Find you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mất em vào mùa đông năm nọ. Nhưng lại gặp em vào ngày nắng hạ đẹp trời.
Em đứng ở đó, nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
Em đây rồi, đoá hoa hồng xinh đẹp của tôi ơi.
Em nhìn tôi mãi.
Tôi bật cười, chạy về phía em khẽ ôm cơ thể gầy yếu vào lòng.
" Về nhà thôi "

Tôi để em ngồi đó, trên bậc thềm cửa sổ.
Em nhớ không vườn hoa ngoài kia, chúng ta đã cùng nhau tạo thành. Nhớ không cái tên ngọt ngào em đã đặt.
" Ngàn hoa cũng như vạn tình.
Mặc vạn cay đắng, chẳng màng, yêu anh. "

Tôi nhớ em biết mấy ? Em ơi.

Em đã về rồi, em ngồi đấy. Nhìn từng cử chỉ tôi dành cho em. Em vẫn ngọt ngào như vậy. Vẫn ấm áp mỉm cười, vẫn dịu dàng trong đáy mắt em dành cho tôi như vậy.
Quả nhiên. Em vẫn yêu tôi, em nhỉ ?

Tay tôi khẽ nhói lên khi chạm vào làn da mịn màng của em. Chết thật, tôi bị đứt tay từ khi nào ?
Em lo lắng nhìn tôi, chẳng nói một lời nào.

" Anh ổn mà. "

Rồi em lại mỉm cười xinh đẹp. Hệt những bông hồng lộng lẫy đón nắng ngoài kia.
Tôi nhìn em, em cũng dịu dàng nhìn tôi.
Tôi khẽ xoa nhẹ gò má gầy gò của em. Em ốm quá. Xa tôi lâu như vậy, có phải em đã nhớ tôi đến nhường này ?

" Em đói không ? "

Em lắc đầu.

" Vậy em có muốn uống một cốc nước ? "

Khuôn mặt trắng hồng khẽ ửng lên một tia vui vẻ. Em gật đầu.
Tôi đi lấy nước cho em, khi trở lại vẫn thấy em ngồi đó, trong lòng lại thập phần an tâm.

Em sẽ không rời xa tôi nữa.
Phải không ?

Tôi cho em uống nước, em uống thật nhiều, thật nhiều. Để rồi em thật rạng rỡ dưới chiều nắng hạ nhẹ nhàng.

Từng ngày, từng ngày êm dịu trôi qua. Tôi có em, em có tôi. Yên bình chỉ cần như vậy thôi là quá đủ rồi, em nhỉ ?
Vì vốn dĩ, cuộc sống của tôi luôn tràn ngập hình bóng của em. Chỉ em thôi.

Là quá đủ rồi.

Em xinh đẹp hơn trong mắt tôi mỗi ngày, mỗi ngày đều xinh hơn chừng một ít.
Này, em là để tôi ngắm thôi. Nhỉ ?

Tôi cười đùa cùng em mỗi ngày, mỗi ngày hai chúng ta đều vui vẻ.
Tôi kể về những tháng ngày tôi không có em bên cạnh.
Tôi kể cho em về quá khứ.
Tôi kể cho em về tương lai.
Tôi kể em nghe tôi nhớ em nhiều đến thế nào.
Và tôi hỏi em.
Em đã đi đâu ?

Thu đến.
Những chiếc lá vàng xơ xác rụng kín cả bầu trời trước bậc thềm cửa sổ. Em vui cười thích thú khi nghe thấy từng bước chân tôi dẫm lên nền lá úa ngoài sân.

" Anh, nhìn em xem, có giống bông hoa mới nở này không ? Có đáng yêu không ? "

" Anh, đến đây bắt em đi. "

" Anh ơi, hoa tàn mất rồi. "

" Anh ơi... Em đau quá... "

" Em yêu anh... "

Nhìn em kìa, sao lại nhợt nhạt thế này ?

" Em đói không ? "

Em lắc đầu.

" Vậy em có muốn uống một cốc nước ? "

Em mỉm cười.
Tôi lại lấy cho em một cốc nước to.
Đưa em và đem hết tâm tư trong lòng lên đôi mắt mình nhìn em.

Tôi sợ.

Uống đi em, để rồi lại xinh đẹp, để rồi lại yêu tôi.

Tôi mỉm cười, ngắm khuôn mặt xinh đẹp của em.
Em này, đông sắp đến rồi. Liệu em có rời xa tôi thêm một lần nữa ?

Tôi ước bản thân có thể đem em giấu vào tim mình, để tôi vạn lần cũng đều an tâm rằng
Em đang ở đây.
Em đang hằng ngày nói yêu tôi.
Em đang hằng ngày hát tôi nghe và ôm trái tim tôi an ủi mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt se lạnh của trời thu. Hàng mi dài của em, đôi môi đỏ mọng của em. Tất thảy tôi đều ghim chặt trong tim. Tất thảy tôi đều ngày đêm nhớ nhung đến lạ thường.

Ngày thu, bầu trời đẹp đến lạ, em có thích nó không ?

Tôi yên bình yêu em. Em yên bình bên tôi.
Ta yên bình bên nhau, nhìn ra khoảng sân đầy lá khô.

Tôi nhớ em lắm, những lần em chạy khắp sân chỉ để nghe những âm thanh vui tai dưới chân mình.

Tôi nhớ em lắm, những lần em hát tôi nghe trên bậc thềm cửa sổ.

Tôi nhớ em, em biết không ?

Em lại mỉm cười nhìn từng chiếc lá rơi, lắc lư cái đầu nhỏ theo làn gió thu ấm áp.

Bản tình ca buồn vang lên ngân nga theo tiếng chim ríu rít ngoài trời.

" Help, I lost my self, again
But I remember you.
Don't comeback. It won't end well

But I wish, you tell me too... "

Còn tôi thì chẳng thích mùa thu chút nào, vì khi nhìn bầu trời đang ửng hồng như đang ngại ngùng thì tôi lại nhớ đến em, nhớ em đến cuồng loạn. Nỗi buồn cứ đổ ập đến trái tim cứ ngỡ là kiên cường này. Đau, đau đến chết đi sống lại vạn lần.
Trời thu trong mắt tôi lại càng buồn tẻ.
Mặc dù em đang ở đây.

Tôi chẳng biết mình vì sợ cái gì, mỗi ngày đều chạy khắp nhà để tìm thứ có thể chăm sóc em.
Có lẽ vì em đang dần ít cười hơn với tôi mỗi ngày.
Có lẽ vì cánh môi hồng mọng chẳng còn muốn quấn lấy tôi mà đang dần tái nhợt đi.
Có lẽ vì hơi thở của em chẳng còn đều nữa, thưa thớt thưa thớt dần.
Có lẽ vì...

Chẳng có lẽ gì cả, em sẽ chẳng đi đâu nữa, em đã hứa vậy mà, nhỉ ?

Nhưng không, đông đến rồi. Cơ thể em đang chết dần.
Em không còn nhìn tôi mỉm cười nữa.
Em không còn thèm khát đón ánh nắng mặt trời nữa.
Em đang là sắp rời xa tôi.
Em sẽ rời xa tôi, đúng chứ ?

" Em đi đâu ? "

" Em đi vào tim anh. "

Nỗi sợ hãi trong tâm trí đang lớn lên một cách mất kiểm soát, nó dày vò tôi đến phát điên.

Em ơi, tôi cần em...
Em ơi, tôi nhớ em...
Em ơi, tôi hận em... làm ơn...
Về với tôi. Để tôi lại được yêu em...

Đôi mắt tôi dần đỏ ngầu, tôi muốn lật tung cả thế giới này lên để tìm em.

Em đâu rồi ?

Tôi quỳ sụp xuống lớp tuyết dày dưới chân. Tôi khẽ bật khóc. Từng giọt nước mắt như muốn cuốn đi hết những kí ức tôi và em.
Từng giọt từng giọt chảy vào vết thương đang rỉ máu này, đau rát là vậy. Nhưng sao để nguôi nỗi nhớ em của tôi đây ?
Tôi gào lên tên em dưới mưa tuyết đang rơi ngày một nhiều.

Em ơi, liệu em có đếm được những hạt tuyết đang rơi ?

Chúng còn ít hơn so với tình yêu của tôi nữa. Là ít gấp hàng vạn lần. Vậy nên đừng để tuyết đem em đi, ở bên cạnh tôi, bên cạnh tôi đi. Để rồi tôi ngày ngày đều quấn lấy em đến phiền phức. Bảo vệ em đến cả đời.
Tôi nhớ em quá, em ơi.

Tôi nên làm gì đây ?

Tôi chạy đi, chạy đến khi đôi chân chẳng còn nghe lời tôi nữa. Nó đang bất lực chạy đi đâu đó.
Đi đâu đó ...

Em, đúng rồi. Tôi biết nó chạy đi đâu rồi. Cảm xúc như chẳng còn nặng nề, tôi vui vẻ chạy trên đồi cỏ đã bị tuyết phủ trắng
Nhớ nhung cũng đã đủ rồi. Có phải tôi nên đến với em rồi không ? Chắc hẳn em đợi tôi lâu lắm rồi nhỉ ? Không sao, tôi đây rồi. Tôi đến với em ngay thôi. Ngay sau khoảnh khắc này. Khoảnh khắc đất trời rung chuyển, một chút đau đớn, một chút kinh hoàng, một chút vui mừng... Vì tôi đang nhìn thấy em rồi. Thấy em đang ở trước mắt tôi rồi.
Tôi đi tìm em.
Bỗng chốc cả cơ thể nhẹ bẫng khi tôi bước chân đến đây. Nơi em bỏ lại tôi vào mùa đông năm trước.

Tôi mất em vào ngày đông rét buốt,
Trở về bên em vào ngày đông chẳng còn lạnh lẽo.

Ở trên bậc thềm cửa sổ của căn nhà nhỏ thơ mộng. Có một bông hồng đỏ héo úa đang dần bị tuyết phủ trắng tinh.

" Hôm nay đã xảy ra một tai nạn tại đường cao tốc bên cạnh khu rừng xxx hẻo lánh. Theo như tài liệu đã được điều tra và xác nhận. Nạn nhân là một bệnh nhân đang được tìm kiếm sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần xxx.
....
Sau khi gây tai nạn, tài xế đã bỏ chạy để lại nạn nhân đã tử vong vì va chạm quá mạnh khiến các cơ quan bên trong bị tổn thương nặng nề. Phía cảnh sát vẫn đang truy nã người tài xế có biển xe xxx này.
....    "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts#vkook