Exception

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi!"- Tôi dừng lại đợi anh đi tới mà nói. Tôi cố gắng khôi phục giọng nói, tâm trạng một cách tự nhiên nhất.

"Ừm, anh có thể vào?"- NamJoon như biến thành người khác mà khách sáo với tôi.

"Có thể"- Tôi mỉm cười đáp lại anh.

Phải rồi! Giữa chúng tôi chỉ nên duy trì cái cảm xúc này thôi. Ngượng ngùng. Khách sáo. Xa lạ.

Tôi mở cửa cho anh. Căn nhà của tôi không lớn cũng không nhỏ chút nào, đó là so với vùng quê tôi ở, nếu mà trên thành phố chắc nhà này của tôi có khi còn chẳng có trên đấy nữa. Tôi đưa anh dép đi trong nhà, thật may vì có vài đôi dự trữ. Tôi thường trách mắng KimYoung hay mưa dư đồ bây giờ lại thấy hữu dụng hơn rồi, tí phải hỏi xem mấy cái khăn mặt bàn chải dư cậu ta để đâu mới được.

"Anh muốn uống chút gì nóng chứ?"- Tôi đi vào trong bếp nói vọng ra. Trời lạnh như vậy nên uống cafe nóng nhỉ? Nhưng lỡ anh không ngủ được sao? Hay là ít sữa nóng ta?

"Ừm, nước ấm được rồi."- Anh trả lời tôi. Có lẽ anh đang cười thì phải, sao tôi cứ cảm thấy anh vừa mỉm cười vừa trả lời tôi đấy nhờ.

"Anh không muốn ăn gì thêm sao? Em có thể nấu món gì đó cho anh."- Tôi nghi hoặc đưa nước cho anh mà hỏi. Chẳng phải anh bị mất ví sao? Chắc chắn là anh chưa ăn gì rồi, lại còn đứng đợi tôi lâu đến thế.

"Không đâu. Khuya rồi, anh không muốn tăng cân đâu"- Anh nhún vai trả lời bất lực.

"Anh không nên kiêng quá mức"- Tôi xót xa mà nói.

Hình như câu nói của tôi hơi ám muội thì phải, tôi thấy anh nhìn tôi rất lâu, lại còn tươi cười đợi mong gì đó nữa. Tôi phải lên tiếng giải bày thì phải, nhưng nói gì để chữa cháy cho câu vừa rồi đây...

"Vậy thì anh muốn ăn mì. Phải cho hai trứng đấy"-NamJoon mỉm cười nhìn tôi nói, hình như anh rất vui thì phải. Giọng nói của anh cũng tràn đầy phấn khởi mà nâng tông lên mấy phần.

Có vẻ anh thấy tôi lúng túng nên mới gỡ gạc giúp tôi đây mà. Nhưng có còn hơn không, chết chìm có gỗ để bám là may rồi. Tôi nhanh chóng chui vào bếp mà trốn, mặc kệ anh cười tủm tỉm gì ở đằng sau. Haizzz! Thật là mất hết cả mặt mũi.

Hai phút, năm phút, bảy phút. Xong rồi! Mùi hương mì lan toả khắp phòng. Thật thơm, hên là tôi nấu hai tô, nếu không nhìn anh ăn chắc tôi thèm chết mất.

"Anh à, mì xong rồi...."- Tôi quay người toang tính gọi anh thì lại bị đâm sầm vào ai đó.

"Xong rồi sao? Thật thơm"- Giọng nói trầm ấm bên tai tôi, đôi tay rắn chắc đỡ tôi đằng sau, hơi thở anh cứ quấn quýt bên cạnh tôi.

Ừm thì... không gian này hình như hơi mờ ám.

"Mì... mì ở đằng sau, anh buông em ra đi"- Tôi ngập ngừng lí nhí nói.

"Ừm, được rồi."- Anh mỉm cười nhìn tôi vài giây, không lâu nhưng tôi cảm tưởng như mặt mình đang dần đỏ bừng hơn nữa.

Anh đỡ tôi dậy, tay cũng thuận tiện mà tháo tạp dề đang mặc trên người tôi,... mọi thứ anh làm rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi tôi nghi ngờ đó là hành động vô thức của anh vậy. Không để tôi kịp phản ứng, anh đã len qua người tôi mà bưng hai bát mì nóng hổi ra bàn. Mùi thơm phức của mì gói thật tuyệt, thật nồng nhưng nó chẳng làm át đi mùi hương nhẹ dịu từ anh.

"Gokyul à, sao vậy?. Ngồi xuống đi nào"- NamJoon khó hiểu khi thấy tôi vẫn ngây ngốc đứng yên một chỗ.

"À, vâng ạ"

Phải khôi phục lại vẻ tự nhiên mới được, phải vững vàng lên.

"Em nấu ngon thật đấy, lâu lắm rồi anh mới được ăn mì ngon như này."- NamJoon vừa gắp một miếng to vừa cảm thán tôi.

Không hiểu sao lúc này nhìn anh tôi lấy bật cười nữa, chắc là cái vẻ ăn mì đáng yêu của anh mà. Ngày mai có nên nấu mì tương đen cho "gấu đần" anh không nữa? ㅋㅋㅋ

"Em thắng JungKook rồi chứ?"- Tôi cũng đùa theo anh mà vào nhịp. Tôi không muốn phá vỡ niềm vui của anh.

"Đương nhiên rồi. Kookie không còn dễ bảo nữa, anh chỉ được ăn ké khi em ấy thèm mì thôi"- Anh bỉu môi kể lể với tôi. Có lẽ đang uất ức lắm đấy.

"Vậy sao?"

"Ừm... "

Thế là trước mặt tôi đây là một chàng trai to xác đang gắp những miếng mì to trong trạng thái hờn tủi, hình như sợ chưa đủ thuyết phục nên chàng trai đấy luôn ngước mắt long lanh lấp lánh hướng về người đối diện là tôi đây.

"Được rồi, mai em nấu mì tương đen cho anh nha. Anh thích ăn chứ?"- Tôi mỉm cười hỏi anh.

"Có chứ, anh thích lắm"- Anh đầy phấn chấn đáp lại.
Thật ngố mà, càng nhìn anh tôi lại càng thấy dễ thương, cũng không tự chủ được mà mỉm cười ngắm nhìn anh lâu hơn.

Tôi và anh còn lên thực đơn cho ngày mai, nên làm món gì với mì tương đen. Anh thì muốn làm canh kimchi hầm, tôi thì đang suy đi tính lại những món không có hải sản, tôi nhớ rằng anh không ăn được hải sản nên phải loại bỏ mấy cái đó.

Chúng tôi cứ bàn qua bàn lại chẳng biết từ khi nào bát mì đã hết sạch, thời gian cứ trôi qua nhưng tôi và anh dường như chẳng để ý tới nó. Anh vẫn nói, tôi đáp lại, anh mỉm cười, tôi cũng vô thức cười theo anh.

......

Tôi sắp xếp cho anh một phòng trên tầng. Thật ra căn phòng chẳng có gì để dọn dẹp cả, vì nó là phòng trống nên chỉ cần cho thêm ga và chăn gối là ổn thoả.  Tôi cũng đã nói rõ tình hình cho KimYoung biết, tôi tưởng cậu ta sẽ làm quá lên hoặc ít ra cũng sẽ chửi mắng tôi gì chứ, thế mà cậu ta chỉ quay đầu bước đi. Tôi còn chẳng biết lúc đó cậu ta có biểu cảm gương mặt ra sao nữa.

"Anh có thể tự lồng gối vào mà. Em để đó đi"

"Em làm sắp xong rồi"-Tôi quay lại mà nói với anh. Khi quay lại rồi tôi mới thấy hối hận, tôi không nên xoay lưng lại mới đúng, à không, tôi không nên vào căn phòng này luôn chứ.

Aaaaa, sao anh lại có thể như vậy chứ?
NamJoon anh giờ đang trần như nhộng, không đúng, anh đang lộ nửa cơ thể chứ. Sao anh có thể vừa tắm xong chỉ quấn mỗi cái khăn ở dưới mà đã chạy ra ngoài rồi..???? Tay cũng không ngừng vuốt mái tóc đang ướt của mình nữa chứ! Anh không biết là cái này nó quyến rũ đến sát thương sao? Tôi suýt hộc máu đây.

"Anh...anh sao lại..."- Tôi không ngừng nói lắp. Biết là phải nhìn chỗ khác nhưng tôi như bất động mà đứng yên tại chỗ đó.

"Anh không có đồ mặc, xin lỗi em"- NamJoon cười lớn mà giải thích. Nhưng sao tôi cứ nghĩ cái điệu cười đó là dành cho cái khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi vậy.

"Em...em đã để đồ ở gần cửa mà."-Tôi chỉ cái đống quần áo mượn từ KimYoung ở ngay tủ gần phòng tắm.

"Ồ... anh không thấy. Cảm ơn em, anh sẽ thay ngay. Thật ngốc"- Anh sát lại gần mà xoa đầu tôi. Mùi thơm hoa nhài của sữa tắm quanh quẩn bên tôi. Tôi rất thích mùi này, nhưng giờ nó lại ở trên người anh càng khiến tôi còn đỏ mặt hơn.

"Mày làm sao vậy. Bình tĩnh, bình tĩnh nào..."- Tự lẩm nhẩm mà thôi miên bản thân không nên kích động. Phải nhanh chóng bình thường trước khi anh trở lại nào.

"Nó hơi nhỏ với anh"

"Ừm... hơi chật. Xin lỗi anh, đây là sz lớn nhất mà em có thể tìm."- Tôi áy náy nhìn anh.

Quả thật bộ đồ đó hơi nhỏ với anh.Chắc có lẽ anh sẽ không thoải mái khi mặc nó nhỉ? Không biết đêm anh sẽ ngủ được chứ? Tôi tràn ngập câu hỏi trong đầu.

"Không sao. Anh cũng chưa mập đến mức có thể làm chiếc áo này rách đâu"- NamJoon tươi cười mà nói tôi.

Mập gì chứ, rõ ràng anh đang đô con lên mà ㅠㅠ. Chắc thời gian qua anh chăm tập gym lắm thì phải, nhìn anh bây giờ còn gấu đần nữa đâu, phải là gấu đô con mới đúng.

"Haha.... vậy anh nghỉ đi. Cần gì thì nói em"

"Ừm..."

Như nhận được mệnh lệnh tôi li khai ra khỏi phòng, toang đóng cửa thì giọng nói của anh lại lần nữa vang lên. Lần này chẳng còn pha trò vào mà anh như nghiêm túc nói với tôi vậy.

"Gokyul. Hẹn sáng mai gặp lại"- Anh nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt như muốn nói thêm nhiều điều khác nữa.

"Vâng."

Ra khỏi phòng rồi nhưng tim tôi vẫn từng nhịp mà đập mạnh. Ánh mắt đấy, cử chỉ đấy, giọng nói như van nài đấy,... tất cả đều khiến tôi không tin được đây là thật. Mọi thứ xảy ra thật sự quá nhanh. Chỉ trong ngày hôm nay thôi, từ lúc gặp nhau và bày tỏ tất cả ở quán cho đến bây giờ khi anh đang ở trong chính ngôi nhà của tôi. Mọi việc không phải tiến triển hơi quá sao..???? Tôi lại tự thấy bản thân quá hèn mọn rồi, tôi lại không tự kiềm chế nổi rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Có một số khoảng khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhung nhớ...
Và anh như là một trong những trường hợp ngoại lệ của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro