Sự tôn sùng sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Thế giới quan tự thiết lập
* Cảnh báo OOC
* Người viết xấu với lối viết không hay
* Không tự mình đưa người phát sóng trực tiếp



Vào mùa đông tuyết trắng, gió lạnh bao phủ khắp thị trấn bằng những bông tuyết.

Cậu thiếu niên vươn tay ra và hơ bằng miệng để cố gắng giữ ấm, nhưng chẳng có tác dụng gì, cậu nhìn lên qua cửa sổ và thấy một gia đình, một đứa trẻ trong bộ quần áo mới bên lò sưởi ấm áp đang chơi với một con chó cưng, mẹ của đứa trẻ đang chuẩn bị một bữa tối nóng hổi và gọi cậu bé đến ăn, sự thân thiết giữa người mẹ và con trai khiến cậu phải ghen tị.

Cậu tiếp tục bước đi trong tuyết, tuyết tan trên người thấm ướt dần áo quần, gió lạnh thổi qua rồi lại đóng băng làm cậu tái mét mặt, môi tím tái và nứt nẻ. Đi tìm nhà không người để tạm lánh gió tuyết, cậu biết thể lực của mình đã đến cực hạn, vừa lúc muốn tìm ngẫu nhiên hỏi có thể cho cậu vào ở nhờ một đêm, cuối cùng cậu đã ngất xỉu trên tuyết vì thiếu sức.

Cậu bé như đang mơ, không có gió lạnh thổi qua, không có bông tuyết rơi trên người, quần áo và thân thể khô ráo, bên tai có tiếng củi cháy kêu tanh tách, trong mũi tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Mùi thơm của thức ăn?

Thiếu niên mở mắt ngồi dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng tinh, thận trọng nhìn xung quanh, trên tường có một cây thánh giá và một cuốn kinh thánh màu đen ở đầu giường, trong phòng trừ hai màu đen và đỏ của ghế sofa, thì mọi thứ khác đều màu trắng và trắng, ngay cả quần áo sạch của anh ấy cũng màu trắng.

Khi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông đẹp trai với mái tóc trắng và bông tai tua rua màu xanh lam bước vào với một cái khay. Cậu quan sát quần áo của hắn. Người đàn ông mặc đồng phục tu sĩ không phải màu đen mà thay vào đó là màu trắng, và khi người đàn ông nhìn vào cậu, cậu nhận ra rằng đôi mắt của người đàn ông có màu xanh nước biển tuyệt đẹp.

"Sức khỏe của cậu ổn chứ?" Người đàn ông nói, và mặt cậu bé đỏ bừng khi nghe giọng nói trầm và sâu.

Thiếu niên siết chặt ga giường nói nhỏ: "Không sao, cám ơn cha."

Người đàn ông đặt khay xuống, ngồi xuống chiếc ghế bên giường cười, đôi bông tai trên tai đung đưa: "Con trai, con tên gì?"

"Mysta ... Mysta Rias."

"Tôi là Cha Box của nhà thờ này, Mysta, làm thế nào con có thể ngất xỉu ở đó?"

Mysta nhìn xuống những ngón tay gầy guộc của mình thì thầm: "Con muốn tìm một ngôi nhà không có người ở gần đó để ngủ một giấc, sáng mai ra cảng tìm việc."

Box cau mày hỏi: "Cha mẹ con đâu?" Giọng nói lo lắng khiến Mysta tinh tế cảm thấy được quan tâm, mắt đỏ hoe nhưng không có nước mắt.

"Họ đã qua đời. Con lớn lên trong trại trẻ mồ côi, nhưng năm ngoái trại trẻ mồ côi đã thất bại do quản lý kém và mọi người đều bỏ đi."

Box bưng bát súp nóng hổi bên cạnh đưa cho Mysta: "Con trai, cuộc gặp gỡ của chúng ta là ý Chúa, nếu con không chê thì con có muốn ở lại không? Hiện tại ta là giáo sĩ duy nhất của nhà thờ này, và ta lo lắng rằng sẽ không có ai theo cùng mình ".

Mysta nhìn những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh đang cầm bát súp trước mặt, cậu cầm lấy bát súp bằng cả hai tay và cảm nhận được nhiệt độ của bát súp nóng hổi và sự ân cần của Box đối với mình.

"Con có thể ở lại không?" Mysta hỏi một cách rụt rè, và Box chỉ xoa đầu, hất mái tóc bạc.

"Tất nhiên là không có vấn đề gì. Chúa yêu thế giới, và Ngài không thể chịu đựng được khi nhìn đứa con của Ngài phải chịu đựng đau khổ, nên Ngài đã sắp xếp để con gặp ta." Giọng nói của Box như có phép thuật xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Mysta.

Năm mười tuổi, Mysta gặp được người đã cứu chuộc mình, sau ngày hôm đó, vị trí của Box trong lòng Mysta không thể nào lay chuyển được, vị linh mục sư huynh đã dạy cậu biết đọc và đưa cậu đi học kiến ​​thức, Box còn là một người thầy và người bạn trong trái tim cậu, và Mysta ngưỡng mộ hắn. Cậu thậm chí còn muốn trở thành một linh mục như Box.

Box đã từng nhẹ nhàng nói với cậu rằng: "Mysta có lẽ một ngày nào đó con sẽ ghét ta".

Lúc đó, Mysta mười lăm tuổi đang cầm hoa của cư dân và nghiêng đầu, không hiểu tại sao Box lại nói như vậy, Box mỉm cười cầm hoa bước vào nhà thờ, nhưng bóng lưng của anh khiến Mysta cảm thấy cô đơn. Hắn che giấu một bí mật mà cậu không hiểu.

Khi Mysta 20 tuổi, cậu trở thành một linh mục thực tập, trí nhớ không tốt lắm, luôn bị đánh rớt trong bài kiểm tra viết, một lần lại bị đánh rớt trong bài kiểm tra viết, cậu đã chạy đến Box để than phiền.

"Box, em không nhớ nổi nội dung cuốn Kinh thánh, em phải làm sao để nhớ được đây?" Mysta đang nằm trên bàn vừa khóc vừa nhăn nhó, Box tỉa hoa hồng trên tay, lắc đầu thở dài.

"Em phải trải nghiệm nội dung của Kinh thánh để hiểu được nội dung của Kinh thánh. Đây không phải là điều ta có thể dạy cho em..." Box đang tỉa giữa chừng, ngón tay trỏ của hắn bị gai bông hồng cào, và một vết cắt xuất hiện trên ngón tay trắng nõn. Mysta đã rất lo lắng. Băng vết thương cho Box bằng một chiếc khăn tay.

"Box, anh không sao chứ? Em đi lấy thuốc giúp anh băng bó!"

Hắn nắm lấy tay Mysta lắc đầu: "Vết thương nhỏ không cần dùng thuốc, ngày mai sẽ lành." Nhìn thấy vẻ mặt van lơn của Box, cậu buông tay ngồi xuống nhìn Box lấy khăn tay quấn vết thương, xác nhận được hắn vẫn ổn, Mysta tiếp tục học Kinh thánh.

Box cắm bông hồng cuối cùng vào bình, chăm sóc một lúc cũng, quay đầu lại thấy Mysta đang đọc sách, liền lặng lẽ bước ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại, hắn lấy khăn tay ra. Hắn ném chiếc khăn tay đã đánh rơi vào thùng rác bên cạnh và bỏ đi với vẻ mặt trống rỗng.

Kể từ hôm đó, Mysta nhận thấy Box không còn dành nhiều tình cảm cho mình, hai người không còn thân thiết như trước mà vẫn duy trì mối quan hệ bình thường như đồng nghiệp, trước đây Mysta hay đến Box trò chuyện sau bữa tối, nhưng giờ đều là "Em đã lớn, em nên học cách tự lập". Lý do này không thể chấp nhận được.

Mysta nhận ra Box đang kéo khoảng cách giữa hai người, tim cậu đau nhói, cậu không biết nó như thế nào. Trong mười năm sống trong nhà thờ, nhiều giáo sĩ đã lần lượt đóng quân. Box vẫn vậy với người thân nhất với hắn. Luôn nghĩ rằng có sự khác biệt về bản sắc với người khác, sau đó không dám tiếp xúc với họ.

Box nhìn thấy Mysta đang ngồi trên băng ghế trong giếng trời qua cửa sổ, trong trạng thái xuất thần trái ngược với đứa trẻ mười năm trước. Mysta khỏe mạnh hơn rất nhiều dưới sự chăm sóc cẩn thận của hắn. Do suy dinh dưỡng khi còn nhỏ nên cậu không cao và gầy nhưng hắn biết bên dưới lớp quần áo là làn da mịn màng như thế nào.

Các giáo sĩ đi ngang qua sẽ chào đón cậu khi họ nhìn thấy Mysta, một số nhiệt tình thậm chí còn chủ động bắt chuyện, nhưng tất cả đều bị từ chối với một nụ cười.

Box làm cậu chao đảo dù cố ý hay vô ý. Lúc đầu, Mysta chỉ nghĩ rằng Box rất bận. Sau khi số lượng nhân sự của nhà thờ tăng lên, vị linh mục là chủ tế phải giải quyết nhiều công việc chính thức hơn, và dần dần Mysta chủ trì trước công chúng, ngoại trừ lễ rửa tội và các nghi lễ khác. Box chuyển sang điều hành nhà thờ ở hậu trường, một hai năm đau khổ.

Cho đến sinh nhật lần thứ 22 của Mysta, một nữ tu sĩ đã cầm một món quà được đóng gói đẹp đẽ với tên và một bức thư gửi cho Mysta. Sau khi mở nó ra, cậu dùng ngón tay siết chặt lá thư, cảm ơn vị nữ tu đó và quay vào văn phòng của Box.

Cậu giơ tay gõ cửa, liền nghe thấy người bên trong nói: "Vào đi." Cậu mở cửa và bước vào.

Box cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm bút viết trên giấy, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phía sau, trong người có một cảm giác hư ảo, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Cậu bước tới đặt lá thư lên bàn, Box liếc nhìn cậu , đặt cây bút trên tay xuống, ân cần cầm tách trà nóng bên cạnh lên nhấm nháp mà không nói lời nào. Mysta khó chịu nhìn hắn chằm chằm, tay nắm chặt. Tay bên cạnh cậu hơi run rẩy.

"Có những nhà thờ khác đang cần linh mục đã viết thư cho ta và hỏi ta nếu ta có người giới thiệu. Ta sẽ giới thiệu em, ta nghĩ rằng em sẽ rất hạnh phúc." Box đặt tách trà xuống và nhìn đứa trẻ trước mặt hắn với đôi mắt xanh.

Mysta nhắm chặt mắt, run giọng nói: "Anh rõ ràng biết em muốn ở bên cạnh anh. Anhlà người thân duy nhất của em."

Người trước mặt đang run rẩy, khóc lóc như thể bị bỏ rơi và than phiền về sự bất công đã theo đuổi cậu, nhưng đứa trẻ này cậu không rời mắt khỏi hắn, cậu quá phụ thuộc vào hắn.

"Mysta, một ngày nào đó gà con sẽ rời tổ và trở thành đại bàng bay trên bầu trời. Tất cả những gì em cần làm là rời khỏi tổ và học cách tự lập. Việc ta là người thân của em sẽ không thay đổi vì điều này." Box đứng dậy bỏ đi, khi đến bên cửa sổ, hắn quay lại với màu đồng tử vàng rực, nhưng trong nháy mắt lại biến thành màu xanh nước biển.

Mysta biết Box mong đợi điều gì ở cậu, nhưng cậu không thể chấp nhận rời bỏ Box. Việc kinh doanh bận rộn của hắn đã cắt đứt cơ hội gặp gỡ.

"Bé , trước tiên là bình tĩnh trở về đi."

Nhìn Box đứng trước cửa sổ, lưng thẳng tắp và bộ đồng phục tu sĩ màu trắng trên người, trong lòng luôn cảm thấy kiêng nể, Mysta biết rằng có rất nhiều nữ tu và linh mục trong nhà thờ đến ngưỡng mộ Box, thậm chí cậu còn nhìn thấy một người nào đó đã thú nhận với Box về tình yêu của anh ấy dành cho Box, sau khi Box từ chối anh ấy, cậu cảm thấy rất khó chịu, Mysta không hiểu rằng cảm giác đó được gọi là thích.

Mysta hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc rồi rời khỏi văn phòng, đợi Box quay lại nhìn nơi cậu vừa đứng, trên sàn có vài vệt nước, bằng chứng rõ ràng cho thấy một đứa trẻ đã khóc.

Buổi tối, Mysta chán ăn, trở về phòng sau khi ăn mấy miếng đồ ăn, đóng cửa quay lại thì chỉ thấy Box đang ngồi trên giường đọc sách, ánh nến màu cam trong phòng khiến Box trông gần gũi hơn, không cao như bình thường.

"Mysta, có bao giờ em nghĩ tại sao em không muốn rời xa ta không?" Người đặt câu hỏi vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không biết câu nói này khiến người trước mặt kinh ngạc đến mức nào.

Ngay cả khi nghe giọng nói của Box trong mười hai năm, với Mysta nó vẫn khiến cậu ngại ngùng, đặc biệt là khi được nhìn chằm chằm bởi đôi mắt xanh như nước, cậu không thể không say mê nó.

"Em... emkhông biết."

"Mysta nói cho ta biết cảm giác của em , giống như em đã từng học cách xưng tội vậy." Box đột nhiên thì thầm như một con quỷ, hướng dẫn cậu bộc lộ nội tâm của mình.

Mysta như lạc vào đại dương, xúc động nói: "Thật khó chịu khi thấy anh gần gũi với người khác. Khoảng thời gian ở bên anh mỗi ngày là điều hạnh phúc nhất đối với em. Em không muốn người khác lấy mất sự chú ý của anh đi. Em có kỳ lạ không ... Box? "

Box đứng dậy và đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Mysta, đồng tử của hắn dần chuyển sang màu vàng kim, và giọng nói lạnh lùng và dịu dàng thường ngày của hắn biến thành những lời nói ác ý.

"Em yêu ta... Mysta."

"Yêu ....?"

"Đúng vậy yêu, em không thích ta cùng người khác trò chuyện, đây là chiếm hữu, em ghen tị người thân cận ta, ghen tị bọn họ sẽ  biểu lộ tình cảm với ta, em cho rằng trong mắt ta là em cũng giống như người thân, không có cách nào để có được phát triển hơn nữa, ta nói có sai không? Cậu bé của ta. "

Đôi tay của Box di chuyển khắp cơ thể Mysta với những cái vuốt ve, khiến cậu cảm thấy thích thú và mơ hồ xấu hổ. Lớp vảy trong tim cậu cũng đang kéo giữa lý trí và cảm giác. Khi Box hôn, dấu vết cuối cùng của lý trí đã biến mất.

Mysta há miệng để hắn xâm nhập. Lưỡi của Box tiếp tục khuấy động trong miệng Mysta, và nước bọt mà cậu không thể nuốt được chảy xuống từ khóe miệng. Môi hai người tách ra. Mysta mở miệng và thở hổn hển, và đôi mắt xanh lục của cậu tràn đầy niềm vui. Những giọt nước mắt làm cho Box tinh thần phấn chấn.

"Cậu bé, ta đã nói rằng một ngày nào đó em sẽ ghét ta, và bây giờ ta hỏi em, em có ghét ta không? Một khi em tiếp tục, sẽ không có chỗ cho sự hối hận." Đôi mắt vàng nhìn Mysta, trong mắt tràn đầy chiến thắng sắp nắm bắt.

"Em không ghét anh. Anh đã cho em cuộc sống thứ hai. Em không còn nơi nào để đi ngoại trừ ở bên cạnh anh." Cậu nắm lấy tay Box, hạnh phúc xoa xoa bên cạnh khuôn mặt của mình, để cho dục vọng trong mắt Box dần dần tăng lên.

"Em sẽ không hối hận đâu, bởi vì ta sẽ không cho em cơ hội." Vừa dứt lời, mái tóc trắng của hắn biến thành màu đen và đỏ, bông tai trên tai cũng đỏ như máu, điều mà Mysta chưa từng nhìn thấy trước đây. Lúc này cảm giác không nghe lời trở lại bình thường, như thể hắn đã biết từ lâu đây mới là bộ mặt thật của mình.

"Mysta ... hãy gọi tên thật của ta. Tên ta là Vox. Box chỉ là biệt danh của ta. Đây mới là ta thật." Quần áo, bàn tay to vẽ hình lên chiếc bụng phẳng lì.

"Vox .... Vox .... Em yêu anh." Mysta, người đã trải qua cuộc tình lần đầu tiên, nhẹ nhàng và để Vox lên xuống.

"Ta cũng yêu em, cậu bé của ta..." Cởi cúc quần áo của Mysta, để hắn thấy rõ trên bụng dưới có một hình xăm màu đỏ, hình như là một câu thần chú nào đó, cơ thể vốn không nhạy cảm lắm bỗng trở nên mẫn cảm hơn, cúc huyệt phía sau cũng bắt đầu ngứa ngáy không thể giải thích được.

"Vox... giúp em với, em nóng quá, em có bị sốt không?" Cậu bé trước mặt đang nằm trên bàn ướt đẫm mồ hôi, đầu vú hồng hào dựng đứng tiếp xúc với khí lạnh, và bộ phận sinh dục xinh xắn của cậu dựng đứng không ngừng tiết ra dâm dịch trượt xuống lỗ cúc không ngừng đóng mở.

Vox vuốt ve câu thần chú bằng một tay và mở lỗ hậu của Mysta bằng tay kia: "Câu thần chú này là hình xăm dâm dục của riêng ta, nó có thể cải thiện độ nhạy cảm của em, làm cho cơ thể của em vừa vặn với ta hơn, và giảm số lượng đau đớn lúc đầu, kích thước của ta không phải là dễ dàng để phù hợp."

Vox cởi cúc quần áo cười trầm mặc, cúc huyệt hạ thể mở ra, dương vật to lớn đâm vào đùi trong Mysta , cảm giác được dương vật của hắn áp vào mình, thân thể càng thêm hưng phấn, lỗ cúc huyệt mềm mại mê muội.

Ngay khi ngón tay rời khỏi lỗ cúc, Vox cũng cố tình trượt lên trượt xuống cho dịch âm đạo của cậu lấp đầy rồi đút vào lỗ một cách chậm rãi, cảm giác vô cùng thỏa mãn đối với cậu.

Hai người tiếp tục làm tình suốt đêm, Vox xối rất nhiều tinh dịch vào người Mysta, những đường hình xăm trên bụng dưới hơi sáng lên, như thể bị hút hết tinh dịch, cuối cùng Mysta cũng ngất đi vì kiệt sức.

Vox rút bộ phận sinh dục của mình ra, đứng dậy mặc bộ y phục màu đen, quỳ một gối bên giường, sau lưng xuất hiện đôi cánh màu đen, hắn nhổ một chiếc lông vũ rồi đặt lên hình xăm, chỉ nhìn thấy hoa văn hình xăm. Điều mà hắn không nói với Mysta là câu thần chú này tương đương với việc tuyên bố rằng cậu là vật sở hữu của một con quỷ, và nó sẽ không biến mất ngay cả khi cậu được đầu thai. Đó là một giao ước khắc sâu vào tâm hồn cậu.

Vox kéo sợi dây khế ước đỏ quanh cổ mình và mỉm cười hài lòng: "Cậu bé, ta đã nói em không còn cơ hội để hối hận, nên dù em có đi đâu sau khi luân hồi, ta sẽ tìm em." Hắn cúi xuống hôn lên trán Mysta.

"Ma quỷ là những sinh vật tham lam, chúng không bao giờ hài lòng."

Ôm Mysta vào lòng, Vox thở dài hài lòng, còn cậu bé đang ngủ thì mỉm cười hạnh phúc và giữ chặt lấy quần áo của hắn.

Nhưng vào lúc này, con quỷ cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn.



Link gốc:   https://archiveofourown.org/works/40861695

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro