Chap 11: Người đó là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống tại Light Academy đã trở về bình thường, không một ai nhắc hay bàn tán về cậu bạn mới chuyển trường Park Jimin nữa, họ dần chấp nhận việc cậu ta lẽo đẽo theo sau Ji Yoon suốt cả ngày như một osin. Dù thực chất Ji Yoon đối Jimin rất tốt cô cảm thấy cậu ta rất chân thành, tốt bụng.

Ngày đầu tiên đưa cậu ta về căn cứ BTS coi như là ra mắt với mọi người với tư cách là bạn bè nhưng thái độ của Taehyung lại làm cậu ta bủn rủn suýt nữa thì ngất xỉu ra sàn. Vậy nên cho dù có cho tiền cậu ta cũng không dám tới lần hai.

Còn với Taehuyng, dạo này cô thường xuyên tránh mặt anh, cũng không biết tại sao cô cảm thấy không thoải mái khi đứng trước mặt anh. Cô cảm thấy trong anh có những bí mật to lớn chưa được khám phá, nhưng cô tin chắc sẽ có ngày những bí mật ấy được phơi bày.

- Ji Yoon, hôm nay có đến học viện không?

EunHee từ nhà tắm bước ra, thân hình quyến rũ, mái tóc dài ướt nhẹp đang rỏ từng giọt nước xuống cái cổ cao trông thật gợi cảm.

- Tối nay em có bài luận cần phải nộp cho thầy - Cô nằm dài trên giường ngán ngẩm.

Lật người lại nhìn EunHee mỉm cười, Ji Yoon túm tay nó ngồi xuống giường, mái tóc mềm mại nằm trên đùi EunHee.

- Đúng là chỉ có Light Academy là bắt học viên đi học vào buổi tối. À, đúng rồi, Ji Yoon này...

- Hửm?

- Cái ngày em được Taehyung cứu về, sau đó có nói chuyện với Taehyung. Đã có chuyện gì xảy ra phải không?

EunHee đã nhìn thấy Ji Yoon bước vào phòng Taehyung, có trời mới biết lúc đó cô đã ghen tị nhường nào. Taehyung chưa bao giờ cho một ai bước chân vào phòng của anh, thế nhưng khi Ji Yoon bước vào cô cảm thấy rất khó chịu.

- Chỉ là một chút chuyện mà thôi, không có gì cả - Ji Yoon ngồi dậy nhìn EunHee chằm chằm.

Chuyện EunHee thích Taehyung ở đây không ai là không biết, Ji Yoon hiểu điều đó hơn ai hết. Mỗi khi EunHee nhìn Taehyung, sự quan tâm của nó đới với anh là chân thành. Cô biết hết, nhưng căn bản người con trai đó quá vô tâm, quá lạnh lùng... phớt lờ mọi tình cảm của EunHee.

- Chị hiểu mà!

EunHee ngại ngùng xua tay xua tan đi cái bầu không khí khó xử, hai người đó không có gì là tốt rồi.

...

22h30p,

Đêm nay thật lạ, mặt trăng ban nãy to vành vạch chiếu sáng thế mà bây giờ đã bị mây che phủ, gió bắt đầu nổi lên. Thỉnh thoảng có vài con dơi bay ngang qua khiến cho Jimin nổi da gà, ôm chặt chiếc balo to đùng trước ngực, Jimin run rẩy nhìn Ji Yoon. Họ vừa kết thúc buổi học tối nay. Đèn đường tắt "Phụt" nhất thời mọi thứ chìm trong bóng tối. Ji Yoon cảnh giác nghe ngóng động tĩnh, bản năng thợ săn trong cô cho biết nguy hiểm đến gần.

- Jimin!

- Ji... Yoon! Có gì đó... rất lạ! Tôi... tôi...sợ! - Giọng Jimin hoảng hốt lắp bắp, con mắt đảo qua đảo lại.

- Jimin, bình tĩnh! - Ji Yoon lên giọng trấn an.

- Tôi... tôi sợ! Ji Yoon, chúng ta chạy thôi!

Dứt lời cắm đầu cắm cổ ôm balo chạy thật nhanh về phía trước không để ý đến tiếng gọi của Ji Yoon phía sau.

- Park Jiminnnnnnn... cậu chạy đâu rồi?!!

Cô chạy theo hướng Jimin vừa chạy, trong lòng lo sợ không thôi. Lấy khẩu súng ra lên nòng, cô vừa căng mắt, vừa mở miệng gọi.

- Jimin à!!!

"Soạt!" Một tiếng động vang lên phía sau làm cô giật mình đứng lại cảnh giác. Chắc chắn có một con cấp E quanh đây.

Thế nhưng cô đã lầm... phía trước cô có 6 con mắt đỏ lòm đang lóe sáng trong màn đêm. Vậy là có 3 con. Bàn tay cầm khẩu súng toát mồ hôi, cô giơ về phía trước. Ngón tay chuẩn bị bóp cò thì...

"Hoét!" Một tiếng huýt sáo vang lên từ mái nhà thu hút 3 con quái vật. Ngay lập tức 3 con cấp E nhảy về phía tiếng huýt sáo đó. Tuy là đêm lại bị cúp điện nhưng con mắt tím của Ji Yoon cũng lờ mờ thấy được trên mái nhà đó có một người mặc áo choàng đen che kín mặt, trên tay cầm khẩu súng bạc.

Là bạn hay thù? Tất cả đều không quan trọng, việc trước mắt là giết lũ cấp E này đã. Cho nên cầm khẩu súng Ji Yoon chạy như bay tới gần ngôi nhà đó.

"Phịch" Xác một con cấp E rơi xuống, tim đang bốc cháy bởi một phi tiêu bằng bạc, nó la hét quằn quại đau đớn.

"Đoàng..." Ji Yoon giơ súng bắn vào một con khi nó định chồm nhảy xổ vào người mặc áo đen kia.

- Cẩn thận!

Cô hét lên báo hiệu khi mà con cuối cùng định há miệng cắn vào tay người bí ẩn.

Sau cùng nó bị cắt bay đầu, lưỡi dao sắc nhọn của người áo choàng đen đã kết liễu đời nó. Nhận thấy cả 3 con quái vật đều bị thiêu cháy hoàn toàn thì người nào đó không nói một lời thoắt cái biến mất trên mái nhà.

- A... này...

Ji Yoon thốt lên, xét cho cùng thì người này đã cứu cô, nếu như không có người đó thì không biết cô có thể chống đỡ nổi không.

Ít nhất hãy để cô cảm ơn rồi mới đi chứ!

Thở dài bất đắc dĩ, cô xách cặp đi về!
Jimin không biết có làm sao không nữa.

- Người áo choàng đen đó là ai? - Cô lẩm bẩm.

Mà từ đằng xa, người áo choàng đen đó chưa đi mà nhìn bóng cô cho đến khi khuất hẳn mới từ mái nhà nhảy xuống, ôm cánh tay bị thương do bị móng tay một con quái vật cào rách, máu chảy từng giọt. Hòa vào bóng đêm và biến mất.

---------------

End chap 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro