1 | chờ em về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên mở cửa vào nhà thời điểm đã là rạng sáng. Ngôi nhà rất yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo trong phòng khách nhỏ tạo ra một bầu không khí ấm áp.

Mệt mỏi phủ lên người, Trương Gia Nguyên nhón chân nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa tay, vừa đi ra lau khô tay, trên sô pha liền vang lên tiếng sột soạt.

" Em đã về? "

Nghe thấy giọng nói khàn khàn lười biếng của Lâm Mặc, trên khuôn mặt mệt mỏi của Trương Gia Nguyên rốt cục nở một nụ cười, cởi áo khoác, đi về phía ghế sô pha.

" Tại sao lại ngủ gật ở đây. "

Lâm Mặc ở trên ghế sô pha, đắp một cái chăn nhỏ, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên, hai người bắt đầu yên lặng nhìn nhau.

Dường như ngấc ngủ không tốt, Lâm Mặc bại trận, rũ mắt mở hai tay, mang theo ý tứ làm nũng nhẹ giọng nói: " Em không về nhà. "

Trương Gia Nguyên đưa tay qua dưới tay anh như một đứa trẻ, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Mặc, sờ sờ vài cái, để Lâm Mặc đặt cằm lên vai cậu.

" Về sau muốn đi ngủ, anh cứ ngủ trước đi. Không cần chờ em. " Lâm Mặc ngoan ngoãn nằm ở trên người cậu, không nói lời nào.

" Được. "

Ngày thường, gương nanh múa vuốt bây giờ lại trở nên vô cùng nghe lời, phỏng chừng đây là lần duy nhất. Trương Gia Nguyên trong lòng nghĩ, hơi hơi siết chặt cánh tay, yên lặng ngồi ôm anh một hồi.

Dường như đã ở trên vai Trương Gia Nguyên một lúc lâu, Lâm Mặc rốt cuộc tỉnh táo hơn một chút, cơn buồn ngủ cũng có chút biến mất, anh ngáp một cái, ngồi thẳng lưng, giả vờ ghét bỏ quát to một tiếng, từ trên ghế sô pha nhảy xuống.

"Trời ơi, Trương Gia Nguyên tại sao lại là em! " Lâm Mặc che miệng, kinh ngạc lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn xung quanh rồi tuyệt vọng nói tiếp: "Chúng ta đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh biết... không, đừng nói cho anh biết ... Chính là thế ... ahhhh đừng nói ... hãy quên tất cả những điều này đi ... "

Trương Gia Nguyên nhìn anh diễn trò một cách thú vị, và cuối cùng trực tiếp dựa vào ghế sô pha, chiêm ngưỡng anh người yêu tê tâm liệt phế lên án.

" Anh nói xong chưa? " Người trước mặt dường như không tìm thấy niềm vui, cũng dần dần yên tĩnh lại, giọng nói cũng giảm đi một chút, Trương Gia Nguyên cong môi ngồi thẳng về phía trước, trong ánh mắt mang theo vẻ trêu ghẹo.

"Em không phản ứng sao ???? Em không cảm nhận được tình cảm của anh sao ???" Lâm Mặc thất vọng khi nhìn thấy điều này, anh ngồi trở lại vị trí ban đầu, bĩu môi không vui quay lưng về phía Trương Gia Nguyên. Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là một kẻ bạc tình."

?

"Cái gì?" Trương Gia Nguyên nghe vậy lo lắng, từ phía sau ôm lấy Lâm Mặc, nhanh chóng xoay người, chế trụ đầu Lâm Mặc, dán chặt mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: " Em chỉ vừa tan làm. Em về nhà và ôm người yêu mà em đã luôn nhớ mong trong suốt một ngày, nhưng người yêu của em đột nhiên đòi đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí còn gọi em là kẻ bạc tình. "

Trương Gia Nguyên dừng lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lâm Mặc đã hiện lên vẻ ủy uất, giọng điệu không khỏi dịu đi.

"Bảo bối, anh có thể hợp lý hơn được không."

Xong rồi. Lâm Mặc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trương Gia Nguyên, nhịp tim tăng nhanh, anh nuốt nước bọt, cơ thể vốn đã nóng, không khí lại tiếp tục nóng lên. Không còn cách nào, đành phải ngượng ngùng quay mặt đi, nghiêm nghị trả lời:

"Không!!!"

Sau đó anh ta cố gắng thoát ra khỏi tay Trương Gia Nguyên, nhưng bị khóa chặt trong lồng ngực của cậu, không thể cử động.

"Làm gì vậy! Muốn giở trò lưu manh à?" Lâm Mặc giãy dụa vô ích, dứt khoát đón nhận ánh mắt nóng rực, nhưng vẫn duy trì khóe miệng cứng ngắc.

Trương Gia Nguyên cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúi đầu ngăn lại cái miệng nhỏ huyên thuyên. Cảm xúc mềm mại truyền đến, Trương Gia Nguyên tăng thêm sức mút vào môi Lâm Mặc, quấn lấy lưỡi trêu ghẹo, Lâm Mặc bị hôn làm cho cơ thể mềm nhũn, duỗi tay muốn đẩy cánh tay của Trương Gia Nguyên, há miệng định ngăn cản lại bị lưỡi của Trương Gia Nguyên hút lấy, cảm giác ngứa ran lan từ đầu đến chân, không khí xung quanh như bị cuốn đi, Lâm Mặc đã có chút khó thở, đầu óc trống rỗng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào lông mày của Trương Gia Nguyên, ngây ngốc nhìn cậu như bị điểm huyệt.

Trương Gia Nguyên hiển nhiên nhận thấy sự khó chịu của Lâm Mặc, cau mày rời khỏi môi anh, kết thúc nụ hôn không bao lâu, cậu cố ý hạ giọng nói :

" Bây giờ hôn không nhắm mắt? "

Lâm Mặc dừng lại, thở hổn hển, khoang miệng ẩm ướt mềm mại, hai má đã ửng đỏ, lỗ tai cũng nhuộm đỏ, trông rất đáng yêu.

" Ngay cả cùng hít thở cũng không được. " Trương Gia Nguyên không nhịn được cười ra tiếng, vươn một bàn tay ra, gãi gãi dưới cằm Lâm Mặc, giống như một con mèo.

Dù sao cũng là con mèo của cậu, muốn trêu chọc thế nào cũng được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro