Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, cùng một vài người khác, ngồi yên lặng bên trong khoang chứa tối mịt của chiếc A-5 Andromeda, một chiếc máy bay vận tải quân sự cỡ lớn, thuộc quyền chỉ huy của không quân New United Nations (Tân Liên Hiệp Quốc – NUN). Những âm thanh đang hiện hữu xung quanh tôi lúc này là tiếng ù ù của luồng không khí đang lướt qua ở vận tốc 800 kmph, tiếng ầm ì của tám cánh quạt đẩy khổng lồ đang quay hai nghìn tám trăm vòng mỗi phút, cộng với tiếng ai đó đang rì rầm đọc kinh cầu nguyện.

Liệu khi nào thế giới này mới thật sự được yên bình?

Câu hỏi ấy đột ngột xuất hiện trong tiềm thức của tôi, cùng lúc đó, tín hiệu từ chiếc đèn báo trên trần khoang chứa bắt đầu nhấp nháy theo nhịp ba lần chớp một lần sáng.

-Mã Morse phải không? – Tôi hỏi Justin (Justin Charter, 28 tuổi), một gã tóc vàng ngồi ngay bên cạnh. Lúc này cậu ta đang cặm cụi đeo chiếc ba lô chứa thiết bị liên lạc chính của cả nhóm.

-Phải rồi, mã lệnh V, sắp đến giờ khởi hành rồi đấy.

-Nhanh lên Leon, họ chỉ bay ở tầm thấp trong một phút thôi đấy! – Kevin (Kevin Horse , 30 tuổi) thúc tôi từ phía xa. K – cách mà tôi dùng để gọi Kevin – đến từ sư đoàn 5, bộ binh Hoa Kỳ. Cậu ta vừa nói vừa loay hoay lắp chiếc ống thạch anh khuếch đại vào khẩu súng bắn tỉa laser được thiết kế theo mô hình của XM8.

Tôi đứng dậy và mang chiếc ba lô nặng trịch lên lưng mình. Bộ áo giáp (được làm từ hợp kim siêu bền, bề mặt sơn một lớp sơn đen đặc biệt có chức năng hấp thụ sóng radar) khiến công việc này trở nên hơi phức tạp một chút. Đôi lúc, tôi cũng thường thắc mắc không biết chúng tôi có cần thiết phải mang theo mấy cái túi trang bị to đùng như thế này vào chiến trường hay không, nhưng xem cái vẻ sẵn sàng của mọi người xung quanh thì chắc chỉ có mình tôi phàn nàn về cái sự phiền hà này thôi thì phải.

-Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? – Có giọng nữ vang lên từ một góc khá xa của khoang chứa, là Helen Foxie, 25 tuổi, cựu nhân viên cao cấp của DoJ (Department of Justice – Bộ tư pháp), thuộc Hoàng gia Verdesia, đảo May Flower.

-Một phút nữa sẽ mở cửa khoang, đừng để tụt lại phía sau nhé các bạn trẻ. – Một giọng đàn ông khác vang lên từ phía cuối khoang chứa, một người đàn ông trung niên lực lưỡng có cơ bắp của Hurk, đôi mắt sáng và cái nhìn sắt bén như mắt diều hâu. Là David "The Hawk" Daniel, 40 tuổi, chỉ huy sư đoàn người bay, trực thuộc không lực NUN.

Cánh cửa khoang tải chậm rãi hạ xuống, những tia nắng đầu tiên được lớp mây trắng phản chiếu vào khiến mắt tôi bị chói mất một lúc. Gió bắt đầu tràn vào khoang và thổi tóc tôi bay lất phất, Justin nhìn vào đồng hồ, cậu cất vội quyển kinh thánh nhỏ bằng lòng bàn tay vào bên trong áo giáp rồi kiểm tra lại hệ thống liên lạc một lần cuối. "Alo...Alo...1, 2, 3. Thử. Hết"

-Cáo nghe rõ, hết.

-Diều hâu nghe rõ, hết.

-Ngựa nghe rõ, hết.

...

Tôi từng có một người bạn rất thân thưở bé.

-Leon! Hãy cùng nhau biến thế giới thành một nơi hòa bình nào!

-Phải, hãy cùng nhau làm nên điều đó!

-Cậu là chiến hữu của tớ.

-Chiến hữu!

...

Dòng kí ức của tôi bị gián đoạn khi chiếc máy bay vận tải bất ngờ lắc mình. David lập tức mở bộ đàm liên lạc với phi công, giọng vẫn điềm tĩnh:

-Diều hâu gọi Andro 1, Diều hâu gọi Andro 1. Yêu cầu báo cáo tình hình điểm xuất phát. Hết.

-Đây là Andro 1, sẽ xuất phát sớm hơn dự kiến năm mươi giây, đề nghị khẩn trương, chúng ta có khách. Hết.

-Diều hâu nghe rõ, sẽ xuất phát trong 48, 47, 46 giây nữa. Hết.

Bên ngoài cửa khoang chứa, mặt biển xanh thẳm vẫn đang trải dài về phía chân trời. Thỉnh thoảng, mặt biển lại bị che khuất bởi những đám mây trắng xóa và dày đặc như xốp. Chiếc A-5 in bóng xuống "biển mây", nhìn từ trên cao như bóng của một con đại bàng với đôi cánh kì vĩ đang chu du trên vùng trời mà nó là chúa tể. Rồi lớp mây dày tan đi mất, chỉ còn lại mặt đất cùng những ngọn núi màu nâu đỏ dần hiện ra bên dưới những đám mây. Chúng tôi, ai nấy vẫn còn đang choáng ngợp trước sự trập trùng của những ngọn núi hùng vĩ bên dưới, chợt nghe bên tai vang vang giọng nói của phi công.

-Đây là Andro 1, các bạn được phép khởi hành. Chúa ở bên các bạn.

-Đây là Sư tử, chúng tôi xác nhận lệnh khởi hành. – Tôi trả lời, đoạn hít một hơi dài, tôi đóng sập cái nắp mũ bằng kính chịu lực lại rồi chạy một mạch ra khỏi cửa khoang.Cứ thế, chúng tôi lần lượt lao ra không trung, ngẩng cao đầu nhìn ngắm bầu trời bằng đôi mắt háo hức, tôi có thể nghe thấy tiếng Justin đang hò reo, tiếng David đang í ới đề nghị mọi người giữ nguyên đội hình.

Những tầng mây trôi vút qua trước mắt, cùng với cảm giác không trọng lực khiến tôi cảm thấy như toàn bộ thế giới này đang bay lên chứ không phải là mình đang rơi xuống. Tôi thả mình rơi thêm một lúc, tầng mây cuối cùng rồi cũng trôi vút qua tầm mắt.

Infinity Loop, ta tới đây.

...

Me/3NC�B����]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro