fiore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: self-harm, suicide.

1.

nhiệt độ giao mùa lặng lẽ thay đổi, tôi khoác lên mình bộ đồng phục học sinh mùa hè, vuốt phẳng từng nếp áo, trang điểm kỹ lưỡng, tô một lớp son bóng anh đào thật đẹp rồi nhanh chóng rời đi.

cửa hàng hoa nằm trên một con phố đông đúc, nhưng buổi sáng lại không có nhiều người. chỉ sau một lúc chờ đợi, tôi đã nhận được hoa. một bó hoa xinh đẹp.

hoa loa kèn, hoa cẩm chướng, hoa cúc, eustoma, hoa hồng trắng, hoa hướng dương, hoa diên vĩ. trang trí rực rỡ và kĩ lưỡng. dường như không một gai nhọn nào hiện diện. chỉ là... một cô gái đi bộ với một bó hoa lớn trên tay quả thật rất bắt mắt.

tôi thì thầm lời xin lỗi, xin lỗi, dùng cánh tay trần che lấy bó hoa, vành tai không khỏi nóng lên. nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi ngượng ngùng cúi đầu, cố tìm nơi giấu đi khuôn mặt nóng ran. làm ơn, làm ơn đừng nhìn tôi như thế, đừng cười tôi vì là một người kỳ lạ.

tôi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương phản chiếu từ cửa hàng, đôi má giống như dính thứ sốt cà chua vẫn còn sót lại từ tối qua. xấu hổ thật, nhưng một khi tôi nhận ra rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, không biết thứ cảm xúc đó lại biến đi đâu.

một ngày đặc biệt.

2.

làn gió nhẹ mang theo hơi ấm của tháng tư, ánh nắng ấm áp chiếu ánh chiều tà, cây táo đơm quả nhỏ tròn mềm ngoài cửa sổ. thỉnh thoảng, một hai con chim sẻ đậu trên cành cây lắc lư thân hình tròn trịa, nghiêng đầu chải lông.

đó là những gì tôi đã thấy trong lớp học đầu tiên khi tôi trở lại trường sau thời gian trên giường bệnh. tôi thản nhiên nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cầm bút lên rồi kiên nhẫn sắp xếp lại những lời giảng bị bỏ quên. không khí dường như tràn ngập màu sắc nhẹ và nhàn nhạt, và ánh sánh kính khúc xạ cắt lớp học thành từng mảnh, như thể mọi người đang ở một thế giới khác với các chiều không gian khác nhau, kỳ diệu, mờ ảo, xa lạ và xa xôi.

bóng đèn chập chờn.

hai nữ sinh hàng ghế đầu ngồi sát vào nhau, người này ghé sát tai người kia, những ngón tay luồn qua mái tóc, từng sợi một, khéo léo tết từng lọn tóc vào nhau. rồi che miệng cười hạnh phúc, đẹp như tranh vẽ.

tôi nhìn đi nơi khác.

tôi không ghen tị với họ. tôi cụp mắt xuống. tôi cũng để tóc dài đến tận lưng, gần đến eo
nhưng vì sao, loại cảm xúc khó chịu và ghen tuông này chẳng hiểu từ đâu cứ đến, giống như một con cá vàng sắp chết vì thiếu dưỡng khí, hay một tế bào mất đi khả năng trao đổi chất, kiệt sức nhưng vẫn gào thét đến nghẹt thở.

mùa đông, giá mà mùa đông đến sớm hơn.

nayeon... chị cũng từng làm thế với tôi.

một buổi chiều nắng tháng sáu năm ngoái, trong phòng y tế nồng nặc mùi thuốc sát trùng, tôi tỉnh dậy từ nơi không gian tối sâu hun hút, hốc mắt khô khốc, cổ họng khàn khàn. khi đó, chị đang nghịch tóc tôi, tết ​​rồi lại gỡ ra, gỡ ra rồi tết lại, tôi biết rằng chị nhận ra tôi đã thức vì tôi nghe chị nói.

sana là một đứa ngốc.

tôi biết mình đã làm chị phát chán.

xin lỗi. tôi khô khan xin lỗi, mở mắt nhìn chị với vẻ đau khổ muốn khóc, và rồi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình với cơn sốt cao trong con ngươi của chị.

mít ướt. vừa nói, chị vừa đưa tay chạm vào má và vầng trán nóng bừng của tôi. đôi tay của nayeon lúc nào cũng lạnh như băng, không giống như thân nhiệt của người bình thường, dù tôi có bao bọc bằng đôi bàn tay này thế nào cũng không thể ấm hơn được. giờ đây tôi đang sốt cao, thực sự lo lắng rằng sức nóng của mình sẽ làm bỏng ngón tay chị.

sana đừng dũng cảm mà đi cùng chị dưới mưa chứ. tôi nghe tiếng chị thì thầm, thấy tôi đang rơm rớm nước mắt vì lo lắng, nayeon cười nhạo tôi, lấy ngón tay gãi sống mũi tôi rồi nói, sana sợ lạnh mà.

tôi rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy.

tác dụng của thuốc hạ sốt ngày càng tăng, mi mắt không ngừng cụp vào nhau, nayeon tiến lại gần tầm nhìn của tôi, bên tai có tiếng sột soạt, chỗ bên cạnh giường nhẹ nhàng lún xuống. chị ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi và mùi hoa quế thơm ngào ngạt phả vào mũi. tôi chìm vào giấc ngủ trong sự bàng hoàng.

khi tôi dần chìm vào nơi tối tăm sâu hút kia lần nữa, tôi mơ về quá khứ.

3.

mọi người không nhớ rõ về chị, lớp chị học, dáng vẻ và màu sắc của chị, chỉ là tàn dư của trực giác, thỉnh thoảng nhắc đến tên chị, chỉ là tiếng thở dài. lúc nào cũng vậy, mọi người đều nhớ đến một người, nói rằng nayeon đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế với miếng gạc trên mặt, uống soda, ngồi trên ghế dưới ánh nắng với con mèo hoang của trường trong vòng tay, chơi piano trong một lớp học nhạc không có người, lấy trộm thuốc lá từ cửa hàng và trốn trong khói bụi của thư viện, dường như ai cũng vậy.

thầy cô kêu ca vang trời, nói chị đến rồi đi không dấu vết, như bóng ma sống trong danh sách, thậm chí không thèm nhớ họ của chị trong sổ liên lạc ố vàng nhòe nhoẹt, tin đồn và đầy những lời nguyền rủa.

im nayeon. tôi lấy đi một tập giấy kiểm tra dày và lặng lẽ viết tên chị lên đó. tôi thầm gọi tên chị, im lặng hồi lâu, nhìn xuống mũi giày mũi tròn của mình, không hiểu sao lại nghĩ đến chị hôm qua trốn trên sân thượng băng bó vết thương. mắt cá chân sưng tấy giống như vây của một con cá vàng đỏ rực, và hàng ngàn vết máu đỏ ngầu ẩn dưới lớp da mỏng.

tôi rất muốn gặp lại nayeon.

em tên gì nhỉ?

hai tuần sau, trên bậc thang dẫn lên sân thượng, tôi gặp lại chị.

chị có lẽ coi đó là căn cứ bí mật của riêng mình, và đặc biệt yêu thích cầu thang dẫn lên sân thượng. vì hầu như không có ai đến đó.

khi tôi nhìn thấy nayeon, chị đang ngồi trên bậc thềm với đôi chân trần, hai chân co lại, những ngón chân gập lại đang di chuyển tinh nghịch, chị nhìn tôi một tay chống cầm, môi mấp máy và rồi hỏi tên tôi. tay còn lại đang cầm một lon soda đào, với các đốt ngón tay gầy gò thu hút ánh nhìn của tôi. nhấp một ngụm, ngồi đó, và mỉm cười với tôi. ánh nắng rơi xuống đỉnh đầu chị, không một sự cho phép nào, tôi bước đến bên cạnh chị.

chị nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt đen láy, và một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên môi. tôi không khỏi căng thẳng khi được nhìn chằm bởi chị, một người tôi luôn phải tấm tắc khen ngợi vì khuôn mặt xinh đẹp. một cảm giác khó tả nhảy lên trong lòng, tôi lo lắng siết chặt các ngón tay, đến ngu ngốc quên cả thở.
mãi cho đến khi nayeon đứng dậy và gõ những ngón tay mảnh khảnh lên trán tôi, tôi mới chợt tỉnh lại. má tôi ửng hồng vì nín thở, tôi ngượng ngùng cụp mi xuống, xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình, hơi tủi thân, nhưng không tức giận chút nào.

bởi vì nayeon thực sự là một người rất xinh đẹp.

sana đúng là một người kỳ lạ. nayeon bám vào lan can cạnh cầu thang để xỏ giày, trên mắt cá chân trắng nõn của chị có một vết đỏ nhạt, và vết thương ở đùi do chiếc váy đen để lộ đã lành hẳn. mắt tôi di chuyển đến cổ áo, nơi không thể nhìn thấy được, và tình cờ là mái tóc dài của chị xõa vào đó, và hai bên tóc mai để lộ đôi tai với những mạch máu xanh.

chị có biết em không? tôi vô tình hỏi chị. chị rõ ràng biết tôi, tại sao lại hỏi tên tôi?

chị biết sana lâu rồi. nayeon nói một cách nghiêm túc, đôi mắt đen láy của chị nhìn tôi, cơ thể nghiêng ngả không thể đứng yên, chị tranh thủ nắm lấy vai tôi. cơ thể tôi đông cứng lại, và trái tim tôi ngừng đập trong giây lát.

rồi tôi lại thẩn thờ suy nghĩ... điểm toán và văn của tôi khá cao, nhưng tiếng anh của tôi kém đến mức tôi còn không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc. hay tôi thường ở lại trong phòng âm nhạc cho đến khi muộn, hay nhiều lần đi dọc hành lang với xấp giấy dày cộm trên tay. vì đâu mà chị biết đến tôi nhỉ?

rồi chị nhét một viên kẹo màu vàng nhạt vào lòng bàn tay tôi, và trước khi tôi kịp phản ứng, tôi thấy chị rời đi với một nụ cười toe toét trên môi.

tôi đi theo hành lang vắng tanh, nếu không có viên kẹo trên tay, có lẽ tôi đã lầm tưởng cuộc nói chuyện với nayeon vừa rồi chỉ là một giấc mơ. tôi bóc gói kẹo và bước vào lớp với dư vị ngọt ngào lan tỏa. viên kẹo vị chanh chua đến mức khiến vị giác tê tê, một lúc sau trở lại vị ngọt rồi dần dần mang theo chút đắng, giống như chị, một người bí ẩn, khó đoán và thất thường.

4.

rất khó để gặp được chị.

có lẽ bởi vì nayeon là một người tự do, có thể làm bất cứ điều gì chị muốn. đã hơn một lần tôi nghe cô giáo phàn nàn, và hơn một lần tôi nghe thấy những người xung quanh lén lút tặc lưỡi ác ý. những lời thì thầm, chỉ chỏ. nhưng như vậy nghĩa là chị đang ở đây, phải không?

một niềm vui mơ hồ nên là một tội ác. tim tôi đập lo lắng, và tôi tăng tốc bước đi trong sân trường. giá như trò chơi "tìm im nayeon" có thể kết thúc nhanh chóng. tôi cũng đang trông đợi điều đó.

một ngày giống nhau nữa lại qua.

tôi quyết định nuôi tóc dài. mái tóc dài mượt như chị.

nếu tôi dễ thương hơn một chút, liệu tôi có thể gặp chị nhiều lần hơn không? chẳng hiểu vì sao tôi cứ suy nghĩ như thế.
tôi cũng đã cố gắng viết thư cho chị. tuy nói là một bức thư, nhưng nội dung thì... nhắc lại cũng ngại. cũng chỉ là những lời chào hỏi rời rạc, ngại ngùng, và thế những mẫu giấy chất đầy hết tờ này đến tờ khác, rồi tôi ném hết chúng vào sọt rác.

quá mức trẻ con và nayeon chắc chắn sẽ lấy nó ra làm trò cười. tôi thất vọng ngã xuống bàn, nhưng dù chị có trêu cười tôi, tôi sẽ không tức giận. có lẽ, bởi vì nayeon-san là một người đặc biệt, nghĩ về chị cũng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

tôi lại nhớ đến buổi chiều gặp chị, những bức tường trắng như tuyết, dưới chân là lon soda đào, dòng thời gian vội vã tan vào ánh nắng của trời chiều. giống như tôi bỗng nhiên khao khát tâm hồn chị.

5.

sau này tôi nghe chị kể rằng, cuộc gặp gỡ đó là định mệnh.

tôi đã ở trường ngày hôm đó.
vào mùa xuân khi cơn buồn ngủ trực chờ xâm chiếm, tôi được nhờ vã gửi tài liệu cho giáo viên trong phòng y tế khi vẫn đang mê man. rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng có người nhờ tôi giúp, vì là bạn cùng lớp nên thật khó để từ chối. tôi gật đầu, dụi mắt, và đi dọc hành lang với chồng tài liệu. phòng y tế ở một bên khác của tòa nhà dạy học, cách đó không xa, chỉ cần rẽ qua vài dãy hành lang.

vừa mới học lớp buổi sáng xong, lúc này trong phòng y tế có rất ít người.
tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời nên tôi cứ thế đẩy cửa bước vào. những cành cây sần sùi màu đen và nâu hiện ra trước mắt. giống như những lớp vỏ trắng phủ đầy đá, những bông hoa màu trắng tinh khôi, phần giữa có màu vàng nhạt, xếp sít nhau. gió ấm thổi cánh hoa bay đi, nhiều cánh hoa từ bên ngoài bay vào phòng, rơi đầy xuống đất. tôi cất tài liệu đi, bước tới đóng cửa ra vào và cửa sổ, nhìn ra ngoài một hồi lâu. đây có lẽ là những cánh hoa mộc lan cuối cùng nở rộ trong sân trường.

rồi tôi nhìn thấy chị. nayeon đang nằm trên giường, ngủ một cách yên bình. chiếc chăn bông che đi phần hở trên áo sơ mi đồng phục, có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh rõ ràng của chị. những cánh hoa đó rơi xuống gối, một số tinh nghịch cài vào tóc chị, và một số rơi trên má.

hoa ghen tị với thứ đẹp đẽ hơn chúng

tôi thận trọng cúi xuống, vừa lấy cánh hoa cho chị vừa thầm nghĩ trong lòng.

sana làm gì ở đây vậy? tôi nghe chị ngái ngủ hỏi, đôi mắt khép hờ, hàng mi rũ xuống uể oải và dường như không muốn thức dậy chút nào.

nayeon nằm sấp xuống, và một giây sau lại lăn sang một bên, đưa mắt và mỉm cười với tôi. chị chỉ vào nơi trống trải cạnh bên, nếu sana muốn ngủ, em có thể ngủ ở đây.

tôi gật đầu, cởi giày, nằm nhẹ nhàng và chậm rãi trên phần giường trống còn lại mà chị dành cho tôi, chìm trong hơi ấm còn sót lại của chị, rồi chìm vào mộng mị.

chiếc giường đơn chật hẹp do lượng người tăng lên, và tôi ở rất gần chị. nếu cho tôi thêm một chút thời gian, tôi đã có thể đếm được số lông mi của chị. nayeon kéo chăn ra và đối mặt với tôi, nhìn tôi với đôi mắt đen láy của chị. đột nhiên, chị đưa tay ra và xoa đầu tôi. những ngón tay ngâm trong hương hoa mộc lan thơm ngát, ngào ngạt.

tôi chợt muốn khóc.

như thể hạ và đông đã đến cùng mùa xuân.

6.

tâm trạng chỉ cần mở mắt ra là vui rồi.

tôi không thể không mong chờ những gì tôi sẽ thấy khi mở mắt ra, và tôi tự hỏi liệu cánh đồng hoa mờ ảo tôi đã thấy có phải là xứ sở thần tiên của alice hay không, mơ một giấc mơ ngây thơ như một đứa trẻ. nghĩ đến việc chìm vào một giấc ngủ mê man tĩnh lặng, hoặc duỗi thẳng cơ thể, tôi cảm thấy thế giới thật tử tế, và mọi người đều hiểu nhau, và tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

thỉnh thoảng, một hai học sinh nô đùa lẻn vào phòng y tế, tôi cử động tay, hình như tôi đã ngủ rất lâu, cổ đau nhức. tuy đầu không còn lơ mơ như trước nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi, muốn ngủ tiếp. tôi quay sang một bên và vùi mặt vào ga giường.

sana, sana
giấc mơ đầy hoa mộc lan thơm ngào ngạt từng bước đến bên tôi, có ai đó vuốt ve vầng trán lành lạnh của tôi. tôi vẫn nhắm mắt vờ ngủ. tôi nghe chị khẽ lầm bầm, sana, trời đã chiều tối rồi, nếu em không dậy là chị đi nhé.

chẳng còn cách nào, cuối cùng tôi ngoan ngoãn mở mắt ra, ngồi trên giường mười phút mới tỉnh, nayeon nói rằng tôi giống như một chú cún ngoan ngoãn. có vẻ thô lỗ khi sử dụng phép ẩn dụ như vậy, nhưng tôi thực sự không thể tức giận. chị nở một nụ cười toe toét, đi tới và gỡ một cánh hoa rơi trên đỉnh đầu tôi.

chiều hôm đó tôi cùng chị về nhà.

lần đầu tiên tôi vắng mặt trong lớp học, cảm giác lo lắng, nhưng nói đúng hơn rằng vì tôi đang ở cùng với chị nên tôi rất lo lắng. đi theo nayeon, tôi cảm thấy sương mù bốc lên từ chân mình vào một ngày nắng, và mọi giác quan của tôi luôn vô tình hướng đến chị và tôi không còn là chính mình nữa.

lúc sau chị nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi phía trước và nói với tôi rằng chị sẽ vào mua thuốc lá. tôi gật đầu và đợi ở bên ngoài. ở công viên đối diện, có một nhóm nữ sinh mặc váy trắng, cười nói vui vẻ. tôi như bị mê hoặc và chị nhân cơ hội đó áp lấy lon soda đào vào má tôi, tôi giật mình suýt chút nữa thì đứng không vững.

nayeon nói với tôi rằng thứ chị mang theo không phải là thuốc lá mà là một phần cơm cho hai người. trái tim tôi nhảy lên trong lòng ngực, và tôi bước nhanh về phía chị.

7.

kể từ đó, mỗi ngày đều giống như một giấc mơ.

buổi chiều, tôi sẽ đi đến cầu thang nơi tôi gặp chị lần đầu tiên, và mang theo bánh mì hoặc nước đào yêu thích của tôi.

thời gian biểu của chị không đều đặn, có khi chị biến mất một lúc rồi lại xuất hiện trước mặt tôi với những vết thương mới được băng bó, dù rằng tôi vừa thấy chị vẫn ổn chỉ vài tiếng trước. chị cởi giày, để lộ đôi bàn chân trắng nõn, ngồi trên bậc thềm đợi tôi.

chị biết rất nhiều điều mà tôi không biết. nayeon nói với tôi về freud, nietzsche, holderlin, camus, diderot, kafka, chị cũng nói về nghệ thuật, âm nhạc, tôn giáo, thiên văn học, lượng tử... như thể chị biết mọi thứ.

sana em biết gì không? trên thực tế thì vào ban đêm, chúng ta có thể nhìn xa hơn so với ban ngày. ban ngày, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mặt trời cách xa 149,6 triệu km, nhưng vào ban đêm, lại có thể nhìn thấy các thiên hà cách xa hàng triệu năm ánh sáng. nayeon thì thầm vào tai tôi và dù trời vẫn chưa tối nhưng chị vẫn nhất quyết dùng ngón tay mình tự vạch ra đường viền của các chòm sao và dạy tôi xác định tam giác mùa hè.

tôi biết rất ít, nên chỉ chăm chú lắng nghe.

thật ra chị đã biết sana từ rất lâu rồi. chị chống cằm khi nói, chị cũng từng nói vậy vào lần thứ hai tôi gặp chị, rồi chị nhìn tôi với đôi mắt như mặt trời lặn trong màn sương xám, và đôi má chị có màu hồng đào ấm áp, bong tróc, như thể chị đã quan sát tôi hàng nghìn lần, với một nụ cười trên môi.

tôi nên nói gì đây?

tôi nghiêng đầu nhìn chị.

đôi mắt của sana là màu hổ phách, rất đẹp. chị khen ngợi tôi. từng sợi tóc của chị lặng lẽ tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, khẽ chạm vào tôi.

nó luôn làm tôi nhớ đến những cánh đồng lúa và những ngọn núi, vải lụa, những ngôi nhà gỗ, và nghề dệt vải, như những thứ rất cổ xưa. rồi tôi nghe chị nói, cảm giác như chị đã từng sống với sana một lần.

tôi mơ hồ vui mừng, lòng nóng ran. ngay lập tức, tôi cảm thấy rằng chỉ cần chị nói một lời, bất kể là gì, tôi sẽ từ bỏ mọi thứ vì nó.

một ngày nào đó, tôi có thể đưa chị lên chuyến tàu thiên hà dẫn đến hạnh phúc không? khi tôi nghĩ về nó, tôi nhìn vào những tòa nhà ở đằng xa. vạch trắng do máy bay để lại dần dần kéo dài đến nơi tôi không thể nhìn thấy, và bầu trời không một gợn mây xanh, đến mức chẳng có một chút ánh sáng nào.

cơn mệt mỏi của mùa xuân lại dâng lên, tôi lắc đầu cố tỉnh táo. chị thấy tôi gật gù nên khẽ tựa đầu tôi vào vai chị. trong cơn mê man, hương thơm ngọt ngào vẫn phảng phất trong không khí, tôi thì thầm với chị, nayeon có đang nghĩ giống em không?

chị ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang thì thầm vào tai tôi. xinh đẹp và u sầu, giọng nói của chị vang vào lồng ngực tôi, tê tái và râm ran.

như trong một giấc mơ.

tôi nhắm mắt lại.

8.

tôi đang mơ.

những cành tảo đâm chồi nảy lộc trong buổi chiều tháng tư dần ấm áp, nayeon đang ngồi trên cầu thang sân thượng, bên cạnh là băng gạc và cồn, một chân gác lên bậc thang bên dưới, chân kia co lại. một vết xước đỏ chói trên đùi, mắt cá chân sưng tấy và cổ áo đồng phục nhuộm đỏ bởi máu cam. chị đau khổ vò vò mái tóc rối bù, ngón tay vấy máu, cởi chiếc nơ đồng phục, tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, bắt đầu bôi thuốc, khẽ ngâm nga, vẻ mặt được tất cả nữ sinh trong trường ghen tị, nhưng tôi ước rằng họ không. đột nhiên, chị ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi.

im lặng. chị giơ móng tay màu hồng đào lên, chu môi và mỉm cười với tôi như một bông hoa kiêu sa và xinh đẹp.

đó là lần đầu tiên tôi thấy chị như vậy.
cũng là lần đầu tiên tôi gần chị đến thế, cánh hoa sắp bay đi mất.

9.

nhờ có sana mà chị lại đến trường. nayeon thở dài, cắn miếng bánh sandwich trong tay, đôi má phồng lên của chị mấp máy, có vẻ như đang tức giận.

nayeon thực sự ghét trường học, chị tìm mọi cách để chơi trò trốn tìm trong trường, tránh đám đông và sự hối hả. cũng như tôi ghét đồ đắng, thậm chí đến mức căm thù. nơi yêu thích duy nhất của chị chắc phải là cầu thang dẫn lên sân thượng

nhà trường cấm học sinh lên sân thượng dột nát, chìa khóa cổng sân thượng do ban giám hiệu giữ. nayeon nói rằng chị đã học cách cạy khóa từ ai đó. chị đưa tôi lên sân thượng, bước lên từng bậc thang mọi hôm vẫn hay ngồi.

mặc dù hơi rắc rối nhưng chị đã biết cách làm rồi. nayeon lấy ra một đoạn dây thép nhỏ và gõ nhẹ vào ổ khóa cửa, nhìn tôi với nụ cười trên môi, hàng mi rung rinh như cánh bướm vui vẻ, trông chị rất tươi tắn.

tôi lắc đầu, giữ lấy cổ tay chị, trầm giọng nói, không được, đừng đi.

không khí như đông cứng lại. chị ngước mắt từ dưới lên, hàng mi cong cong khẽ động đậy. chị vươn bàn tay trái lên gần mặt tôi, trìu mến vuốt ve, đầu ngón tay xẹt qua cằm, ngón út hơi giơ lên, ngón trỏ và ngón giữa vuốt ve quai hàm. nayeon ở rất gần tôi, mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, nhưng sao tôi thấy chị xa vời.
chị chớp mắt trách tôi, sao em lại đi cùng chị?
như một cánh hoa thật nhẹ, sắp bay đi mất.

nayeon buông đôi tay đang ôm mặt tôi ra, ném đoạn dây trong tay đi và nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó tôi chẳng thể nghe. chị quay đầu lại, tỏ vẻ ngạc nhiên và tức giận, gõ vào trán tôi, sao trông em như muốn khóc vậy?

chị đang không vui, tôi vội vàng điều chỉnh tâm trạng, bướng bỉnh sụt sịt. như thể tương ứng với nhịp tim của tôi, đôi giày của chị đập mạnh xuống đất, và mái tóc bên má khẽ rung lên, chị chỉ đùa thôi, chúng ta quay lại đi.

tôi gật đầu, nhanh chóng đi theo chị và dụi mắt.

tại sao khuôn mặt xinh đẹp của chị lại thường để lộ một nỗi buồn nhàn nhạt? loại cảm giác này không phải một hai lần, khí chất khó tả vây quanh chị, không phải là loại mệt mỏi mà một người có thể giả vờ. một vẻ mỏng manh buồn thảm.

tôi không biết làm thế nào để giữ cánh hoa ấy lại.

10.

tôi đã biết được bí mật của chị vào mùa hạ.

lần đầu tiên trong đời, tôi nói dối người cha yêu thương tôi nhất, nói rằng tôi sẽ ở nhà một người bạn ở kobe.

đi bao lâu?

một tuần...có thể là hai tuần, không, có thể là một tháng, con sẽ ở đó trong suốt kỳ nghỉ hè này... khuôn mặt cố gắng bình tĩnh, thỉnh thoảng lại cau mày như đang suy nghĩ, tôi thực sự hy vọng vào mẹo nhỏ này có thể giúp tôi...

căn hộ của nayeon có một cửa sổ lớn kiểu pháp. sau khi mở ra, có thể nhìn thấy biển.
thứ hai là những cuốn sách, những cuốn sách được đặt ngẫu nhiên ở mọi ngóc ngách trong căn hộ, có cuốn trải dài nửa chừng và kẹp giữa những tờ giấy đánh dấu màu sắc khác nhau, cuốn khác phủ đầy bụi chắc hẵn vì chẳng ai quan tâm đến.

chị vẫn dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, nhưng...thực sự khó để bỏ được những thói quen này... chị ngại ngùng nhìn tôi gãi má và một miếng băng mới được quấn quanh cánh tay đang giơ lên ​​của chị, hơi tím và xanh.

tôi không nhớ ai đã đưa ra lời mời đầu tiên. không, đúng ra là, không ai cả, và lẽ tự nhiên cứ thế tôi đến sống với chị. nayeon sẵn sàng đồng ý, không ngạc nhiên chút nào, mở cửa và mỉm cười chào tôi, chào buổi sáng, sana.

tôi nép mình vào vòng tay của chị.

chị trông thoải mái hơn những lần tôi cùng chị ở trường. cuộc sống với chị làm tôi hạnh phúc biết bao.

những chiếc áo sơ mi toàn màu trắng của chị và những bộ quần áo thường ngày của tôi đang phơi ngoài ban công, nắng chói chang, chú mèo hoang đang nằm trên ban công ngủ ngon lành.

mùa hè, và nayeon suốt ngày đi dạo quanh nhà với chiếc quần lửng màu xanh nhạt, để lộ tấm lưng cong tuyệt đẹp và đôi chân thẳng tắp, như thể chị đã quen với việc hàng ngày bước lên từng bậc thang nơi sân thượng. cuộn tròn, nhón chân vắt chéo, dựa vào sô pha đọc sách, có lúc chống khuỷu tay lên bàn, trầm ngâm nhìn biển, có lúc ở trong phòng buồn chán, ngủ cả ngày, ở nhà.

sana, đến và cắt tóc cho chị đi. một ngày nọ, như những sợi râu mèo chọc thủng bọt khí, và trong tích tắc, nayeon đóng cuốn sách lại và nói với tôi một cách nghiêm túc.

tôi khẽ mở to mắt ra, đầu tiên là cảm thấy ái ngại cho mái tóc dài mượt mà của chị, ngập ngừng nói, thật sự có thể để cho em làm sao? nhưng lỡ như...

làm ơn. chị lặp lại lần nữa, và tôi cứ thế miễn cưỡng nghe theo.

kéo, lược chải tóc và... sau khi đi lòng vòng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy mọi thứ.

nayeon ngẫu nhiên di chuyển một chiếc ghế và ngồi xuống phía có nắng.

chị muốn cắt đuôi tóc, hay...?
cứ làm theo ý của sana đi, dù kết quả có thế nào chị cũng vui vẻ nhận lấy mà.

khó quá...tôi vật lộn với suy nghĩ trong đầu rất lâu và không thể quyết định được. tôi nghĩ chị để tóc dài đã đẹp rồi, nhưng nếu là tóc ngắn... nayeon với mái tóc ngắn sẽ trông như thế nào?

một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh, và chị khẽ gọi tôi bằng giọng nói đẹp đẽ, buồn bã, sana

khi định thần lại, tôi thẫn thờ nhìn xuống dưới chân.
xin lỗi! tôi hốt hoảng, lo lắng đến mức không biết phải làm sao, mắt lập tức đỏ hoe.

nhưng tôi nghe thấy chị cười khúc khích. chị quay đầu lại lấy ngón tay chạm nhẹ mũi tôi, mỗi khi tôi chán nản, chị luôn an ủi tôi như thế này, sao vậy? rất đẹp mà, nayeon đứng dậy, cởi tấm vải ra, nhẹ nhàng quay người lại, nắm lấy lòng bàn tay đang run rẩy của tôi và áp vào má chị.

cảm ơn. chị cười, cười với tôi như một con người khác, nụ cười làm bụng tôi quặn thắt lại. tôi tự trách mình, không dám nhìn nayeon nữa, cụp mắt xuống, buồn bã nhìn những lọn tóc dưới chân.

nhìn chị này sana. chị gọi tôi với đôi mắt khẽ rung rinh, cuối lời lồng vào nụ cười, rồi nụ cười dần gửi vào trong đáy mắt, cùng với nỗi buồn cứ tuôn trào trong đôi mắt xinh đẹp.
sana...em biết hết rồi phải không?

lòng tôi chợt run lên. đứng trước giọng nói dịu dàng của chị, tôi sao có thể nói dối được đây.

tôi biết mọi thứ, biết lí do vì sao chị không muốn đến trường, lí do cổ chân sưng tấy và những vệt máu trên chiếc áo sơ mi trắng tinh. lí do chị hay trốn nơi sân thượng chẳng ai lui tới. nhưng bây giờ, tôi thích chị, ngưỡng mộ vẻ ngoài đẹp đẽ của chị, yêu sự kiên cường và mong manh của chị. tôi cảm thấy xấu hổ, miệng khô khốc, cổ họng ngứa ngáy, như một con sâu đang bò lổm ngổm trên ngực.

tiếng ve sầu kêu inh ỏi vào mùa hè.

có lẽ tôi chẳng đáng ở bên cạnh chị đâu.

sana, chị gọi tôi, áp trán lên trán tôi.

trước khi tôi kịp phản ứng, những ngón tay mảnh khảnh của chị vòng ra sau tai tôi, dùng những ngón tay ấn vào gáy tôi đang run rẩy, cúi xuống. nụ hôn nhẹ nhàng khi nó đến. đôi môi của chị mỏng manh như nhụy hoa, làn da mịn màng trên má có mùi hoa mộc lan thơm ngọt ngào, và mùi đào đọng lại trong miệng, lành lạnh và ngào ngạt. vòng tay chị ôm lấy tôi.

tôi suýt khóc, nép vào vai chị, khẽ gật đầu. nhìn qua bả vai, chị không ngừng chớp đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía chân trời.

sẽ thật tuyệt nếu hạnh phúc có được chỉ đơn giản như thế này.

11.

mặt trời lặn phía tây, tựa chân trời bao la. buổi tối, bãi cát xám xịt, thủy triều tháng năm đến rồi đi, làn gió biển sảng khoái hiếm hoi của mùa hè phả vào mặt, những chú cua nhút nhát vội vã chui vào hang. khi nước biển bắn tung tóe vào đùi, tôi mới nhận ra rằng mình đã lâu không ra ngoài. tôi quay đầu lại nhìn chị. chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và chiếc váy xếp li màu đen sẫm, giống như một đứa trẻ, với đôi giày đế trắng như tuyết đi tới bước lui trong nước biển, à không, ngay từ đầu đã là trẻ con.

sana. chị quay lại gọi tôi, mái tóc ngắn không che được vết thâm tím trên chiếc cổ trắng ngần, và chị vẫn tươi cười. em có biết salome không? kiễng chân lên, chị giơ tay phải lên trên đầu, tay trái đặt trước eo và nhấc chân nhẹ nhàng, như thể một vũ công ba lê.

thật lòng tôi chẳng hứng thú mấy vụ truyền thuyết hay tín ngưỡng gì đâu, nhưng có vẻ đã hơn một lần tôi nghe câu chuyện về một cô gái nguyện lấy cả cuộc đời mình chỉ để cố gắng có được một nụ hôn.

nói dối. tôi vẫn đứng ở nơi tôi đang đứng. nayeon thực sự rất thất thường về vấn đề này, rõ ràng đây là một câu chuyện rất buồn, không có gì đáng vui, và chị đã lừa dối tôi bằng vẻ mặt khao khát, vui sướng. tôi đi về phía chị.

đi dọc bãi biển một hồi lâu, và khi định thần lại, chẳng còn ai ở đây. tôi vừa đi vừa thấy lòng bàn chân đau nhói, dừng lại nhìn đã thấy mặt cát đằng sau bị nhuốm một màu đỏ thẫm. những tinh thể muối thấm vào vết thương, bàn chân tôi nóng ran. không thể ngừng đổ lỗi cho ai đó để lại mảnh chai rượu trên cát.

sana? nayeon quay lại nhìn tôi. tôi mới nhận ra rằng cái bóng của chị trên mặt cát rất ngắn, chỉ dài bằng khoảng một phần ba một người bình thường. tôi loạng choạng vài bước và vội vã đi theo chị. ánh đèn bên đường cách tôi không xa, chị nhìn thấy vết máu phía sau tôi và đưa tay ra đỡ lấy tôi.

salome của tôi, liệu người có đến để lấy đầu tôi? ở nơi tôi không nhìn thấy, chị vẫn mỉm cười, hai tay trượt xuống lưng và vòng qua eo tôi.

chắc chắn là không rồi. tôi bĩu môi.

có vẻ sẽ đợi lần sau vậy. chị cõng tôi trên lưng, cố gắng không chạm vào lòng bàn chân bị thương của tôi.

tôi lặng lẽ ngã vào tay chị, vòng tay qua cổ, khẽ thủ thỉ vào lòng chị, nayeon là đồ đại ngốc.

em muốn ăn bánh matcha không? gần trường có một cửa hàng wagashi rất ngon đó.
sau khi quay về chị sẽ bôi thuốc, sẽ hơi đau một chút, em chịu khó đi.
ah, sana đang run này, liệu em có bị cảm lạnh như lần trước không nhỉ?
ở nhà không có soda nên trà lúa mạch có thể hơi đắng.
mùa hè ở boston rất đẹp và tuyết cũng rất tuyệt đó.
em có thích bộ phim hôm qua không?
chị muốn ngắm bình minh với sana, chị đã thấy hoàng hôn rất nhiều lần rồi.
sana có muốn chạy trốn với chị không? chúng ta nhất định có thể bay đến một nơi xa xôi nào đó.
nayeon...
sana mạnh mẽ lắm mà, em sẽ không khóc đâu.
nayeon...
em thất thường quá đấy.
nayeon...nayeon...
sana lạ quá, sao em luôn cư xử như một đứa trẻ hư với chị nhỉ?
nayeon...nayeon...nayeon...

sana cứ gọi tên chị mới là đồ ngốc! tôi nghe chị kêu lên, rồi quay lưng lại với tôi, tôi biết chị đang cười.

sẽ thật tuyệt nếu luôn có thể như thế này.
chị đã thực sự, thực sự rất chăm chỉ để cố gắng có được hạnh phúc mà.

12.
đêm đó chị lặng lẽ ra ngoài. đôi bốt da kêu lách cách xa dần. khoảng 3 giờ sáng, tôi biết chị đã về, lấy cồn sát trùng và băng gạc khỏi túi chị mang về, rồi tự mình thay băng vết thương trong im lặng.

tôi đợi nayeon vào nửa đêm, và thấy chị ngủ trên ghế sô pha, mùi thuốc khử trùng trộn lẫn với gió biển ẩm ướt, ánh trăng che đi vết sẹo của chị, phủ lên lông mi một lớp bạc sáng. tôi cầm lấy tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng tiến về phía chị, rồi ngồi xuống bên cạnh, tôi bắt chước cách chị vẫn thường làm, dựa vào khuỷu tay và đầu gối của tôi, nhìn ra biển một cách trầm ngâm.

chỉ là dối trá khi ai đó nói rằng biển làm cho bạn yên bình. tôi lắng nghe tiếng mưa rơi trên mặt biển, rõ ràng là rất nhỏ đến mức cá bơi dưới biển cũng không nghe thấy, nhưng nó đập vào tim tôi như tiếng trống. buồn thật. một trái tim bằng chì đập thình thịch trong lọ thủy tinh mờ ảo, một con thỏ sắp chết có đôi mắt dần tắt ngấm, và cuối cùng sisyphus bị đá lăn đè chết. khí quản và phế nang khô đến mức nếu nói mạnh sẽ bỏng, phải thở cẩn thận, phổi có hạn chỉ nhận được một lượng nhỏ không khí. thiếu thốn oxy.

chân của em vẫn còn đau à? đến một lúc nào đó, chị mở mắt và hỏi tôi bằng một giọng trầm.
em không ngủ được.
trời đang mưa à?
không không. tôi lắc đầu và nắm lấy bàn tay lạnh giá của chị.

tôi nhìn chằm chằm vào mắt chị, chạm vào chiếc cổ như hoa loa kèn của chị bằng đôi má trắng nõn của mình, rồi từ từ dựa vào cơ thể chị, nhẹ nhàng rúc vào vòng tay, như thể đang rúc mình trong chiếc bàn sưởi vào trời đông.

nayeon là một người xinh đẹp, và liệu tôi có giữ được mãi?

như một cánh hoa sắp bay đi, chẳng ai bắt được chị.

13.
tôi lại bắt đầu mơ mộng.

căn phòng thủy tinh tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng chói chang và thiêu đốt. một con côn trùng khổng lồ đang bay một mình trên bầu trời. Những chiếc vảy giống như cánh hoa của nó trải dài từ trong ra ngoài, khuấy động không khí nhớp nháp chứa đầy cát nóng, và nó đang bay về phía phòng kính. Tôi hốt hoảng vô cớ, vội leo lên cầu thang sắt, vịn vào lan can, âm thanh lanh lảnh.

chị nằm ở mép kính, chân phải co quắp, bàn tay hướng lên trời, năm ngón tay xòe ra, mái tóc tung bay, gió khô nóng lập tức trở nên mềm mại. và thoải mái khi đến với chị, như sóng biển dâng lên đều đặn.
những con côn trùng từ từ đáp xuống trước mặt chị, đưa tay ra và gần như tóm chặt lấy-tôi chạy đến và gọi tên chị.

14.
thuốc trắng chói mắt lặng lẽ đặt trên bàn, không sót một viên nào, tiêu hóa hết trong bụng. ngực phập phồng vô cùng yếu ớt, và không một giấc mơ nào thuộc về chị trong giấc ngủ sâu. thời gian tựa hồ đã đông lại từ lâu, ánh lên mơ hồ mà ấm áp.

tôi gần như quên nói quên nghĩ, quên ăn quên ngủ, suốt ngày bị ám ảnh bởi một nỗi sợ, ngày đêm lặng lẽ chờ đợi giây phút chị tỉnh dậy.

tay chị lạnh lắm, tay tôi có bao bọc bằng cách nào cũng chẳng khá hơn.

chị vẫn đang nhìn tôi, nỗi buồn trong mắt đọng lại thành ánh sáng trong veo ẩm ướt, không thể rơi nước mắt trong một thời gian dài, chị nhìn vào khoảng không và thì thầm nhẹ nhàng
sana, đau quá .

nếu tôi giả vờ dối trá, mọi người sẽ nói tôi là kẻ nói dối, nếu tôi giả vờ giàu có, mọi người sẽ nói rằng tôi giàu có; nếu tôi giả vờ thờ ơ, mọi người sẽ nói rằng tôi lạnh lùng . và khi tôi thực sự rất đau, và mọi người nói rằng tôi đang giả vờ đau. nỗi đau này vốn dĩ vẫn luôn tồn tại, nhưng nó đã được tôi giấu kĩ không để ai khác nhìn thấy.
tôi đột nhiên muốn khóc.

cũng giống như ngày hôm đó.
bầu trời như hừng đông, mây đen trong nháy mắt tan đi, nhưng mưa vẫn rơi không ngớt. nayeon đột ngột dừng lại, và tôi nhìn theo hướng nhìn của chị, nơi có một bụi forsythia vàng óng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, chúng mềm mại, với một chút ánh hoàng hôn và màu vàng của sự sống hòa quyện vào một bức tranh màu nước nhạt, qua ánh sáng mờ ảo, có vẻ như sóng biển lấp lánh đột ngột dâng lên, kéo dài đến một vùng đồng cỏ và vùng hoang vu cô đơn xinh đẹp. hoang dại trong mắt chị.

mãi lúc sau chị mới ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn về phía nguồn sáng. những hạt mưa nhỏ xuống hốc mắt trũng sâu, mái tóc ướt bết vào trán, hàng mi đẫm sương, những bông hoa vàng óng trải dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. ánh sáng lấp đầy hốc mắt , nước mưa lăn dài trên khóe mắt thay cho những giọt nước mắt ngơ ngác.

như thể linh hồn có thể bay đi bất cứ lúc nào.

ophelia nổi trong nước, người đẹp ngủ trong rừng chìm trong hoa. chị, một người xinh đẹp như chị hàng ngày phải sống trong nỗi đau đớn như vậy. điều gì gây ra nỗi đau? điều gì có thể cứu lấy? cảm giác tội lỗi khôn tả cứ thế dâng lên, họ nặng lời buộc tội tôi thích chị lâu như vậy mà tôi vẫn chưa hiểu chị chút nào, cứ ngỡ mình hiểu được sự mệt mỏi, yếu đuối của chị, còn tôi thì đắm chìm trong niềm vui và mộng tưởng của riêng mình.

tôi không thể khóc. tôi tự nhủ, tuyệt đối không. một khi tôi khóc, tôi sẽ mất hết tình yêu dành cho chị, mọi thứ sẽ cuốn theo chiều gió, không còn gì ở lại.

nayeon... tôi gọi tên chị và bật khóc.
liệu em có thể đi cùng?

chị cứ nhìn và không trả lời tôi. lấy tay che lấp những ngón tay tôi, lặng lẽ nhìn tôi, như trăng khuyết gặp nước, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
sana, sana, sana.

trước khi cơn sốt dằn vặt dai dẳng đi qua , mùa hè đã kết thúc.

15.
vào học kỳ hai, chị không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. hoàn toàn biến mất.

thực sự là một hành trình dài từ căn hộ của chị về nhà, toàn thân tôi nóng đến mức sắp tan chảy. hành lý không nặng, nhưng thỉnh thoảng tôi phải nghỉ, một mình đi bộ về nhà cũng mất nhiều thời gian. không phải chỉ vì tia cực tím và cái nóng, tôi thực sự muốn ghét mùa hè. nếu có thể, tôi muốn trốn ở một nơi nào đó mà không ai có thể tìm thấy tôi, và ngủ cho đến mùa đông trước khi thức dậy.

tóm lại chỉ là thất tình thôi, đâu cần phải tàn tạ như vậy. tôi đối mặt với gương trong phòng tắm, chĩa chiếc kéo vào mái tóc dài của mình, nhưng không bao giờ thực hiện bước tiếp theo.

đêm thứ mười trở về nhà, lần đầu tiên tôi nghe rõ tiếng ve kêu, tiếng ve và cả tiếng gió. những chiếc lá xếp thành từng lớp dày đặc, giống như những lát bạch kim cọ xát và va chạm vào nhau, phát ra âm thanh xào xạc không dứt.

có thể quên sớm, nhưng cũng sẽ nhớ rất lâu. tôi nhớ tiếng bước chân giòn giã của đôi giày da gõ xuống đất, tôi nhớ tiếng cười tươi tắn, tôi nhớ soda hương đào và sandwich, tôi nhớ hương hoa quế thơm ngào ngạt và những bậc cầu thang, chị từng nói với tôi rằng chúng ta sẽ gặp lại khi nói lời chia tay.

nhớ mùa hè này, khi trái đất hầu như không còn chỗ ẩn nấp cho nỗi buồn của con người.

16.
hôm nay trời mưa cả ngày, trời tối đen như đóng cửa.
tôi mua nguyên liệu ở cửa hàng tiện lợi rồi về nhà, cơn mưa bất chợt và cơn gió lạnh hất tung góc áo, mưa và sương mù ùa vào mắt tôi. trời se lạnh, mấy hôm trước trời hửng nắng. tôi nhăn mặt một lúc và ôm chặt vòng tay. tôi thực sự muốn về nhà và chui vào kotatsu ấm áp, ngủ trên tấm chiếu tatami, chỉ cần thư giãn cơ thể, không nghĩ về bất cứ điều gì, cho đến khi tôi già, thật tốt khi ăn từng miếng cam nhỏ. ah, tôi mới nhớ ra trong tủ lạnh nhà có bánh matcha. so với cam, bánh matcha ngọt cũng ngon...

chào...
một giọng nói đẹp, u sầu vang lên.

tôi đóng băng tại chỗ.

một cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi xổm trên mặt đất, cầm một chiếc ô trong suốt. trời lạnh thế này mà chỉ khoác trên mình chiếc áo gió màu cà phê, mưa làm ướt vạt áo nhuộm màu sẫm.

một con mèo già run rẩy kêu lên, không hề lay chuyển trước thức ăn được đưa cho, gào lên nhiều lần rồi hung dữ bỏ chạy. tôi đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, tay cầm ô, chóp mũi đỏ bừng. người đó đứng dậy, không cầm gì trong tay.
tôi nhìn thấy cô ấy, nhìn bằng đôi mắt trong veo nhất, trong sự kính sợ và ngưỡng mộ không dám chớp mắt.

khoảnh khắc cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, ngay cả khuôn mặt tàn tạ và đờ đẫn cũng giống như một mặt trời đầy màu sắc từ trên trời hạ xuống, tỏa sáng rực rỡ. trái tim khô héo và yếu ớt của tôi lại đập mạnh mẽ.

cũng đã không gặp trong một thời gian dài.

17.
chị đưa tôi đi biển.

đây không phải là biển bên ngoài nhà chị. chúng tôi chạy đi chạy lại và ngẫu nhiên tìm thấy một con đập.

chị hỏi tôi có muốn xem pháo hoa không, rồi chị lấy chiếc bật lửa bằng những ngón tay trơ xương của mình và ngồi xổm trên mặt đất để đốt những gì chị mang theo. tiểu thuyết, báo chí, thơ ca, triết học, thư tình, chứng chỉ y tế. những ngọn lửa nhảy múa trên bờ cát ẩm ướt, soi sáng khuôn mặt nhợt nhạt của chị và tôi. chị đã ốm đi rất nhiều, không còn bụ bẫm như trước nhưng vẫn đi lại được. chị nghiêng đầu, trên lưng trăng khuyết, chị nhìn thấy bóng tôi đung đưa trong ánh lửa, liền hỏi tôi, em có muốn sống trên bãi biển không? trong một thời gian dài?

tôi lắc đầu, đứng im và nói: mảnh thủy tinh đâm vào da thịt rất đau.
chị chống cằm theo thói quen, ngón út đặt lên khóe môi, dù sao bôi thuốc cũng đau. như nghĩ đến điều gì, chị không khỏi lắc đầu, đứng dậy nhìn chằm chằm mặt biển.

sana, nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ?
lúc đó ở đầu cầu thang phải không nhỉ?
chà, hôm đó vừa bị đánh xong, đau lắm đấy
chị vẫn chẳng bao giờ nghiêm túc cả, dù rằng phổi tôi tưởng chừng như sắp vỡ tung ra.

nghĩ rằng uống thuốc xong thì chết thôi. nhưng chị thấy em. chị đã từng nói với em rồi, cứ như sana và chị từng quen biết nhau từ trước vậy, nghĩ đến đây, chị đột nhiên không muốn chết nữa.

chị nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt đen hun hút ánh lên trong ngọn đèn, và chị đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ và buồn bã.

sana dạo này không đi học đúng không?, trông em không giống bị ốm gì cả.
em không sao
vậy tại sao
em không muốn
vì?
họ nói xấu chị...
à...buồn thật nhỉ.

sana đúng là mạnh mẽ thật... chị lẩm bẩm một mình, vùng da quanh mắt giãn ra, như thể đã nhẹ nhõm, vẻ mặt bình tĩnh, và ngay sau đó chị không còn nhìn tôi nữa mà tập trung nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. những giấc mơ trong quá khứ của chị, con người quá khứ của chị, tất cả đều bị chôn vùi trong ngọn lửa và bị thiêu rụi. gió thổi nhẹ, và khói biến mất ngay lập tức.

tôi phải đi bây giờ. tôi tự nhủ rằng mình đã đi bộ trở lại trên con đường mình đã đi mà không ngoảnh lại, và chỉ trong tích tắc cảm thấy lòng nhẹ nhõm.

chị và tôi đã cố gắng rất nhiều.

tạm biệt nhé, sana. từ xa, giọng chị gọi tên tôi lần cuối.
tôi vừa đi vừa khóc, có thứ gì đó vô hình đè lên ngực tôi, tôi khó chịu cúi đầu xuống, liên tục lấy mu bàn tay quệt mũi. chà, tạm biệt, nayeon. tạm biệt chị.

18.
giấc mơ cuối cùng là hoàng hôn.

trong phòng học bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, sàn nhà nhẵn nhụi sạch sẽ, gió thổi nhẹ rèm cửa, phản chiếu loang lổ.

thế giới rất tử tế, và ai cũng đều trông hiền lành, ngồi ngay ngắn, cầm một cuốn sách giáo khoa và đọc to. trên bàn là một bông hoa chỉ nở vào tháng năm. khi chuông reo, mọi người trông có vẻ yên bình, và mang những bông hoa đến bên cửa sổ và ném chúng ra ngoài cửa sổ. cứ thế, từng ô cửa sổ trong khuôn viên, hoa đổ xuống, như những tiếng thủy tinh rít lên, và như những viên kẹo tráng men bóng loáng, hàng ngàn bông hoa tụ lại thành một biển. rồi mọi người bắt đầu hát, tôi không biết họ đang hát bài gì, mơ hồ, bập bõm.

trong ánh sáng trắng, núi nở hoa và mây trôi về cuối trời.

ánh sáng lan tỏa và ánh hào quang tràn ngập.
chị dường như đang đứng đâu đó. chị vẫn trẻ và xinh đẹp, mỉm cười tinh nghịch với tôi, vẫy tay với tôi và vui vẻ gọi tên tôi. mặt trời lặn vàng. bóng cây mơn man.

tôi vẫn sẽ yêu, và tôi sẽ vượt qua mùa hè này và mùa hè tới, và nhiều, rất nhiều tháng năm nữa.
chỉ là, không còn bóng dáng của nayeon nữa.

19.
cuối cùng cũng đến nơi rồi.

cầm bó hoa, tôi đến nơi lần đầu tiên tôi gặp chị, bước lên cầu thang cách đó vài bước và lên sân thượng.

tháng năm năm ngoái, nayeon, người sắp từ bỏ, đã đứng ở vị trí của tôi bây giờ.

lý do vì sao chị thích cầu thang đến vậy là vì nó gần sân thượng nhất. mỗi lần bị thương chỉ muốn từ bỏ nên đều lên sân thượng, nhưng không đợi đúng thời điểm, lại chờ tôi.

tôi yêu thế giới này rất nhiều. tôi nghĩ trong nước mắt. nhìn lên bầu trời, bầu trời từ từ thay đổi và chuyển dần sang màu xanh. tôi cứ thở dài, muốn hòa làm một với bầu trời. tại lúc này, lá và cỏ trở nên trong suốt, và vẻ đẹp của chúng không còn được nhìn thấy nữa.

tôi lúc này đứng đây có nhìn thấy cảnh giống như chị đã thấy vào tháng năm năm ngoái không nhỉ? cảm thấy rằng các tòa nhà rất cao, gió mạnh đến mức có thể thổi tung váy lên, chân sẽ run lên vì sợ hãi, mắt không thể nhìn rõ đường phố và nước mắt sẽ không ngừng rơi?

tôi thực sự muốn sống một cuộc sống tươi đẹp.
tôi thực sự muốn sống một cuộc sống tươi đẹp cùng chị.

tôi bắt đầu khóc, nước mắt giàn giụa, ôm chặt lấy bó hoa, cảm thấy mình thật tồi tệ, đạo đức giả, một kẻ hèn nhát đã biết nayeon quá lâu đến nỗi tôi thậm chí còn chưa kịp nói rằng tôi yêu chị. rõ ràng chị yêu tôi sâu sắc, chị không thể chịu đựng được việc đưa tôi đi cùng.

tôi đã để chị chờ đợi đủ lâu.

tôi bước tới, trở lại giấc mơ ngày ấy.

những tia sáng vàng, bầu trời tĩnh lặng, gió hú và mây trắng.

cơ thể tôi liên tục rơi xuống, và linh hồn tôi gần như bay ra khỏi cơ thể nặng nề.

mặt trăng ẩm ướt từ trên trời rơi xuống, nụ hôn của ánh trăng sáng và ấm áp rơi xuống trán tôi không ngừng. đôi mắt chị sáng ngời, giống như dải ngân hà đang thu gọn trong con ngươi, hãy cứ nắm lấy mười ngón tay của tôi như thế.

nước mắt của chị, của tôi, nhỏ giọt, tan vào nhau.

tôi gọi tên chị thật to, thật to mà nước mắt lưng tròng.
tình yêu sâu sắc nhất, nồng nàn nhất, khó tả nhưng tràn đầy nhất, nguyện trao cho người.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro