Chương 9.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưư..."

Heewoon đặt tay lên bụng và cúi xuống. Cảm giác như bụng anh đang bị xé toạc. Cơn đau dữ dội đến mức tầm nhìn của anh thoáng chốc mờ đi.

Anh có thể nhìn thấy đôi dép trên chân Kangwoo đang thong thả tiến lại gần. Anh cố gắng bỏ chạy nhưng tay Kangwoo nhanh hơn.

"Ách!"

Kangwoo túm tóc Heewoon và buộc anh phải nhìn lên. Heewoon nhắm chặt mắt khi nhìn thấy bàn tay to lớn trên không. Kangwoo tặc lưỡi khi nhìn thấy miếng gạc trên má bầm tím của Heewoon. Hắn buông tóc Heewoon và quỳ xuống. Sau đó hắn nói.

"Ngồi đàng hoàng vào."

"Ha... Vâng."

Heewoon run rẩy ngồi dậy. Lưng anh cong lên vì cơn đau ở bụng. Nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tròn trịa của anh, Kangwoo thở dài.

"Hôm nay tôi thực sự rất tốt với anh. Phải không?"

"C-cậu nói đúng."

"Nhưng sao anh cứ chọc tôi điên lên hoài vậy, hm?"

Kangwoo gõ nhẹ vào miếng gạc. Với mỗi lần chạm, cổ Heewoon dần dần co rút lại, mắt anh nhắm chặt lại. Điều đáng sợ hơn nữa là không biết khi nào mình sẽ bị đánh nên nhắm mắt lại sẽ tốt hơn là trực tiếp nhìn thấy hắn đánh mạnh vào mặt mình.

Heewoon mở mắt. Anh nghiêng đầu và chạm mắt với Kangwoo, người đang nhìn vào mặt anh.

"Híc!"

Anh giật mình đến mức bật ra một tiếng nấc nhỏ.

Đúng lúc đó, Seo Kangwoo đưa tay ra. Heewoon nhắm chặt mắt và nói.

"Hic, Đừng... Đừng đánh tôi... Kangwoo... Từ nay... Híc! Tôi sẽ không làm thế nữa đâu."

Bàn tay mà anh tưởng sẽ giáng một đòn mạnh vào má anh hay ở nơi nào khác chỉ chạm vào mí mắt anh. Anh mở mắt, run rẩy, ngón tay đang chạm vào mi mắt nhẹ nhàng sượt qua mi dưới trước khi rời đi.

"..."

Hic. Nấc cụt. Mỗi lần anh nấc lên, toàn thân Heewoon giật nảy lên và đầu anh nghiêng sang một bên. Kangwoo im lặng nhìn rồi nói.

"Tại sao anh lại hành động táo bạo như vậy trong khi anh chỉ biết run rẩy cầu xin lúc bị đánh?"

Heewoon ôm bụng lắng nghe giọng nói trầm thấp của hắn.

"Khụ... khụt khịt..."

Cơ thể anh co rút lại vì đau đớn sau mỗi cơn nấc. Trong một giây, anh tự hỏi liệu nội tạng của mình có bị thương hay không. Anh rất sợ. Ngay cả khi nội tạng của anh nát bét, anh cũng không nghĩ Kangwoo sẽ đưa anh đến bệnh viện. Nước mắt anh trào ra khi nghĩ đến cái chết.

Heewoon cúi đầu xuống nuốt nước bọt. Bụng anh có cảm giác lạ lùng. Anh cảm thấy chóng mặt, như thể sắp nôn dù chưa ăn gì.

"Tiền bối, khi tôi nói, anh chỉ cần trả lời 'vâng, tôi hiểu."

"Vâng, vâng... tôi hiểu rồi."

Heewoon còn không nhớ rằng những lời lẽ mà anh đang nói là của một hậu bối bé tuổi hơn dùng. Anh chỉ không muốn bị đánh mà thôi.

'Tôi tưởng anh nói hôm nay anh không khóc'. Kangwoo nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Heewoon rồi thản nhiên liếc nhìn bàn tay đang ôm bụng của anh.

"Tại sao tay của anh lại ở đó? Anh có đói không?"

"Không... Bởi vì nó đau."

Kangwoo đá vào bụng anh mạnh đến mức cảm giác như cơ thể sắp bay đi, vậy mà hắn vẫn hỏi anh có đói không. Heewoon cảm thấy khó chịu nhưng lại hạ ánh mắt xuống.

"Mọi người sẽ nghĩ rằng anh đã bị đấm nhiều lần."

"T-tôi đang bị nấc... Đau quá..."

Cảm thấy bị buộc tội oan uổng, Heewoon ngẩng đầu lên phản bác.

"Nó, thực sự rất đau."

Kangwoo, người đang im lặng nhìn Heewoon một lúc, đứng dậy.

"Đứng dậy."

"Không, không! K-không đau chút nào..."

Heewoon đưa tay ra, nghĩ rằng Kangwoo sẽ đánh anh lần nữa. Kangwoo cười hoài nghi.

"Nó không đau chút nào à?"

"Không... Ưm..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Heewoon nhăn lại, không biết phải nói gì. Kangwoo thở dài và nói.

"Anh thật sự không nghe lời, anh còn muốn bị đánh bao nhiêu lần nữa?"

"Tôi đứng dậy liền đây."

Khuôn mặt của Heewoon ngay lập tức đẫm nước mắt khi anh khóc nức nở. Anh đứng dậy, ôm lấy cái bụng đang đau nhức của mình, vẻ mặt kiên quyết. Bàn tay của anh, mỗi ngón tay nhỏ hơn của Kangwoo, nắm chặt lại thành nắm đấm.

Kangwoo quay đầu lại và cười nhẹ.

"Cắn chặt răng."

Cái cổ vốn đang chuẩn bị cho cơn bạo lực sắp ập đến của Heewoon bị kéo lại. Khi anh nhắm mắt lại theo phản xạ, một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi anh. Giật mình, anh mở mắt ra và thấy một khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mặt mình.

Kangwoo mỉm cười nhẹ nhàng, vẫn áp môi mình vào môi Heewoon.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Heewoon vài lần trước khi kéo eo anh về phía mình. Từ cách hắn từ từ liếm môi Heewoon, không hề có dấu hiệu bạo lực. Hắn luồn lưỡi vào giữa đôi môi hé mở, lướt nhẹ qua răng cửa và nhẹ nhàng cù cái lưỡi cứng đờ của anh. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, trìu mến của người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro