CHAPTER 2 - The Promise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi họ đang nói chuyện trên Internet, nhìn nhau qua webcam, thì Jan Di đưa ra chủ đề đó. Đã hai tháng kể từ khi anh đi xa và tháng Mười Một đang trôi qua thật nhanh.

"Jun Pyo..."

"Sao vậy?" Anh nói, nhếch miệng cười với cô.

"Chúng ta phải nói chuyện."

Anh không thích cái giọng đó của cô, một chút nào.

"Không."

"Gì cơ?"

"Dù đó có là chuyện gì, thì câu trả lời vẫn là không."

"Anh có thể cho em nói, trước khi anh bắt đầu luyên thuyên được không?!"

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng hết sức để hiểu xem tại sao cô lại có vẻ nghiêm túc như vậy.

"Okay. Nói đi." Anh ra lệnh.

Jan Di quyết định lờ đi giọng điệu của anh, vì biết rằng cô sắp sửa yêu cầu anh một việc rất khó khăn.

"Dường như tháng Mười Hai sắp đến..." Cô bắt đầu.

"Uh, anh biết... nhưng vẫn còn sớm lắm. Bây giờ mới là đầu tháng Mười Một..."

Anh bắt đầu bật cười.

"Đừng nói với anh là em đã nhớ anh nhiều đến nỗi em không thể nắm được thời gian đấy nhé..."

"Đồ ngốc..." Cô nói vậy nhưng lại mỉm cười. "Em luôn luôn nhớ anh... nhất là khi anh ở xa như vậy..."

"Vậy có chuyện gì với tháng Mười Hai mà em muốn nói đến?"

"Sau Giáng Sinh này..." Cô nói, rồi nuốt khan. "... hãy hứa với em rằng anh sẽ không về gặp em..."

Jun Pyo lặng thinh trong vài phút, nhưng Jan Di có thể dễ dàng nhìn thấy được sự thay đổi trên gương mặt anh, từ bất ngờ, đến kinh ngạc và rồi tức giận, ngay khi anh hiểu ra điều đó có nghĩa là gì.

"Trước khi anh hiểu nhầm," Cô lên tiếng, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của anh. "Hãy để em giải thích tại sao em lại yêu cầu như vậy..."

"Đúng thế." Anh nói với giọng giận dữ, một giọng nói thật trầm khiến Jan Di phải rùng mình, và rồi nó từ từ trở thành tiếng quát lớn. "Sao em không giải thích vì sao em lại KHÔNG MUỐN GẶP BẠN TRAI CỦA MÌNH SAU GẦN BỐN THÁNG XA CÁCH! CÓ CHUYỆN GÌ VỚI EM VẬY? HẦU HẾT CÁC CÔ GÁI ĐỀU MUỐN GẶP BẠN TRAI CỦA HỌ NGAY KHI ANH TA VỪA VỀ ĐẾN, NHƯNG EM THÌ..."

"EM..." Cô hét lên, khiến cho anh ngậm miệng lại và nhìn chằm chằm vào cô; phía bên kia của hành tinh, chỉ có một cô gái duy nhất có thể khiến anh làm điều đó. "YÊU ANH NHIỀU ĐẾN NỖI EM KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC CÁI Ý NGHĨ RẰNG MỖI KHI EM GẶP ANH, LÀ ANH SẼ LẠI PHẢI RỜI XA EM CHỈ TRONG VÀI NGÀY!! ANH CÓ HIỂU ĐIỀU ĐÓ KHÔNG?"

Lúc này, cô đã bắt đầu khóc và thầm chửi mình vì đã trở nên dễ xúc động và phụ thuộc vào anh nhiều như vậy.

"Hey, Geum Jan Di..."

"Nó đã rất khó khăn với em khi không được nhìn thấy anh hàng ngày rồi... chỉ có thể nghe giọng nói của anh qua máy tính... và em thậm chí không thể ôm lấy anh mỗi khi em cảm thấy là anh không ổn... chẳng lẽ anh không thấy được rằng điều đó đã khó khăn như thế nào đối với em sao...?"

Jun Pyo bàng hoàng sửng sốt. Đó không phải là câu trả lời anh mong đợi từ cô. Gosh, đó thậm chí không phải là phản ứng anh mong chờ từ cô... có khi nào mà anh lại nhìn thấy cô yếu đuối như vậy? Anh thậm chí không thể nhớ được lần cuối cùng trông cô yếu đuối và dễ bị tổn thương như vậy...

"Nè, bé thường dân..." Anh nói bằng một giọng ngọt ngào hơn. "Em không thấy rằng mục đích khi anh dành kỳ nghỉ ở đấy là để anh có thể gặp em sao...?"

"Chính vì vậy mà em càng e sợ hơn..."

"Cái gì cơ?" Anh hỏi lại, với vẻ bối rối. Anh bắt đầu mất phương hướng.

"Anh trở về đây cho kỳ nghỉ lễ, nhưng sau một vài ngày bên nhau, chúng ta lại phải chia tay... và điều đó sẽ cứ lặp đi lặp lại trong bốn năm tới... bốn năm gặp mặt rồi lại chia xa, Goo Jun Pyo! Em không thể yêu cầu trái tim mình vẫn bình an nguyên vẹn sau rất nhiều lần như thế..."

"Vậy thì làm sao việc em không gặp anh lại có thể ngăn được điều đó? Không phải nó sẽ khiến trái tim em càng đau đớn hơn sao?"

Cô mỉm cười, buồn bã. Anh cũng có lý trong chuyện này.

"Em chắc rằng nó sẽ chỉ đau đớn lần đâu tiên khi em tiễn anh đi, sau Giáng Sinh này..."

"ĐIỀU ĐÓ THẬT ĐIÊN RỒ! ANH KHÔNG THỂ LÀM NHƯ THẾ!" Anh hét lên.

"Goo Jun Pyo..." Cô nài nỉ.

"KHÔNG! KHÔNG! Không, anh sẽ không làm thế... vậy em có nghĩ cho trái tim của anh không? Anh sẽ cảm thấy như thế nào, với tất cả những chuyện đó? Anh cảm thấy bất an như thế nào... khi biết rằng em có Ji Hoo ở đó, trong khi anh lại ở đây? Em có từng nghĩ rằng anh muốn gặp em và ôm lấy em nhiều như thế nào không...?"

"Em biết điều đó chứ!"

"Vậy thì sao em còn yêu cầu anh làm điều này? TẠI SAO?"

Cô không thể trả lời. Một điều hiển nhiên là, trong vài phút vừa qua, cô đã không mấy khi nhìn thẳng vào màn hình. Cô đang tránh anh, tránh ánh mắt của anh.

Goo Jun Pyo thở dài. Anh hoàn toàn không phải là đồ ngốc. Anh biết rằng nó sẽ thật đau đớn, cho cả hai người họ, với những khoảng khắc mà họ phải tạm biệt nhau, nhưng cái ý nghĩ không được gặp cô, không được ở bên cô trong suốt bốn năm trời, mang lại một nỗi cô đơn to lớn cho trái tim anh, khiến anh thậm chí, không dám nói về điều đó.

"Vậy chúng ta hứa một điều khác thì sao..."

"Hum?" Cô nói, cuối cùng cũng nhìn vào màn hình, và chờ đợi anh lên tiếng.

"Trong bốn năm tới," Anh nói, thầm chửi bản thân mình vì đã đưa ra thoả thuận này, "chúng ta sẽ chỉ gặp nhau vào dịp lễ Giáng Sinh và nghỉ hè. Không tranh cãi gì hết. Đêm Giáng Sinh sẽ dành cho anh, và em có thể dành một nửa ngày Giáng sinh cùng với gia đình. Và vào mùa hè, từ cuối tháng Bảy đến hai tuần đầu của tháng Chín, em sẽ là của anh. Chỉ của anh mà thôi." Anh tuyên bố. "Anh sẽ không có những chuyến bay bất ngờ về gặp em nữa, và khi nào anh phải về đây vì chuyện làm ăn, anh sẽ báo trước với em, để em có thể quyết định rằng em có muốn gặp anh hay là không."

Cô có thể cảm thấy những giọt lệ lại bắt đầu trào ra từ đôi mắt cô, và cô lau chúng đi.

"Tuy nhiên!" Anh nói với giọng to hơn, khiến cô suýt nhảy dựng lên vì bất ngờ. "Chúng ta phải giữ liên lạc hàng ngày. Gửi mail cho anh, viết thư cho anh, nói chuyện với anh... để anh biết rằng em còn sống và em vẫn ổn. Và..." Anh chợt ngừng lại, đỏ mặt xấu hổ. "... em sẽ phải giúp anh ngủ... mỗi tối..."

Cô bật cười, lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện hôm nay. Anh thậm chí càng đỏ mặt nhiều hơn.

"Thế thôi sao? Đó là những điều kiện của anh ư?" Cô hỏi.

Anh gật đầu, và vẫn đang đỏ mặt.

"Okay. Em nghĩ là em có thể xử lý được chuyện này..." Cô nói, đồng thời trao cho anh một nụ cười chân thật.

Và anh cũng mỉm cười.

"Nhưng em biết không..." Anh nói, toét miệng cười. "Ai mà nghĩ được bé thường dân lại có thể yêu anh nhiều đến vậy..."

Cô mỉm cười, e thẹn.

"Anh biết không, đó là lỗi của anh? Ai đã khiến cho em phải lòng anh cơ chứ...?"

Anh vẫn đang nhìn cô, và ánh mắt thể hiện rằng anh đang lo lắng về điều gì đó. "Em thực sự đã khiến anh hoảng sợ... lúc nãy đó... anh cứ tưởng em định... chia tay với..."

"ĐỒ NGỐC!" Cô hét lên, trước khi anh có thể nói hết. "Nếu em muốn chia tay với anh, em sẽ không ở đây, khóc lóc và lo lắng cho một gã đang ở bên kia trái đất..."

Anh lại mỉm cười.

"Còn về chuyện Ji Hoo sunbae, anh không phải lo lắng quá nhiều như thế... anh ấy là bạn thân của em, vì vậy hãy dừng ngay những chuyện vớ vẩn như bong bóng xà phòng ấy đi, okay?"

"Cái gì cơ? Xà phòng nào? Anh đâu có làm chuyện gì như thế... ít nhất thì công ty anh cũng chưa có sản xuất xà phòng..."

Cô bật cười lớn.

"Hey! Có gì buồn cười chứ?"

"Cái sự thật rằng anh vẫn chẳng hề thay đổi... khiến em cảm thấy vui mừng..."

"Hum!" Anh nói, cười toét miệng.

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Anh nói, và đưa tay lên vuốt ve gương mặt Jan Di hiện trên màn hình. Và ngay lập tức, như thể cô cảm nhận được bàn tay của anh, Jan Di khẽ chạm vào khuôn mặt mình, ở cùng vị trí mà cô nghĩ là bàn tay anh đang ở đó.

"Hẹn gặp anh ngày mai..."

"Đừng có quên đấy!" Anh gần như hét lên.

Cô mỉm cười khúc khích.

"Đừng lo, em sẽ không quên đâu."

"Đó là lời hứa." Anh nói, với đôi mắt buồn nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào.

"Vâng," Cô nói, nụ cười vẫn hiện trên mặt cô. "Đó là lời hứa..."

******END CHAPTER 2*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro