Chương 1: Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Rào....rào....rào...."

Mưa rơi! Mưa đầu thu thật lớn! Đường phố đông đúc bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không còn vẻ náo nhiệt lúc ban đầu, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp đều đều không dứt.

Trong một tiệm cà phê cổ kính, có một cậu trai trẻ ngồi nhìn ra bầu rời u tối ngoài kia, tay không ngừng khuấy khuấy tách cà phê đã nguội. Jungkook nhìn bầu trời, than ngắn thở dài:

"Sao lại xui thế chứ?"

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến trường sau kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng. Còn đang háo hức chờ ngày khai giảng thì cơn mua bất chợt đổ ập xuống, nghi thức chào khai giảng không thể tiến hành. Thật mất hứng mà! Vẫn còn ngồi tự kỷ, Jungkook chợt nhìn ra ngoài trời mưa kia, cậu nhìn thấy một bé trai khoảng chừng 5, 6 tuổi đang đi trên đường. Mưa ướt đẫm làm cậu bé co rúm người vì lạnh, trông hết sức tội nghiệp! Tình thương yêu của cậu bỗng trỗi dậy. Jungkook tay cầm ô chạy ra đường lớn, vừa chạy vừa không ngừng lẩm bẩm:

"Trời à, ông bớt mua đi có được không vậy? Thật chán chết mà!"

Rất nhanh sau đó, cậu chạy đến chỗ cậu nhóc. Ngắm nghía một hồi, đẹp trai đấy chứ! Cậu bình phẩm thằng bé trước mặt. Nhìn đi, cánh tay mập mạp, dáng người bụ bẫm, đôi mắt to tròn, đen láy. Lại còn khuôn mặt tròn trịa, phúng phính kia nữa chứ, nhìn là muốn cắn một cái! Chung Quốc nuốt nuốt nước miếng. Cậu nhóc trước mặt này, thật quá đẹp trai đi!

Cùng lúc đó, cậu bé kia cũng nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt như muốn hỏi:

"Sao lại nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế kia? Không thấy tôi đang lạnh sao? Còn đần mặt ra đó làm gì?"

"Anh kia à, nhìn tôi có thể kiếm ra tiền sao?"

Lúc này, Jungkook mới giật mình rời khỏi chín tầng mây. Cậu tiến lại gần xoa đầu cậu bé trước mặt:

"Này bé, bé thật khả ái nha! Tên bé là gì thế?"

*Quác..... quác.....* Quạ đen bay đầy trên đầu cậu bé. Cậu nhóc hẵng giọng, ưỡn ngực, vỗ bôm bốp ra vẻ người lớn, giọng nói đầy kiêu ngạo:

"Này anh kia, tôi có tên, không được gọi tôi là bé!"

"Cậu nhóc này thật đáng yêu!"

Jungkook vò vò mái tóc ướt sũng của cậu bé, cong môi lên cười cười. Thằng bé bày ra bộ mắt chán ghét, cau có, trên mặt hiện lên bốn chữ: "Đừng đụng vào tôi." Có điều..... Cậu nhóc than thở:" Thiên à, sao người lại sinh ra cái anh ngu ngu đần đần này thế? Thật là một sự sỉ nhục lớn của tạo hóa!"

Jungkook đang vô cùng hài lòng vò vò "cục bông" trên đầu cậu bé, bỗng dưng cảm thấy thực lạnh a. Cậu rùng mình. Lễ nào ban ngày lại có ma? Đừng aaaaa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro