24h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: zanya

Permission:

Link AO3: https://archiveofourown.org/works/39747249

Pairing: Lee "Faker" Sanghyeok x Han "Peanut" Wangho

Summary: Thiết lập ABO

Note: F A, P O. Phần in nghiêng trong fic là lyric của bài 《24小时也不够》(24 Hours Is Not Enough).




I'm going crazy. I'm going crazy. The more I drink, the thirstier I become.

Đây không phải là thời gian và địa điểm thích hợp để gặp gỡ. Han Wangho chắn ngang Lee Sanghyeok trong nhà kho, nhân viên tạp vụ đã quên đóng cửa kho. Han Wangho nắm lấy thời cơ, đóng cửa lại và khóa trái. Em xé đi miếng dán ức chế sau cổ, tựa như một con hổ đói, em ném mạnh thứ nhăn nhúm kia xuống đất. Mùi sữa đậu tràn ngập trong không khí, như một quả bóng bay nổ tung, bất ngờ tấn công khoang mũi của Lee Sanghyeok.

Dấu răng trên tuyến thể đã mờ đi rất nhiều, và Han Wangho tiến lại gần anh, tìm kiếm bàn tay thon dài của người nọ, âu yếm áp sát, ngón tay đan xen với ngón tay, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, đôi mắt híp lên thành một đường cong ngọt ngào, dùng chất giọng ngọt dính làm nũng.

"Anh Sanghyeok, vết cắn mờ mất rồi."

I can't stop tasting it, I'm stuck in it.

"Vì sao lại cần tôi giúp?" _ Lee Sanghyeok hỏi.

"Trong đội hiện tại không phải đã có alpha rồi sao?"

Hắn nhẹ nhàng rụt tay lại sau, nhưng lại bị em nắm chặt hơn. Han Wangho gần như khẩn thiết dựa sát vào anh.

"Nhưng sẽ có phản ứng đào thải mà, anh là alpha chắc không biết điều đó đâu, sẽ xảy ra xung đột, dù không đến mức chết người, nhưng sẽ rất khó chịu, sắp tới có trận đấu, anh có muốn thấy em vì điều này mà để thua không?"

"Phản ứng đào thải chỉ xảy ra khi đánh dấu hoàn toàn."

Lee Sanghyeok bình tĩnh vạch trần em nhỏ, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu, như thể không hiểu tại sao em lại phải nói dối về chuyện này. Nhưng Han Wangho thà rằng đó là sự ngạc nhiên hoặc ghê tởm, ít nhất trên sân khấu có hai người, chứ không phải chỉ mình em ở đây cố diễn xuất một cách tồi tệ.

Bên ngoài có người qua lại, hai đội đang quay chương trình thực tế, có nhiều nhân viên đến, những bước chân vội vàng, những bước chân thong thả, tiếng cười vui vẻ và tiếng lo lắng, tất cả đều biến thành một cơn xoáy hỗn loạn bên ngoài. Han Wangho cười nhẹ, cúi đầu, ngón tay lỏng lẻo dựa vào ngón tay của Lee Sanghyeok, mùi hương vẫn tràn ngập trong cùng với những hạt bụi bay lượn khắp nơi trong không khí

Lee Sanghyeok lặng lẽ chờ đợi, nhìn bờ vai Han Wangho run rẩy, như thể có cảm xúc đang dâng trào. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tạm thời họ chưa cần xuất hiện, có thể bên cạnh nhau, cùng nhau lãng phí giờ nghỉ.

I'm going crazy I'm going crazy if I look at you.

"Hãy nói với nhân viên GenG, họ sẽ giúp em giải quyết."

Lực giữ chặt dần trở nên nhẹ hơn, khuôn mặt của Han Wangho ẩn trong bóng tối, rất khó nhìn rõ biểu cảm, Lee Sanghyeok tự nhiên nói ra câu này.

"Còn miếng dán ức chế nào không? Nếu không có thì hãy ở lại trong phòng, bên phía nhân viên chắc chắn có."

"Tại sao anh lại không đánh dấu em?"

Han Wangho ngẩng đầu lên, hất tay hắn ra, khuôn mặt hiện lên vẻ điên cuồng đáng thương.

"Chỉ cần cắn một cái là được, chuyện đơn giản như vậy tại sao anh lại nói nhiều thế, không muốn đúng không? Nếu không muốn thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo như vậy."

I will forget everything and all my mind will be filled with you.

Lee Sanghyeok bình tĩnh nói:"Đây mới là cách xử lý đúng đắn."

Hắn chỉnh lại gọng kính, mặt hơi đỏ lên, có lẽ là vì ngạc nhiên, có lẽ là vì tức giận, cũng có thể là sự hối hận sau khi nói ra lời tàn nhẫn với em.

"Trước đây tôi cũng luôn hợp tác với em, chỉ là lần này tôi muốn cho em một con đường khác."

Wangho à, tại sao lại tức giận như vậy? Hắn giữ lại câu này, không muốn dùng nó làm đòn tấn công cuối cùng.

Han Wangho nói: "Đúng vậy."

Em trông thật đáng yêu khi bị đẩy vào đường cùng, như một con báo nhỏ, tuyệt vọng lao vào kẻ thù.

"Anh không làm sai, đó là vấn đề của em."

Em nói: "Anh luôn muốn nghe điều này phải không?

— Sanghyeok hyung, hãy đánh dấu em đi!"

"Có đúng vậy không?"

If I hug you, everything will be perfect. I really want it to be like this forever.

"Em đều làm theo lời anh nói. Tại sao vẫn phải như thế này?"

"Vậy có thể đánh dấu em được không, Sanghyeok hyung?"

Han Wangho nắm lấy góc áo của anh, tiến lại gần, cười như đang khóc.

"Cầu xin anh, cầu xin anh, xin hãy đánh dấu em. Lần đầu tiên em cầu xin anh, cũng như là lần cuối, chỉ cần anh đồng ý là được mà."

Cổ em mềm mại bày ra trước mặt hắn, mùi sữa đậm đặc như một chiếc tàu chở đầy sữa đậu bị đắm, nằm ngổn ngang trên mặt sông vô hình.

Lee Sanghyeok chạm vào dấu ấn anh để lại trước đó, Han Wangho run lên, hai tai đỏ ửng, đôi mắt giấu sau lớp kính cũng nhuốm hơi nước mập mờ. Nhưng anh vẫn mang theo mùi vị lạnh lẽo nói với Han Wangho.

"Chỉ cần em nói ra là có thể giải quyết, tại sao không nói?"

Vì anh là Lee Sanghyeok mà. Han Wangho không nhịn được cười, Lee Sanghyeok sáng chói như vậy, chỉ cần tiếp cận sẽ trở thành một phần của ánh sáng đó, nếu tự mình nói ra, em sẽ trở thành gì, một omega biến mình thành tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ để tìm đối tượng kết hôn?

Em cũng có lòng tự trọng, em cũng muốn đứng ở nơi cao nhất, nghe tiếng vỗ tay và reo hò. Vì lòng tự trọng này, em có thể tan chảy tình yêu, biến nó thành một đống rác lạnh lẽo, giấu trong cơ thể, rồi tự dày vò mình mãi mãi, cho đến khi phát điên.

Còn Lee Sanghyeok không hiểu những điều này, hoặc có thể hắn hiểu, nhưng hắn chưa từng biết. Hắn chỉ có thể thấy vết thương trần trụi đầy máu trước mặt mình, và Han Wangho đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm như vậy.

The emotion I tasted for the first time, I was afraid of not being able to extricate myself.

Khi răng nanh cắm vào da, pheromone tiêm đầy vào cơ thể, hơi thở hòa quyện vào nhau, Han Wangho nắm chặt cổ tay của Lee Sanghyeok, ngón tay hắn luôn run rẩy, từ mạch máu đến trái tim, đều trở nên lạnh lẽo. Bên ngoài âm thanh bắt đầu thay đổi, tiếng của em và Lee Sanghyeok hòa lẫn vào nhau, như một bản nhạc bất hòa, lặp đi lặp lại những hợp âm sai lạc, khiến đầu óc cũng trở nên cứng đờ, như bị tiêm vào kim loại, máu trở thành sắt nóng chảy, cả cơ thể bắt đầu bốc cháy.

Lee Sanghyeok cũng ngửi thấy mùi vị thay đổi đột ngột, anh tháo kính ra, đôi mắt hơi dại do đeo kính lâu ngày nhìn chằm chằm vào Han Wangho. Thật buồn cười, hắn cần phải tránh né cẩn thận đến vậy sao ,và rất không may cho hắn là hắn đã kích thích cơn phát tình của em. Han Wangho không nhịn được cười, tựa vào bàn, ngay cả nước mắt cũng bị nụ cười kích thích, tràn ngập trên khuôn mặt.

"Hyung, em không mang theo thuốc ức chế."

Cổ em vẫn hơi sưng đỏ, máu rỉ ra từ vết thương, làm cho mùi vị trong không khí càng ngày càng ngọt ngào.

"Cái này cũng phải đi tìm nhân viên sao?"

"Vậy lần này em muốn gì?"

Lee Sanghyeok nhíu mày, chỉnh lại mái tóc gọn gàng vốn đã sớm bị em làm cho rối bời, hai đôi mắt nhìn nhau, tiếng chuông điện thoại bắt đầu reo lên, sự rung động bắt đầu khuấy đảo cơn xoáy ngoài kia.

"Sanghyeok hyung, hãy làm đến cùng đi."

Han Wangho dùng cánh tay che mắt, bóng tối an toàn bao phủ lấy em.

"Shibal... hãy làm đến cùng đi!"

But if it were you and you could catch me, I wouldn't be afraid and I would keep moving forward.

-

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro