Chap 29: Bá tước Jin (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về lâu đài Crystal Blood, lúc này bên ngoài đại sảnh đang huyên náo như một cái chợ.

- Mau cho chúng tôi gặp Vương.

- Vương thế nào rồi? Ta muốn biết!

Ồn ào, láo nháo thật khiến người ta bực mình.

Jin lúc này ung dung bước lên cầu thang muốn vào phòng của Yoongi thì bị một bàn tay chìa ra chắn lối đi.

- Tránh ra! - Ông giận dữ nhìn chằm chằm vào Jimin.

- Thứ lỗi tôi không thể. Vương đang nghỉ ngơi, không ai được phép quấy rầy ngài ấy.

Jimin bình thản nhìn trực tiếp vào mắt vị bá tước kênh kiệu.

Ông ta tức giận, hất bàn tay Jimin sang một bên rồi tiếp tục bước đi.

- Ngươi cho rằng có thể cản được ta sao?

Ông ta ngoái đầu nhìn Jimin cười mỉa mai. Những người ở đại sảnh cười ồ lên châm chọc.

Bước chân của vị bá tước lại bị cản trở bởi thanh niên tên Jimin. Cậu không hề nao núng đứng trước mặt Jin một lần nữa. Giọng nói lạnh lùng hơn.

- Không ai được phép bước vào phòng của Vương!

- Ngươi...

Khuôn mặt ông ta đỏ bừng tức giận, con mắt của ông ta híp lại trông rất nguy hiểm. Móng tay dài ra và nhanh nắm lấy cổ Jimin nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất.

- Cha! - Cô con gái của Jin hốt hoảng chạy lại.

- Ngài Jin... ngài đang làm gì vậy?

JuWon chạy ra sợ hãi ôm miệng sửng sốt.

- Một con người yếu đuối mà dám thách thức ta sao. Hả?

Ông ta như một con quỷ vươn những móng tay dài cắm vào cổ Jimin, giọng nói khinh miệt.

Mùi máu từ cổ Jimin chảy ra lan tỏa khắp sảnh đường khiến những người ở dưới rạo rực. Đúng là không có máu nào thơm hơn máu người. Họ đã không được hút máu người lâu rồi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Bị bàn tay to khỏe của Jin bóp chặt Jimin khó khăn hít thở, miệng cậu mở ra cố gắng lấy oxi.

Bàn tay ông ta bóp chặt hơn... Jimin dần không thở được, buông thõng hai tay.

- Xin ngài tha cho cậu ấy một lần.

JuWon chạy lại giữ tay Jin tha thiết khẩn cầu.

- Là do cậu ta tự chuốc lấy.

Nói rồi muốn dùng lực dứt điểm kết thúc sinh mạng của Jimin thì... một con dao phóng tới cắm phập vào tay ông.

Nhanh, gọn, lẹ khiến ông ta không kịp trở tay.

- Aaa!!!

Nhanh chóng buông cổ Jimin ra ông ta đau đớn rút con dao đang cắm ở tay mình.

- Cha... - Con gái bá tước chạy lại xem xét vết thương của cha mình.

Mọi người ngạc nhiên không hiểu vì sao vị bá tước kiêu ngạo kia lại ngã khuỵu. Lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Yoongi từ từ đi xuống cầu thang lướt qua Jin.

- Vương! - Nhất thời đồng loạt quỳ xuống.

Lại gần cúi người đỡ Jimin đứng dậy, ngón tay hắn vuốt nhẹ vết thương đang chảy máu trên cổ Jimin... tức thì máu ngừng chảy. Khẽ liếc mắt về phía JuWon ra lệnh.

- Đưa Jimin đi kiểm tra vết thương.

Giờ phút này khuôn mặt Yoongi lạnh lùng đâng sợ, tuy có chút nhợt nhạt nhưng vẫn khí thế bức người. Tùy tiện khoác một chiếc áo choàng che đi vết thương, hắn nhìn Jin trừng trừng.

- Muốn giết người của ta?

Hậm hực bởi vết thương trên tay, ông ta miễn cưỡng cúi đầu hành lễ nhưng trong thâm tâm không ngừng chửi rủa hắn.

- Ta chỉ muốn dạy bảo cậu ta một chút thôi!

- Ồ...

Yoongi khẽ cảm thán, khinh thường nhìn Jin. Nụ cười nhếch lên.

- Ông có tư cách đụng vào thuộc hạ của ta sao?

- Ngươi...

Câu nói của Yoongi khiến ông ta tức sôi máu nhưng không dám làm gì. Dám sỉ nhục ông trước bao nhiêu người như thế! Giỏi... cứ chờ đấy!

Những người đang quỳ rạp dưới đất đang cố nén cười, tuy nhiên vẫn có vài tiếng cười bật ra càng khiến vị bá tước thêm muối mặt.

- Còn tùy ý ra vào làm ồn ở đây một lần nữa ta sẽ không bỏ qua.

Yoongi lạnh giọng tuyên bố làm cho mọi người toát mồ hôi hột.

Xem ra Vương của bọn họ không sao. Quả nhiên sức mạnh đáng nể.

Yoongi quay trở về phòng đóng cửa cái rầm. Kì thực nếu không giải quyết nhanh chóng chỉ e là hắn sẽ không trụ nổi. Vết thương lại toác ra rồi. Hắn cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới có thể hồi phục...

---------------

End chap 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro