnh khỏe, tại sao đột ngột qua đời? Thầy lang bảo trúng gió, mình ta biết, bà chẳng làm sao, là chồng bà đã thay dạ.

Chuyện về sau, lẽ tự nhiên, người đàn ông ấy đầu độc vợ mình. Sao ta biết ư? Phải mãi về sau, khi mẹ ta chôn thây dưới đất, khi người đàn bà mới của cha xuất hiện, khi chiều hoàng hôn đổ hoang tàn trên bãi trống, ta gặp quỷ, gặp rồi mới biết, câu chuyện của ta từ đầu đến cuối là dối lừa.

Rồi ta và quỷ bắt tay. Bàn tay đen đúa, lấm lem như bùn, nhão nhoét trong tay ta lại cũng là bàn tay đỡ lấy lưng ta để ta dấn thân về phía trước, từ từ tìm cách tước đoạt mạng sống của dì kế và con của bà ta. Không phải vì họ, mà cha ta ruồng rẫy mẹ sao? Không phải vì họ, mà ta mất hết sao?

Khế ước của ta và quỷ rất đơn giản: mỗi lần hắn giúp ta thực hiện điều ước, hắn tước đi của ta một phần hồn. Năm hồn chín vía của ta, dần dần tan nát.

Điều ước đầu tiên của ta lại là tiễn cha về cùng với mẹ. Hai người đó phải ở bên nhau, dù cho có là nằm chung một nấm mồ đi chăng nữa, thì bên nhau vẫn là bên nhau.

Sau đó, ta thay đổi. Chẳng ai nhận ra cả, chỉ có, ờ, Cám nhận ra sự thay đổi của ta. Con bé như thế mà lại nhận ra sự thay đổi của ta nhanh nhất, và nó, cũng là người lẩn tránh ta nhanh nhất. Lần giỏ đi bắt tép bắt tôm, ta biết nó làm gì, ta cũng hiểu thừa ý định ban đầu của nó, đơn giản là nhu nhược đến ngu độn, nhút nhát đến hèn mọn mà muốn trút đầy giỏ tôm.

Ta nhếch mép khi dội nước lên mái đầu, nhìn theo bóng dáng hớt hải của nó sau lũy tre, ta cười cười.

Rồi đống bùn nhơ đó xuất hiện, nắm lấy chân ta, khiến ta suýt trượt ngã. Thứ nhớp nháp tởm lợm đấy trồi một phần lên khỏi mặt nước. Đang cuối buổi sáng, loại âm hồn bất tán này chưa thể hoành hành, phải đến giữa trưa mới đủ sức lực mà dọa người.

"Ê, ta bảo, vua đi vi hành, sắp đi qua đây đấy!"

"Thì sao?" Ta không gội đầu nữa, vắt mái tóc đen tuyền của mình, thờ ơ nhìn lớp bùn dưới chân mình.

"Cô không muốn thành hoàng hậu sao, là hoàng hậu rồi, có thể giết người mà không bị bắt."

"Không phải nếu ta muốn giết họ, ta có thể nhờ ông sao?" Ta nhìn đống bùn, tự thấy khinh bỉ thay cho trí tuệ kẻ dám xưng mình là quỷ ma.

"Trả thù rất ngọt ngào, tự mình trả thù, không phải rất đáng giá à?"

Ta nghiêng đầu, ừ, có lẽ thế thật. Ta vốn chưa từng nghĩ cách dày vò họ ra sao. Dẫu sao ả đàn bà kia cũng là nguyên nhân khiến mẹ ta chết. Ta cũng muốn khiến bà ta hiểu cảm giác mất đi tất cả là gì.

...

Khoảnh khắc Cám đưa cho ta chiếc yếm màu đỏ, ta đột nhiên trở nên căm ghét mọi thứ. Con bé này ngu đần đến vậy, có đáng để trở thành vật hy sinh? Những quyết định đấy, phải sau này ta mới biết, dù có ta hay không, số phận của nó cũng là để hy sinh rồi.

Rồi như cổ tích thuật lại, như truyền thuyết lan đi, ta cuối cùng cũng gặp được hoàng đế. Nếu khác, chỉ là ta không bật khóc, cũng không kêu gào để bụt hiện lên. Làm gì có bụt giữa chốn nhân gian này. Quỷ ma thì có, không chỉ có, mà còn rất nhiều.

"Ầy, con cá bống ta cho để ám quẻ nhà này cũng bị bà ta giết chết rồi. Chậc chậc." Lớp bùn lừ đừ tiến vào, sau khi Cám và mẹ nó đã rời đi và để lại hai sàng đậu.

Ta nghiêng người, chỉ vào chỗ bốn chân giường, "Ta chôn xương cá chỗ kia kìa!"

"Thảo nào, bước vào vẫn còn phảng phất âm khí."

Ta nhìn lớp bùn dần dà hình thành một khối tròn và nhẵn, bước chân vừa lê thê, lại nặng nề.

"Có phải ngươi sợ mẹ kế của ta không?"

Lớp bùn khựng lại. Sau đó quay sang nhìn ta, nhe nhởn một nụ cười nhão nhoét lợm giọng.

"Sao ta lại sợ bà ta cơ?"

Ta cũng câm bặt. Giọng nói đó lại the thé những thứ mà ta không hiểu nổi. Có lẽ, quỷ cũng có những phiền muộn của quỷ.

2.

Ta vào cung. Ta không chắc thứ mình có là hạnh phúc hay là xa hoa phù phiếm. Có lẽ hai cái trong dân gian cũng chẳng khác nhau là mấy. Bệ hạ rất yêu chiều ta. Cảm giác người đối với ta giống như đối xử với món đồ sứ hảo hạng, tuyệt đẹp và quý giá. Kiểu yêu quý này sao ta lại không nhìn ra được chứ? Chỉ là, ta đoán, có lẽ đã có chuyện xảy ra rồi. Nên chỉ sau khi ta nhập cung không lâu, tính tình người thay đổi hẳn.

Thô bạo, lạnh lùng, còn có chút ngông cuồng. Kiểu cuồng bạo này, chẳng hiểu sao làm ta nhớ đến lớp bùn kia.

.

Ngày giỗ cha, ta trở về.

Ngao ngán nhìn mảnh sân với cây cau và Cám khúm núm lấp núp. Rồi lại nhìn người mẹ kế xa cách kia lạnh lẽo nhìn ta.

"Trèo cây lấy cau đi!" Bà ta vẫn thế, không nói nhiều, hốc mắt sâu hoắm và ánh mắt vẫn thẳng băng. Không một chút gượng gạo nào trong cách bà ta sai khiến ta. Cho dù ta có là hậu, bà ta cũng không đặt ta vào mắt.

À, sao lại không chứ, nếu như không lo ngại ta, làm sao lại chặt cây cho ta chết.

Câu chuyện này vốn chẳng xoay ái tình quanh ta, mà lại là cuộc đối mặt giữa ta và mẹ kế. Bởi, nếu có tình yêu, ta chắc đã chẳng cần nhọc công bán hồn phách mình thêm dăm lần nữa mà trả thù. Và bởi, ta vốn chẳng phải chân ái mà hoàng đế hay anh trai của hắn yêu thương.

Khi cây gãy, ta ngã, bùn nhơ cuốn lấy ta, đem cả hai chui tít xuống tận cùng của đáy ao. Ao cá nào có sâu như vậy, chẳng qua, hắn là tà ma, mới đem ta xuống tận đáy nhân gian mà trở thành quân cờ mới.

"Ê, ngươi chết rồi đấy, muốn tái sinh không?"

"Ừ, tái sinh đi, ta trở thành cái gì bây giờ?"

"Chim vàng anh!"

Lúc nhắc đến chim vàng anh, lớp bùn đột nhiên vui vẻ lạ kỳ.

"Ừ, ta ước ta thành chim vàng anh!" Và một phần hồn của ta bị câu mất.

.

Chim vàng anh nào có chui vào tay áo vua. Chim vàng anh bị nhốt trong lồng, ngày ngày nhìn hoàng đế dày vò thân xác Cám. Đứa trẻ đấy cũng lạ thật.

Không rên la, không phản kháng, nhẫn nhục như kẻ khờ, lại lắm lúc bình tĩnh trên giường, toàn thân lõa lồ, mặc kệ tất cả.

Rồi trong cảnh tượng chẳng hay ho đó, nó lại đến tháo lồng sắt cho ta, ánh mắt cũng y hệt như dì kế, bình tâm, lạnh lẽo, rồi cười cười.

"Ta cho mi tự do, cố gắng đừng chết, hiểu không?"

Sau khi nó tháo chốt khung, lại có bàn tay vươn tới, nắm lấy ta, bóp nghẹn. Trong thoi thóp, ta còn loáng thoáng nghe giọng nói của gã hoàng đế kia.

"Sao không dịu dàng với ta như thế đi?"

À, quân vương cũng giống người thường mà thôi, vẫn khao khát người có thể kề cận. Rồi phận chim vàng anh bị bóp chết. Ta chết là do Cám, hay do vua yêu thích Cám mà ghen tuông? Không phải là do cả hai sao, vậy nên, ta lại tái sinh.

Cây xoan đào, nhỉ.

Cây xoan đào tự nhiên mọc lên, người bình thường coi là điều hiển nhiên hiếm lạ, trân quý vô cùng. Gã hoàng đế kia lại chẳng tiếc thương mà đem chặt ra từng khúc đúc làm khung cửi. Đúc xong, lại đẩy vào tay Cám, kêu nó dệt áo cho vua đi.

Cám cũng ngoan ngoãn ngồi dệt. Ban ngày ngồi bên ta, buổi đêm lại vào phòng mà để hoàng đế mân mê ân ái. Này Cám, ta rất muốn hỏi nó, này Cám, ngươi không thấy đau đớn sao? Chẳng phải ngươi nên đau đớn sao? Đúng không. Nó đâu có như ta, đã mất đi bốn, hay năm phần hồn rồi nhỉ. Vì đã bị mất, nên cũng chẳng còn thương đau, chỉ vẫn đau đáu một điều: đem cả trái tim của bọn họ dày xéo.

Tại sao ta phải ở đây, tại sao ta lại là khung cửi? Ta cũng bát đầu quên đi quá khứ của mình rồi.

.

Rồi khung cửi bị đem đốt.

Trước khi đem chặt ta đến gãy vụn, gã hoàng đế còn ngồi xuống, lom lom nhìn ta cười cười.

"Ngươi cũng có giao ước với lão bùn đấy à?"

Khung cửi không biết nói, ta không biết nói, nếu có thể nói, chắc chắn ta sẽ hốt hoảng kêu lên sao hắn biết. Hắn nói tiếp.

"Vì ta cũng như ngươi thôi, đánh đổi ngai vị này với một thứ khác."

"Ta đánh đổi gì à, tình thân và tình yêu."

Đến khi ta bị đốt, câu nói đấy vẫn luẩn quẩn trong trí nhớ của ta. Sau đó, ta lại gặp bùn nhơ. Bùn nhơ nói, kẻ đốt ta không phải hoàng đế thật đâu, hoàng đế thật bị giam rồi. Hắn đã lập giao kèo mang tim của đá để đổi lấy ngai vua. Tim của đá là cả đời không được đáp lại yêu thương. Nhưng nếu người hắn yêu chết, hắn có thể lại trái tim bình thường, có điều, ngai vua của hắn cũng mất.

Người hắn yêu là Cám.

Cám sắp chết rồi. Ta biết vì sao Cám sắp chết. Vì ta sẽ giết nó mà.

Lần biến thân này, ta là quả thị.

Quả thị vào nhà dân, quả thị hóa thân tiên nữ. Có trời biết, quỷ biết, ta vốn chả phải tiên nữ, chỉ có thân xác vừa méo mó, linh hồn vừa rời rạc, đang từng bước, từng bước mà báo thù.

Rồi ta gặp vua. Không phải vua giả đâu, là vua thật cơ. Hắn khởi nghĩa rồi. À không, đấu tranh rồi. Chắc là Cám giúp, đúng không, nếu không, sao có thể trốn khỏi hoàng cung kia.

Trong đêm gặp lại, chúng ta quyện hòa vào nhau, giữa những tiếng thở dốc dục vọng, ta hỏi hắn có muốn lấy lại ngai vàng không, nếu muốn, hãy để ta giết Cám. Nhịp độ dừng lại, gã đàn ông nhìn vào mắt ta. À, thì ra, không chỉ gã vua giả mạo, mà cả tên này cũng yêu thương nó hay sao? Hắng định thoát khỏi ta, ta liền kẹp lại, cười cười "Ngai vàng và mĩ nhân, ngươi chỉ được chọn một."

Đế vương xưa nay, người vì tình mà bỏ giang sơn vốn chẳng phải minh quân. Mà hắn, lại là minh quân về sau. Vậy nên, hắn đi nước cờ quyết định, còn ta, đón nhận quyết định đó mà mỉm cười. Ừ, Cám phải chết thôi.

Rồi lại đưa đẩy, lại dây dưa cùng nhau trên giường. Vận động đến mướt mồ hôi, nằm sõng soài mệt mỏi, hắn rời bỏ ta, bước ra ngoài.

"Ngài muốn biết tại sao Cám chết, ngài mới lấy được ngai vàng lại không?"

Để ta kể cho mà nghe. Anh trai của ngài giao ước với quỷ. Khế ước ấy ghi rằng, nếu nguyện mang trái tim của đá, hắn sẽ có được ngai vua. Ngài biết trái tim của đá là sao không, là không kẻ thương, không người yêu. Nhưng nếu, nếu như người hắn yêu nhất chết, đá cũng sẽ tan chảy, mà khi đá tan chảy, khế ước vỡ đi, ngai vua chẳng còn thuộc về hắn nữa. Ngài đoán xem, anh trai ngài yêu ai? Giữa giang sơn và Cám, ngài chọn gì?

3.

Hắn cướp được giang sơn, nhưng hoàng ấn lại chẳng còn. Ta mỉm cười, không có hoàng ấn, không thể ban chiếu. Mà hoàng ấn đó, ban đầu đã là của tiên đế, muốn thay, cũng chẳng hề dễ dàng.

Ta gặp lại vua mạo danh vào một ngày rất xanh. hắn chẳng trốn tránh, nhìn ta rồi khẽ cười.

"Đúng như ta đoán, ngươi cũng ký khế ước đấy rồi. Tấm, ngươi đã bán đi thứ gì?"

"Hồn của ta."

Rồi hắn bật cười. Khoảnh khắc đấy, ta nhận thấy sự khô đắng trong lòng ta đột nhiên rung lên, chua chát.

Ầy, rung động nhầm người rồi. Nhưng cũng đúng. Và cũng đáng. Ta sớm biết, nếu liên tục tái sinh, đắc tội với diêm vương, thì mất đi một phần hồn quá là ít ỏi. Vậy nên, định mệnh lại trải ra, ta bước lên những tấm đinh đấy, mặc máu dưới chân mình mà thản nhiên trả thù.

Ta không biết, rút cục ta đang trả thù cho ai, hay cho cái gì. Hình như, ta đã đi quá xa rồi. Sau đó, ta trở về. Hồn mát, tâm tan, thân xác này còn giữ lại vài mảnh con con, bù lại, dung nhan ta đẹp đẽ hơn rất nhiều. Ngày ta hồi cung, Cám gặp ta ngập ngừng.

"Chị Tấm ơi, chị đã làm gì để có thể đẹp như vậy!"

"Ta tắm nước sôi."

Hình như, sau khi nghe câu đáp của ta, con bé khẽ cười. Còn có thể cười, ta cũng hiểu, thì ra, con bé đang hỏi cách chết của mình. Trụng nó trong nước sôi, liệu có chăng là cách chết tai quái. Con bé lại nhìn ta, nhàn nhạt gật đầu.

À không, nó biết, nó phải chết. Chết để báo ứng. Báo ứng thay cho mẹ nó. Nhưng, ngay từ đầu, chẳng phải vì mẹ nó mà ta mới đến bước đường này hay sao? Vậy thì, ta cứ trả nốt thù này, được đúng không.

Rồi ác quỷ thì thầm bên tai ta, đương nhiên là được.

...

Cám chết, ta lọc thịt làm mắm gửi cho dì kế. Vua giả trở thành kẻ trông ngôi mộ rỗng cho nó. A, một nốt lặng củ đời ta, lại không bao giờ thuộc về ta. Ta và hắn, à không, bốn chúng ta không phải đều rất tàn nhẫn hay sao. Nếu có luân hồi, kiếp sau sẽ là ai trả ai nợ nần nhỉ?

Ta không biết nữa. Linh hồn còn lại của ta, cuối cùng cũng chỉ còn là một mảng, phần tàn nhẫn đã hóa đen, nên ta chẳng thấy đau đớn tâm can nữa.

Ta không biết, thật đấy, bùn nhơ à, khế ước giữa chúng ta là đúng hay sai?

Cuối cùng, Tấm ở ngai hậu, sống cùng vua đến muôn đời.

...

Vua giả nhìn bầu trời tự hỏi, sao cùng là kẻ ký vào khế ước, hắn lại không đủ nhẫn tâm như Tấm.

Sao cùng là người thường, mà em trai và Cám chẳng nặng tình như nhau.

Bầu trời hôm ấy xanh mãi.

Bùn đen hôm ấy nhơ mãi.

...

A, nếu các ngươi biết câu chuyện này chỉ là trò đùa của Bùn Nhơ, các người oán ta không? Bi kịch nhân gian, giai điệu ái tình thảm hại này nghe hoài chẳng chán.

Người viết:​ Zinnia Reigia


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tamcam