Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu là Tống Ngọc Dương, cậu là lớp trưởng A9 khoa Bộ Binh khóa 50 trường THPT Tân Lập – Trường học quân đội nổi tiếng Đông Nam Á. Ở lớp, mọi người quen gọi cậu là Nhị Hắc. 

Cô là Mã Lệ Nhi, cô là thành phần đanh đá của lớp, có vẻ ngoài cực mạnh mẽ nha, hơn nữa lại rất ngang ngạnh. Mọi người hay gọi cô là Nhím vì bất cứ ai đụng đến cô đều xù lông lên để dọa người ta chết khiếp. 

Khi mới chân ướt chân ráo vào lớp 10, cô đã rất thích cậu rồi. 

Cậu nhìn bất bảnh bao, vạm vỡ lắm, da cậu có màu đồng rất cuốn hút, nhất là đối với những người cá tính như cô. Cậu có một khuôn mặt rất đẹp, vẻ đẹp rất khôi ngô, nhìn các đường nét tuy vẫn non nhưng đã men – lỳ lắm rồi! Đôi mắt màu nâu vàng, rất sâu, mang một vẻ đẹp rất khó cưỡng, mê hoặc bất cứ ai nhìn vào.

Cậu trầm lắm, mặc dù là lớp trưởng nhưng cậu ít nói khủng khiếp ý. Trong các việc của lớp, cậu chính là đấng tối cao đưa ra các mệnh mệnh, chỉ sau mỗi thầy chủ nhiệm Linh mama thôi. Đằng sau cậu là các lớp phó cũng rất quyền lực. Mới nghĩ thôi đã thấy uy nghiêm rồi.

Khi vào lớp mới, cô thấy tên mình trên chiếc bàn thứ 2 dãy trong cùng, gần ngay cửa sổ. Nhím đặt chiếc cặp xuống, ngó sang bên cạnh thấy Tống Ngọc Dương, cô cầu mong bạn ấy học tốt, có gì còn dễ dàng nhờ cậy.

Vì đến khá sớm nên cô đang rảnh rỗi mà đi từng bàn liếc qua tên trước mọi người trong lớp, đếm sơ qua thì con trai chiếm hai phần ba lớp, rất thú vị đấy. Cô thích lớp nhiều trai, vì cô không thích bọn con gái nhiều chuyện cho lắm, bọn con trai dễ hiểu, dễ chơi hơn, chẳng sợ chúng nó nói xấu sau lưng mình.

Sau đó, lại lượn lên nhìn tên những giáo viên sẽ dạy lớp mình. Toàn những người dạy giỏi có tiếng của thành phố. 

Nhím chắp hai tay đằng sau, đi lòng vòng trong lớp, bỗng cửa lớp mở, có hai cậu con trai bước vào, một người da trắng như tuyết, chắc chắn là một tên công tử nhà giàu, còn một người, rất đẹp trai, cao ráo. Hai người tách nhau rồi cái người có làn da màu đồng đó tiến đến bàn cô và ngồi, cô biết rồi, cậu là chính là Tống Ngọc Dương. 

Con tim Nhím đánh mạnh một hồi, cô nhìn cậu mãi, thật cuốn hút. Cô chính xác đã bị thần tình yêu bắn trúng và cô tự nhủ trong đầu mình, sẽ chiếm lấy cậu!
Nhím đến bàn mình, rụt rè nhón chân len vào phía trong rồi ngồi xuống. Nói nhỏ, cô giả bộ thế thôi, chứ phải đứa khác, cô đá bố nó ra rồi ung dung bước vào ấy chứ, ở đấy là ỏn en. 

Dù sao thì, lần đầu gặp mặt, cũng nên tạo ấn tượng tốt. 
Sau khi tới giờ, thầy giáo lên, thầy chủ nhiệm rất là soái nhé, còn trẻ nữa. Thầy dạy môn Tiếng Anh, môn cô ghét kinh ghét khiếp. Thế rồi, thầy đã phong cho cậu cùng bàn chức lớp trưởng. Chao ôi, mắt nó long lanh lên, cậu làm lớp trưởng là hợp nhất còn gì.

Mà nhớ lại, cậu cũng kiêu lắm cơ, từ khi ngồi tới giờ cũng đến gần một tiếng mà một câu chào làm quen cũng không chịu mở mồm ra, thậm chí một ánh nhìn cũng chẳng thèm vứt qua làm nàng Nhím cứ ngồi tay chống cằm chờ đợi trong vô vọng.

Khi không thể chịu nổi nữa, nàng Nhím đành lên tiếng trước

- Chào... Tớ tên Nhi, hoặc cậu có thể gọi tớ là Nhím.
Nói rồi, cô đưa tay ra trước mặt cậu, thế mà cậu chỉ nhìn một cái lạnh lùng rồi đáp

- Ừ.

Có nhất thiết phải kiêu ngạo vậy không chứ,nghĩ mình đẹp trai, body chuẩn mà có quyền kiêu à, ai thèm yêu, gớm , cô thèm vào. Hừ.....

Nói cho oai mồm thôi chứ Nhím chả chết đứ đừ đừ ấy à, càng kiêu cô càng thích, càng khó lấy thì mới càng hăng chính phục. Để xem, cậu lạnh lùng đến bao giờ. 

Cho đến bây gì, mỗi lần nhìn cậu, cô lại mường tượng đến cái duyên vô tình đã đưa hai người trò chuyện với nhau. Mặc dù cái hoàn cảnh nó không được lãng mạn mà còn làm cho hai người rất ái ngại nhưng dù sao mà nhờ nó nên cô cũng có cơ hội quen thân hơn.

Đó là một buổi sáng, cả lớp đi đến khu huấn luyện quân sự. Cô háo hức lắm, từ trên xe, cô đã để ý cậu mãi, cậu chẳng ngủ, cũng chẳng nghe nhạc, chỉ nhìn ngắm xung quanh một cách lặng thầm. Đôi mắt luôn hướng ra cửa sổ, thi thoảng quay vào trong xem có bạn nào cần giúp đỡ không. Rất nhẹ nhàng, rất chu đáo. 

Cậu lạnh lùng nhưng vẫn ấm áp lắm. Trong tim ấy....

Sau khi đến nơi, cô chợt phát hiện ra bà dì ghẻ lâu ngày tới thăm. 

Tại sao?

Nhím nhìn ngó xung quanh và không hiểu hai con bạn của mình đã biền biệt nơi nào. Đám con gái thì hớn ha hớn hở chạy vào trong từ trước thành ra bên ngoài chỉ còn đám con trai. Ngay chính cái lúc nước sôi lửa bỏng ấy, Nhím lại vớ được Hắc – biệt danh của lớp trưởng. 
Mặc dù lúc đó khuôn mặt đã đỏ bừng vì ngại nhưng không còn cách nào khác, cô không tin tưởng bất cứ thằng nào bằng lớp trưởng. 

Nhím ỏn ẻn tới gần, hỏi lớp trưởng có biết nhà vệ sinh ở đâu không dẫn cô đi. Cậu cũng chu đáo lắm, dẫn cô tới tận nơi. 

Xung quanh thật là đáng sợ, chẳng có bóng người nào lại toàn bạch đàn cao ngút cứ rào rạc trong gió.
Cô thấy mình run run, gai ốc nổi lên, quay sang thấy cậu đang bước ra thì nhanh chóng kéo cậu lại thỏ thẻ

- Cậu ở lại đợi tôi được không?

Cậu quay lại, nhìn cô sững người rồi cũng gật gù: 
“Nhanh lên, cả lớp đang chờ”.

Và rồi, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại vứt cái cặp xanh thần thánh vào tay cậu để rồi khi ngồi trong nhà vệ sinh cô chợt nhận ra, mình thật đúng là một con ngu thật chứ chẳng phải ngu đùa. Nhưng cô lại ngại bảo cậu lấy hộ, cô kêu lấy điện thoại trong cặp ra gọi cho Gia Lạc thì nó lại chẳng bắt máy. Cô thầm rủa con bạn chết tiệt.

Cậu đứng bên ngoài cũng sốt ruột, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng nên đứng ở bên ngoài cứ lo lo, gọi hỏi

- Có chuyện gì đấy?

Nó ngượng chín người, chẳng dám đáp lại cậu, nhưng sợ cậu đứng ngoài lâu bỏ đi mất đành phải lên tiếng nhờ cậu.

- Cậu ... Cậu lấy hộ tôi cái... cái bịch màu hồng trong ngăn trong cùng cặp với.

Nó ấp úng mãi mới nói được hết câu. Hắc lặng lẽ mở cặp tìm, khi cái bịch hồng ấy ló ra cũng là lúc đôi gò má cậu cũng hồng theo. Cậu rón rén, điệu bộ thật đáng yêu, lấy ngón cái và ngón nhỏ nhón nhẹ lên rồi đưa quen khe hở bên dưới. 

Sau khi xong, cô bước ra thấy cậu đang đợi bên ngoài, ngại ngùng cảm ơn rồi đi ra đằng trước. Họ tới sảnh nơi học sinh đang tập trung mà chẳng nói với nhau một lời, trong não ngập ngụa sự ngượng ngùng. 

Cậu là lớp trưởng mà, cậu rất có trách nhiệm, khi mọi người đã về hết kí túc xá, cậu vẫn ở lại chăm chú đọc bảng thông báo, để có gì còn nói cho các bạn biết. 

Người ta thường nói: “Vạn sự khởi đầu nan”. Biết là vậy, nhưng có cần nan tới thế không? 

Nhưng dù sao thì, cô cũng phải cảm ơn “bà dì ghẻ” vì đã kéo tơ hồng cả hai người lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro