¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dù anh có điên thì anh vẫn luôn biết rằng mình yêu em".

____________

- Bác Nhân đấy à? bác ngồi đi.

Gã nhàn nhã tựa lưng vào ghế nhâm nhi tách trà.

- Nay làng mình xôn xao quá chú ạ, hoạ chăng đã xảy ra chuyện gì?

Bác Nhân không khỏi thắc mắc mà cất tiếng hỏi.

- Bác chưa biết chuyện gì à? Anh Lực, anh ấy mất rồi.

- Cái cậu Lực ở cuối làng đấy á?

Bác Nhân tròn mắt hỏi lại.

- Đúng rồi, anh ấy mới mất ở viện tỉnh ít hôm. Nay người ta mới đưa anh về làng.

- Đáng thương thật, cây ấy còn chưa đầy tứ tuần.

- Thương thật bác ạ, cả tuổi trẻ cống hiến để rồi nhận lại hai chữ "tâm thần".

- Chú nói thế lại phải tội.

- Tôi nói sai đâu, lúc anh ấy còn sống thì rủa cho chết, giờ ảnh đi thật thì dân làng lại ngồi đó tiếc thương. Đúng đời.

Gã tặc lưỡi.

- Chú Trung à, dù gì họ cũng có về cậu Lực đâu, họ có suy nghi sai lệch về cậu ấy cũng là lẽ thường.

Nói rồi bác vỗ vai gã.

- Đến cả tôi, tôi cũng có rõ về cậu Lực đâu.

- Cuộc đời bạc bẽo lắm bác ạ.

Hai hàng lông mi gã cụp xuống tỏ vẻ tiếc thương.

- Để tôi kể bác nghe, về cái thời tôi và anh Lực liều mình cho Tổ quốc.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro