2_GHẾ KHÔNG NGƯỜI_12.07.20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Xung à, cậu nỡ đi sao,
Bỏ lại sau lưng đồng bào đồng chí.
Bỏ hoài bão chưa một lần nghi kỵ,
Bỏ Diên An nơi rực ánh mặt trời.

Anh đến rồi, Diên An bỗng chơi vơi,
Vì thiếu bóng hình người người mong nhớ.
Hòa Hưng Hội Thành Trì còn nặng nợ,
Đợi cậu về dạo khúc nhạc năm xưa.

Còn Hà Anh cậu có nghĩ đến chưa,
Anh trả lời sao cho vừa lòng cô ấy.
Nhát dao cắm vô hình ai nhìn thấy,
Trong ngỡ ngàng khụy gối khẽ buông tay.

Chiến thắng này người đổi mạng đắp xây,
Cả cuộc đời hiến mình cho tổ chức.
Trái tim bao la đập trong lồng ngực,
Nay bình yên hóa hồng ngọc không tên.

Cậu về đây, có đồng đội ở bên,
Có nắng gió quê hương tình thương rộng khắp.
Buổi chiều nào nén hương tàn ai thắp,
Chén cơm thơm đối diện ghế không người.

Bọn chúng mình đều đang tuổi thắm tươi,
Bom đạn thôi rơi, biết bao điều đang đợi.
Một mình cậu đi đến nơi diệu vợi,
Hẳn cô đơn, khi dõi mắt trông về?

Những ngày cuối cùng, sao cậu chẳng tỉ tê?
Sinh tử cận kề, cứ riêng mình đối diện.
Tàu đoàn viên, viết vội dòng di nguyện,
Đến nơi rồi, ai bước xuống sân ga?

Thôi cũng đành dứt một kiếp bôn ba,
Kiếp đơn côi, kiếp trở trăn, ray rứt.
Làm sao giấu? Bởi niềm đau rất thực,
Ghế không người...thắt lồng ngực Hà Anh!

__________________
_♠️Thu Thiền♠️_

Ba khổ cuối cũng là màn bồi thơ mượt như nhung của Đặng Trà Mi.
🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro