Của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Closing Shift AU của FoxAkuma (nhưng với một kết thúc xoắn não)



Ring ~

Chuông gió ngoài cửa lặng lẽ vang lên. Mysta nghiêng người nhìn ra cửa, mỉm cười với người vừa bước vào.

-Chào mừng đến với Fox Café! Vox !!

Người đàn ông tên Vox bế một con cáo trắng ngồi gần đó trên tay và vuốt ve bộ lông tuyệt đẹp của nó.

-Chào Mysta! Vui lòng cho tôi một ly latte không đường nhé!

-Anh không định gọi món cho bạn bè à? - Mysta phá lên cười, tay vẫn đặt trên quầy thu ngân chờ khách hàng.

- Hôm qua họ không trả tiền cho tôi nên hôm nay tôi chỉ mua của tôi thôi.

Họ cùng nhau phá lên cười trước trò đùa của Vox trước khi anh quay lại với con cáo trên tay. Một lúc sau, Mysta đi bên cạnh anh và đặt đồ uống anh đã gọi, cùng với một lát bánh Victoria Sponge. Vox nâng đôi mắt vàng của mình lên, chỉ để thấy chủ nhân đang nháy mắt với mình.

- Cái này miễn phí!

Anh chàng điển trai phá lên cười, không quên nháy mắt nhiệt tình với chủ tiệm rồi quay trở lại công việc của mình. Âm nhạc sành điệu, những chú cáo đáng yêu và chủ tiệm đẹp trai là lý do Fox Café trở thành một trong những điểm đến nổi tiếng nhất trong thành phố. Chủ tiệm Mysta Rias trước đây từng là thám tử tư, nhưng trong một lần tình cờ y nhận nuôi một bầy cáo trắng tuyết vì nếu không có vườn thú nhận nuôi chúng, chúng sẽ bị đưa đi nơi khác. Bất chấp khó khăn, Mysta vẫn nhận nhiệm vụ và coi những chú cáo như gia đình của mình. Nhưng mọi thứ đều có mặt tối của nó. Thu nhập của một thám tử không đủ để nuôi một số lượng lớn cáo như vậy nên Mysta quyết định nghỉ việc, dành toàn bộ số tiền tiết kiệm được để mở một quán cà phê.

Mặc dù Fox Café không nằm ở một khu sầm uất, nhưng khách hàng lúc nào cũng đông đúc. Với một nhân viên cũng như chủ quán duy nhất, quán cà phê này nổi tiếng với việc bạn sẽ được bao quanh bởi những chú cáo đáng yêu được Mysta gọi là "Mystake". Khi được hỏi tại sao lại gọi chúng như vậy, y cười, xoa đầu một con cáo gần đó, ánh mắt đầy yêu thương.

-Tại sao tôi gọi chúng là "Mystake"? Bởi vì áp dụng chúng là một "sai lầm". Nhưng đó là những sai lầm của tôi, và đó là tất cả những gì tôi có ngay bây giờ.

Mystakes thu hút khách đến cửa hàng nhờ vẻ ngoài đáng yêu với tạp dề nhỏ hoặc vòng cổ nơ giả. Chúng sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần của bạn giống như cách chúng dành cho chủ nhân của chúng. Bên cạnh đội ngũ nhân viên "độc nhất vô nhị", ngoại hình của Mysta cũng có thể khiến khách hàng mê mẩn anh. Y luôn có vẻ mặt thân thiện đó, nhưng y lại tỏ ra nghiêm trọng những người cố tình gây khó dễ cho mình. Bên cạnh đó, che giấu sự thật rằng mình là một người hướng nội, và ngày đêm ở bên một bầy cáo, Mysta đã trở thành đối tượng để trở thành người yêu của nhiều người. Điều này cũng bao gồm người đàn ông tên là Vox.

Chủ cửa hàng không biết bằng cách nào mà một người đàn ông thành đạt lại đến nơi này thường xuyên như vậy. Những ngày đầu, anh luôn đưa cho y một danh sách dài đồ ăn thức uống, sau đó ôm Mystake ngồi ở nơi chỉ Mysta mới có thể nhìn thấy. Tất nhiên, y đã nhận ra ý định của đối phương, nhưng thu nhập của một chủ quán cà phê khiến y không thể từ chối. Có khách hàng nào có tiền boa lên đến 50% giá trị hóa đơn không ??

Nhưng dần dần, Mysta cởi mở với Vox hơn, anh không mạnh dạn theo đuổi hay xin số điện thoại của y, câu chuyện của họ bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện hết sức bình thường. Cho đến một ngày, khi đang chuẩn bị dọn dẹp, Mysta vô tình nhìn thấy Vox ngủ gật trong một góc khuất của quán café. Trên bàn là một tách cà phê lạnh, với vô số danh thiếp và ghi chú số điện thoại. Anh ấy phải thoải mái đến mức nào khi đột nhiên có thể ngủ trong cửa hàng của y?

Người chủ phá ra cười, nâng Mystake đang ngáp ngủ trên đùi khách hàng của mình, rồi lay Vox tỉnh giấc. Nam nhân kia mơ màng mở mắt ra, Mysta nhận thấy tròng mắt có chút hồng giống như của y. Nhưng điều kỳ lạ là khi ánh mắt họ chạm nhau, trái tim Mysta lại rạo rực. Điều đó thậm chí có nghĩa là gì? Y không nhớ mình đã đuổi Vox đi bằng cách nào, chỉ biết rằng đêm đó, người đàn ông của chúng ta đã thức trắng một đêm và cuối cùng đưa ra quyết định:

Có lẽ tôi nên cho anh ấy một cơ hội... VÌ ANH ẤY ỦNG HỘ CỬA HÀNG, ĐÓ LÀ TẤT CẢ !!!

Và ngày hôm sau, Mysta lấy bộ mặt nhăn nhó của mình ra đón khách, thậm chí còn ghi trực tiếp số điện thoại của mình lên mặt sau hóa đơn của Vox. Người đàn ông hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, anh ấy nở một nụ cười hạnh phúc nhất mà Mysta từng thấy kể từ khi họ gặp nhau. Đôi má của họ đỏ bừng cho đến khi bị một bầy Mystake nhìn chằm chằm, người chủ giả vờ lấy chổi để giải tán bầy cáo của mình, nhưng đối phương vẫn mỉm cười sau lưng.

Từ đó, họ trở thành bạn bè, cùng nhau tâm sự những điều vụn vặt trong cuộc sống. Như đồng nghiệp của Vox, Luca theo đuổi thư ký Ike theo cách của một đứa trẻ trung học; như anh họ của Mysta, Shu đã đi du lịch và liên tục gửi quà cho y. Mối quan hệ của họ chỉ đơn giản như vậy...

Ngày hôm đó, Vox cũng thích thú với việc nâng Mystake lên đùi, tự mình nhấm nháp ly latte và làm việc trên máy tính xách tay của mình. Mysta không biết anh làm gì để kiếm sống, nhưng vẻ ung dung đó chắc chắn rằng anh đang ở một vị trí cao. Một ngày lặng lẽ trôi qua, Vox đóng máy tính và nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ, nhưng tại sao Mysta vẫn chưa nói với anh? Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Mysta vội gọi anh lại, bằng giọng nói không còn vui tươi mà run run:

- Cậu ở lại một chút được không? Tớ có thể đãi cậu một ly khác ... Tớ có vài điều muốn nói.

Vox không thể nói không với khuôn mặt tái nhợt đó, anh ngồi xuống trong khi đợi Mysta mang ra một tách cacao nóng và một tách trà dâm bụt. Chờ cho đến khi hơi ấm khiến anh nguôi ngoai, Mysta mới từ tốn kể câu chuyện của mình.

- Tớ nghĩ tớ đang bị theo dõi ...

-... Điều gì đã khiến cậu nghĩ như vậy? - Vox bình tĩnh nhấp một ngụm trà, đợi bờ vai kia hết run.

- Tớ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tớ từ cửa hàng đến nhà và ngược lại. Chưa kể hộp thư của tớ thỉnh thoảng sẽ có những bức thư tình có ảnh chụp nhanh của tớ. Hoặc thậm chí khi tớ kiểm tra camera quan sát, tớ có thể thấy ai đó ở cửa giao hàng... Tớ không biết phải làm gì... Tớ thực sự kinh hãi...

Mysta cúi đầu cố gắng che giấu giọt nước mắt muốn rơi xuống, y thật sự rất sợ hãi, bình thường có người theo dõi, nhưng loại người theo đuôi này chỉ khiến y muốn chạy trốn. Thật khó để y ổn định cuộc sống sau bao năm vất vả, y không muốn bỏ cuộc chỉ vì một kẻ đeo bám. Bỗng Mysta cảm thấy một bàn tay dịu dàng xoa đầu mình, Vox ngồi bên cạnh mỉm cười.

-Nếu cậu muốn, tớ có thể ở bên cậu cho đến khi cậu đóng cửa, tớ có thể bảo vệ cậu. Đừng ngại yêu cầu sự giúp đỡ của tớ! Rốt cuộc chúng ta là bạn, phải không?

Kể từ hôm đó, gần đến giờ đóng cửa, một người đàn ông sẽ đến lấy Mystake và lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi Mysta an toàn trong căn phòng tầng hai của cửa hàng rồi anh ta mới chịu rời đi. Có người ở bên thực sự khiến Mysta cảm thấy an toàn hơn, cảm giác bị người khác dòm ngó cũng dần biến mất khiến y từ từ thả lỏng, lại tiếp tục vô tư tận hưởng cuộc sống của mình. Nhưng cậu chủ trẻ sẽ không bao giờ biết một điều:

Đừng bao giờ dựa dẫm quá nhiều vào một người...

Đồng hồ lặng lẽ gõ mười giờ tối, Mysta ngồi sau quầy thanh toán lo lắng. Tại sao Vox vẫn chưa ở đây? Y đã đóng cửa quán cà phê được một lúc, nhưng điện thoại của y vẫn im lìm, không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Vox. Nhưng càng ở lại, mọi chuyện càng trở nên nguy hiểm... Mysta nhanh chóng dẫn Mystakes về phòng để ngăn chúng bỏ chạy. Hầu hết bọn chúng đều ngoan ngoãn đi theo y lên trên, nhưng một số có vẻ không để ý, cắn quần y khi Mysta định đóng cửa và quay xuống nhà.

- Đi nào, tớ sẽ quay lại sớm thôi... Tớ hứa ...- Y trấn an lũ cáo, cũng tự trấn an mình. Nó chỉ để kiểm tra khóa cửa, sẽ không có gì xảy ra...

Đúng chứ?

Mysta thở phào nhẹ nhõm khi thấy tất cả các cửa đều khóa chặt, y nhấc máy và nhắn tin cho Vox rằng anh không cần phải đến. Ngày hôm sau, y sẽ phải nói về việc không làm anh lo lắng. Đôi mắt xanh lướt qua cửa nhà kho khi y nghe thấy một số tiếng động sột soạt phát ra từ bên trong.

Có lẽ đó chỉ là một con chuột... Ngày mai mình sẽ gọi đội diệt chuột!

Chủ nhân cúi đầu ghi chép điện thoại, phía sau dần dần có người đi tới. Hắn ta lặng lẽ nâng một chiếc ghế gần đó và nhắm vào đầu Mysta.

Mysta cố gắng bò lại, nhưng máu chảy ra từ đầu khiến y khó nhìn. Dưới ánh đèn vàng từ bên ngoài, y mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, trùm kín mít, tay đang cầm chiếc ghế vừa dùng để tấn công y. Cơn đau chạy khắp cơ thể, không chỉ vì vết thương trên đầu mà còn vì chứng giảm thông khí của Mysta.

Đây có phải là người đã theo dõi mình không? Mình nghĩ... hắn ta... Có lẽ Vox không thể đến là vì hắn ta?

Đối phương lại nâng ghế lên, lần này Mysta không còn đường lui, y yếu ớt van xin:

-Xin hãy tha cho tôi...

Dường như không có kết quả, Mysta nhắm mắt chấp nhận số phận của mình...

Mystake... Tớ không thể chăm sóc các bạn được nữa... Tớ xin lỗi...

Tiếng vật nặng va vào cơ thể vang vọng, nhưng ngược lại y không hề cảm thấy đau đớn. Kẻ bám đuôi ngã xuống bên cạnh y, Mysta hoảng sợ lùi về phía sau, người mới đến kia vẫn không ngừng tấn công, khiến tiếng kêu đau đớn ban đầu bên cạnh biến mất, chỉ còn tiếng đập dồn dập tiếp tục. Đèn xe chiếu qua khe cửa, Mysta nhận ra đối phương là Vox, mái tóc dài xõa tung rối tung khiến người đàn ông quyến rũ giống như một con quái vật, anh ta còn cầm trên tay một cây gậy bóng chày bằng thép. Ngay khi Vox chuẩn bị đánh thêm, Mysta vội ôm lấy eo anh:

- DỪNG LẠI, VOX! CẬU ĐÃ GIẾT MỘT NGƯỜI !!

Vox ngồi xuống và ôm chặt Mysta, anh liên tục nói rằng anh xin lỗi vì đã đến muộn. Nhưng cả hai đều biết đó hoàn toàn không phải lỗi của mình, họ đã quá chủ quan khi nghĩ rằng Mysta đã an toàn. Cậu chủ gục mặt vào vai Vox nức nở. Cuối cùng thì cuối cùng cũng kết thúc...

Vox và Mysta chính thức bắt đầu cuộc sống yên bình, bên nhau. Fox Café được dời đi nơi khác, nơi có khoảng sân rộng để các Mystakes thoải mái vui chơi. Tiếp thu ý kiến ​​của mọi người, Mysta cuối cùng cũng tuyển thêm được vài nhân viên cho quán, vừa chăm sóc Mystakes yêu quý, vừa sống hạnh phúc bên cạnh chồng sau một thời gian tìm hiểu nhau.

Và bạn nghĩ rằng câu chuyện chỉ kết thúc ở đó?

Đôi đồng tử vàng không ngừng nhấp nháy vì ánh sáng rực rỡ, Vox liên tục ném tập tài liệu vào lò sưởi, đôi môi khẽ nở một nụ cười.

Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch!

Tất cả đều là một phần trong kế hoạch của người đàn ông này, người được gọi là "Ác quỷ". Anh là cố vấn cho một tập đoàn mafia, đồng nghiệp mà anh nói là trùm mafia nổi tiếng và tàn nhẫn nhất thế giới ngầm, Luca Kaneshiro. Một lần nọ, anh và ông chủ đi ra ngoài để hoàn thành một thỏa thuận, anh tình cờ gặp Mysta phát sáng đang chơi với những con cáo. Hình ảnh đó đã khơi dậy khát vọng đẹp đẽ trong người đàn ông này.

Sau khi đốt những bức tranh của Mysta từ nhiều góc độ thành tro, Vox lắc đầu. Mysta đã quá ngây thơ khi để anh tiếp cận dễ dàng như vậy. Những bức ảnh, những bức thư tình, và thậm chí cả người đàn ông đã tấn công Mysta đều là một tay anh ta xử lý. Tự ý bắt kẻ phản bội và bắt hắn ta làm những điều bẩn thỉu thay mình, với lời hứa rằng sẽ được trả tự do, Vox đã lấy được lòng tin của người mình yêu. Thậm chí bắt người đàn ông tội nghiệp đó phải trả giá bằng mạng sống của hắn!

Vox khịt mũi, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay. Anh đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, nụ cười mãn nguyện không hề phai nhạt.

-Và bây giờ ... em chỉ có thể là của anh, Mysta !!

Dựng lồng kính, ngụy trang bằng tình yêu, Vox dễ dàng có được trái tim của Mysta. Và anh không có ý định buông tay sớm hơn.

- VOX !!! Luca và Ike tới rồi !! - Mysta gọi anh từ dưới lầu.

- Anh đến ngay, em yêu!

Đột nhiên, bước chân của Vox về phía cửa dừng lại. Anh khẽ quay lại và giơ ngón tay lên để ra dấu hiệu im lặng trên môi. Đừng nói với tôi... rằng anh ấy đang nhìn về phía này? !!


Link gốc: https://archiveofourown.org/works/38812914

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro