Chương 30: Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rất lâu sau đó Lưu Ly mới tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, cô chậm chậm quay ra nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn phòng quen thuộc, là căn phòng của cô ở nhà họ Lưu. Cô chống tay ngồi dậy. Đầu cô hơi choáng. Bây giờ đã là nửa đêm, Lưu Ly nghe thấy tiếng dế kêu ran ngoài vườn hoa, mặt trăng trên cao rọi sáng căn phòng qua khung cửa sổ, gió ùa qua mát rượi.
- Em tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?
Một giọng nói ấm áp vang lên, Lưu Ly quay sang, một người con trai xinh đẹp đang ngồi bên cửa sổ sáng rực ánh trăng, bóng dáng anh đổ dài vào căn phòng. Là Dương Vỹ? Lưu Ly thấy hơi mơ hồ, cô đưa tay lên trán, rồi cô cũng nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều.
- Sao lại cứu em?
Dương Vỹ từ từ bước xuống khỏi cửa sổ, anh không trả lời cô, đi đến bàn rót một ly sữa nóng đem đến cho cô.
- Đừng nghĩ ngợi gì nữa! Uống đi! Dương Vỹ dịu dàng đặt vào tay cô.
Lưu Ly lặng im, để nguyên ly sữa trong bàn tay hờ hững của mình, rồi bỏ mặc nó rơi xuống sàn vỡ nát, đôi mắt trong veo hờ hững. Cô không cần gì nữa, không cần thứ gì từ Dương Vỹ nữa, sự quan tâm thật lòng hay thương hại, tất cả đều không quan trọng nữa, tất cả với cô giờ không cần nữa rồi. Dương Vỹ không tỏ ra tức giận vì thái độ ương bướng của cô, anh nhìn cô, nhíu mày một chút, cuối cùng thở dài và gọi một người giúp việc vào ra lệnh.
- Dọn dẹp đi, mang đồ ăn lên cho con bé, chăm sóc nó cẩn thận!
Người giúp việc răm rắp vâng dạ rồi bắt tay vào việc. Lưu Ly không nhìn anh nữa, cô ngồi dựa lưng vào thành giường nhìn ra khung cửa sổ, đôi mắt trong veo vô cảm. Dương Vỹ thấy bộ dạng của cô lúc này có vẻ đau lòng, nhưng anh cũng không muốn tỏ ra quan tâm cô, thấy cô đã ổn thì đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang, Hổ Phách cũng đang đứng lặng im, dựa lưng vào tường như người mất hồn, đôi mắt đen thẳm đau đớn nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng Lưu Ly, dù đôi mắt đen thẳm có vẻ lạnh lùng tĩnh lặng, nhưng linh hồn của cậu thực tại đang điên cuồng gào thét và cậu chỉ muốn lao vào gặp người con gái đó. Nhưng hình bóng mới đi ra đã dập tắt ý định của cậu.
Dương Vỹ đóng cửa phòng, liếc nhìn cậu vài giây. Hai người đều trầm mặc. Trong đêm tối lạnh lùng chỉ còn tiếng gió thổi thốc qua từng khung cửa sổ.
***
Lưu Ly ở lại ngôi nhà cũ của mình. Cô không biết Dương Vỹ và Hổ Phách định làm gì, họ nhốt cô, không cho cô ra ngoài nửa bước, nhưng vẫn cho người chăm sóc cô cẩn thận. Lưu Ly không quan tâm, dửng dưng với tất cả sự chăm sóc của họ.
Từ lúc đem cô về đến giờ chỉ có Dương Vỹ và mấy người giúp việc đến phòng cô, Hổ Phách thì chưa một lần đặt chân đến.
Lưu Ly tự nhủ mình không được chờ đợi, vì cô biết mình có chờ đợi cũng vô ích. Đối với Hổ Phách cô đã không còn là gì nữa rồi, anh đã nhắm súng vào đầu cô, vậy thì lần sau Hổ Phách chắc chắn sẽ rất bình thản mà bắn cô. Lưu Ly cười, đây là số phận của cô. Cô không biết tại sao lúc đó Dương Vỹ không để cô chết đi? Tại sao lúc đó anh lại lao ra cứu cô? Không phải mục đích của hai người họ trước giờ là muốn cô tuyệt vọng để tự mình tìm đến cái chết hay sao? Cô đã làm theo ý họ rồi, sao lại cứu cô? Họ thấy chưa hài lòng điều gì? Có phải vì cảm thấy trả thù chưa đủ nên muốn giữ cô ở lại thế giới này để tiếp tục dày vò cô hay không? Lưu Ly không nghĩ bây giờ họ còn làm được gì khiến cô đau hơn.
Cũng có thể họ muốn đem cô ra uy hiếp đối phó với ba và chị gái cô. Nhưng dù họ muốn gì thì bây giờ cô cũng chẳng quan tâm nữa. Cô đã quá đau, đã quá mệt mỏi với trò trả thù của họ. Bây giờ cô muốn bỏ mặc tất cả, buông xuôi mọi thứ cho số phận định đoạt.
Điều duy nhất cô mong muốn bây giờ là mình nhanh chóng được biến mất.
Mỗi ngày trôi qua với cô thật nặng nề, mỗi giây trôi qua với cô thật đau khổ. Cô chỉ chờ đợi cái chết, cô mong muốn được giải thoát.
Thế là những ngày sau cô không ăn uống, tất cả thức ăn đưa đến đều còn nguyên. Dương Vỹ tưởng rằng cô bị bệnh nên gọi bác sĩ tới khám cho cô, cô mặc kệ cho ông ta chẩn đoán. Ông ta không bao giờ đo được nỗi đau của cô. Và cô cứ thế, suốt ngày thẩn thờ nhìn qua khung cửa sổ.
Thời gian trôi qua thật chậm. Lưu Ly cô đơn trong căn phòng vắng, lặng yên nghe tiếng dế kêu đêm và ngắm bầu trời. Cô thấy buồn, thấy đau và thấy nhớ một ai đó. Nhưng người mà cô mong nhớ không đến bên cô, chỉ có thời gian đi qua cô cùng nỗi cô đơn dàn trải.
Hai ngày...
Vẫn chỉ mình cô lặng yên với bầu trời xanh bên khung cửa sổ, cô bâng khuâng chống tay lên cằm nhìn cánh chim nhỏ đang chao đảo trên trời xa thẳm, nó giống cô, nó cũng lẻ loi, cũng cô độc, nhưng ít ra nó được tự do, nó có thể cất cánh bay vút lên trời cao, nó có thể tìm đàn cùng đi tìm đến phương trời ấm áp, nó có thể tự định đoạt được số phận của mình. Còn Lưu Ly thì không, cô chỉ là con búp bê nhỏ bé, con rối tội nghiệp để người ta trút giận và đùa giỡn theo ý muốn.
Không ai yêu thương, không ai trân trọng cô. Mà cô cũng không còn mong sẽ có ai đó yêu thương trân trọng mình, duy chỉ có một người, nhưng người đó không bao giờ thuộc về cô, người đó không bao giờ ở bên cô, dù cô có thương nhớ, dù cô có chờ đợi, dù cô có yêu anh đến phát điên, nhớ anh đến phát điên thì anh vẫn lạnh lùng dửng dưng với cô.
Đến ngày thứ ba thì cơ thể cô không thể chịu nỗi, cô gục ngã.
Nằm im trên giường, Lưu Ly thấy mình thật cô độc, chỉ có những tiếng chim kêu chíp chíp hay tiếng dế kéo vỹ dưới khu vườn, hiếm hoi lắm mới nghe thấy tiếng của Dương Vỹ hay người giúp việc. Cơ thể cô mệt mỏi rã rời, dường như không còn một chút sức lực nào nữa, cô bắt đầu chìm vào những giấc ngủ mê man, nhưng chưa bao giờ cô có được một giấc ngủ sâu an tĩnh, khi chợp mắt lại rồi mở ra có thể là vài phút, nhưng cũng có lúc là vài tiếng hay cả nửa ngày, nhưng lần nào cũng vậy, mỗi lần tỉnh lại cô đều thấy mọi thứ quanh mình không hề thay đổi, có chăng chỉ là không gian yên tĩnh hơn, tâm hồn mình cô đơn hơn, và cô nhận ra có lẽ mình sắp rời xa thế giới này rồi.
Trong giây phút cho rằng sẽ là thời khắc cuối cùng, lí trí và lòng tự trọng của cô dường như cũng bị nỗi tuyệt vọng đè nát, và cô cũng không thể tự lừa dối mình được nữa. Cô vẫn nhớ đến người kia...
Thêm một lần nữa. Cô chờ đợi, cố gắng chờ đợi Hổ Phách sẽ đến với cô. Dù cô biết điều đó là vô vọng. Dù cô biết điều đó là ngu ngốc. Nhưng không hiểu sao cô vẫn chờ đợi.
Hi vọng có thể nhìn thấy anh lần cuối cùng. Ờ... có thể là... lần cuối cùng.
Cô bất tỉnh, dường như cô bị sốt, trong giấc ngủ mê chập chờn cô nghe thấy ai đó gọi mình, rất thân thương, rất ấm áp...
- Lưu Ly! Em sao vậy, Lưu Ly?
Hổ Phách lo lắng đỡ cô lên, Lưu Ly vẫn nằm im một chỗ bất động, khuôn mặt xanh xao, môi khô lại. Cậu vội lấy ly nước đưa lên miệng rồi mớm cho cô. Cơ thể của Lưu Ly có dấu hiệu mất nước, cô bé không chịu ăn gì suốt ba ngày nay nên đói lã đi rồi. Có phải Lưu Ly muốn tìm đến cái chết?
Hổ Phách ôm lấy cô vào lòng, bàn tay run run vuốt nhẹ mái tóc mát lạnh của cô. Trong giây phút do dự cuối cùng, cậu không còn làm theo những gì lý trí mách bảo nữa.
- Lưu Ly... Anh xin lỗi... Chúng ta cùng đi khỏi đây nhé... anh sẽ đưa em đi khỏi đây...
Hổ phách lẩm bẩm rồi bế cô lên, đi ra, cậu thấy hối hận vì quá nhiều lần khiến Lưu Ly thất vọng, quá nhiều lần khiến cô bị tổn thương. Thực ra cậu muốn đưa Lưu Ly đi khỏi đây từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao cậu lại do dự, không hiểu sao cậu cứ luôn làm những hành động ngu ngốc khiến cô đau lòng. Nhưng bây giờ thì cậu không muốn thế nữa, cậu không muốn vì bất cứ lí do gì mà bỏ rơi cô nữa, không cần biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu muốn cùng Lưu Ly bỏ lại tất cả và rời khỏi đây. Nếu bây giờ không đưa Lưu Ly đi, có thể cậu sẽ không bao giờ có cơ hội đưa cô đi nữa.
Cậu bước đi, những bước chân thật vội vã. Nhưng vừa ra đến hành lang thì chợt khựng lại.
- Em muốn đi khỏi đây à? Dương Vỹ đứng trước mặt cậu và rút ra khẩu súng nhắm vào Lưu Ly. - Vậy cũng được, nhưng để Lưu Ly ở lại.
- Anh muốn làm gì?
- Anh còn việc phải làm với nó.
Hổ Phách nhìn anh tức giận: - Anh muốn giết cô ấy thật sao? Nếu anh muốn làm vậy... giết cả em luôn đi!
Dương Vỹ nhìn cậu, nhíu mày, rồi cất giọng lạnh lẽo.
- Để Lưu Ly ở lại, anh sẽ tha mạng cho nó. Nhưng một khi em đưa nó đi, anh sẽ chính tay giết nó.
Hổ Phách nhíu mày đau đớn.- Anh hai... Cô ấy chịu đựng như vậy còn chưa đủ hay sao? Lưu Ly đâu phải kẻ đã hại gia đình chúng ta. Chỉ vì được sinh ra bởi kẻ thù của chúng ta mà Lưu Ly đã phải chịu bao nhiêu đau đớn tổn thương rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Em xin anh, hãy buông tha cho Lưu Ly đi, đừng làm cô ấy tổn thương nữa!
- Hổ Phách! Con bé là con của kẻ đã giết cả nhà chúng ta. Em là em trai anh, anh không muốn em ở bên cạnh đứa con của kẻ thù.
- Anh...
- Để con bé lại, hay em muốn anh giết nó?
Dương Vỹ nhìn cậu, ánh mắt sắc lẻm, ngón tay lạnh lẽo siết chặt khẩu súng. Dương Vỹ không đùa, nỗi căm hận chất chứa trong lòng anh suốt bao nhiêu năm qua quá lớn, dù cho vì Lưu Ly mà nó đã nhạt đi nhưng cũng chưa đủ để làm anh dừng lại ý định trả thù. Hổ Phách biết nếu bây giờ mình còn bước thêm một bước nữa đi ra ngoài thôi, anh sẽ không do dự mà siết cò súng. Không còn cách nào khác, cậu đành đưa Lưu Ly quay trở lại phòng.
Lưu Ly vẫn nằm ngủ mê man. Dương Vỹ đã gọi bác sĩ tới truyền dịch cho cô, cơ thể cô cũng dần bình phục. Trong khoảng thời gian cô ngủ mê trên giường, Hổ Phách vẫn ngồi yên bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, buồn bã.
Lúc ngủ say Lưu Ly trông thật tĩnh lặng, khuôn mặt bé nhỏ của của cô dưới ánh trăng thật đẹp, nhưng sao mờ ảo quá, cô nằm lặng im như một nàng công chúa say ngủ. hình ảnh này đem đến cho Hổ Phách một cảm giác sợ hãi và cô đơn. Cậu sợ rằng Lưu Ly sẽ không tỉnh dậy nữa, rồi đến một lúc nào đó cô sẽ hoàn toàn biến mất. Nếu thật sự Lưu Ly không tỉnh dậy, cô bé không còn trên đời này thì cậu sẽ thế nào? Bàn tay cậu nhẹ siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé bên trong, lúc này đây cậu thật sự cảm thấy bế tắc.
Bây giờ phải đối mặt với Lưu Ly như thế nào? Sau tất cả những gì cậu làm với Lưu Ly, liệu cô bé có hận cậu hay không? Có lẽ có, nhưng cậu biết chỉ cần cậu đến với cô, Lưu Ly chắc chắn sẽ quên hết tất cả mà ở bên cạnh cậu. Nhưng cậu có thể làm thế hay không? Lưu Ly có thể tha thứ cho cậu, nhưng cậu có thể tự tha thứ cho bản thân? Có thể quên hết tất cả, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà thanh thản ở lại bên cạnh cô bé?
Có thể sao?
Dường như mọi chuyện bây giờ đã không còn quay lại được nữa rồi. Bánh răng trả thù mà cậu và Dương Vỹ khởi động đã bắt đầu quay và không bao giờ quay ngược nó lại được. Cậu không thể ở bên cạnh Lưu Ly, nhưng cậu muốn làm gì đó cho cô, ít nhất là phải giữ cho được tính mạng của cô. Cậu không thể để Lưu Ly chết, dù Lưu Ly có hận cậu đến thấu xương thì cậu vẫn muốn Lưu Ly được sống, sống... và hạnh phúc. Nhưng điều cậu muốn liệu có làm được không? Lưu Ly bây giờ thậm chí không còn quan tâm đến mạng sống của mình nữa, phải làm sao để cô bé quên đi mọi thứ? Làm sao để cô bé ở lại thế giới này?
Bàn tay Hổ Phách nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Ly. Cô nằm ngủ, khuôn mặt nhỏ bé trông thật yên bình, nhưng cũng xa xôi quá, cậu có cảm giác chỉ cần cậu chớp mắt một cái thôi là Lưu Ly cũng sẽ biến mất. Cậu cúi xuống hôn lên trán Lưu Ly, nụ hôn thật nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cô bé thấy ấm áp.
***
Lưu Ly đã ngủ một giấc khá dài, một giấc ngủ ngon không có những cơn ác mộng dày vò, có lẽ vì có ai đó đã ở bên cạnh cô, có ai đó đã sưởi ấm cho bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, và ai đó đã hôn cô. Lưu Ly mở mắt ra mơ hồ, cô không biết có phải là mình nằm mơ không? Dường như Hổ Phách đã ở bên cạnh cô, cô chậm chạp ngồi dậy giơ bàn tay nhỏ của mình lên, hơi ấm vẫn còn đọng lại. Liệu có phải Hổ Phách không? Hay đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà cô luôn mơ ước?
Cô chậm chậm bước khỏi giường, cảm thấy cơ thể mình dường như không còn một chút sức sống nào.
Căn phòng vẫn tĩnh lặng như tờ, Lưu Ly không biết rằng Hổ Phách chỉ mời rời khỏi đây được vài phút thôi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xa xôi lên bầu trời đen tối tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro