CHƯƠNG 12 TÂM SỰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu sẽ không tin chuyện vừa xảy ra đâu." Yuki vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ của cô bạn thân. Khi nhìn thấy cô, cô khựng lại một giây. "Cậu đã làm gì thế?"

Mon đang nằm trên giường với chiếc điện thoại của cô ấy. Khi cánh cửa của cô ấy mở ra, điện thoại của cô ấy rơi khỏi tay và rơi trúng người cô ấy. Khi nhìn thấy Yuki, cô cố trấn tĩnh lại.

"Cậu làm mình sợ hết hồn. Cậu không thể đến gõ cửa trước như một người bình thường à? Một ngày nào đó, mình sẽ qua đời, và đó sẽ là lỗi của cậu." cô ngồi trên giường và để điện thoại trên tủ đầu giường cách xa Yuki hơn.

"Đừng kịch tính thế. Cậu biết mình luôn đi vào phòng như thế này mà." Cô ta lắc đầu. "Nhưng đừng chuyển đề tài." Yuki ngồi trên giường. "Cậu đã làm gì? Cậu dường như thực sự thích những gì trên điện thoại."

"Mình vừa nói chuyện với Sam."

Mon đã cố gắng không nói quá nhiều vào nó, nhưng Yuki sẽ không bỏ qua nó quá dễ dàng.

"Thật à?" cô nói, nhướn mày. "Hai người nói chuyện gì vậy?" cô ấy có một cái nhìn tò mò trên khuôn mặt.

"Thực ra cũng không có gì đặc biệt. Chúng mình không thực sự nói chuyện. Chúng mình gửi nhãn dán cho nhau. Hoặc meme, tùy thuộc vào ngày."

Yuki làm bộ mặt kỳ lạ nhất. Cô chớp mắt vài lần, xử lý. Mon cau mày, không hiểu điều gì đang diễn ra trong đầu cô bạn thân. Sau một vài giây không có bất kỳ phản hồi nào, cô quyết định vẫy tay trước mặt Yuki để khiến cô trở lại thực tế.

"Trái đất đang gọi Yuki. Cậu có nghe mình nói không?"

Yuki lắc đầu và nhìn thẳng vào mắt bạn mình.

"Mình xin lỗi, mình mất tập trung một giây." cô cau mày trước khi nói tiếp. "Cậu nhắn tin cho cô ấy bằng nhãn dán và không có từ nào?"

"Đúng. Thì sao?" Mon bối rối trước câu hỏi của cô bạn. "Có gì xấu à?"

"Không, nó không phải là một cái gì đó xấu. Nhưng nó hơi kỳ lạ. Làm thế nào cậu có thể trò chuyện với ai đó nếu cậu không nhắn tin cho cô ấy những lời thực tế?"

Đó là một câu hỏi thú vị mà Mon chưa từng nghĩ đến. Khi cuộc trò chuyện của họ bắt đầu, đó chỉ là để cho vui. Ngoài đời họ nói chuyện bằng lời nói, vì vậy cô không chú ý lắm khi họ bắt đầu làm điều đó qua tin nhắn. Nhưng có lẽ Yuki nói đúng, liệu họ có trò chuyện thực sự gì nếu chỉ trao đổi nhãn dán hay không?

"Mình không nghĩ tới. Nhưng mình đoán là không. Chúng mình nói chuyện nhiều hơn khi gặp mặt trực tiếp." Yuki lại đổi sắc mặt thành tò mò.

"Vậy cậu hãy nói chuyện với cô ấy đi. Mình chưa từng thấy cậu nói chuyện với cô ấy nhiều hơn một vài lần."

"Mình vẫn đang nói chuyện đây. Mình nói chuyện với cô ấy khi tất cả chúng ta ở cùng nhau. Chúng mình chỉ nói chuyện riêng khoảng ba lần hoặc nhiều hơn một chút."

"Điều đó làm mình ngạc nhiên đấy. Khi mình thấy cậu ở gần cô ấy, có vẻ như cậu đã nói chuyện với cô ấy cả đời rồi. Mình gần như nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ một chương nào đó trong cuộc đời của cậu. Nhưng mình rất vui vì mình đã không như thế."

Yuki nằm trên giường bên cạnh người bạn thân nhất của mình. Mon cười nhạo cô ấy và di chuyển sang bên trái để cô ấy có thêm không gian.

"Cậu nên ngừng xem phim truyền hình Hàn Quốc hoặc bất kỳ thể loại truyện lãng mạn nào đi. Cuộc sống của mình không giống như một trong những bộ phim xuất hiện trên màn ảnh. Cậu biết điều đó hơn ai hết."

"Nhưng nó bắt đầu rồi đấy. Bởi vì không ai cảm thấy như họ có mối liên hệ chặt chẽ với ai đó trong một vài lần tương tác như cậu có với Sam. Cậu nói với mình rằng cậu cảm thấy thực sự thoải mái với cô ấy. Đây lời của cậu, không phải của mình. Vì vậy, mình cho rằng cậu đã nói chuyện rất nhiều với cô ấy."

"Mình phải thừa nhận rằng thật tuyệt khi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy tốt bụng và tử tế. Cô ấy đã thể hiện sự quan tâm đến những điều mà mình đã và đang làm, không nhiều người quan tâm điều đó trước đây. Không bao gồm cậu nhé, thực sự."

"Mình đã định sửa lưng cậu đấy, nhưng cậu đã tự làm điều đó, vì vậy cậu có thể tiếp tục nói."

Mon cười nhạo cô. Yuki không thể giữ được tiếng cười trong lòng và bắt chước cô ấy. Khi họ dừng lại, vài giây sau, cô ấy tiếp tục nói.

"Mình thực sự không biết điều gì xảy ra với mình khi ở bên cô ấy nhưng mình cảm thấy rất tốt. Chúng mình thậm chí đã nói về điều đó tại bữa tiệc. Không có lời giải thích hợp lý nào cho những gì đang diễn ra với chúng mình, nhưng nó cảm thấy tốt. Vì vậy, mình sẽ không phàn nàn rằng mình đang có một người bạn tốt như Sam."

"Bạn bè à? Cậu coi cô ấy như một người bạn? Chỉ như một người bạn?" mỗi lần Yuki dùng từ 'bạn', Yuki lại nhấn mạnh hơn.

"Đúng. Bạn bè." Mon cũng cố gắng nói ra từ đó. "Sao cậu lại nói như vậy? Tại sao mình lại nghĩ về cô ấy hơn là một người bạn?" cô không hiểu. 'Chuyện gì đang xảy ra trong đầu Yuki vậy?', cô tự nghĩ.

"Chà, bởi vì, khi mình bước vào, cậu đã nở một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt. Trong một giây, mình nghĩ cậu đang nói chuyện với người mà cậu đang tán tỉnh. Khi mình hỏi cậu đang nói chuyện với ai, cậu nói là Sam. Vì vậy, mình cho rằng cậu cũng đang tán tỉnh Sam." Mon đưa tay lên xoa xoa trán.

"Thứ nhất, mình thẳng. Và thứ hai, mình đã nói với cậu rằng chúng mình đang gửi nhãn dán cho nhau. Hầu hết trong số chúng là những nhãn dán buồn cười. Vì vậy, mình đoán cậu bắt gặp mình cười với một trong số chúng. Mình phải thừa nhận rằng Sam biết cách gửi chúng. Chúng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng chúng làm mình buồn cười."

Yuki đang nhìn vào khuôn mặt của Mon khi cô ấy nói chuyện và có thể thấy một nụ cười nhẹ nở ra từ miệng người bạn thân nhất của cô ấy khi cô ấy nói điều đó. Vì vậy, cô ấy quyết định đưa ra một phát súng cuối cùng vào lý thuyết của mình.

"Vì vậy, cậu chỉ xem Sam là một người bạn tốt. Không có gì khác."

"Chính xác." Yuki biết mình nói đúng nên gật đầu. "Mình đã không chắc liệu trường đại học có phải là nơi mình có thể cởi mở để tìm bạn bè hay không. Ý mình là, mình luôn nghe nói rằng bạn có thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình ở đây vì đây là một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng một phần trong mình luôn e ngại về lập luận đó. Bởi vì, cuối cùng, chúng ta không xa những người như khi chúng ta còn học trung học. Vì vậy, chúng ta có thể đã tìm thấy những người giống như những người mà chúng ta ghét ở trường. Cậu có nhớ những cô gái đã cố gắng chia rẽ chúng ta lúc trước không?" Yuki nổi giận.

"Đừng nhắc mình về họ. Mình gần như đã quên chúng, vì vậy đừng bắt mình phải nhớ đến những con điên đó. Mình ghét họ rất nhiều."

Mon bật cười trước phản ứng của bạn mình và ôm cô ấy.

"Đừng hờn dỗi. Cậu biết mình đã học được bài học cho riêng mình và mình sẽ không bao giờ nghi ngờ lời nói của cậu vì lợi ích của những người khác, những người mà mình hầu như không biết."

Yuki gật đầu, đồng ý với những gì bạn cô đã nói. Cô ôm lại Mon.

"Với Sam, mình nghĩ mình đã tìm được người mà mình có thể tin tưởng. Mình muốn mở rộng trái tim mình một chút và xem nó sẽ đi đến đâu. Mình nghĩ cô ấy có thể trở thành một người bạn tuyệt vời. Vì vậy, mình sẵn sàng đặt mình ra khỏi ranh giới. Mình sẽ mạo hiểm với cô ấy, nhưng mình biết rằng mình cần phải biết cô ấy nhiều hơn một chút trước khi xem cô ấy là bạn. Có lẽ, chúng mình nên đi chơi riêng, chỉ có hai chúng mình. Và đừng lo, cậu vẫn là người bạn thân nhất của mình, Yuki."

"Mình hy vọng rằng điều đó có thể thay đổi cậu vì cậu sẽ cần thêm một vài người bạn." Mon nhíu mày ngồi xuống giường. "Kate và Jim dường như cũng không phải là người xấu, vì vậy mình nghĩ họ cũng có thể là những người bạn tuyệt vời."

"Yuki, thôi đi à."

"Ừ, mình nghĩ là nên đấy." cô biết bạn mình đang nghĩ gì nên cũng quyết định ngồi lên giường. Họ nhìn nhau. Yuki nuốt nước bọt.

"Tại sao câu nói rằng mình sẽ cần những người bạn mới?" Mon không hiểu bạn mình đi đâu với lời đề nghị đó.

"Đừng hiểu lầm. Mình sẽ không bao giờ ngừng là bạn của cậu. Vì vậy, đừng lo lắng về điều đó, dù chỉ một giây cũng không." cô mỉm cười, cố gắng xoa dịu tình hình một chút. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Mon khiến cô ngừng đùa. "Được rồi, để mình giải thích. Mình đã nói đùa. Điều mình đang cố ám chỉ là có thể chúng ta sẽ không dành nhiều thời gian cho nhau như bây giờ vì ai đó đã rủ mình đi chơi và mình đã không từ chối. Mặc dù mình đã nói với cô ấy rằng mình sẽ không bao giờ là bạn gái của cô ấy."

Mon há hốc mồm. Cô biết ngày này sẽ đến vì bạn cô đã nói về Tee với cô, nhưng cô vẫn ngạc nhiên vì cuối cùng nó cũng đến.

"Tee muốn hẹn hò với cậu!"

Mon nhảy qua Yuki để ôm cô ấy. Điều này khiến Yuki bật cười. Họ cứ như vậy trong vài giây trước khi lại ngồi xuống giường.

"Uhm, cô ấy đã đề nghị. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình sẽ trở thành bạn gái của cô ấy." Mon ngừng ôm cô trợn tròn mắt.

"Ồ, làm ơn đi. Cậu cũng như mình biết rằng cậu thích cô ấy hơn bất kỳ cô gái nào khác. Vì vậy, nếu cô ấy đề nghị cậu làm bạn gái của cô ấy, cậu nên đồng ý." Yuki nhướn mày. "Được rồi, để mình nói nhé. Cậu sẽ giả vờ chần chừ khi nói rằng cậu sẽ phải suy nghĩ thêm về điều đó, nhưng cậu sẽ đổi ý trước khi cô ấy có thể nói bất cứ điều gì khác và sau đó cậu sẽ đồng ý. Mình nói có đúng không?"

Yuki tròn xoe mắt.

"Mình lộ liễu vậy sao?"

Mon cười ôm cô vào lòng.

"Cậu là người bạn thân nhất của mình. Mình hiểu cậu nhiều hơn mẹ của cậu đấy. Cậu có thể giả vờ với tất cả mọi người trừ mình."

Yuki cười nhạo chính mình. 'Có lẽ mình không phải là người duy nhất giả vờ ở đây', cô tự nghĩ trước khi buông bỏ những suy nghĩ đó.

"Thôi, từng bước một. Đầu tiên, chúng ta cần một ngày hẹn hò. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ mình sẽ xem xét lại thái độ của mình với Tee." Mon tròn mắt nhưng vẫn gật đầu. Cô sẽ không thể thay đổi suy nghĩ của bạn mình. "Nhưng mà đổi chủ đề, hai người cũng nên hẹn hò đi..." Mon định mở miệng nói thì Yuki lại nói tiếp. "... hẹn hò kết bạn với Sam, để cậu hiểu cô ấy hơn. Và cô ấy có thể thay thế mình, nhưng chỉ khi mình không ở bên thôi nhé." Mon cười.

"Không ai có thể thay thế cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, và không ai có thể thay thế cậu. Nhưng có lẽ cậu đúng. Có lẽ chúng ta nên..."

Đúng lúc đó, điện thoại của Mon reo lên. Đó là một thông báo văn bản. Cô quay sang tủ đầu giường và xem ai đang nhắn tin cho mình.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền."

Mon mở khóa điện thoại và vào ứng dụng nhắn tin. Cô đã bị sốc khi nhìn thấy những gì Sam đã nhắn tin cho cô. Bởi vì cô ấy đã không nói chuyện trong vài giây, Yuki bối rối, vì vậy cô ấy di chuyển đến bên cạnh người bạn thân nhất của mình và nhìn vào màn hình. Cô mỉm cười khi đọc tin nhắn.

"Có lẽ Sam và cậu có mối liên kết với nhau nhiều hơn mình nghĩ. Điều đó thật ấn tượng. Và cậu nên nói có ngay lập tức. Hoặc mình sẽ làm thay cậu. Cho cậu quyết định".

Mon gật đầu. Cô vẫn đang xử lý. Cô ấy có một chiếc micrô trong phòng ngủ để Sam có thể nghe những gì cô ấy nói không? Bởi vì điều đó giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cuối cùng cô ấy đã lắc đầu vì điều đó thật vô nghĩa. Cô bắt đầu gõ điện thoại để trả lời Sam:

Sam : Mình muốn đi chơi với cậu bên ngoài trường học. Chúng ta có nên đi thưởng thức tôm sông không? :p

Mon : Nghe hay đấy. Bất cứ khi nào cậu muốn. :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro