nxndndn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tử Khước x Diêm Hồi

Hôm nay đã là sinh nhật của Hàn Liệt, cơ mà tâm trạng của Ngả Diệp hiện giờ lại phi thường không xong, đơn giản là vì y còn chưa quyết định được nên mua lễ vật gì tặng cho Hàn Liệt.

Ngày mười ba tháng ba—– chính là sinh nhật của Hàn Liệt đó.

“Ôi ôi ~~~” Ngả Diệp thở ra một hơi thật sâu thật dài, rốt cục vẫn không biết nên đưa lễ vật gì. . . Có lẽ nên tìm một người đề xuất cho y vài ý kiến mới được! “Hảo! Trước tiên phải đi tìm Diêm Vương đại nhân!”

Vừa hạ xong quyết tâm, y liến đứng bật dậy khỏi bãi cỏ. Chỉ có điều khi y mới nhỏm người dậy một chút, thì đã bị cái tên nào đó đang xông tới trước mặt, xô ngã lăn ra đất.

“Tiểu Diệp cứu cứu ta! Tử Khước lại phát tác rồi!” haehyuk8693

Thật sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay, Ngả Diệp chẳng thèm để ý những gì Diêm Hồi nói với mình, ngược lại còn vui vui vẻ vẻ hỏi lại hắn: “Ta đang muốn hỏi ngươi, Hàn Liệt thích cái gì à? Ngươi nhất định phải nói cho ta biết!”

Bất quá, Diêm Hồi không có trả lời vấn đề của y, chỉ nói: “Hỗn đản! Vấn đề đơn giản như vậy, trong lòng ngươi nhất định là biết rõ ràng nhất, còn hỏi ta làm chi? Ngươi là cố ý khiến cho ta đố kỵ phải không?”

Nghe vậy, Ngả Diệp sửng sốt sửng sốt, không có chút đầu mối. . .

Tiếp theo đó, Bạch Tử Khước đã xuất hiện ở trước mặt hai người. Vẻ mặt của hắn hiện tại trông cực kỳ dữ tợn, đặc biệt là khi nhìn thấy thân thể của hai người họ đang dính sát vào nhau, còn có hình ảnh cả hai đang cùng nhau nằm trên mặt đất…

“Ngươi xong đời rồi!” Khí tức âm hàn lan tràn trên toàn thân Bạch Tử Khước đã làm cho hai người không biết phải làm thế nào cho phải, thẳng đến khi Bạch Tử Khước đem Diêm Hồi kéo dậy, dùng móng tay đen thùi bén nhọn của mình chậm rãi trảo trảo mấy phát.

“Ah ah ~~ không cho phép ngươi phạm thượng. . . Đừng đừng ~~” Chịu không nổi cái cảm giác ngưa ngứa khác thường này, Diêm Hồi mới mở mồm kêu la, nhưng vừa mới kêu được một câu, đối phương đã dùng đôi môi lạnh như băng của mình ấn xuống, phủ kín mấy lời dư thừa vô nghĩa, hấp thụ nước bọt mật ngọt của Diêm Hồi

Hai người dính cùng một chổ cọ cọ bừng lên lửa nóng, Ngả Diệp cũng không tiện nán lại, đỏ mặt chạy trốn mất dạng. haehyuk8693

Phiên ngoại Sinh nhật vui sướng (Phần 2)

Edit – HaeHyuk8693

Hắc Tử Lược x Tiểu Ngũ

“Làm sao bây giờ ~ làm sao bây giờ ~~ tặng cái gì mới được đây?” Ngả Diệp trảo trảo mái tóc, vốn định trở về hỏi Diêm Hồi, bất quá sau khi y nghe thấy tiếng quát to ư ư a a như giết heo của Diêm Hồi từ phương xa. Y đã nghĩ hay là quên vụ này đi, chứ nếu cứ tiếp tục như vậy, vấn đề giải quyết không được, y biết phải làm sao?

“Tặng thức ăn cho hắn nà ~~ ” haehyuk8693

“Tặng thức ăn để làm chi? Hàn thúc thúc sẽ không đói bụng ~~~ là ngươi muốn ăn phải không? Còn có, ngươi đừng quên, chúng ta tặng hắn “cái kia” là đủ rồi, không cần thức ăn!”

Thanh âm của hai người đang nói đều là tiếng trẻ con non nớt, một người thì y đã gặp mặt vô số lần, chính là Tiểu Ngũ! Nhưng người còn lại y chưa từng nghe thấy tiếng bao giờ, thanh âm kia rất là thanh thúy, nghe vào đặc biệt thoải mái, còn có một loại sức mạnh thần kì khiến cho lòng người như được an ủi và phấn chấn.

Y không khỏi dòm dòm về phía sau, một quỷ chính là Tiểu Ngũ, trong lòng còn đang ôm một con chó lông dài, một quỷ một chó trông phi thường đáng yêu, bất quá y vẫn có hơi nghi ngờ. . . Thanh âm trẻ con còn lại là phát ra từ đâu? Nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng y vẫn không phát hiện ra bất luận quỷ hồn nào khác, thẳng đến khi thanh âm nọ lại truyền vào tai y.

“Là ta đó. . .” haehyuk8693

Rất rõ ràng, thanh âm này được phát ra từ trong lòng Tiểu Ngũ, Ngả Diệp trừng lớn hai mắt nhìn con chó lông dài đang được Tiểu Ngũ ôm. Chống lại cặp mắt to tròn vừa vô tội vừa long lanh ánh nước của chó ta, y hiếu kì hỏi: “Chó nhỏ có thể nói sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, y đã bắt đầu hối hận rồi, đơn giản là vì “con chó nhỏ” kia đột nhiên lại giãy ra khỏi người Tiểu Ngũ, đánh về phía cánh tay của y hung hăng cắn một phát. Ngả Diệp ăn đau, đem nó vứt qua một bên, được Tiểu Ngũ tiếp được.

“Ôi u ~~ Thao Thiết! La tỷ không phải đã nói ngươi không thể loạn cắn rồi sao?” Tiểu Ngũ nhẹ cốc vào đầu Thao Thiết một cái, sau đó liền đem ngón tay luồn vào trong miệng Thao Thiết để cho nó hút hút.

“Tiểu Ngũ! Ngươi lại chạy loạn khắp nơi rồi!” haehyuk8693

Thanh âm vang vọng hữu lực của Hắc Tử Lược truyền đến từ trên không trung, làm cho bọn họ như bị điểm huyệt, đứng nguyên xi tại chổ.

Người trước hết tỉnh táo lại chính là Tiểu Ngũ, nhóc vẫy vẫy mái tóc, ngẩng đầu nhìn Hắc Tử Lược đột nhiên xuất hiện. Mặc dù rất sợ hãi, nhưng nhóc vẫn ôm chặt Thao Thiết trong ngực, can đảm nói: “Địa phủ rất nhàm chán, ngươi lại bề bộn chuyện bắt quỷ, chưa từng theo ta. . .”

“Vậy ngươi cũng không thể chạy một mình đến đây như vậy!”

“Ta. . .” Tiểu Ngũ phát run cả người, khuôn mặt của Hắc Tử Lược trong phút chốc như đã biến thành bộ dạng của dưỡng phụ, giống như một dã thú đáng sợ rống to vào mặt nhóc, vậy bước tiếp theo chính là nhào tới, không chút lưu tình xé nhóc thành từng mảnh vụn. Nhóc sợ! Nhóc muốn chạy trốn!

Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, Tiểu Ngũ chẳng thèm quan tâm gì nữa mà nhấc chân lao đi điên cuồng. Xui xẻo thế nào nhóc lại vấp phải cục đá ven đường, buông lỏng Thao Thiết trong ngực, mắt thấy khuôn mặt trắng noãn sắp dán vào mặt đất, thì ngay lúc đó, nhóc đã được một đôi bàn tay dày rộng ôm lấy.

Không thể nghi ngờ đó chính là sự ấm áp của Hắc Tử Lược, nhưng y không dám ngẩng đầu, chỉ dám rút lại trong bờ ngực rộng lớn của hắn, chẳng dám nhìn ánh mắt phẫn nộ của Hắc Tử Lược. Nhóc rất sợ, nhóc sợ mình sẽ bị đánh. . .

Đương nhiên, lời mắng chửi đánh đập này nọ đều không xảy ra như dự đoán, tiếp theo đó, từ trên đỉnh đầu nhóc lại truyền đến một tiếng nói vừa trầm thấp lại cực kỳ ôn nhu.

“Sau này không cho phép người chạy như vậy . .” Ta. . . Ta sẽ lo lắng à. ..

Hắn không có đem câu nói phía sau nói ra miệng, đơn giản là vì hắn cảm giác được như vậy rất không được tự nhiên, nhưng hắn không biết, kỳ thật câu nói sau cùng kia mới chính là thứ Tiểu Ngũ muốn nghe nhất.

Ngữ khí vô cùng nhu tình, bất quá điều này chỉ là tạm thời, lần sau nếu nhóc còn làm sai điều gì nữa, Hắc Tử Lược sẽ lại rống to hơn vào mặt nhóc, sau đó lại hảo hảo an ủi nhóc. . . Sự lo lắng hãi hùng này phải tuần hoàn bao lâu nữa mới chấm dứt đây?

Nhìn Tiểu Ngũ cúi thấp đầu, bộ dáng đáng thương cắn cắn môi dưới, Hắc Tử Lược nhẹ nhàng thở dài: “Hôm nay muốn làm cái gì, ta cùng đi với ngươi.” Cơ mà hồn phách của cậu ấm Ngô gia còn chưa câu đi thì sao đây? … Hảo! Đem trách nhiệm giao cho Bạch Tử Khước là được! Đúng! Cứ làm như vậy đi! haehyuk8693

“Thật sao?! Sẽ không gạt ta nữa?” Tiểu Ngũ giương hai tròng mắt lóng la lóng lánh, làm cho người ta vừa nhìn thấy chỉ muốn hảo hảo thương yêu.

Hắc Tử Lược lắc đầu, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, cẩn thận ôm lấy thân thể nhỏ bé kia, tung bay về phương xa, cũng chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của Ngả Diệp cùng Thao Thiết.
Ngả Nhân x Phùng Lịch

“Tặng hắn thức ăn đi ~~~ cũng thuận tiện cho ta ăn vài thứ ~~~ cầu ngươi đó ~~ Tiểu Diệp ~~~ “

Thao Thiết không ngừng dùng hàm răng nhọn gặm gặm vạt áo của Ngả Diệp, cái đuôi nhỏ cũng không ngừng quét qua quét lại mắt cá chân của Ngả Diệp. Kế đó, cẩu ta lại ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt vừa tròn vừa vô tội của nó, làm cho Ngả Diệp thật sự không có cách nào cự tuyệt được.

“Vậy ngươi cảm thấy món gì ăn ngon nhất?” Trong ấn tượng của y, Hàn Liệt hình như không có thích ăn thứ gì, ngay cả việc Hàn Liệt thích ăn ngọt hay ăn mặn y còn không biết. . .

“Linh hồn ăn ngon nhất~~ ” haehyuk8693

“… … . . .” Xem ra mình lại hỏi sai người rồi. . . Ngả Diệp vô ngôn chống đỡ, bản thân lại tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục phiền não. Một hồi sau khi hồi thần, y mới phát hiện, cái quần dài của mình đã bị Thao Thiết cắn thành quần đùi mất rồi…

“Tiểu Diệp, ngươi như vậy mà để cho Hàn thúc thúc thấy được sẽ không tốt à~~ “

Đột nhiên, Tiểu Phùng lại xuất hiện ở phía sau ôm lấy Thao Thiết, đầu ngón tay điểm điểm một cái, từ không trung liền dần hiện ra một chiếc quần dài mới cho Ngả Diệp, đối phương còn hảo tâm biến ra một thứ tựa như bình phong, để cho Ngả Diệp tiện thay quần.

“Cảm ơn. . .” Ngả Diệp vừa đổi quần vừa đánh giá tiểu nam hài quỷ hồn Tiểu Phùng này. Y đột nhiên nhớ tới một chuyện! Đêm đó khi Ngả lão gia qua đời, quỷ hồn Tiểu Phùng này đã vô cùng tận tâm, ở bên cạnh an ủi y suốt một đêm.

Nhìn tổng thể thì ngũ quan của Tiểu Phùng dù xem trăm lần cũng không chán. . . Chẳng lẽ, hài tử bây giờ đều sinh ra xinh đẹp như vậy sao? Hơn nữa, Tiểu Phùng không chỉ có diện mạo thanh tú, mà ngay cả khí chất cũng cực kỳ bất phàm. . . Tiểu Phùng này bất quá chỉ mới là một hài tử mà thôi, nhưng tại sao lại làm cho y nổi lên cảm giác này được nhỉ?

“Ta muốn ăn ~~~ ” haehyuk8693

Tiểu Phùng không để ý đến Thao Thiết, hướng Ngả Diệp cười nói: “Không khách khí, đây là điều ta nên làm. . . À . . Còn chuyện lễ vật cho sinh nhật của Hàn thúc thúc, ngươi không cần phiền não nhiều làm gì. . .” Tiểu Phùng nói đến một nửa thì dừng lại, tiếp theo hít sâu một hơi, còn nói: “Thuận theo tự nhiên đi!”

Nghe vậy, Ngả Diệp gật đầu, tựa hồ đã nghĩ ra chút gì, theo sau y liền nói lời từ biệt với Tiểu Phùng trở về Lý phủ.

“Ai nha! Không được cắn quần áo của ta!” Tiểu Phùng cấp bách lôi cổ Thao Thiết ra, bất quá răng nhọn của cẩu ta vẫn như cũ cắn chặt lấy y, chết sống không tha, thẳng đến khi thanh âm của một nam nhân truyền đến từ trên bầu trời.

“Không được khi dễ Tiểu Phùng, ngươi muốn ăn linh hồn, ta có đây!”

Nam tử bạch y cực kỳ tuấn lãng này hiển nhiên chính là quỷ hồn Ngả lão gia. Thao Thiết rất nhanh đã giãy khỏi người Tiểu Phùng, toàn lực nhào tới người Ngả lão gia, dùng đầu lưỡi liếm láp hai gò má của hắn: “Ôi…hì hì ~~~ vẫn là Ngả thúc thúc tốt nhất à ~~~ “

Ngả lão gia đem Thao Thiết buông xuống, vừa cởi chiếc áo mỏng trên người mình ra, phủ lên thân thể của Tiểu Phùng.

“Lịch, nhanh khoác vào, đừng để bị lạnh.” haehyuk8693

Phùng Lịch hiển nhiên đối với hành động này của Ngả lão gia có chút thụ sủng nhược kinh, theo bản năng càng thêm giữ chặt tấm áo khoác trên người, vừa hướng vào lòng Ngả lão gia tựa vào. Mặc dù bộ ngực của đối phương vẫn lạnh như băng, nhưng y đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, “Ừ. . . Nhân. . . Người đừng lo lắng cho ta, nhanh đi đầu thai đi, cho dù chuyển thế, ta vẫn tự tin, ta còn có thể nhận ra ngươi!”

Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy tự tin của Phùng Lịch, Ngả Nhân rất bình tĩnh gật đầu: “Tốt! Ta ngày mai sẽ đi, tuy nói ta không biết ngươi vì sao phải đối đãi với ta như vậy, nhưng. . . thật sự rất cảm tạ ngươi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Lịch thoáng cái biến thành trái cà chua đỏ hồng, sau khi cúi đầu lên tiếng, một luồng dũng khí không biết nổi lên từ đâu, y liền ngẩng đầu hôn lên đôi môi rét lạnh của Ngả lão gia. . .

Y biết chuyện phụ tử yêu nhau là không đúng, bất quá y không quan tâm đến việc này, dù sao y cũng đã rất rõ ràng biết được chính mình đã thích cha của y rồi. . .

Vào ngày đó y đã sớm nói với Hàn Liệt. . .

“Tiểu Phùng, ngươi hiểu yêu là gì không? Ngươi thật sự yêu cha ngươi sao? Ngươi còn nhỏ như vậy, thật sự biết tình là thứ gì sao?”

Mặc dù là hỏi như vậy, bất quá Hàn Liệt tựa hồ không hề có ý tứ phản đối. . .

“Ta nếu không thương hắn, ta sẽ không để mình mất đi sự tỉnh táo lúc bình thường, mặc kệ hiểm nguy hồn phách bị tan thành mây khói, lén nhìn sổ sinh tử. . .” Còn tưởng rằng phụ thân sẽ được sinh ra trong một gia đình tốt, kết quả vừa mới mở sổ sinh tử, tìm danh tính của phụ thân. . . Kết quả việc đầu thai này đã làm cho y vừa khiếp sợ lại vừa thất vọng. . .

Còn vì sao y không đầu thai ư? haehyuk8693

Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì trước kia, vốn là phụ thân tế bái y, bây giờ đổi lại thành y tẫn hiếu, y sẽ thay phụ thân dâng hương tảo mộ. Không phải y không tín nhiệm Ngả Diệp, mà là y thật sự rất hy vọng chính mình có thể làm một chút gì đó cho phụ thân. . .

Còn nguyên nhân thứ hai chính là. . . canh Mạnh Bà không hề khó uống, ngược lại còn rất thơm ngon, nhưng y lại không dám uống, y không muốn quên đi phụ thân.

Còn nguyên nhân thứ ba cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất.

Y sớm đã yêu phụ thân của mình rồi, cho dù phụ thân sau khi chuyển thế đã quên mất y thì cũng không sao cả. . .

T^T~ Một tiểu thụ si tình, chờ đợi tiểu công của bản qua mấy thế~ 

Hàn Liệt x Ngả Diệp

“Thuận theo tự nhiên. . .” haehyuk8693

Ngả Diệp vừa đi vừa cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý của bốn chữ này.

Bất quá y một điểm cũng nghĩ không ra được. . .

Cứ như vậy, bước đi thong thả một hồi y liền về đến Lý phủ. Lướt qua một gian phòng có cánh cửa hơi hơi khép hờ, y nghe được từ bên trong truyền đến thanh âm của Ứng Duyệt, không khó nghe ra trong lời nói còn kèm theo lửa dục vọng nồng đậm.

“Đức Tân! Ta muốn ngươi! Ta hôm nay ta phải chinh phục cả trái tim cùng thân thể của ngươi! Chiếm giữ lấy tất cả!”

Hai người nam nhân trần như nhộng đang nằm ở trên giường, thân thể mảnh khảnh của Ứng Duyệt đang đặt thân thể cường tráng của Lý Đức Tân ở dưới thân, dường như chưa làm chút tiền hí nào mà đã tiến quân thần tốc. Máu tươi từ huyệt khẩu của Đức Tân chảy ra, lan cả lên bắp đùi cùng sàng đan, mà Ứng Duyệt vẫn còn đang tập trung trừu sáp, một bên lại không ngừng nói ra ba chữ, “Ta muốn ngươi. . .”

Lời này cũng truyền tới lỗ tai của Ngả Diệp.

“Ta muốn ngươi. . .” Sao lại là muốn? Đức Tân là người. . .

“Ta muốn ngươi. . .” Ngả Diệp thì thào lập lại ba từ này một lần.

“Nói cái gì vậy hả? Lời này vốn là nên để ta nói với ngươi chứ?” Thanh âm của Hàn Liệt bất ngờ truyền đến từ phía sau.

Ngả Diệp lại càng thêm hoảng sợ, đầu còn chưa kịp xoay, đã bị Hàn Liệt lật người qua, hôn lên miệng: “Hử!? Cha. . . Ngươi cái gì. . . Đừng đừng ~~ “

“Ngươi đã nói muốn như vậy. . . Ta đây nhân tiện cho ngươi!”

Không đúng nha?! Hẳn phải là ta cho ngươi, sao lại biến thành ngươi cho ta rồi? “Chờ một chút, sinh nhật của ngươi, ta. . . đừng uh ~~ “

Hàn Liệt rời đi cánh môi của Ngả Diệp, vuốt ve mái tóc của y, cười nói: “Ngươi chính là lễ vật tốt nhất rồi!”

“Hả?!” Ngả Diệp kinh ngạc, không thể tin được nhìn vào hắn.

“Đem toàn bộ ngươi tặng cho ta, được không?” haehyuk8693

“Uh. . .” Nguyên lai đơn giản như vậy à, hại y nãy giờ vì chuyện tặng lễ vật mà suy nghĩ đến xém nổ đầu. Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại một chút, từ tặng này. . . ? Hình như là lạ à.

Lúc này, Hàn Liệt lại vỗ vỗ vào vai Ngả Diệp, thở dài một hơi nói: “A ~ ta nói giỡn thôi~~ ngươi cũng không phải đồ vật, sao lại có thể nói tặng được?”

“Không sao cả. . . Ta. . .” Ngả Diệp cúi đầu ngập ngừng, “là của ngươi. . .”

“Đừng nói không như vậy.” Hàn Liệt tươi cười ôm lấy thân thể của Ngả Diệp, đem mặt áp vào vào khuôn mặt của y, “Đêm nay cho ta làm!”

“Ừ. . .” haehyuk8693

“Ai nha~~ ngươi đừng có thuận theo như thế ~ ngươi ít nhiều gì cũng phải. . . làm chút gì  dục cự còn nghênh chớ. . . Như vậy mới có ý tứ. . .” Ai ai ~~~ Tiểu Diệp của hắn thật sự là quá ngây thơ, khiến cho hắn cứ cảm thấy mình giống như một tên phụ thân thất bại không biết luân lý đạo đức, tự tay giết hại hạt mầm đáng yêu do chính tay hắn ươm trồng.

“Hả!?” Phải dục cự còn nghênh. . . Nhưng mà y chỉ hận không thể để cho cha muốn mình ngay lập tức, thế thì biết làm sao đây? Quên đi! Hôm nay là sinh nhật của hắn, nhân tiện chiều theo ý hắn một chút cũng chả sao.

“Thử phản kháng lại ta!” Lúc này Hàn Liệt vừa vào phòng, ôm theo Ngả Diệp đi tới bên giường. . . Không chỉ cởi y phục ra, hắn còn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem Ngả Diệp áp đảo trên giường, dùng ưu thế về hình thể ép sát thân hình mảnh khảnh của Ngả Diệp.

Không biết có phải do y nhìn lầm rồi không, chung quy y có hơi cảm giác được, trong ống tay áo của Hàn Liệt hình như có một quyển sách. . .

Nhưng Ngả Diệp đã bị ép tới có chút khó chịu, đã không còn thời gian chú ý đến việc này. Y trước dùng hai tay, thử đẩy đẩy cơ ngực cực nóng của đối phương ra, bất quá tác dụng không lớn, cho nên y không thể làm gì khác hơn là co lại đầu gối, không nặng không nhẹ đụng vào phần háng của Hàn Liệt.

“Hảo tiểu tử! Ngươi xong rồi!” haehyuk8693

“Hả ~~~~ ngươi nói muốn ta phản kháng cơ mà. . . Hả uh ~~” Quần áo trên người Ngả Diệp đã sớm bị Hàn Liệt te một đường kéo nát bấy, hai hạt tiểu thù du cũng bị đối phương dùng sức gặm nhấm. Cẳng chân mới vừa giơ lên cũng bị giữ chặt, đặt ở trên vai Hàn Liệt.

Cứ như vậy, Hàn Liệt liền có thể nhất thanh nhị sở, quan sát rõ ràng từng chi tiết nơi cúc hoa xinh đẹp của Ngả Diệp. Đầu ngón tay thô ráp của hắn chuyển dời từ phía đùi trong mẫn cảm của Ngả Diệp, sau đó lại lần lượt chuyển đến tiểu huyệt, tiến vào, chỉ một lần mà đã tiến vào ba ngón tay. Mà đầu ngón của hắn tựa hồ còn dinh dính thứ gì đó trơn trơn lạnh lạnh. . .

“Hả ~~~ không nên ~~~ hả. . . Uh ha ~~” Ngả Diệp bất an giật giật người, muốn trốn khỏi kiềm chế như lửa nóng của Hàn Liệt, bất quá tất cả những giãy giụa của y đều là phí sức, chỉ càng khiến cho phản hiệu quả mà thôi.

“Không nên?” Hàn Liệt cười nhẹ, rồi nói: “Ta càng muốn làm!” Nói xong hắn liền cúi người, khẽ liếm lên đùi trong đã biến thành màu đỏ tươi đẹp, kích thích đến mỗi một tấc thần kinh của Ngả Diệp.

“Liệt!? Ah uh ~~ không nên. . . Ha ha ~~ muốn. . . muốn vào rồi?” Mắt thấy Hàn Liệt ưỡn thẳng người, đem gậy thịt cực đại không ngừng ma xát phía bên ngoài huyệt khẩu. Ngả Diệp theo bản năng muốn thu hai chân về, nhưng không ngờ hai bắp chân của y đã bị Hàn Liệt giữ chặt lại còn đang liếm mút.

“Ai kêu ngươi không thành thật? Kỳ thật ta không nên sớm cho ngươi như thế ~~” Hàn Liệt nghĩ nghĩ một hồi, lại thay đổi chú ý, xoay chuyển vị trí, trực tiếp để cho Ngả Diệp ghé vào trên giường, vểnh cái mông căng tròn lên cao.

Ngả Diệp có vẻ hơi thất vọng, kỳ thật y rất muốn bảo Hàn Liệt cứ như vậy tiến vào.

“Tốt lắm ~~ đừng làm ra vẻ ủy khuất như thế, kỳ thật ngươi chỉ cần cầu ta, ta sẽ cho ngươi ngay mà ~” Hàn Liệt vừa vỗ vỗ cánh mông của Ngả Diệp vừa cười nói, trong ngực lại không ngừng tính toán.

“Vậy. . . Bây giờ. . . Cho ta. . .” Nói lời này ra thật sự không khó, nhưng y vẫn cảm giác có hơi xấu hổ, bất quá y biết nếu như không nói, Hàn Liệt tuyệt sẽ không cho y.

Vừa dứt lời, Ngả Diệp liền cảm giác được cửa cúc huyệt đang có thứ gì đó dao động. Y gian nan quay đầu, chính là Hàn Liệt. . . Hắn đang dùng đầu lưỡi liếm láp hậu đình của y.

“Hả? Liệt. . . Không được! Rất bẩn. . .” Nói tới nói lui, Hàn Liệt vẫn mặc kệ cái mông đang lắc lư vô cùng lợi hại của Ngả Diệp, hắn vẫn còn đang chăm chú giữ chặt hai cánh mông không an phận của người yêu, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú “nếm thử” tư vị của tiểu huyệt trước mắt.

“Uh. . . Cũng được rồi! Đã đến lúc ta cho ngươi đây!” haehyuk8693

“Cái gì? ! Ha ha ~~~ ta còn không. . . Uh hừ ~” Hết thảy đều xảy ra vô cùng bất tình lình, ngay lúc hậu huyệt bị dương vật vừa cứng vừa nóng xâm lấn, cảm giác đó thật rất thoải mái nhưng cũng rất đau khổ. Mặc dù thống khổ, nhưng y lại thích nó—– cực kì thích!

Hàn Liệt cũng rất thích cái cảm giác bị bao phủ chặt chẽ như vậy, thỏa mãn nói, “Tiếp tục xoay hông!”

“Uh uh ~~ hả ~~~ Liệt! Nhanh hơn nữa. . . Ha ha ~~ “

Cảm giác kết hợp này thật quá tốt đẹp!! Nhưng hết lần này tới lần khác, ngay lúc tình nồng lữa cháy như vậy lại có người không biết thức thời chạy đến quấy rầy, thậm chí không chỉ có một người!

Phiên ngoại Sinh nhật vui sướng
(Phần 5)

Edit – HaeHyuk8693

“Này! Ngươi sao lại không dùng xuân dược ta tặng cho ngươi?” Diêm Hồi cực kì tức giận xông tới chất vấn, cũng quên mất không khí kiều diễm đầy phòng lúc này.

“Hừ! Dám tặng cho ta mấy thứ hạ lưu như thế. . . So với ngươi, cao lạnh của ta mới là đại công thần!” Người nói chuyện chính là Bạch Tử Khước, xem ra hắn rất là đắc ý. (cao lạnh ở đây chính là đồ bôi trơn đó ạ)

“Cái gì? Bình thường vẫn hay dùng với ta còn dám nói ra? . . . Còn có, sao mọi lần ta không thấy ngươi dùng cao lạnh nhuận nhuận cho ta một chút rồi mới tiến vào hả?”

Đối mặt với chất vấn của Diêm Hồi, Bạch Tử Khước cười mà không đáp.

“Hử? Đại nhân đến xem sách sao?” Tiểu Ngũ đột nhiên nhảy ra từ trần nhà, cầm trong tay một xâu đường hồ lô, bay tới bên cạnh y phục của Hàn Liệt và Ngả Diệp, vươn cánh tay nhỏ bé trở qua trở lại trong đống quần áo, sau đó nhóc liền lôi ra một quyển sách. . .

“Ngươi dám tặng cho Hàn Liệt thứ này? Quyển dâm thư này là lấy từ nơi nào!?” Từ dưới đất cũng thoát ra Hắc Tử Lược đang tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, đoạt lấy xuân cung đồ trên tay Tiểu Ngũ ——- bên trên mặt giấy đều là hình ảnh hai nam nhân đang giao hoan kịch liệt.

“Cái kia vốn là. . .” Tiểu Ngũ cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Ta cùng Thao Thiết nhặt được thứ này trong phòng của một người rất thơm. . . Nơi đó còn có rất nhiều đại tỷ tỷ xinh đẹp. . .”

Căn phòng rất thơm. . .  đại tỷ tỷ xinh đẹp. . .

Thứ mà mọi người cùng nghĩ đến đầu tiên không nơi nào khác chính là kỹ viện…

Hắc Tử Lược bạo phát trước tiên, “Tiểu Ngũ! Phạt ngươi không được ra ngoài chơi đùa ba ngày!” Vừa mới nói xong, hắn lại gãi gãi đầu: “Không! Ba tháng!”

Bất quá hắn tựa hồ càng nghĩ càng phẫn hận, cuối cùng liền nói ra một kỳ hạn chính thức: “Ba năm!!”

“Cái gì? Lâu lắm đó!!!” Nhóc ngay cả ba canh giờ còn chờ không nổi, huống chi là ba năm?

Lúc này, Hắc Tử Lược trong phút chốc liền tỉnh táo lại, đen mặt phun ra từng chữ…

“Còn nói nữa thì ba mươi năm. . .” haehyuk8693

“… … . . .”

Lập tức có hiệu quả! Tiểu Ngũ biết Hắc Tử Lược đã nói là làm. . . Có lẽ ngẫu nhiên sẽ bởi vì chính mình mà phá lệ, bất quá người ở đây nhiều như thế, vì sĩ diện, hắn nhất định nói được thì làm được.

Cho nên nhóc không dám cò kè mặc cả nữa, dù sao nhóc có thể nhân lúc Hắc Tử Lược đi ra ngoài trảo quỷ, chuồn êm đến nhân gian chơi đùa à~~

Tiểu Ngũ còn đang cười trộm, không hề hay biết ý nghĩ của mình đều đã bị Hắc Tử Lược đoán được. . .

“Toàn bộ đi ra ngoài!” haehyuk8693

Hàn Liệt vừa nói xong, tất cả mọi ‘người’ ở đây đều thật sự nghe lời đi ra ngoài. . .

“Thật là. . . Bọn họ. . .”

Thấy Hàn Liệt còn chưa muốn để yên cho đám ‘người’ kia, Ngả Diệp rất nhanh chóng hôn lên đôi môi của hắn, tiếp theo đó. . .

Ngả Diệp liền thâm tình nói bên tai của Hàn Liệt, “Liệt. . . Ta muốn đem chính mình hoàn toàn cho ngươi!”

TOÀN VĂN HOÀN

———-oOo———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fjxkx