firsl love (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức bất chợt ùa về khi họ đang bước xuống cầu thang khiến cho Ôn Tĩnh tình cờ phát hiện, trong ký ức đó còn có hình bóng của Mạnh Phàm, hóa ra từ lúc ấy thì anh đã bắt đầu kiên trì mối tình đầu dài dẳng của mình.

Còn cô thì sao? Cô đang trốn chạy.

Ôn Tĩnh đột nhiên xem thường mình, cô cảm thấy dáng vẻ tả tơi bi thương này của mình, thật sự sẽ làm cho Ôn Tĩnh của 16 tuổi chê cười, sẽ bị Mạnh Phàm đã qua đời chê cười, sẽ bị Đỗ Hiểu Phong của lúc trước, của bây giờ, Đỗ Hiểu Phong của cô và không phải của cô chê cười.

Khi xuống đến lầu một, Tô Tô còn đang thao thao bất tuyệt kể lể sự bạc tình phụ nghĩa của Đỗ Hiểu Phong thì Ôn Tĩnh bỗng dưng dừng bước, cô hít sâu một hơi, sau đó chạy ngược lên lầu.

Tô Tô ở phía sau kêu cô lại, cô không dừng lại, Ôn Tĩnh cảm thấy, nếu như dừng lại vào lúc này thì cô mới thật sự là thua hoàn toàn.

Hiển nhiên là Đỗ Hiểu Phong và Kim Vy Vy đều không ngờ Ôn Tĩnh sẽ xuất hiện ở trước mặt họmột lần nữa, song Ôn Tĩnh cũng đã không để họ có cơ hội biểu đạt cảm tưởng của mình, cô thở hổn hển, chỉ vào Đỗ Hiểu Phong nói: “Tự em sẽ tìm lại toàn bộ các bài viết của Mạnh Phàm! Tự em sẽ tìm lại tất cả những ký ức mà em đã quên! Và em sẽ một mình, quên anh!”

Phần 4 – Tốt nhất đừng hiểu nhau, như thế sẽ không nghĩ về nhau

“Ngn nến Italy trong coffee shop đã thp sáng hết mt na, ánh nến nhàn nht ph lên người ca Giang Quế Minh, ta ra mt cm giác thn bí, mơ h trông như đã xuyên qua không gian. Ôn Tĩnh sng người nhìn anh, âm ging London tiêu chun đã sn sinh ra mt hi thanh không th sánh bng, cô phng pht như đã tht s nhìn thy được bui chiu ca mt ngày xưa, v thiếu niên trm tĩnh lng ging ngâm nga bài thơ này.

(1)

Lời đã nói ra rồi, mãi cho đến bây giờ Tô Tô vẫn còn khen ngợi biển hiện của Ôn Tĩnh hôm đó, nét mặt, ngữ khí, cử chỉ đều ngầu đến không thể ngầu hơn, nhưng tiếp theo đây phải làm như thế nào, Ôn Tĩnh chẳng có một chủ ý nào cả.

Có quên được Đỗ Hiểu Phong hay không hãy tạm bỏ qua, chỉ mấy mươi quyển tạp chí không thể tìm được ở bên ngoài kia thôi đã là một vấn đề lớn. Ôn Tĩnh không cam tâm, cô lùng tìm trên mạng, kết quả không cần nghĩ cũng biết, độc giả của “Hạ lữ” rất ít, bởi thế, hiện thực càng làm người ta ủ rũ.

Chính trong ba cú đả kích liên hồi: bị bỏ rơi, giao chiến với bạn gái hiện nay của bạn trai cũ, tìm kiếm “Hạ lữ” không có hiệu quả, rất nhanh, Ôn Tĩnh đã lại nghênh đón cú đả kích thứ tư của mình – cô bị đuổi việc rồi.

Ông chủ dùng lý do nền kinh tế suy thoái, công ty gặp khó khăn để nói chuyện với cô, Ôn Tĩnh chỉ gật đầu tỏ ý tán đồng, tiện thể cố gắng tranh thủ tiền thưởng mà công ty đã phát muộn. Khi trở ra từ phòng của sếp, Ôn Tĩnh vô tình lườm thấy giấy khảo cần trên bàn của ông, trong bảng kê ghi nhận nhân viên làm đủ thời lượng gần đây, chỉ có cô là có một chỗ trống, nếu không nhớ lầm, đó chính là ngày cô đến tòa soạn “Hạ lữ”.

Ôn Tĩnh chợt cảm thấy, khổ nan của con người là phổ biến liên hệ với nhau, là không có chấm dứt.

Ngày tháng rãnh rỗi ở nhà cũng không phải thoải mái, cô không ngừng có xung đột nhỏ với mẹ. Cô biết thật ra bà cũng chỉ là lo lắng cho mình, sắp lên hàng ba rồi, không có bạn trai, không có việc làm, thặng nữ thặng đến kiểu của cô đúng thật là khó tìm. Do đó thời gian gần đây, tâm trạng ủ rũ hiếm có của Ôn Tĩnh đã lên ngôi, đến mức Hiểu Lan gọi điện cho cô, cô cũng không mấy bất ngờ.

“Tôi nhớ ra một người, không chừng anh ấy có thể giúp cô.” Hiểu Lan nói đều đều.

“Ai vậy?” Ôn Tĩnh không mấy tích cực.

“Giang Quế Minh.” Hiểu Lan nói, “Là sư huynh thời đại học của Mạnh Phàm, rất thân, hiện giờ anh ấy cũng đang làm tạp chí.”

Ôn Tĩnh ghi lại số di động của Giang Quế Minh, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì Hiểu Lan đã cúp máy. Cô còn đang bồn chồn với lòng nhiệt tình lãnh đạm của cô ấy thì mẹ cô ló đầu ra hỏi: “Điện thoại của đơn vị tuyển dụng sao? Có đi phỏng vấn không?”

“Không phải, là bạn con.” Ôn Tĩnh bất lực nói.

“Ồ.” Hiển nhiên là mẹ cô đã thất vọng, “Có thời gian thì năng đi nộp lý lịch, đừng suốt ngày tụm vào tán gẫu nữa! Con xem người ta Tô Tô kìa, chơi thì cũng chơi đó, nhưng công việc bạn trai không có điểm nào thiếu cả! Con từ nhỏ đến lớn cũng vậy, điên điên khùng khùng.”

“Biết rồi!” Tuy biết mẹ là muốn tốt cho mình, nhưng Ôn Tĩnh vẫn đã không kiềm được nỗi buồn bực, cô cầm giỏ xách lên, ném đại vài thứ vào túi rồi nói, “Con ra ngoài một chút.”

“Đi đâu vậy?” Mẹ cô hỏi.

“Tìm việc làm, mất công ở nhà mẹ lại nói con phiền.”

Ôn Tĩnh đi đến cửa, lúc mang giày mẹ cô vẫn còn lầm bầm bảo cô không hiểu chuyện, Ôn Tĩnh đóng cửa lại, cô có hơi dùng lực, không phải là nổi nóng, mà chỉ hy vọng có để nhốt tất cả phiền não ở bên trong.

Buổi trưa của đầu hạ mang một hơi thở uể oải, Ôn Tĩnh ngồi thảnh thơi trong McDonald’s nhìn ra cửa sổ, trò chơi “Rắn tham ăn” trong điện thoại đã được cô chơi đến một con số không thể ngờ được, nghĩ đến phải mang kỷ lục này khoe với Tô Tô, Ôn Tĩnh quyết định hẹn Tô Tô tối nay ra hát. Song khi mở danh bạ ra, cô đã nhìn thấy tên của Giang Quế Minh. Số điện thoại này nhìn có hơi quen mắt, nó khiến Ôn Tĩnh cảm thấy thân thiết hẳn lên, dù gì cũng còn lâu mới đến giờ Tô Tô ra về, Ôn Tĩnh bèn gọi vào số điện thoại đó.

“Alô?” Giọng nói bên đầu dây kia làm Ôn Tĩnh hoảng hồn, não của cô lập tức như bị bao trùm bởi mây khói, ngỡ là đã gọi nhầm qua số của Đỗ Hiểu Phong.

“Xin chào, ai vậy?” Câu hỏi tiếp theo của Giang Quế Minh kéo Ôn Tĩnh trở về đất liền, cô nhẹ nhõm cả người, nói: “Chào anh, em là bạn học phổ thông của Mạnh Phàm.”

“Bạn phổ thông? Em không phải là cô gái…” Giang Quế Minh nói có hơi kinh ngạc.

“Em không phải mối tình đầu của bạn ấy.” Ôn Tĩnh cười, “Em là bạn thân của mối tình đầu của bạn ấy.”

“Anh hiểu rồi! Cô ấy ngại đúng không?” Giang Quế Minh sảng khoái nói.

“Ừm, Hiểu Lan cho em số điện thoại của anh, anh và Mạnh Phàm là bạn học đại học phải không.” Ôn Tĩnh đặc biệt nghiêm túc nghe từng lời của Giang Quế Minh, hiển nhiên là anh không giống Đỗ Hiểu Phong, không bá đạo, nhưng rất thẳng thắn, cảm giác như thế rất đặc biệt, giống như đang trò chuyện với một Đỗ Hiểu Phong xa lạ vậy.

“Đến lúc này thì Hiểu Lan lại rộng rãi nhỉ! Đúng vậy, Mạnh Phàm là sư đệ của anh, cũng là bạn thân của anh, em muốn biết thêm về nó đúng không?”

“Ừm, về những gì bạn ấy viết, tụi em đang sưu tầm lại.”

“Đọc bài ‘Lại đến mùa hoa hỏe tỏa hương’ bị cảm động rồi phải không? Đó chỉ là một phần nhỏ thôi, tình cảm mà Mạnh Phàm dành cho cô gái đó… một hai câu là không thể nói rõ ràng đâu. Anh cảm thấy tụi em nên được biết, người đã không còn nữa thì giữ lại một kỷ niệm mãi mãi cũng tốt. Vậy đi, chúng ta có thể hẹn ra gặp mặt, khi nào thì em có thời gian?” Giang Quế Minh ngỏ lời mời.

“Bây giờ đang có đây.” Ôn Tĩnh tự trêu ngươi trạng thái thất nghiệp của mình, và đương nhiên, đối với người mang giọng nói giống với Đỗ Hiểu Phong này, cô cũng có hơi kỳ vọng.

“Vậy thì hôm nay đi, em chọn địa điểm, anh sẽ đến tìm em.” Giang Quế Minh sảng khoái nhận lời, “À phải, em tên gì?”

“Ôn Tĩnh.” Cô nói, “Ôn của ôn noãn (m áp), tĩnh của yên tĩnh.”

“Ừm, tên hay.” Giang Quế Minh trầm ngâm một lúc, chợt cười.

(2)

Thật ra khi chờ đợi Giang Quế Minh trong coffee shop, Ôn Tĩnh đã có hơi ảo tưởng. Có lẽ vì đã quá lâu không có yêu đương chăng, cô thậm chí bắt đầu giả thiết ra những mánh mẹo mà chỉ có các tiểu cô nương mới thích thú, ví dụ như Giang Quế Minh thật chất chính là Đỗ Hiểu Phong, anh chỉ là dùng một thân phận khác để nói cho cô biết sự thật vì sao anh phản bội cô. Điều này hiển nhiên là không thể nào, nhưng khi Giang Quế Minh bước vào, Ôn Tĩnh vẫn có hơi hụt hẫng với một việc đã biết trước kết quả.

“Ôn Tĩnh phải không? Chào em, anh là Giang Quế Minh!” Giang Quế Minh lễ phép lấy danh thiếp ra, trên đó in tên của tòa soạn nơi anh nhậm chức, đó là tờ tạp chí du lịch rất nổi tiếng, so với “Hạ Lữ” thật không biết hơn bao nhiêu bội rồi.

“Lợi hại thật!” Ôn Tĩnh cảm thán.

“Cũng chỉ có cái tên nghe hay thôi, lúc trước Mạnh Phàm còn không thèm nữa là, nơi này đều khuông khổ hóa cả rồi, những gì nó viết tòa soạn chỗ anh làm chắc chắn sẽ không in ra đâu, và như vậy thì tụi em cũng không thể đọc được nữa.” Giang Quế Minh cười nói.

“Bạn ấy đậm chất văn nghệ vậy sao?” Ôn Tĩnh nói một cách kinh ngạc.

“Em không biết? Văn của nó trong trường đại học phải nói là một phát kinh người đấy, các cô gái đợi đọc bài của nó có thể xếp đầy cả một giảng đường ấy!” Giang Quế Minh vừa xem thực đơn nước uống vừa nói, “Chẳng phải khi học phổ thông Mạnh Phàm là lớp phó môn văn học lớp em sao?”

“Ồ, hình như vậy.” Ôn Tĩnh nghiêng đầu suy ngẫm, đối với Mạnh Phàm, việc cô có thể nhớ ra đích thật là quá ít, lờ mờ dường như đúng thật có ấn tượng Mạnh Phàm đi thu vở bài tập, nhưng đó chỉ là một hình bóng mơ hồ, trên lối đi giữa hai dãy bàn, có một thiếu niên xanh gầy đứng đó.

“Trinh thám được phái đến kiểu này không mấy đạt yêu cầu đó nha!” Giang Quế Minh gọi hồng trà, rồi cười nói, “Này, anh hỏi em, cô gái tình yêu đầu tiên của nhóc đó tên gì vậy?”

“Vị sư huynh như anh cũng không mấy đạt yêu cầu đấy nha!” Ôn Tĩnh chớp chớp mắt nói.

“Bị phản kích rồi!” Giang Quế Minh cười thành tiếng, “Nhưng mà cũng không thật sự là anh không đạt yêu cầu đâu, tên tiểu tửđó dường như rất hưởng thụ cái cảm giác một mình cất giữ bí mật, hơn nữa, sau này có Hiểu Lan rồi, cũng đâu tiện nói chuyện đó nữa.”

“Ừm, cũng phải. Người bạn ấy thích tên là Tô Viện, tụi em đều gọi bạn ấy là Tô Tô, anh suy nghĩ xem bạn ấy có từng lộ qua dấu tích nào không.”

“Em nói như thế thì.. hình như có chút ấn tượng thật!” Giang Quế Minh chống cằm, “Tên của cô ấy không hay bằng tên của em, anh có nghe rồi thì chắc cũng nhớ không rõ.”

“Em? Tên em bình thường thôi mà!” Ôn Tĩnh nói mà không hiểu.

“Không, anh vừa nghe vào thì đã cảm thấy rất hay, giống như một tính từ rất đẹp, em xem, giống như con người của Mạnh Phàm vậy, ôn noãn yên tĩnh, hình dung nó ôn tĩnh, không phải rất thích hợp sao?”

Giang Quế Minh cười, Ôn Tĩnh cũng cười, lúc này, cô đã quên đi âm giọng giống với Đỗ Hiểu Phong, mà chỉ chuyên tâm nhớ về Mạnh Phàm.

“Nó làm mọi người kinh ngạc vô cùng, đó là lần nó đọc bài thơ tiếng Anh trong hội tuyển thơ, ‘First Love’ của John Clare.” Đôi mắt của Giang Quế Minh bắt đầu mê mộng, anh như đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời gian, một lần nữa đáp chân vào giảng đường đại học kia.

I ne’er was struck before that hour

With love so sudden and so sweet,

Her face it bloomed like a sweet flower

And stole my heart away complete.

My face turned pale as deadly pale.

My legs refused to walk away,

And when she looked, what could I ail?

My life and all seemed turned to clay.

And then my blood rushed to my face

And took my eyesight quite away,

The trees and bushes round the place

Seemed midnight at noonday.

I could not see a single thing,

Words from my eyes did start –

They spoke as chords do from the string,

And blood burnt round my heart.

Are flowers the winter’s choice?

Is love’s bed always snow?

She seemed to hear my silent voice,

Not love’s appeals to know.

I never saw so sweet a face

As that I stood before.

My heart has left its dwelling-place

And can return no more

(Tm dch: Giây phút đó, tôi b tình yêu kích trúng. Đt ngt đến thế, ngt ngào đến thế. V đp kiu dim như hoa ca cô y, đã trit đ đánh cp trái tim ca tôi. Sc mt ca tôi trng bch như người chết, đôi chân cũng đã t chi ri khi. Khi cô y ru rĩ, tt c trong sinh mng ca tôi dường như cũng tr nên vô nghĩa.

Thế là, mt ca tôi mt đi huyết sc, ánh nhìn cũng không còn rõ ràng. Đùm crng rm xung quanh. Chính ng mà li như đêm khuya. Đôi mt ca tôi không th nào nhìn rõ na, li nói tuôn ra t ánh mt. Ging như nhng chui hòa âm. Huyết dch cun cun không ngh trong trái tim ca tôi.

Chng l hoa là s la chn ca mùa đông? Nn tng ca tình yêu cũng mãi mãi là tuyết đông vũ đng? Cô y phng pht như đã nghe thy li t tình câm lng ca tôi. Nhưng li không quay đu vi tình yêu ca tôi. Tôi chưa tng thy gương mt tươi đp đến thế. Bt đu t ngày tôi ngây người, tim ca tôi đã đi cùng cô y, mãi không tr v.)

Ngọn nến Italy trong coffee shop đã thắp sáng hết một nửa, ánh nến nhàn nhạt phủ lên người của Giang Quế Minh, tỏa ra một cảm giác thần bí, mơ hồ trông như đã xuyên qua không gian. Ôn Tĩnh sững người nhìn anh, âm giọng London tiêu chuẩn đã sản sinh ra một hồi thanh không thể sánh bằng, cô phảng phất như đã thật sự nhìn thấy được buổi chiều của một ngày xưa, vị thiếu niên trầm tĩnh lắng giọng ngâm nga bài thơ này.

Mạnh Phàm trong ký ức của Ôn Tĩnh là không thể đọc lưu loát thơ tiếng Anh.

Lúc ấy, ngay cả bài học Anh văn anh đọc cũng không trôi.

Tiết học Anh văn thường có tiết mục chia vai đối thoại, nhiều lúc còn có thể diễn thành một tiểu phẩm, nam nữ phân biệt vào vai Mr và Mrs, ai bị gộp thành một đôi với người khác là mọi người sẽ lại khúc khích cười. Có lẽ là do học tập quá khô khan, vì thế ngay cả một việc như vậy cũng đủ khơi dậy hứng thú của học sinh.

Với những ai có “câu chuyện riêng” thì việc nhập vai này càng trở thành tiêu điểm, một khi một người bị gọi đến thì người còn lại nhất định sẽ được hưởng thụ ánh nhìn nhất quán của các bạn khác. Giáo viên cũng biết điều này, nhưng họ đều mặc kệ, bây giờ nghĩ lại, hoặc giả đó chính là sự khoang dung của người đã trưởng thành dành cho tuổi trẻ non nớt.

Hôm đó khi Mạnh Phàm bị gọi đến, các bạn trong lớp, gồm cả Ôn Tĩnh, đều nhìn về Tô Tô mà cười. Mặt Tô Tô ửng đỏ, cô cầm sách lên một cách ngoan ngoãn lạ thường, trông như đang rất nghiêm túc đọc sách, chỉ có Ôn Tĩnh biết, khi đó chắc chắn là Tô Tô rất thấp thỏm. Bởi thế cô đã quay ra sau định nói với Đỗ Hiểu Phong về nét mặt mắc cỡ của Tô Tô.

Chính vào lúc ấy, giáo viên Anh văn ngước mặt lên, điểm ngay tên của Ôn Tĩnh. Đại khái là do phát hiện cô muốn nói chuyện, nên cô giáo đã nhắc nhở.

Độ nhiệt tình của mọi người lập tức biến mất, lũ lượt ngồi ngay ngắn lại rồi cầm sách lên. Ôn Tĩnh ngập ngừng đứng dậy, Tô Tô quay lại nhìn cô cười một cách gian xảo, cô bắn lại cho Tô Tô một cái nhìn, sau đó cúi đầu nhìn đống chữ cái tiếng Anh một cách bất lực.

Đoạn đối thoại đó bắt đầu từ Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh đứng đợi đã nửa phút, nhưng phía sau vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô hơi nhìn ra sau với nổi nghi hoặc, Mạnh Phàm vẫn còn cúi thấp đầu, cậu nắm chặt cạnh sách, móng tay trắng đến mức như không còn máu, cậu hình như rất khẩn trương.

Nửa giây cuối cùng đó Ôn Tĩnh nhìn không rõ lắm, vì không bao lâu thì cô giáo đã mệnh lệnh “Start”.

Mạnh Phàm không thể không mở miệng nữa.

“Han….Meimei….” Cậu chỉ mới đọc một câu thì mọi người đã phá lên cười, cô gái trong bài học tên là Hàn Mai Mai (tiếng Hán đc là Han Mei Mei), Mạnh Phàm vì run quá nên đã đọc ngắt ra, nghe vào giống như đang nói “Hi, muội muội”. (ch ‘mui’, tc em gái, tiếng Hán đc là ‘Mei’)

Các bạn nam nghịch ngợm đáp lại cậu: “A, ca ca”. Tiếng cười của mọi người lại càng náo nhiệt hơn, đôi gò má của Ôn Tĩnh đỏ như trái táo chín, cô hơi quay ra sau, nhìn Mạnh Phàm một cách oán tránh, ngón tay cầm sách của Mạnh Phàm lại càng trắng hơn.

“Được rồi được rồi, Mạnh Phàm, go on!” Giáo viên ổn định lại trật tự lớp.

“Can… can…. I… borrow…your…. your ruler….please?” Câu nói vấp bấp này lại dẫn đến một trận cười của cả lớp, Ôn Tĩnh cũng đang đứng chung với cậu, mắc cỡ đến muốn chui xuống gầm bàn rồi. Và hôm đó, Mạnh Phàm đã cùng Ôn Tĩnh hoàn thành đoạn đối thoại ấy trong tiếng cười của bạn bè, Ôn Tĩnh ngồi xuống mà trong lòng không vui chút nào, cô cảm thấy mất mặt quá.

“Hi, muội muội!” Đỗ Hiểu Phong cầm bút lên chích chích vào vai cô, rồi nói nhỏ vào tai cô.

“Thấy ghét!” Cô quay lại lườm Đỗ Hiểu Phong một cái, cũng trông thấy Mạnh Phàm ngồi im lặng trên ghế. Cậu vẫn còn run, vẫn còn duy trì tư thế nắm chặt quyển sách anh văn, ngón tay vẫn còn trắng.

“Thật ra Mạnh Phàm muốn đọc chung với Tô Tô, lúc nãy nó còn không ngừng đọc bài.” Đỗ Hiểu Phong cũng quay lại nhìn Mạnh Phàm và nói.

“Làm sao bạn ấy biết có thể đọc chung với Tô Tô, cuối cùng cũng là em mất mặt đó thôi.” Ôn Tĩnh ủ rũ, chu môi nói.

“Ngốc! Trong danh sách tên của nó với Tô Tô nằm kế nhau mà!” Đỗ Hiểu Phong nói một cách đắc ý với ngữ điệu phát hiện ra bí mật lớn.

“Kế nhau? Làm sao được? Rõ ràng tên của em và Tô Tô kế nhau mà!” Ôn Tĩnh nói lại.

“Bên trái bên phải đó.” Đỗ Hiểu Phong vừa nói vừa diễn tả, Ôn Tĩnh liền ngộ ra, trong danh sách lớp, bên trái là tên của nam, bên phải là nữ, do đó cho dù số thứ tự không kếnhau, giáo viên cũng thường điểm danh theo từng hàng bên trái bên phải.

“Anh cũng chu đáo thật, sao phát hiện ra vậy?” Ôn Tĩnh dựa lưng ra sau, cầm sách lên như đang đọc bài.

“Vì tên của chúng ta cũng kế nhau, ngay phía dưới tên họ thôi.” Tiếng nói của ĐỗHiểu Phong rất nhỏ, nhưng vẫn chiến thắng tiếng đọc bài của mọi người để truyền vào tai Ôn Tĩnh, và đi thẳng vào trái tim cô.

(4)

“Nó cũng có lúc xấu hổ đến vậy sao?” Giang Quế Minh nghe Ôn Tĩnh kể xong thì bật cười, “Ây da, em nói sớm cho anh biết là được rồi, anh sẽ có thể thêm một câu ‘Can… can… I… borrow… your… your ruler…please?’ sau khi nó đọc xong ‘First Love’ “

Giang Quế Minh cầm thực đơn trên tay, bắt chước lại Mạnh Phàm thông qua lời miêu tả của Ôn Tĩnh, cô cười rồi, nhưng khi nhìn thấy ngón tay linh hoạt đầy sinh khí của Giang Quế Minh, nụ cười của cô đã chuyển thành buồn bã, và thần sắc của Giang Quế Minh cũng ảm đạm hẳn.

“Bây giờ… không có cơ hội rồi.” Anh đặt thực đơn xuống, “Nó rõ ràng không làm qua chuyện gì vĩ đại, cũng vô cùng yên ắng trong trường, nhưng nó biến mất như thế, anh vẫn rất khó chịu. Hôm nay đến đây, là muốn làm gì đó cho nó. Mạnh Phàm là sư đệ tốt nhất của anh, tụi anh đã cùng tổ chức đoàn hội văn thơ, cùng tưởng nhớ tình yêu đầu tiên, cùng nói vềước mơ… Có lẽ giúp đỡ em, là việc cuối cùng anh có thể làm cho nó rồi.”

“Cám ơn anh.” Ôn Tĩnh nói một cách trịnh trọng, “Thật lòng mà nói, tuy là bạn cùng lớp với bạn ấy, tuy người bạn ấy thích là bạn thân nhất của em, tuy là do em tìm đến anh, nhưng thật ra em không hiểu về Mạnh Phàm. Cũng giống như lúc nãy, một hồi ức nhỏ như mảnh vỡ, chính là ấn tượng mà bạn ấy để lại cho em. Nhiệt tâm như thế là vì em có tư tâm, em muốn xem lại những ngày tháng đã bị em lãng quên đó đã chứa đựng một tình cảm như thế nào, mà có thể giúp bạn ấy giữgìn mối tình đầu lâu đến như thế. Em muốn chứng minh có một thứ là sẽ mãi mãi được cất giữ, dẫu rằng em đã mất đi cái của em, nhưng em tin rằng thế gian này vẫn còn. Bất luận một người có cô đơn cách mấy, cũng nhất định sẽ có ký ức mà mình không muốn bỏ đi, nhất định có.”

Ánh mắt của Ôn Tĩnh vô cùng kiên định, ánh nến phập phùng làm cho đôi mắt của cô phát sáng, Giang Quế Minh nhìn cô đờ đẫn, nét mặt mơ màng, anh gật gật đầu.

Giây phút đó, anh đã bị cô gái trước mặt làm cảm động, anh không kiềm được lòng thương xót Ôn Tĩnh, bởi vì, anh đã nhìn thấy nỗi bi thương không lời diễn đạt bị cô che giấu ở sâu trong ánh mắt kia, nhìn thấy rất rõ ràng.

Phần 5 – Tốt nhất không yêu nhau, như thế sẽ không từ bỏ nhau

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Dịch: Gia Gia 

“Căn phòng hc trng rng cha đng mt không gian bí n, vn là ánh nng chói chang y, ri lên n cười ca Ôn Tĩnh, đóa hướng dương dường như đã tht s n r dưới ánh sáng mt tri. Và gia đóa hướng dương, ngay góc ca ô vuông, Đ Hiu Phong dùng phn màu vàng đ li mt dòng ch rt nh rt nh: Anh xin li.

(1)

Giang Quế Minh là một người nói được làm được, ngày hôm sau anh đã mang đến cho Ôn Tĩnh tất cả những quyển tạp chí của Mạnh Phàm mà anh có. Qua điện thoại, Giang Quế Minh mới biết thì ra Ôn Tĩnh đang thất nghiệp. Anh vốn dĩ muốn gửi tạp chí đến đơn vị công tác của cô, tiện thể mượn cơ hội ấy mời cô ăn tối, sau đó đưa cô về nhà, ngờ đâu Ôn Tĩnh lại bảo anh trực tiếp mang đến nhà cô.

“Nếu như không tiện, anh chuyển phát nhanh cũng được.” Ôn Tĩnh nói.

“Tiện thì cũng tiện, thời gian của tụi anh khá tự do, nhưng buổi sáng mà em cũng ở nhà sao?” Giang Quế Minh hỏi.

“Thời gian của em càng tự do, vừa mới nghỉ làm.” Ôn Tĩnh nói với giọng hơi lạc lõng.

“Ồ.” Giang Quế Minh có hơi sững người, không thể phủ nhận, sau khi biết được thông tin này, lòng nhiệt thành của anh chợt giảm đi. Không giống mối tình đầu tựa nhưảo mộng của Mạnh Phàm, với Giang Quế Minh, dẫu cho có bị Mạnh Phàm làm cảm động, thì đó cũng chỉ là một tình yêu không còn tồn tại, được ca tụng khi con người đã ra đi. Còn trong đời sống hiện thực, hiện tượng xuất hiện nhiều hơn là ngay cả mức lương của đối phương là bao nhiêu cũng phải yêu cầu, cái phủở bên ngoài tình yêu mỹ lệấy, là chiếc áo khoác thực tế đến mức gần như xấu xí.

“Đến vào buổi chiều đi, em sẽ mời anh uống trà! Nhà em có loại trà Phổ Nhị thượng hạng!” Khoảng cách qua điện thoại đủ để khiến Ôn Tĩnh không nhìn thấy được nét mặt và sự do dự của Giang Quế Minh, cô vui vẻ đưa ra lời mời. Buổi chiều mẹ cô đến nhà bà ngoại, cảm giác ở nhà một mình tựa như đã trở về những ngày cuối tuần của lúc nhỏ, nhất là sự xuất hiện của Giang Quế Minh, mang đến cho cô một cảm giác vui vẻ nho nhỏ.

Ngờ đâu, một Ôn Tĩnh ngây thơ lại đã đả động một Giang Quế Minh bị hiện thực chi phối, anh bất giác nhoẻn miệng, cười đáp: “Được.”

Giây phút bước vào phòng của Ôn Tĩnh, Giang Quế Minh chợt mất đi kinh nghiệm phán đoán thế sự, căn phòng nhỏ của một cô gái trẻ mang đến cho anh một cảm giác đặc biệt ấm áp. Ôn Tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, tóc cô được cột cao một cách đơn giản, mặc quần áo ở nhà cũng đơn giản, bên viền chiếc túi thêu một trái đào hồng phấn.

“Vốn dĩ định để dành làm kỷ niệm, nhưng bây giờ cảm thấy tặng cho cô Tô Viện mới là kỷ niệm đáng quý nhất.” Giang Quế Minh nói.

“Ừm, bạn ấy sẽ giữ gìn rất cẩn thận.” Ôn Tĩnh lật xem một cách nghiêm túc, cô gật gật đầu: “Nhưng mà anh vẫn còn thiếu khá nhiều đó! Anh xem nè, năm 2005 chỉ có kỳ của tháng 11, 2006 còn thiếu tháng 3, 4, 7…”

“Yêu cầu của em cũng nhiều thật!” Giang Quế Minh cười nói.

“Xin lỗi.” Ôn Tĩnh giờ mới phản ứng ra, nói thế nào cũng nên khách khí với người ta một chút, thế là gương mặt của cô bất giác đỏ lên rồi vội vàng nói xin lỗi.

“Đùa thôi, anh sẽ giúp tụi em tìm. Vì hoạt động cùng ngành, nên trước đây tòa soạn bên anh cũng có đặt tạp chí của họ, nhưng chỉ đặt những kỳ của lúc trước, sau đó thì, em cũng biết đấy, số lượng phát hành của ‘Hạ Lữ’ không nhiều, nên tòa soạn bên anh cũng không quan tâm nữa.” Giang Quế Minh cầm đại một quyển ‘Hạ Lữ’ lên vừa nói. nếu như không phải vì Mạnh Phàm, anh chắc chắn cũng không giữ lại những quyển tạp chí này, để rồi lại quen biết Ôn Tĩnh thông qua nó, điều này làm anh thấp thoáng nảy sinh một cảm giác kỳ diệu của duyên số.

“Haiz, vậy những quyển còn lại phải làm sao?” Ôn Tĩnh chau mày dựa ra sau gối.

“Tham lam! Em đọc hết những quyển này trước đi, anh sẽ nghĩ cách, nói thế nào anh cũng là người trong ngành, so với cách em mò kim đáy bể, hay hơn nhiều.” Giang Quế Minh lật ra một trang trong quyển tạp chí trên tay, đưa cho Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh nhận lấy, cô mỉm cười, đôi mắt cong lại, trên con đường tìm kiếm này, cô cảm thấy mình đã tìm được một người bạn đáng tin cậy.

Trang mà Giang Quế Minh đưa cho cô chính là bài viết của Mạnh Phàm, tên bài viết là “Hoa hướng dương”, mở đầu là hình của một đóa hướng dương vô cùng rựa rỡ, Mạnh Phàm giảng thuật tỉ mỉ, đây là loài hoa hướng dương sản xuất nhiều nhất tại Texas của Mĩ. Và ở cuối bài viết, là đoạn ký sự đặc biệt của anh.

“… Đóa hoa hướng dương xut hin đu tiên trước mt tôi, không phi là thành ph Texas xa xôi, cũng không phi là đng c nơi có dòng sông vây quanh ca Trung Quc, mà là trên tm bng đen ca trường trung hc, là loi bng nh làm bng g, loi mà h cách mt thi gian là phi quét mt lp sơn lên.

Cô gái đu tiên mà tôi thích đã tng v mt đóa hướng dương rt đp phía sau tm bng y. Tôi đã không còn nh đó là báo bng v ch đ gì, hi ngh thut? Hi ha? Hay ch là mt bng báo người tt vic tt bình thường?

Đến khi mun hi c, mi phát hin thì ra ký c không đáng tin. Song nhng thước phim còn lưu li y, nht đnh s là viên si đp nht, sáng nht trên con sông dài ca thi gian.

Viên si ca tôi đã được th xung nước vào bui trưa ca mùa hè đó, dưới bàn tay ca cô, viên phn vàng t to hóa thành tng đóa hướng dương xinh xn. Trước tiên s v mt vòng tròn, chính gia v thành ô caro, sau đó đim nh lên đó tng nhánh hoa. Đến nay tôi vn còn nh, nng trưa ngoài ca s ri vào, cô y và hoa, đu hóa thành màu vàng kim.

Đó là đóa hoa hướng dương đp nht mà tôi tng trông thy.

Ôn Tĩnh đọc xong đoạn văn, hơi sụt sịt mũi, Giang Quế Minh muốn hóa giải không khí bi thương này, anh mỉm cười cầm lấy tạp chí và nói: “Em xem đó, nếu là ở tòa soạn chỗ anh làm, chắc chắn sẽ không cho nó viết bừa như vậy. Một cơ hội quảng cáo tốt thế cơ mà, câu cuối cùng chủ biên tập tuyệt đối sẽ sửa thành: Muốn xem hoa hướng dương đẹp nhất thế giới, nhất định phải đến Texas.”

“A, cuối cùng em cũng biết tại sao rồi.” Ôn Tĩnh ngước đầu lên, nói như bừng tỉnh ngộ.

“Tại sao gì?” Giang Quế Minh chẳng hiểu gì, dường như cô chẳng hề nghe thấy lời nói đùa của anh, mà đang nói đến một chuyện khác.

“Tại sao lúc đó Mạnh Phàm lại không vui.”

Ôn Tĩnh mỉm cười nhìn Giang Quế Minh còn đang mơ hồ, rồi quay ra cửa sổ, nắng trưa ngày hè làm người ta không thể mở mắt, giống y như lúc đó vậy…

(2)

“Đỗ Hiểu Phong! Kéo rèm cửa lại! Chói mắt!” Ôn Tĩnh nói với Đỗ Hiểu Phong đang ngồi bên cửa sổ một cách không có cảm tình.

Rõ ràng là cô giáo phân công cho mỗi tổ vẽ một cái báo bảng, nhưng trên thực tế lại chỉ có các bạn nữ làm. Nam sinh đều ngồi tụm lại bàn chuyện bóng đá với nhau, hôm qua Liverpool đã thắng MU, Đỗ Hiểu Phong đang vô cùng hứng khởi, anh kể cho bạn bè nghe Owen đã xoay người truyền bóng như thế nào.

“Ôn Tĩnh nhà mày gọi kìa, mau lên, kéo rèm cửa!” Một bạn nam trêu chọc.

“Nói ai vậy! Ai là của nhà họ.” Ôn Tĩnh ngượng ngùng quăng viên phấn về phía đó.

“Ồ, lẹ đi! Giận rồi kìa!” Cả đám cùng bật cười.

“Kệ! Cho nó tự kéo!” Đỗ Hiểu Phong cảm thấy nghe lời như vậy sẽ rất là mất mặt trước mặt bọn con trai.

Ôn Tĩnh tức giận lườm Đỗ Hiểu Phong một cái, rồi quay lại quét thêm một lớp màu đen lên mặt bảng. Tuy biết rằng Đỗ Hiểu Phong cự tuyệt cô như vậy trong lòng anh cũng không rất chắc ăn, nhưng khi nghe những lời nói lạnh lùng của anh, như trông mong có thể mau chóng phân vạch rõ ràng quan hệ với cô, Ôn Tĩnh vẫn đã không kìm được nỗi khó chịu trong lòng.

“Đỗ Hiểu Phong, cậu còn không kéo rèm lại là báo bảng của lớp mình làm không kịp đâu đó.” Nhìn nét mặt càng ngày càng tối lại cùng màu với tấm bảng của Ôn Tĩnh, Tô Tô bênh vực cô bạn thân của mình.

“Kệ!” Đỗ Hiểu Phong vẫn ngoan cố, nhưng ánh mắt đã len lén nhìn sang Ôn Tĩnh đang ngồi xổm và trút bực dọc với bảng đen.

‘Soẹt’ một tiếng, phòng học chợt tối lại, mọi người đều cùng quay đầu lại nhìn, Mạnh Phàm đang đứng bên cửa sổ, anh đã kéo một bên rèm cửa lại, và đang định kéo luôn bên kia.

“Không cần đâu!” Tô Tô vội vàng kêu cậu lại, “Chừa một chút ánh sáng.”

“Ừm.” Mạnh Phàm gật gật đầu, thắt lại rèm cửa.

Tất cả đều đã diễn ra quá đỗi tự nhiên, mãi cho đến khi Tô Tô cầm phấn lên vẽ hoa hướng dương, nhóm nam sinh mới lại bắt đầu trêu chọc Mạnh Phàm.

“Mạnh Phàm nghe lời Tô Tô nhất rồi!”

Mạnh Phàm cúi đầu, không ra oai cũng không phản bác lại họ. Cậu chỉ lẳng lặng, ở bên cạnh phụ giúp, không nhiều nhưng vừa đủ. Dưới ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, gương mặt của Tô Tô được nhuộm lên một màu hồng phấn. Hai con người cách nhau trong một bầu không khí to lớn, lại liên hệ mật thiết với nhau bởi sợi tơ tình cảm đặc biệt, một ánh mắt, một câu nói, thậm chí chỉ là một màu xanh tung bay của rèm cửa bị gió trưa thoảng qua.

Ôn Tĩnh ngồi vẽ bên cạnh Tô Tô, bất chợt có hơi ngưỡng mộ bạn mình, bởi thế cũng càng giận Đỗ Hiểu Phong. Canh lúc mọi người không chú ý, Tô Tô nói nhỏ với Mạnh Phàm hai tiếng cám ơn, Ôn Tĩnh nhìn họ mà cười, giờ đây nghĩ lại, hoa hướng dương của giây phút đó, hình như đúng thật có màu vàng kim.

Báo bảng đã vẽ xong, nhưng Đỗ Hiểu Phong lại buồn bã không vui.

Từ sau hôm đó, Ôn Tĩnh không nói chuyện với anh nữa. Mặc dù Đỗ Hiểu Phong cũng không hiểu, tại sao con gái lại có thể vì một chuyện nhỏ xíu và lãng xẹt như thế nổi giận, nhưng anh vẫn không thể bỏ Ôn Tĩnh qua một bên, không nói chuyện với cô.

Cãi vã, chiến tranh lạnh, xin lỗi là vòng tuần hoàn bắt buộc phải trải qua của tình yêu thời niên thiếu, và khi vòng tuần hoàn này chấm dứt, tuổi thanh xuân cũng sắp sửa cáo biệt. Ngỡ rằng người mà mình đã ngẫu nhiên lỡ qua đó, cuối cùng lại hóa thành một hình bóng mãi không nhòa đi trong đáy lòng. Khi ấy, thật ra đích thật là, quay lưng đi sẽ là một đời.

Trong phòng học âm nhạc, giáo viên bật thiết bị lên, cho học sinh nghe những đoạn kinh điển trong “Wal-tawa River” của Smetana.

“Hai con kênh nhỏ chảy qua khu rừng lạnh lẽo hoang vu, hợp lại thành dòng sông Wal-tawa, tiếp tục chảy dài đến phương xa. Nó chảy qua khu rừng nơi văng vẳng tiếng gọi của thợ săn, xuyên qua những mẫu đất phì nhiễu. Âm thanh hoan hỉ của buổi hôn lễ trong thôn làng truyền đến bên bờ của nó. Dưới ánh trăng, chúng tiên nữ hát vang khúc nhạc mê hoặc lòng người, đùa giỡn trên dòng chảy mát rượi…”

Học sinh ngồi trong phòng học đây, chưa ai từng trông thấy tiên nữ, họ lờ đờ ngủ gật trong tiếng hòa âm đẹp đẽ của violin và kèn Clarinet, chỉ có Ôn Tĩnh là ngồi thẳng người, bởi vì từ nãy đến giờ, cô vẫn đang cảm nhận một tiết tấu khác.

Đỗ Hiểu Phong ngoan cố gác chân lên thành ghế của cô, đung đưa lắc lư, phát ra một âm thanh “tung tung” rất nhỏ. Ôn Tĩnh ráng kìm nén không thèm quay qua nói anh, nhưng nhạc chương trước mắt cô lại đã vô hình trung có thêm những dấu vạch hỏng bằng mực xanh.

“Này, không quay đầu lại là lắc tiếp đó nha!” Đỗ Hiểu Phong nhướn người về trước, cơ hồ là gần sát vào cổ của Ôn Tĩnh, nói như đang uy hiếp, và chân của cậu lại giang ra trước. Ôn Tĩnh nhìn xuống, cô quơ cục gôm của mình xuống đất, sau đó giả vờ khom người xuống nhặt lên, nhưng trên thật tế lại là thừa lúc Đỗ Hiểu Phong không phát hiện, cô nhanh chóng tháo dây giày của anh ra thắt vào chân ghế của mình.

“Này này này!” Đỗ Hiểu Phong hoảng lên, nhưng lại không dám làm động tác quá lớn ở trong lớp, thế là đành trưng mắt ngồi nhìn mình bị rơi vào một tình cảnh xấu hổ.

Ôn Tĩnh cười một cách đắc ý, cuối cùng cũng quay đầu ra sau, nói rất nhỏ, nhưng xảo quyệt: “Đáng đời!”

Thế nhưng, Đỗ Hiểu Phong lại không lộ ra nét mặt tức đến đỏ mặt của ngày thường, anh nhét cho Ôn Tĩnh một mẫu giấy nhỏ, nói một cách khẩn thiết: “Hết tiết đi xem đi.”

Ôn Tĩnh có hơi không hiểu, cô ngồi ngay ngắn lại, mở mảnh giấy ra xem, trên đó chỉ viết ba chữ đơn giản: Hoa hướng dương.

Sau giờ âm nhạc là tiết thể dục, khi tất cả mọi người chạy xuống bãi tập thể thao thì Ôn Tĩnh đã một mình trở về lớp học. Hoa hướng dương trên tấm bảng đen nhỏ vẫn là hình dáng của hôm đó, chỉ là phấn đã mờ đi, không còn là màu vàng như ban đầu. Nhìn từ xa cũng không có gì đặc biệt, Ôn Tĩnh hoàn toàn không hiểu ý của Đỗ Hiểu Phong.

Cô nghi hoặc, tiến tới những dãy bàn cuối lớp, cho đến khi chỉ còn cách hình vẽ vài centimet, cô mới dừng lại. Đôi chân mày dần dần giản ra, Ôn Tĩnh híp mắt lại. Căn phòng học trống rỗng chứa đựng một không gian bí ẩn, vẫn là ánh nắng chói chang ấy, rọi lên nụ cười của Ôn Tĩnh, đóa hướng dương dường như đã thật sự nở rộ dưới ánh sáng mặt trời. Và ở giữa đóa hướng dương, ngay góc của ô vuông, Đỗ Hiểu Phong dùng phấn màu vàng để lại một dòng chữ rất nhỏ rất nhỏ: Anh xin lỗi.

(3)

Ôn Tĩnh hơi ngước đầu lên, mỉm cười nhìn chiêu thức mà Đỗ Hiểu Phong nghĩ ra.

Kỷ niệm trong ký ức vẫn vô cùng rõ nét, ngày hè năm đó, khi đứng trước tấm bảng nhỏấy, cô là nhập tâm đến mức nào khi thích chàng trai đó, là mãn nguyện đến mức nào khi hưởng thụ bất ngờ do anh mang đến, là nghiêm túc đến mức nào khi cất giữ đóa hoa đó vào lòng mình.

Cô đã từng cho rằng, chúng sẽ mãi mãi nở rộ.

Song dẫu là đóa hoa không có sinh mạng, đóa hoa vẽ bằng phấn bảng, nó vẫn sẽ héo tàn.

Lúc đó cô chỉ muốn hồi đáp lại Đỗ Hiểu Phong, cô cũng đã chọn một đóa hướng dương, cẩn thận viết một dòng chữở trong ô: Không có gì.

Bởi vì quá chú tâm, do đó khi Mạnh Phàm bước vào lớp, Ôn Tĩnh cũng không hề phát giác. Cho đến khi cô đứng lên, nhìn tác phẩm của mình với vẻ rất hài lòng, mới trông thấy chàng trai đang lẳng lặng đứng ở cửa ra vào.

“A!” Ôn Tĩnh giật mình, lui ra sau một bước.

Mạnh Phàm đi đến bên cô, kéo rèm cửa lại, bảng nhỏ mất đi ánh sáng, hoa hướng dương trở nên ảm đạm. Ôn Tĩnh chột dạ, cô âm thầm dùng người mình che tấm bảng lại, miễn cưỡng nở nụ cười rồi kiếm gì đó nói cho có: “Mạnh Phàm, sao bạn không đi học thể dục?”

“Xin lỗi…” Mạnh Phàm đứng ở đối diện cô, nhưng lại nhìn ra ngoài cửa nói, “Không có gì… Những lời này nói trực tiếp với nhau sẽ hay hơn chăng.”

Bí mật bị lộ, Ôn Tĩnh chợt xấu hổ, cô run rẩy cúi đầu xuống, không biết phải ứng phó với chàng trai lãnh đạm này như thế nào. Mạnh Phàm cũng không có ý trêu cười cô, anh chỉ đi đến cửa sổ, kéo từng rèm cửa lại.

Khi Đỗ Hiểu Phong chạy vào thì Ôn Tĩnh đang đứng ở phía cuối lớp với tư thế ngượng ngạo. Nhìn thấy anh, Ôn Tĩnh thở phào.

Đỗ Hiểu Phong đi đến bên họ, thấy ngay dòng chữ bên hoa hướng dương, anh vui mừng nhìn Ôn Tĩnh cười, Ôn Tĩnh chỉ chỉ về phía Mạnh Phàm, Đỗ Hiểu Phong gật gật đầu, tỏ ý giao cho anh là được.

“Mạnh Phàm, về đây kéo rèm cửa à? Này, tiện thể mang quả bóng rổ xuống dưới nha! Ở chỗ ngồi của Tiêu Lỗi đó!” Đỗ Hiểu Phong nói.

Mạnh Phàm gật đầu, sau đó đi đến chỗ ngồi của Tiêu Lỗi.

Đỗ Hiểu Phong le lưỡi với Ôn Tĩnh, vội vàng bôi đi ba chữ trên nhụy hoa.

Mạnh Phàm vừa lấy bóng rổ lên từ dưới ghế của Tiêu Lỗi thì nhìn thấy ngón tay Đỗ Hiểu Phong chạm vào mặt bản, vội vàng kêu lên: “Đừng động đậy!”

Nhưng giọng nói không nhanh bằng động tác, nhụy hoa của hai đóa hướng dương đã bị bôi mất tiêu rồi, chỉ còn lại dấu ấn đặc trưng của phấn bảng, trên chất liệu gỗấy, vẩn đục thành một khối màu vàng.

“Không sao đâu, cô Lý không nhìn thấy đâu mà, chỉ bị nhòe một chút thôi, lần sau vẽ báo khác là xong. Mạnh Phàm, chuyện hôm nay đừng nói cho người khác nghe nha, coi như không thấy gì hết, tao đãi mày uống nước ngọt!” Đỗ Hiểu Phong quàng qua vai Mạnh Phàm, nói với vẻ không hề xem đó là gì.

Nhưng Mạnh Phàm lại đờ đẫn nhìn dấu tích dơ bẩn trên bảng, không nói một lời nào.

“Tụi này xuống dưới trước nha, mày khóa cửa ha!” Đỗ Hiểu Phong ngoắc ngoắc Ôn Tĩnh, cô nhìn Mạnh Phàm một cái, trông anh không giống dạng người sẽ nói ra, nhưng thần tình trên mặt lại như có hơi đau lòng.

Ôn Tĩnh nói một cái ngượng ngùng: “Sao giờ này mới xuống tới? Em còn tưởng anh sẽ lén đi theo sau em chứ!”

Đỗ Hiểu Phong khổ não phân trần: “Anh cũng định như vậy ấy chứ, nhưng mà em thắt một cái rút chết trên dây giày của anh….”

Cả hai đều bật cười, Ôn Tĩnh vô tình quay đầu lại nhìn, Mạnh Phàm vẫn ở trong lớp, anh đứng trước tấm bảng ấy, cầm phấn vẽ lại đóa hướng dương bị phá hoại. Lặng lẽ, trầm tĩnh, chuyên chú.

Giờ thể dục hôm ấy, Mạnh Phàm đến trễ mười phút.

Và những đóa hướng dương trên báo bảng, lại đã trở về hình dáng ban đầu, màu vàng kim, sạch sẽ, phảng phất như “Anh xin lỗi” và “Không có gì” đều chưa từng tồn tại qua.

(4)

“Em không biết đóa hoa đó lại có kỷ niệm đẹp như vậy trong lòng Mạnh Phàm.” Ôn Tĩnh thở dài, “Bạn ấy đã nhìn Tô Tô vẽ những đóa hoa đó từng nét một, nhưng lại bị tụi em tùy tiện làm hỏng… Anh biết không, lúc ấy Tô Tô và ‘túc cầu tiểu tướng’ đã quen nhau rồi, đại khái là Mạnh Phàm đã biết mình không còn cơ hội gì nữa, nhất định là bạn ấy rất trân trọng lần tiếp xúc nhỏ nhoi với Tô Tô hôm đó.”

“Thì ra em là người chung cuộc của hoa hướng dương.” Giang Quế Minh cười nói, “Nhưng mà nói chứ, sao em và người bạn đó của em lại viết chữ lên hoa hướng dương?”

Ôn Tĩnh khựng người, cô không có kể chi tiết cho Giang Quế Minh nghe, cô đã lướt qua mối quan hệ của cô và Đỗ Hiểu Phong, chỉ nói là một bạn học.

“Là vì…”

“Vì em thích người đó?” Giang Quế Minh chớp chớp mắt nói.

Ôn Tĩnh nhìn Giang Quế Minh kinh ngạc, trông thấy nét mặt nghiên cứu của anh, cô lại cúi đầu, thở dài, sau đó cười nhạt và nói: “Phải, người bạn học đó là mối tình đầu của em, nhưng cũng đã là thì quá khứ rồi.”

“Nhưng hình như đau khổ vẫn còn rất mới mẻ nhỉ.”

“Gì chứ…” Ôn Tĩnh nhìn trái nhìn phải muốn nói qua chuyện khác.

“Thứ được cất giữ và mãi mãi trân trọng mà em đang tìm kiếm, có thật là mối tình đầu của Mạnh Phàm không?” Sự thông minh và nhạy cảm của Giang Quế Minh giờ đây lại đã trở thành khuyết điểm trong mắt Ôn Tĩnh.

Cô bặm môi, không trả lời, lẳng lặng thu xếp lại những quyển ‘Hạ Lữ’ trên giường.

Kiểu dáng chủ nhân tiễn khách thế này, Giang Quế Minh đương nhiên biết điều đứng dậy. Anh nhìn quanh, căn phòng ấm áp này, vẫn đã để anh phát hiện ra sự vắng vẻ thê lương bên trong. Ánh mắt của anh cuối cùng dừng lại ở Ôn Tĩnh, anh dịu dàng nói: “Có lẽ Mạnh Phàm chưa từng vui vẻ, sự già cỗi sớm nhất của tuổi xuân chính là chờ đợi, Ôn Tĩnh, đừng khờ nữa.”

Cho đến khi Giang Quế Minh đã rời khỏi, Ôn Tĩnh mới ngẩng đầu lên, cô nhìn đóa hướng dương rực rỡ trong tạp chí, dùng một nỗ lực rất lớn, vẫn không thể nở được nụ cười.

Phần 6 – Tốt nhất đừng hội nhau, như thế sẽ không phải nhìn nhau

Tác gi: Cu D Hi

Dch: Gia Gia

16 tui, Đ Hiu Phong nói vi cô: “Đàn ông phi bo v người ph n ca mình.

22 tuổi, Đ Hiu Phong nói vi cô: “Em chu đi theo anh không? Đi anh có tin ri, cho Tô Tô ngưỡng m em chết luôn!”

24 tuổi, Đ Hiu Phong nói vi cô: “Anh có th tr tin cc ri, ch là nhà mc quá.”

26 tuổi, Đ Hiu Phong nói vi cô: “Bà xã, anh xin li…

(1)

Từ sau hôm đó, Giang Quế Minh đích thật đã mất tích một thời gian.

Ôn Tĩnh không có năng lực tìm thêm quyển tạp chí nào nữa, đành gói những quyển đang có lại, Tô Tô cũng không để tâm lắm, không thể nói là không có ân hận, nhưng cũng chỉ là ân hận mà thôi.

Thật ra Ôn Tĩnh cũng hiểu, sự cố chấp ngoan cường chỉ tồn tại trong những quyển tiểu thuyết dạng sổ tay bỏ túi thịnh hành thời trung học, trong hiện thực, con người luôn luôn hiểu rõ, cái gì gọi là lực bất tòng tâm.

Do đó, ngoài ân hận ra, so với Tô Tô, Ôn Tĩnh còn có thêm một sựủ rũ của thiêu thân lao vào lửa chết.

“Lúc vẽ mình không có nghĩ gì nhiều, chỉ lo dạy cậu vẽ hoa hướng dương thôi, lúc đó cậu đang tức tối vì Đỗ Hiểu Phong mà đúng không? Hoa hướng dương cậu vẽ vừa xấu vừa quái dị!” Tô Tô đọc xong bài viết đó thì cười nói.

“Đúng là người phụ nữ không có lương tâm!” Ôn Tĩnh dùng ngón tay chỉ vào đầu của Tô Tô, “Mình mà là Mạnh Phàm là sẽ biến thành ma bám sát theo cậu!”

Tô Tô trốn khỏi ngón tay của Ôn Tĩnh, thở dài: “Cậu cũng biết mà, Mạnh Phàm bấy lâu vẫn như vậy, tuy rất tốt với mình, nhưng lại không chịu nói gì cả, không giống như túc cầu tiểu tướng, chạy đến là nói: ‘Ngày mai đến xem mình đá banh nha, mình chỉ muốn bạn cổ vũ cho mình thôi!’ “

“Lại bắt đầu rồi…..” Ôn Tĩnh trợn tròn mắt nhìn lên trần, đây là màn giới thiệu của Tô Tô, bắt đầu từ đoạn này, Ôn Tĩnh đã có thể kể lại một cách lưu loát rồi.

“Không lẽ mình không nói, để bạn nói sao? Cậu với Đỗ Hiểu Phong chỉ có những chuyện gian xảo đó thôi!” Tô Tô trả đòn Ôn Tĩnh một cách không hề khách khí, “Nè, mình thấy, tên họ Giang đó nhiệt tình như vậy, hay là hai người phát triển thử đi, những chuyện này, cậu mập mờ một chút, hắn dụ dỗ một chút là chắc chắn không chạy đi đâu khác đâu, tình yêu của người thành niên mà, cậu còn muốn sao nữa? Phải nhớ, năm nay chúng ta đã 26, không giống như lúc 16 tuổi khi mới yêu lần đầu nữa, đã là lúc tiến hành mối tình cuối cùng rồi!”

“Giang Quế Minh, anh ta đã biết chuyện của mình và Đỗ Hiểu Phong rồi.”

Rất khó nói Ôn Tĩnh không có nảy sinh qua ảo tưởng với Giang Quế Minh, một người anh minh nho nhã như vậy, chỉ giọng nói thôi cũng đủ làm trái tim cô dập dờn rồi. Nhưng, suy nghĩ ngược lại, nếu như bị lôi cuốn chỉ đơn thuần là vì giọng nói tượng tự đó, những điều kiện khác cũng chỉ còn là học lực, tiền lương, thì xét về bản chất, Giang Quế Minh và những ABCZ mà mẹ cô sắp xếp cho cô xem mắt lại có gì khác biệt? Rốt cục cái mà cô thích là một người hoàn toàn mới hay là hình bóng đã ra đi?

Suy cho cùng, chỉ hận tình yêu quá ngắn ngủi, lãng quên quá dài dẳng.

“Lỡ như mình già đến không còn ai thèm nữa mà cũng không quên được Đỗ Hiểu Phong thì phải làm sao?” Ôn Tĩnh nằm bò lên bàn một cách tuyệt vọng, hào ngôn tráng ngữ trước đó, tính đến bây giờ, một việc cô cũng chưa hoàn thành.

“Vậy mình gửi bạn lên sao hỏa cho rồi!” Tô Tô nói với giọng ‘hận thiếc không thành gang’.

Ôn Tĩnh còn chưa kịp cãi lại thì điện thoại của cô đã rung lên, cùng với tiếng nhạc “Prisoner of love” của Hikaru Utada, trên màn hình điện thoại, nhấp nháy ba chữ Giang Quế Minh.

“Sao hỏa nguy hiểm lắm, mình nghĩ, chắc vẫn còn người trên trái đất này chịu thu nhận cậu.” Tô Tô cười nói. Ôn Tĩnh giả vờ như chẳng có gì, cô bắt điện thoại, nghe được giọng nói giống như của Đỗ Hiểu Phong từ đầu dây bên kia, trái tim lạc lõng của cô có được một chút mãn nguyện.

Con gái đều có lòng hư vinh, mặc dù lợi dụng Giang Quế Minh để an ủi vào lúc này là một việc vô cùng ích kỷ, nhưng Ôn Tĩnh vẫn bất giác dựa dẫm vào cái cảm giác hạnh phúc thấp bé này.

“Ở đâu vậy? Anh đưa em đến một nơi!” Giang Quế Minh cười nói.

Trước cửa Starbucks, Tô Tô và Giang Quế Minh lần đầu gặp nhau. Họ đều rất tò mò về đối phương, nên đã cùng nhìn nhau rất lâu.

“Đi chung nha!” Giang Quế Minh mời Tô Tô, “Anh cảm thấy em nhất định sẽ có hứng thú.”

“Em không đi đâu, tối nay còn có việc.” Tô Tô lắc lắc tay và nói.

“Không đi sao?” Giang Quế Minh có hơi thất vọng, “Ừm… có liên quan đến Mạnh Phàm, đó là nơi mà Mạnh Phàm đã từng ở đó một thời gian rất lâu.”

“Hôm nay thật sự không thể, Ôn Tĩnh, cậu đi xem dùm mình rồi về kể lại nha!” Tô Tô đẩy Ôn Tĩnh về trước một cái, còn lén nhéo tay cô ấy.

Ôn Tĩnh biết, Tô Tô đang ám chỉ tác hợp, bất giác có hơi đỏ mặt.

“Vậy thôi được, lần sau anh gọi điện hẹn em trước.” Giang Quế Minh là sẽ không miễn cưỡng người khác, anh cầm chìa khóa khởi động khóa cửa điện tử, mở cửa bên ghế lái phụ cho Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh ngồi vào, Tô Tô đứng bên ngoài, le lưỡi với cô.

Giang Quế Minh vòng về phía ghế của mình, khi quay lại từ biệt Tô Tô, anh hơi ngập ngừng nói: “Tô Tô, nói thật, lúc trước anh tưởng rằng cả đời này cũng không thể gặp được em. Mối tình đầu của Mạnh Phàm, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nó, và em, có lẽ không biết gì cả. Nó che giấu em rất kỹ, ngay cả một tấm hình cũng không cho anh xem. Thật không ngờ, khi nó không ở đây nữa, anh lại có thể nói chuyện trực tiếp với em.”

Tô Tô hơi khựng lại, đôi mắt của cô bị phủ lên một lớp sương, phát ra luồng sáng xa xăm không thể hiểu rõ.

“Rất vui được quen biết anh.” Tô Tô mỉm cười nói, và lớp sương ấy đã hóa thành giọt lệ nơi khóe mắt của cô.

“Anh cũng vậy.” Giang Quế Minh gật đầu với cô, vẫy tay tạm biệt, rồi ngồi vào xe.

Nhìn hình ảnh ngày càng nhỏ dần của Tô Tô từ trong kính chiếu hậu, Ôn Tĩnh có hơi thương cảm mà nói: “Hôm nay bạn ấy đích thật có việc, Tô Tô và bạn trai của bạn ấy đã làm giấy thông hành HongKong – Macao, vài hôm nữa sẽ sang Hong Kong.”

“Ồ, đi chơi sao?” Giang Quế Minh xoay bàn lái sang trái, rẽ qua con đường khác, Tô Tô triệt để biến mất.

“Bạn ấy nói nếu như nhìn thấy chiếc nhẫn vừa ý, thì sẽ mua làm nhẫn cưới.” Ôn Tĩnh cười nhạt nói.

“Sắp kết hôn ư?”

“Ừm, chắc là anh ta rồi.”

“Là người như thế nào?” Giang Quế Minh có hơi tò mò, “Có giống Mạnh Phàm không?”

“Hoàn toàn không giống.” Ôn Tĩnh lắc đầu một cách khoa trương, “Là đồng nghiệp của bạn ấy, làm trong bộ phận kỹ thuật, vừa trắng vừa tròn, có cái bụng nhỏ, tính tình rất tốt.”

“Ha! Vậy thì không giống thật!”

“Hiểu Lan và Tô Tô cũng đâu có giống, thật ra chẳng phải đều như thế sao? Người mà mình tưởng tượng, và người cuối cùng ở bên mình luôn luôn là khác nhau.” Ôn Tĩnh nhìn ra thành phố Bắc Kinh đang lướt nhanh bên ngoài vừa nói.

“Vậy người em nghĩ ban đầu là như thế nào?” Giang Quế Minh phảng phất như hỏi bâng quơ.

“Tóm lại không phải là ông mập! Khi học trung học, tuyệt đối không có cô gái nào tưởng tượng chồng tương lai của mình sẽ là một ông mập!”

Ôn Tĩnh mượn cớ trêu cười thời thiếu nữ của mình để né tránh vấn đề này. Người mà cô mơước lúc ấy, đã cùng với những tháng năm vội vàng kia rời xa cô rồi. Nỗi đau thầm lặng này là không thể để người khác nhìn thấy, hoặc giả lúc 16 tuổi, cô sẽ khóc, nhưng trưởng thành đến độ tuổi không còn thành thật của con số 26 này, cô chỉ nhìn Giang Quế Minh nở một nụ cười mà thôi.

Giang Quế Minh nhìn cô, anh cũng cười. “Hiểu Lan lại cứ hay nói, Mạnh Phàm chính là người mà bấy lâu cô ấy vẫn tìm. Họ vốn dĩ định kết hôn vào ngày 8 tháng 8, sắp đến rồi.”

“Ồ.” Ôn Tĩnh có hơi run lên một cái, tiếp theo Giang Quế Minh lại nói thêm một số việc liên quan đến Hiểu Lan và Mạnh Phàm, nhưng cô không nghe vào một chữ nào cả.

Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong vốn định kết hôn vào năm ngoái, ngày 8 tháng 8  năm 2008

(2)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro