Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn lại Kangwoo, Heewoon có thể thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn nên nhanh chóng cúi đầu xuống. Sự im lặng đáng sợ tiếp tục trong giây lát.

"Đi với tôi."

"À, tôi còn phải đi làm việc bán thời gian..."

"Không phải tới 8h30 mới làm sao?"

Khuôn mặt Heewoon nhăn lại vì ngạc nhiên, vì anh không biết rằng Kangwoo cũng biết về điều đó. Anh định viện ra một cái cớ khác nhưng Seo Kangwoo thở dài. Heewoon hỏi với giọng nhỏ nhẹ, cảm thấy tồi tệ.

"T-tại sao cậu lại muốn tôi đi cùng?"

"Tôi đang nghĩ đến việc nói chuyện với anh..."

Nhìn Heewoon, người có đôi mắt dường như đang ra tín hiệu cầu cứu, Kangwoo nói thêm.

"Thấy anh như này, tôi nghĩ là phải dạy anh một bài học thôi."

Heewoon sợ hãi, nhanh chóng di chuyển. Với quyết tâm bước về phía trước, anh đã vô tình đập thẳng vào vai Kangwoo. Kangwoo nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Heewoon và cười tự mãn.

Hai người đi về phía cổng chính. Heewoon bám sát phía sau Kangwoo, tỏ ra sẵn sàng ngoan ngoãn đi theo bất cứ lúc nào.

"Đến cạnh tôi."

Kangwoo vừa nói vừa quay lại và thấy Heewoon đang gục đầu xuống.

"Được."

Heewoon di chuyển đến bên hắn và tiếp tục ở gần Kangwoo, gần đến mức thỉnh thoảng cánh tay hoặc bàn tay của họ chạm vào nhau. Mỗi lần như vậy, Heewoon đều nao núng vì ngạc nhiên và Kangwoo chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Có một chiếc ô tô nước ngoài đậu trong ngõ. Những người kia trố mắt nhìn xe giả vờ như không thấy khi chủ xe xuất hiện.

"Vào đi."

Kangwoo mở cửa hàng ghế sau và ra hiệu cho Heewoon ngồi vào. Sau khi anh ngập ngừng bước vào, Kangwoo bước vào theo. Heewoon ngạc nhiên nhìn xung quanh, đôi mắt mở to, vì cửa sổ quá tối nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.

Khi cửa xe đóng sầm lại, Heewoon nhận ra rằng anh không có cách nào để tự bảo vệ mình vì không có nhiều điện thoại di động xung quanh anh.

Kangwoo im lặng nhìn Heewoon, người đang cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt. Anh có một chiếc băng trắng trên chiếc má hẹp và đôi tai tròn đỏ bừng vì lo lắng. Trên cổ anh có một vết đỏ nhẹ được che bên trong chiếc áo hoodie. Kangwoo nhận thấy đôi tay run rẩy của anh đặt trên cặp đùi gầy gò của anh, hắn lên tiếng.

"Ngước lên."

Heewoon ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh nhắm chặt, nghiến răng.

"Gì vậy, anh muốn tôi đánh anh nữa sao?"

Đôi mắt của Heewoon mở to trước lời nhận xét thờ ơ của Kangwoo.

"K-không!"

Giọng anh khàn đi vì anh trả lời gấp. Heewoon thận trọng nhìn Kangwoo. Ánh mắt của Kangwoo dán chặt vào anh, như thể hắn đang cố quyết định có nên đánh anh hay không.

"Tôi tưởng anh muốn bị đánh lần nữa."

"KHÔNG."

"Bởi vì anh đã hành động như một kẻ khốn nạn cả ngày."

Giọng nói nhẹ nhàng của Kangwoo nghe có vẻ thô thiển. Heewoon cắn môi và giữ im lặng.

"Tôi không phải là virus lây nhiễm. Tại sao anh lại bỏ chạy?"

"Đó là... Ừm..."

"Anh đã ghi điểm với tôi một đêm, bây giờ lại muốn bỏ rơi tôi?"

"K-không!"

Heewoon xua tay phản đối, cảm thấy thật vô lý, cả bên ngoài lẫn bên trong. Nghĩ đến việc Kangwoo nói rằng anh đã ghi điểm trong một đêm với hắn.

Đó là một đêm tuyệt vọng để anh có thể sống sót. Đối với Heewoon, hành động đó khác với quan hệ tình dục.

"Sau đó?"

Heewoon siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình và cố gắng không run khi nói.

"Tôi nghĩ rằng sẽ thoải mái hơn cho cậu nếu không bị chú ý, và tôi... Tôi hơi sợ."

Kangwoo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu và con ngươi đen láy của anh. Khi hắn giơ tay lên, Heewoon nao núng. 'Đúng là một kẻ hèn nhát'. Kangwoo chế giễu anh trong suy nghĩ khi hắn nhẹ nhàng ôm lấy má anh và dùng ngón tay cái vuốt ve mí mắt sưng tấy của anh.

Heewoon nao núng và nhắm mắt lại. Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh.

"Anh sợ rồi lại khóc nữa à?"

"... Chỉ vào thứ bảy thôi."

Khi Heewoon lẩm bẩm, Kangwoo cười khúc khích. Đầu ngón tay tròn của hắn lướt qua lông mi và sượt qua khóe mắt anh.

"Vậy là anh chỉ khóc vào thứ bảy, hôm qua và hôm nay anh đều không khóc?"

Giọng điệu của hắn như đang nói chuyện với một đứa trẻ. Tuy nhiên, có vẻ như Kangwoo sẽ không đánh anh nên Heewoon gật đầu với đôi mắt thận trọng. Bàn tay to lớn của Kangwoo nhẹ nhàng vuốt ve má anh.

Họ chạm mắt nhau. Đôi mắt hai mí sáng và con ngươi đen cong lên.

Đó là một nụ cười ngọt ngào. Nó khiến hắn dường như hoàn toàn không liên quan đến bất cứ điều gì xấu xa hay bẩn thỉu. Điều đó càng khiến Heewoon nổi da gà hơn.

"Cuối tuần qua tôi đã rất nhớ anh, tiền bối."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro