Mịt Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc tay Nguyên x Diễn viên nhạc kịch Mặc

--------------------------

1.

Trương Gia Nguyên bị âm thanh của đồ vật nện trên sàn nhà làm cho tỉnh giấc, hắn ngồi bật dậy, bên trong gian phòng đen nghịt, màn cửa kéo trùm kín, một tia sáng cũng không thể tiến vào. Hắn đưa tay lên tủ đầu giường, lần mò tìm kiếm điện thoại di dộng, sáu giờ lẻ ba phút.

Lần này giật mình tỉnh giấc đã khiến cơn buồn ngủ bị đánh bay bảy tám phần, ngủ tiếp cũng không được bao lâu, Trương Gia Nguyên dứt khoát đi rửa mặt.

Hắn đè xuống chốt mở của ngọn đèn đầu giường, đứng dậy xuống giường, bức tường đối diện đã trống không, cúi đầu nhìn có thể thấy khung hình bị rơi xuống.

Hắn nhẹ nhàng nhặt lên khung hình sau đó đưa tay phủi đi tầng bụi không tồn tại, trong khung ảnh là hai người thiếu niên trông rất thân mật, một thiếu niên trong đó mặt tươi như hoa, đôi mắt trong veo tựa như hồ nước.

Trương Gia Nguyên tìm một chiếc ghế để leo lên, đem khung hình lần nữa treo lại vị trí cũ.

Tháng này, khung hình đã rơi bốn lần, có lẽ là do ngôi nhà sát vách đang sửa chữa, tiếng khoan tường quá lớn, làm cho phía bên hắn cũng bị chấn động theo.

Trương Gia Nguyên suy nghĩ, quay đầu lại liền ghim thêm vào hai cây đinh, ghim sâu một chút, đem khung hình cố định vững chắc, không chừng đến lúc Hoàng Kỳ Lâm về nhà nhìn thấy khung hình rơi trên mặt đất lại cùng hắn cáu kỉnh.

Hắn đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt, dụng cụ trên kệ rửa mặt đều là đồ đôi, Trương Gia Nguyên rút ra bên trong đó một cây bàn chải điện màu hồng, thoa lên kem đánh răng sau đó nhét vào trong miệng.

Trong lúc đánh răng không có việc gì làm, hắn soi gương, dưới mắt xuất hiện một vòng như ẩn như hiện bầm đen đại diện cho việc ngủ không ngon. Khoảng thời gian này Hoàng Kỳ Lâm không ở bên người, mỗi đêm đều không nỡ ngủ, hắn luôn lật qua lật lại đến rạng sáng hai ba giờ mới khó khăn đi vào giấc ngủ.

Hoàng Kỳ Lâm cùng hắn cãi nhau, trước kia cũng không phải không gây gổ, nhưng lần này so với tất cả những lần trước kịch liệt hơn nhiều.

Hắn còn nhớ rõ ngày đó Hoàng Kỳ Lâm khí thế hung hăng cầm lấy vali hành lý, tiếng đóng cửa vang lên, cũng không quay đầu lại mà đi.

Trương Gia Nguyên xoa huyệt thái dương, đầu lại bắt đầu đau, rửa mặt xong đi đến phòng khách, rót cho bản thân ly nước ấm. Sau đó liền lấy ra hộp thuốc để trong ngăn kéo của bàn trà, dùng nước ấm uống vào.

Đơn giản ăn xong bữa sáng lại đem bồn cát cho mèo dọn dẹp sạch sẽ, đem thức ăn cho mèo đổ đầy trong chén cùng với nước, ngước mắt nhìn thời gian, chỉ mới bảy giờ kém, hắn ngồi trên ghế sô pha vuốt ve mèo nhỏ, đợi tới giờ đi làm.

Lại nói đến, con mèo này vẫn là hắn và Hoàng Kỳ Lâm cùng nhau nhận nuôi.

Thời điểm vừa ở chung, Hoàng Kỳ Lâm vẫn hay phàn nàn công việc của hắn quá bận rộn, tự anh một mình ở nhà rất cô đơn, ồn ào nhiều lần về sau, bọn họ quyết định đi nhận nuôi một con thú cưng để bầu bạn.

Kỳ thật Trương Gia Nguyên ban đầu muốn nuôi chó nhiều hơn một chút, nhưng Hoàng Kỳ Lâm không đồng ý, một là Trương Gia Nguyên cộng việc quá bận không có thời gian đem đi dạo, hai là anh lười, không muốn ra ngoài đi dạo.

Hai người tranh chấp rất lâu về sau, Trương Gia Nguyên cuối cùng thỏa hiệp, cùng Hoàng Kỳ Lâm ngồi một chỗ trên ghế sa lon tìm hiểu vật dụng cho mèo.

Đoạn thời gian vừa đem mèo về nhà, Hoàng Kỳ Lâm yêu thích cực kỳ, xem ti vi phải ôm, ăn cơm sẽ đem mèo ôm ở trên đùi, kể cả đi ngủ cũng phải để nó nằm giữa hai người.

Khoảng thời gian thân mật ít ỏi của hai người đều bị con mèo chiếm lấy.

Cuối cùng Trương Gia Nguyên không thể nhịn được nữa, đem mèo ném ra khỏi gian phòng, lại đem Hoàng Kỳ Lâm áp đến trên giường, hung tợn dùng thể lực phát tiết sự bất mãn của bản thân.

Hoàng Kỳ Lâm làm việc có chút cả thèm chóng chán, qua một đoạn thời gian, sự hưng phấn ban đầu liền biến mất, cuối cùng những nhiệm vụ như xúc cát mèo lại rơi vào trên người Trương Gia Nguyên.

Nghĩ tới đây hắn không tự giác nở nụ cười, những chuyện này giống như vừa mới xảy ra vào hôm qua.
Hắn sờ lên đầu của mèo nhỏ, nó thoải mái mà phát ra âm thanh rừ rừ.

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mắt nhìn màn hình, là Trương Đằng gọi tới, Trương Gia Nguyên ấn nút tiếp nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Trương Đằng: “Nguyên Nhi, Tiểu Ngô đã đến dưới lầu rồi, em chuẩn bị xuống đi nhé.”

“Được”

Trương Đằng giống như sợ hãi điện thoại sẽ liền lập tức bị dập tắt, vội vàng lên tiếng: “À cái kia...”

“Còn có chuyện gì sao?” Trương Gia Nguyên thả mèo xuống, dự định đi lấy vali hành lý.

Đối diện với điện thoại giống như châm chước mà nói: “Em xác định đã điều chỉnh tốt trạng thái hiện tại chứ? Nếu như thật sự không chịu được, chúng ta có thể kéo dài thời hạn của buổi hòa nhạc. "

Trương Gia Nguyên cảm thấy đối phương có chút khó hiểu: “Làm sao vậy? Thế nào lại không được? Nguyên ca của anh có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Thế nhưng mấy ngày nữa chính là...”

2.

Lần thứ nhất Trương Gia Nguyên gặp Lâm Mặc là sáu năm trước, khi đó hắn mới mười tám tuổi, là tay guitar trong một band nhạc nhỏ, không quá nổi tiếng nhưng cũng không tới nỗi không có tiếng tăm.

Vài ngày trước, tay trống của dàn nhạc là Trương Đằng mời hắn đi xem nhạc kịch, hắn nghĩ công việc gần đây cũng không quá bận rộn liền vui vẻ đáp ứng.

Kết quả đến ngày hôm đó, Trương Đằng vì đột xuất có việc mà không tới được, chỉ còn một mình hắn.

Trương Đằng dặn đi dặn lại, đợi màn trình diễn kết thúc nhất định phải đem bó hoa mà anh đặt trước đến tay Lâm Mặc, đây là lần diễn xuất đầu tiên của Lâm Mặc, anh đáp ứng sẽ đi mà lại nuốt lời, nếu không đưa hoa qua anh nhất định sẽ tiêu đời.

“Lâm Mặc là ai?” Trương Gia Nguyên hỏi.

“Lâm Mặc à, là một người thật sự rất chói mắt, chờ cậu ấy xuất hiện em sẽ biết.” Hắn còn nhớ rõ Trương Đằng đã trả lời như vậy.

Mới đầu hắn còn cảm thấy có chút không tin, làm sao có thể khoa trương như vậy.

Thẳng cho đến khi Lâm Mặc xuất hiện trên sân khấu, hắn mới phát hiện ánh mắt của bản thân giống như dính ở trên người anh, hoàn toàn không thể dời đi được.

Trương Gia Nguyên ngồi tại hàng thứ nhất thấy rất rõ ràng, ánh đèn sân khấu thẳng tắp chiếu vào trên thân của Lâm Mặc, người thiếu niên mắt ngọc mày ngài, thân như trăng sáng, thế giới đột nhiên trở nên an tĩnh, chỉ còn lại hắn cùng anh.

Tim của Trương Gia Nguyên đập nhanh hơn, phản ứng đầu tiên của hắn là: “Xong rồi, bản thân bị một người xa lạ làm cho mất hồn, đã vậy còn là nam.”

Sau khi màn trình diễn kết thúc, người cũng đã rời đi bớt, hắn mới nhớ tới lời dặn dò của Trương Đằng.

Hắn ôm hoa tươi cười tìm tới phòng riêng cho khách, hắn không biết Lâm Mặc là ai, trong đầu chỉ chứa đầy hình ảnh của người thiếu niên kia, thế là đem hoa giao cho nhân viên công tác, nhờ họ hỗ trợ đưa hoa.

Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến một âm thanh trong veo: “Tôi chính là Lâm Mặc. Có chuyện gì cần tìm sao?”

Trương Gia Nguyên xoay người nhìn lại, vừa vặn lại là thiếu niên trên sân khấu vừa nãy, hắn lập tức luống cuống tay chân: “A… Cái kia, Anh… khỏe không?”

Lâm Mặc bị bộ dáng của hắn chọc cười: “Cậu biết tôi sao?”

Trương Gia Nguyên nhìn nét mặt tươi cười của anh có chút ngây người, trong đầu nháy mắt hiện lên thành ngữ trước kia đã từng học qua trong sách – Như mộc xuân phong.

Hắn cảm giác mình muốn hòa tan bên trong nụ cười của Lâm Mặc.

Về sau, hắn đặc biệt từ chỗ Trương Đằng xin được phương thức liên lạc của Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên đã ở trong đầu luyện qua rất nhiều hình thức bắt chuyện trước khi gửi lời mời kết bạn cho anh, cuối cùng đến một cái cũng không dùng tới.

Hắn chưa từng nghĩ đến trên thế giới này sẽ tồn tại một người phù hợp với linh hồn mình như vậy.

Từ phim ảnh đến âm nhạc yêu thích lại đến quan điểm sống, bọn họ luôn có không hết chủ đề để trò chuyện, vô số điểm chung.

Trương Gia Nguyên còn nhớ rõ đó là một ngày đầu mùa xuân, tia nắng sớm chiếu rọi mở đầu cho cuối tuần, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Mặc: “Nhà em có đĩa than của ban nhạc Queen, em có thể mời anh tới nghe không?”

Đó là lần đầu hẹn hò của bọn hắn.

Ở giữa hai người bọn họ, Trương Gia Nguyên sẽ dính người hơn một chút, nguyên nhân đại khái là vì hắn nhỏ hơn một tuổi.

Có đôi khi Lâm Mặc bị Trương Gia Nguyên bám dính đến cảm thấy phiền, anh sẽ phàn nàn Trương Gia Nguyên vì sao lại giống một đứa trẻ như vậy, ngây thơ cực kỳ.

Nhưng trên thực tế, trong cả hai Lâm Mặc mới là người bị Trương Gia Nguyên xem như trẻ con mà chăm sóc.

Bọn hắn cũng giống nhiều đôi tình nhân khác, trao cho nhau những hành động thân mật mà nhiệt liệt nhất.

Ôm nhau trong đêm tuyết đầu mùa, đứng tại đầu đường trong đêm khuya gửi cho đối phương nụ hôn nồng nhiệt, hay trong một buổi hoàng hôn, trước khi đêm tối ăn mòn tia sáng cuối cùng mà ân ái.

Cãi lộn cũng có, chỉ là thời khắc ngọt ngào ấm áp chiếm càng nhiều.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, tình cảm và lưu luyến của bọn họ chẳng có mấy người biết.

3.

Còn hơn mười giờ trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, Trương Gia Nguyên diễn tập xong liền trở lại khách sạn.

Hắn nằm lỳ ở trên giường ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại , trong lòng có chút ảo não, lần này Hoàng Kỳ Lâm sinh khí rất nghiêm trọng, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại cũng không nhận, làm sao đều không liên lạc được anh.

Trương Gia Nguyên có chút xuất thần.

Bọn họ là vì cái gì mà cãi nhau? Hắn ngồi xuống híp mắt nhớ lại.

Hôm đó là kỷ niệm tròn ba năm ngày cả hai yêu nhau, Hoàng Kỳ Lâm vì ngày này mà đã sớm chuẩn bị trước đó hai tháng.

Đoạn thời gian kia Trương Gia Nguyên đặc biệt bận rộn, thoạt đầu có bên tung tin đồn nhảm ban nhạc của hắn đạo lời, giống như là có dự mưu, trong lúc nhất thời tất cả các loại nước bẩn đều bị giội lên trên người bọn họ, sau đó hát chính của ban lại muốn hủy hợp đồng khi ngày diễn xuất đang gần kề, thân làm đội trưởng, Trương Gia Nguyên bận rộn chạy trước chạy sau xử lý một đống rắc rối.

Trương Gia Nguyên loay hoay, quên đi ngày kỷ niệm của bọn hắn, đêm đó mới từ một bữa tiệc của công ty trở về.

Điện thoại quên sạc pin, đã tắt nguồn từ lâu.

Hắn vừa rồi uống chút rượu nên không thể lái xe, điện thoại cũng không có pin để gọi xe, lúc này tại bữa tiệc có một nữ nghệ sĩ nói bản thân vừa vặn có thể chở hắn một đoạn đường.

Trương Gia Nguyên sốt ruốt muốn trở về liền đáp ứng.

Kết quả xe vừa dừng ở cửa nhà, hắn xuống xe, nữ nghệ sĩ kia liền xông lên ôm lấy hắn, hướng hắn thổ lộ.

Trương Gia Nguyên mê man, vì uống rượu mà đầu óc có chút trì trệ, không có lập tức đẩy ra nàng.

Đợi đến khi hắn phản ứng lại, đã phát hiện Hoàng Kỳ Lâm đứng tại cổng, không biết đứng bao lâu.

Trương Gia Nguyên đẩy ra nữ nghệ sĩ, lễ phép cự tuyệt nàng liền chạy vào nhà.

Hoàng Kỳ Lâm gương mặt lạnh lùng ngồi trên ghế salon ở phòng khách, trong phòng một mảnh đen kịt, đèn cũng không mở lên.

Trương Gia Nguyên ấn công tắc đèn ở phòng khách, đi đến bên người Hoàng Kỳ Lâm ôm lấy eo của anh: “Bảo bối, anh vì sao trở về sớm lại không cùng em nói một tiếng.”

“Nói trước cho em, để em phòng ngừa bản thân bị bắt gian có đúng hay không?” Hoàng Kỳ Lâm lạnh lùng mở miệng nói.

Trương Gia Nguyên có chút ủy khuất : “Em cũng không biết chuyện như vậy sẽ xảy ra, em không quen biết cô ấy, em đã lập tức đẩy cô ấy ra và từ chối mà.”

Gương mặt Hoàng Kỳ Lâm vẫn lạnh lùng, không nói gì.

Trương Gia Nguyên cọ xát cổ của anh: “Anh đừng lộn xộn có được hay không, em gần đây mệt mỏi quá.”

Câu nói này giống như một cái ngòi nổ, trong nháy mắt khiến cho lửa giận của Hoàng Kỳ Lâm từ từ bốc lên, anh đẩy ra Trương Gia Nguyên: “Anh như thế này gọi là gây chuyện hả? Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc, nhắn bao nhiêu tin? Vừa về lập tức thấy một màn này, đổi lại là em, em sẽ chịu đựng sao?”

Trương Gia Nguyên nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi: “Đây đều là chuyện ngoài ý muốn mà, anh không tin tưởng em sao? Có thể hay không đừng vừa về đã làm rùm beng lên.”

“Em nghĩ anh rất muốn cãi nhau hả? Em xem một chút thái độ của em, Trương Gia Nguyên”

“Thái độ của em như thế nào, em rất mệt mỏi, anh có thể hay không đừng náo loạn nữa.”

Hốc mắt Hoàng Kỳ Lâm đỏ lên mà nhìn chằm chằm hắn, sau đó đứng dậy cầm lấy vali hành lý bên cạnh ghế salon đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên.

4.

Những điều vụn vặt liên quan đến mùa đông rất nhiều, thành thị ở phương nam không có tuyết, nhưng có khoai lang nướng nóng hổi bên đường mới ra lò, hòa cùng nồi hạt dẻ vừa được rang trong đường cát với mứt quả đỏ thắm.

Ba món ăn, thiếu một thứ cũng không được, đều là món yêu thích của Lâm Mặc.

Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc lần thứ nhất đón giao thừa, hai người ngồi trên ghế salon tại phòng khách nhà Trương Gia Nguyên.

Trên TV chiếu phim hài về cương thi của Lâm Chánh Anh*, Lâm Mặc nghiêng người nằm ngang trên ghế , gối đầu lên đùi Trương Gia Nguyên, thỉnh thoảng lại cười khanh khách không ngừng.

Toàn bộ phim, Trương Gia Nguyên một chút cũng không xem, hắn chuyên chú lột hạt dẻ, sau đó đưa tới bên trong miệng anh.

Hắn nhìn chằm chằm bờ môi của anh, màu sắc hồng nhuận, khẽ đóng mở, hai mảnh cánh hoa kiều diễm ướt át, Trương Gia Nguyên nghĩ: “Miệng Lâm Mặc thật sự rất đẹp, một tí da chết cũng không có, chẳng lẽ là dùng son môi sao?”

Hắn nghĩ đến đó liền cuối người hôn lên, Lâm Mặc bị hôn đột xuất mà dừng một chút, đôi mắt thẳng lăng lăng, khẽ nhếch miệng, Trương Gia Nguyên thừa dịp có khe hở, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, từng chút công lược thành trì.

Hai người quấn lấy nhau, triền miên trao đổi một nụ hôn mang theo hương vị của hạt dẻ.

Tiếp xong hôn, miệng của Lâm Mặc càng đỏ, toàn bộ cánh môi đều sáng lấp lánh, Trương Gia Nguyên nghĩ: “Lâm Mặc không có thoa son dưỡng.”

Sau khi phim kết thúc, âm thanh điểm 12 giờ cũng vang lên, Trương Gia Nguyên nhìn chăm chú đôi mắt của Lâm Mặc nói: “Chúc mừng năm mới Mặc Mặc.”

Người bên ngoài đang thả pháo hoa, bên trong tiếng ồn ào lốp bốp, hắn nhìn Lâm Mặc vùi vào trong lòng ngực của mình, giọng buồn buồn buồn truyền đến, rất nhẹ rất nhỏ, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn là nghe được Lâm Mặc nói: “Anh muốn dọn ra ngoài ở cùng em.”

5.

Buổi diễn của ban nhạc diễn ra rất thành công, thời điểm kết thúc rất nhiều fan hâm mộ đều kích động đến khóc lên.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm.

Cùng mọi người một chỗ ăn xong bữa cơm, Trương Gia Nguyên về đến nhà, ngôi nhà lầu lạnh lẽo đến tưởng chừng như đóng băng , không có một tia hơi ấm của người ở.

Hắn lại bắt đầu tưởng niệm Hoàng Kỳ Lâm, vốn dĩ mỗi khi về đến nhà, điều đầu tiên nghênh đón hắn chính là cái ôm của anh.

Trương Gia Nguyên cởi ra áo khoác ném trên ghế salon, nghĩ thầm: “Tính đi tính lại cùng lắm thì lần này vẫn là mình nhận lỗi.”

Hắn tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa, thời điểm đánh răng, bàn chải chạy bằng điện phát ra một chuỗi tiếng vang có quy luật, nhắc nhở hắn nó đã mau sắp hết pin.

Trương Gia Nguyên đánh răng xong liền đưa tay tìm trong ngăn tủ pin sạc của bàn chải điện.

Hắn lập tức suy nghĩ sau đó nhấn xuống bàn chải đánh răng của Hoàng Kỳ Lâm, còn có một nấc pin, hắn lại lấy ra một đầu sạc cho bàn chải của anh.

Sau đó hắn lại đi trở về phòng ngủ, khung hình trong phòng không biết khi nào lại rơi xuống, Trương Gia Nguyên nhặt lên, dùng tay xoa khuôn mặt của thiếu niên trong khung hình, sau đó để lên bàn.

Ngày mai lại lại treo lên vậy, hôm nay không treo.

Hắn vén lên một góc chăn nằm lên giường.

Ngày hôm sau Trương Gia Nguyên bị chuông điện thoại đánh thức.

Là trợ lý của Bá Viễn gọi tới, nhắc nhở hắn đừng quên lịch khám tâm lý hôm nay lúc 10 giờ.

Bá Viễn là bác sĩ tâm lý dài hạn của Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên có một ít bệnh khó ngủ cùng đau đầu.

Hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn thời gian, mới hơn tám giờ sáng, đành rời giường sửa soạng.

Tối hôm qua ngủ không được tốt, mùa xuân đã tới từ lâu, Bắc Kinh vẫn lạnh quá.

Trong đêm hắn lật qua lật lại thân mình đều không ngủ được, trong chăn lạnh lẽo, một mình hắn làm thế nào cũng không thể làm cho nó trở nên ấm áp.

Hắn lại bắt đầu nghĩ tới Hoàng Kỳ Lâm, thời điểm có anh ở cạnh, anh luôn luôn nằm trong lòng ngực của hắn, giống như một lò sưởi nho nhỏ hình người.

Trương Gia Nguyên theo thói quen dọn sạch sẽ bồn cát mèo, chuẩn bị kỹ càng cho mèo con đồ ăn cùng nước uống, sau đó đi ra ngoài.

Thời điểm đến văn phòng của Bá Viễn, hắn còn đang cùng bệnh nhân phía trước nói chuyện, phất tay ra hiệu cho Gia Nguyên tùy tiện tìm chỗ ngồi.

Trương Gia Nguyên ngồi xuống ở một bên trên ghế salon, lấy ra điện thoại.

Hắn mở ra giao diện nhắn tin của mình cùng Hoàng Kỳ Lâm, bên trong khung tin nhắn đánh lên rất nhiều lời nói rồi lại xóa đi, cuối cùng nhìn chằm chằm giao diện có chút thất thần.

Bá Viễn tiễn đi bệnh nhân liền đi đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, vô tình thấy được màn hình điện thoại di động của Trương Gia Nguyên, tất cả đều là những khung chat màu xanh khiến hắn hơi kinh ngạc.

“Gần đây cảm thấy thế nào?”

Trương Gia Nguyên nghe tiếng liền tắt đi màn hình di động, ngẩng đầu nói: “Vẫn là ngủ không ngon như mọi khi, thỉnh thoảng hơi đau đầu.”

Trương Gia Nguyên dừng một chút còn nói thêm: “Anh lại kê cho tôi thêm một chút thuốc đi, thuốc từ lần trước đã sắp dùng hết rồi.”

Bá Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Cậu một mực liên tục uống thuốc cũng không được, dù gì nó cũng chỉ mang tác dụng hỗ trợ.”

Trương Gia Nguyên cúi đầu không có lên tiếng.

“Tôi sẽ kê cho cậu thêm một chút thuốc, nhưng chính bản thân cậu muốn khống chế tốt, không thể luôn luôn ỷ lại thuốc men, cậu vẫn nên đi ra ngoài giải sầu chút đi.”

6.

Lâm Mặc nói muốn ở chung, ngày thứ hai liền hùng hùng hổ hổ kéo Trương Gia Nguyên đi chọn phòng ở.

Trương Gia Nguyên có chút không hiểu: “Anh một mình trực tiếp chọn nơi ở không phải tốt hơn sao?”

“Thế nhưng anh hi vọng nhà của chúng ta có thể là do hai người cùng một chỗ tỉ mỉ chuẩn bị.” Đôi mắt của Lâm Mặc lóe sáng chứa đầy ước mơ.

Hai người tốn mấy ngày liền để đi xem phòng ở, chọn trúng một căn chung cư tầm một trăm mét vuông có thang máy , là một phòng mới, trước bọn họ chưa từng có ai thuê qua.

Lâm Mặc thích nhất trên lầu có một ban công lớn, ánh sáng chiếu vào rất tốt, anh nói về sau ở đây có thể dùng để nuôi gà.

Trương Gia Nguyên nói: “Tạm biệt, chủ thuê nhà thật sự sẽ mắng chết chúng ta. "

Sau khi thuê xong, bọn hắn bỏ ra thêm hai ngày đem ngôi nhà từ trên xuống dưới triệt để quét dọn một lần.

Ngày chuyển đến, trong nhà nhận thật nhiều đồ chuyển phát nhanh, đều là do Lâm Mặc mua một chút vật dụng hằng ngày.

Từ cái chén đến bàn bàn chải đánh răng lại đến áo ngủ, toàn bộ đều là đồ đôi.

Lâm Mặc hài lòng nói: “Dạng này mới giống ở chung mà.”

Điều duy nhất khiến Trương Gia Nguyên không hài lòng chính là cặp bàn chải chạy bằng điện do Lâm Mặc mua, một cái xanh lục một cái màu hồng.

Hai người không ai nguyện ý dùng màu hồng, cuối cùng kết thúc bằng việc Lâm Mặc níu lấy lỗ tai Trương Gia Nguyên nói: “Em nếu không muốn dùng, vậy về sau đừng đánh răng là xong việc.”

Thời gian dài tại trong căn phòng này sinh hoạt, cả hai càng ngày càng thích ngôi nhà này.

Lâm Mặc không ngừng nói đi nói lại thật muốn mua lại căn phòng này, về sau liền không trở về Trùng Khánh.

Trương Gia Nguyên lặng lẽ đem chuyện này để ở trong lòng, về sau một đoạn thời gian Trương Gia Nguyên luôn đi sớm về trễ, Lâm Mặc vì điều này mà còn oán trách hắn nhiều lần.

Trương Gia Nguyên nói: “Dàn nhạc gần nhất quá bận rộn, giải quyết công việc xong em sẽ mỗi ngày cùng anh ở cùng nhau.”

Thẳng đến một buổi tối nọ, Trương Gia Nguyên thần thần bí bí lôi kéo Lâm Mặc móc ra giấy tờ bất động sản.

Trên đó viết tên hắn cùng Lâm Mặc.

Lâm Mặc mắt trợn tròn mà nhìn giấy tờ bất động sản, qua một lúc lâu sau mới giật mình tỉnh lại, nhảy đến trên người Trương Gia Nguyên, hai tay vòng lấy cổ của hắn nói: “Quá tốt rồi! Anh có thể nuôi gà được không?!”

7.

“Gia Nguyên, ngày hôm sau chúng ta đi Trùng Khánh đi”

Thời điểm nhận điện thoại của Phó Tư Siêu, Trương Gia Nguyên đang cầm điện thoại di động tìm vé đi Tây Tạng.

“Đi. " Trương Gia Nguyên trả lời.

“Quyết định như vậy ha, anh hiện tại liền đặt vé máy bay, em và Trương Đằng, ba người chúng ta cùng đi.”

Cúp điện thoại xong, Trương Gia Nguyên để điện thoại di động xuống rồi quay trở lại phòng ngủ.
Khung hình lại lần nữa được treo lên, hắn nhìn thiếu niên trên ảnh mà nở nụ cười.

Đi Trùng Khánh cũng không có gì muốn mang theo, trước khi đi hắn nhìn thoáng qua bình thuốc trên bàn trà, nghĩ nghĩ liền đem nó bỏ vào trong bọc.

Thời điểm máy bay hạ xuống gây ra một trận kịch liệt xóc nảy ngắn ngủi, trái tim của Trương Gia Nguyên thình thịch đập nhanh, một cỗ cảm giác nghẹt thở ép hắn đến không thể thở nổi.

Chờ máy bay đáp xuống đất ổn định về sau, di chuyển một hồi lâu mới dừng lại.

Trương Đằng và Phó Tư Siêu ở một bên lo âu nắm lấy hắn.

“Không sao chứ?” Trường Đằng hỏi.

“Đi thôi, em không có việc gì.” Trương Gia Nguyên sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ cười.

Đến khách sạn buông xuống hành lý, Trương Gia Nguyên cuộn lại chân ngồi trên giường hỏi: “Hai người hẹn em đến Trùng Khánh để làm gì vậy?”

Phó Tư Siêu cùng Trương Đằng ánh mắt phức tạp nhìn lẫn nhau.

“Tới làm gì em không biết sao?” Phó Tư Siêu nói.

“Du lịch sao?” Trương Gia Nguyên gãi đầu một cái.

“Trương Gia Nguyên, em nghĩ đây là một trò đùa à? Ngày mai là ngày gì em không biết?”

“Ngày mai?” Trương Gia Nguyên nâng đầu tự hỏi. “Ngày mai là ngày gì?”

Phó Tư Siêu tức giận đứng lên: “Trương Gia Nguyên em đủ chưa, đã hai năm, em cũng nên thanh tỉnh một chút! Lâm Mặc đi rồi.”

Trương Gia Nguyên nghe được Lâm Mặc hai chữ, lòng ngực đau đớn, sắc mặt tái nhợt: “Lâm Mặc?”

“Chuyện này vốn dĩ không trách em, Nguyên nhi em bỏ qua cho bản thân đi, Lâm Mặc nếu ở đây cũng không muốn nhìn em như thế này.” Trương Đằng kéo lấy Phó Tư Siêu, nói với Trương Gia Nguyên.

“Lâm Mặc….” Trương Gia Nguyên đầu đau muốn nứt, hắn đứng dậy từ trong bọc lấy ra hộp thuốc, tìm nước uống hết hai viên.

Trương Đằng cùng Phó Tư Siêu khẩn trương vịn lấy hắn, bọn hắn nhìn hộp thuốc trên đó viết fluoxetine**.

8.

Thời điểm Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc vừa ở cùng nhau, cuối cùng sẽ phát hiện rất nhiều đồ vật của anh đều viết ba chữ Hoàng Kỳ Lâm.

Trương Gia Nguyên tức giận hỏi Lâm Mặc, Hoàng Kỳ Lâm là ai.

Gương mặt của Lâm Mặc hiện lên sự khó hiểu: “Không phải chứ Trương Gia Nguyên? Em ở cùng anh lâu như vậy mà không biết anh tên Hoàng Kỳ Lâm sao?”

Trương Gia Nguyên thật sự không biết, Lâm Mặc là diễn viên nhạc kịch, anh không muốn dùng tên thật của mình, thế là cho bản thân lấy nghệ danh gọi Lâm Mặc.

Thời điểm Trương Gia Nguyên nhận biết Lâm Mặc, bọn Trương Đằng cũng hầu như gọi anh bằng Mặc Mặc.

Cho nên Trương Gia Nguyên đối với cái tên này của Lâm Mặc, chưa từng có nghi vấn qua.

Hắn có chút lúng túng gãi đầu một cái, nghĩ đến làm như thế nào để xoa dịu Lâm Mặc.

Thời gian quay trở lại Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc kỷ niệm tròn ba năm ngày đó.

Đêm đó sau khi bọn hắn cãi nhau xong, Lâm Mặc tức giận kéo vali hành lý rời đi.

Đoạn thời gian đó Lâm Mặc ở nước ngoài tuần diễn, thừa dịp còn có mấy ngày rảnh rỗi, anh vụng trộm quay về nước định cho Trương Gia Nguyên một bất ngờ, cùng một chỗ chúc mừng bọn họ tròn ba năm.

Kết quả sau khi bọn hắn gây gổ một trận lớn, trong đêm đổi sang chuyến bay tối hôm đó bay trở về.

Trương Gia Nguyên ở trên ghế salon mới hậu tri hậu giác nhớ sự việc này, hắn sốt ruột gọi điện thoại cho Lâm Mặc, điện thoại tắt máy.

Hắn nghĩ Lâm Mặc hẳn là còn đang nổi nóng.

Ngày thứ hai hắn tỉnh lại, Lâm Mặc vẫn không có bất cứ tin tức gì, mà hàng loạt tiêu đề báo chí đều nói về chuyến bay tối hôm qua từ Bắc Kinh bay hướng California mất liên lạc.

Trương Gia Nguyên ở trong lòng giật mình, hắn nhớ rõ Lâm Mặc từng nói qua muốn đi nơi đó diễn xuất.

Hắn an ủi mình, sẽ không sao, Lâm Mặc còn chưa đi, hiện tại vẫn còn đang nổi nóng nên sẽ không trả lời tin nhắn của mình.

Cuối cùng thứ hắn chờ đến chính là điện thoại của công ty hàng không, đối phương nói: “Ngài tốt, xin hỏi ngài là Trương Gia Nguyên tiên sinh sao, tôi là nhân viên công tác của công ty hàng không vũ trụ, chúng tôi tra được người liên hệ của Lâm Mặc tiên sinh viết số điện thoại của ngài, hiện tại rất không may thông báo cho ngài, Lâm Mặc tiên sinh ngồi trên chuyến bay mất liên lạc.”

Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy quanh mình rét run, không nhớ rõ cuối cùng là làm sao cúp điện thoại, toàn thân run dữ dội hơn.

“Không có khả năng, làm sao có thể, Lâm Mặc khẳng định không có việc gì,” Trương Gia Nguyên nói với bạn bè của Lâm Mặc cùng mình, “không phải là nói mất liên lạc sao? Anh ấy khẳng định còn sống.”

Bạn bè khuyên hắn nén bi thương.

Thời gian dài dần trôi qua, tất cả mọi người đều tiếp nhận sự thật rằng Lâm Mặc rời đi. Chỉ có Trương Gia Nguyên kiên trì tin lấy Lâm Mặc vẫn đang còn sống.

Đội ngũ tìm kiếm chiếc máy bay kia vớt thật lâu, cuối cùng tại bên trong khu vực Thái Bình Dương tìm ra xác máy bay.

Người nhà Lâm Mặc đau buồn vì anh làm tang lễ, không có di thể.

Người quen an ủi ba mẹ của Lâm Mặc nói: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh, nhất định có thể tìm được đường về Trùng Khánh.”

Từ ngày đó về sau Trương Gia Nguyên bắt đầu mất ngủ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng thân thể chịu không nổi mà đi xem bác sĩ.

Bác sĩ chẩn đoán là bệnh trầm cảm nặng. Cho dù uống thuốc cũng không có cách hết, chỉ có thể giải nút thắt trong lòng.

Về sau hắn bắt đầu xuất hiện rối loạn ký ức, có lẽ là dùng phương pháp như vậy để làm tê liệt bản thân.

Trong trí nhớ của hắn, chỉ có cái tên Hoàng Kỳ Lâm, anh không có rời đi, chỉ là cùng mình cãi nhau một trận, tức giận đang cùng mình chiến tranh lạnh.

Trong hai năm, hắn đem mèo nuôi tốt, mỗi ngày tỉ mỉ dọn dẹp nhà, tất cả vật dụng đều bày biện cho hai người.

Dựng nên ảo giác cả hai vẫn đang cùng nhau.

Thế nhưng hắn vẫn có thể thường xuyên cảm nhận được, cái nhà này, nhà của hắn cùng Lâm Mặc, những ký ức liên quan tới Lâm Mặc đang từng chút tiêu tan.

Trương Gia Nguyên bị nhốt trong mùa xuân năm đó rốt cuộc không ra được.

9.

Tây Tạng có một phong tục gọi là hành hương.

Là một nét văn hóa của Phật giáo, người hành hương trên mảnh đất thiêng liêng này ba bước cúi đầu, mười bước một quỳ, cứ thế đi đến điểm cuối cùng.

Cầu cho tâm thanh tịnh.

Thời điểm Trương Gia Nguyên học theo người khác quỳ trên mặt đất dập đầu, hắn ở trong lòng yên lặng cầu nguyện: “Nguyện Phật Tổ phù hộ, Lâm Mặc còn bình an, còn sống.”

END.

--------------------------

*Lâm Chánh Anh (27/12/1952 – 8/11/1977) là một diễn viên, chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Hồng Kông. Ông cũng hay được gọi là ông hoàng của dòng phim cương thi.

** Fluoxetine còn có tên thương mại là Prozac hay Sarafern, là một loại thuốc chuyên sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn hoảng loạn,….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro