CHƯƠNG 40 NGÀY KỶ NIỆM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kỳ trôi qua nhanh như khi nó đến với chúng tôi. Đó là những ngày tháng khó khăn vì tất cả những công việc phải hoàn thành trong học kì đó. Tuy nhiên, sau tháng thi, tôi cảm thấy điều đó thật đáng giá, nhưng chỉ một chút thôi. Sau tất cả những công việc khó khăn đó, học kỳ cuối cùng sẽ giống như được trở lại trường học. Chỉ còn lại kỳ thực tập và bài khóa luận tốt nghiệp, vì vậy sẽ thoải mái hơn cho tất cả chúng tôi khi không phải tham dự các lớp học.

Tuy nhiên, Mon và Sam không nghĩ về học kỳ cuối cùng của họ ở trường đại học. Họ đã có trong đầu một ngày cụ thể quan trọng hơn đối với họ. Họ sắp tổ chức lễ kỷ niệm năm đầu tiên bên nhau như một cặp đôi và họ thực sự rất vui mừng về điều đó. Không ai trong số họ từng yêu đương trước đây, vì vậy đó là một ngày kỉ niệm thực sự đặc biệt và quan trọng mà họ mong chờ. Mỗi người tự nghĩ về kế hoạch tốt nhất để làm vào ngày hôm đó. Cả hai đều muốn một nơi để được ở một mình để làm bất cứ điều gì họ muốn. Mon có ý tưởng đặt phòng khách sạn, nhưng Sam có một phòng tốt hơn.

Sam ️️: Chị có một nơi hoàn hảo để chúng ta đi vào cuối tuần này.

Mon cầm điện thoại khi thấy nó sáng đèn và mở khóa.

Sam ️️: Chị gái chị cuối cùng cũng đưa bạn đời của mình về nhà để gặp bà chị. Chị ấy chắc chắn rằng bà sẽ không thích anh ta, nhưng chị ấy muốn chọc giận bà.

Mon ️️:Chị gái chị dở hơi.

Sam ️️: Chị biết. Đó là lý do tại sao chị yêu chị ấy.

Sam ️️: Chuyện là chị ấy nói không cần chị ở đó, vì chị đã biết anh ấy rồi. Vì vậy, chúng ta có thể đi đến ngôi nhà ở bãi biển. Chị ấy cho chị mượn xe.

Sam ️️: Em nghĩ gì về kế hoạch?

Mon ️️: Em yêu nó. Em nên mang theo gì?

Sam ️️: Không cần nhiều đâu, bởi vì chị sẽ không để em ra khỏi giường. ;)

Sam ️️: Đùa tí thôi. Bất cứ điều gì em muốn. Dù sao em cũng sẽ trông xinh đẹp. :)

Vì vậy, sau khi các lớp học của họ kết thúc vào thứ Sáu đó, họ rời thị trấn để đi biển. Đó là một chuyến đi dài để đến đó, nhưng họ biết rằng nó đáng giá. Đặc biệt là có toàn bộ ngôi nhà dành cho họ vào cuối tuần.

Khi họ đến ngôi nhà, một lần nữa Mon lại bị ấn tượng bởi sự rộng lớn và ấn tượng của nơi này. Nó không xa hoa và sang trọng như ngôi nhà của bà ở thành phố, nhưng nó khiến cô choáng ngợp.

"Em có muốn sống ở một nơi như thế này không?" Sam ôm cô từ phía sau hỏi. Mon nắm tay cô và suy nghĩ về câu trả lời của mình.

"Đến đây chơi mấy ngày là vui rồi. Nhưng em chắc chắn rằng em sẽ không thể sống ở đây. Nó quá lớn và trống rỗng đối với sở thích của em. Bên cạnh đó, ngay cả khi chúng ta có thể có con, có quá nhiều phòng và chúng ta sẽ không bao giờ có nhiều người để lấp đầy chúng." cô bật cười trước lời nhận xét của mình, nhưng Sam đã mở to mắt.

"Em muốn có con à?" Mon nhíu mày trước câu hỏi của cô rồi quay vào vòng tay bạn gái.

"Vâng, vâng. Đó là điều mà em đã có trong đầu từ khi còn nhỏ và em vẫn cảm thấy như nó có thể xảy ra vào một ngày nào đó. Nhưng chúng ta sẽ khó có con đúng không?"

"Hiện tại là do luật, nhưng có lẽ sau này sẽ thay đổi. Tuy nhiên, đó không phải là lý do tại sao chị hỏi." cô hơi lắc đầu. "Có thể đó là một điều thực sự kỳ lạ khi nghĩ đến, nhưng một thoáng suy nghĩ hiện lên trong đầu chị rằng trong tương lai, nếu chúng ta sống cùng nhau với một vài đứa con của chúng ta nó khiến chị hạnh phúc."

Mon mỉm cười trước sự ngọt ngào của cô và hôn cô.

"Chị nói dễ thương quá làm em không cưỡng lại được. Em xin lỗi."

"Đừng bao giờ xin lỗi vì đã hôn chị nhé?" cô thu hẹp khoảng cách nhỏ giữa họ. "Em có thể làm điều đó bao nhiêu lần tùy thích. Và bất cứ nơi nào em muốn."

Sam hôn lên quai hàm của cô ấy và tiếp tục hôn lên tai cô ấy, trong khi Mon đang rên rỉ. Toàn thân cô bắt đầu nóng lên.

"Sam, chúng ta vẫn chưa mở hành lý." cô ấy nói ra. Nhưng, trong sâu thẳm, cô không cảm thấy điều đó.

"Em có muốn chị ngừng?" cô ấy hỏi, tách một chút khỏi làn da của Mon. Đó là lúc cô nhận ra họ ở quá xa nhau.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

Mon ôm lấy đầu cô và hôn cô một cách khao khát và phấn khích. Sam cũng đáp lại bằng sự cuồng nhiệt tương tự, với bàn tay đặt lên vị trí yêu thích của cô, đó là mông của Mon. Cô ấy kéo mon lại gần hơn và bàn tay của Mon đã nắm lấy phần dưới chiếc áo phông của bạn gái để lấy nó ra khỏi cơ thể Sam, khiến khuôn mặt của họ bị tách ra trong giây lát. Sau đó, miệng cô tìm thấy nơi giữa ngực của Sam và cô hôn nó, khiến cô gái tóc nâu rên rỉ.

"Được rồi. Chúng ta phải kết thúc chuyện này ở tầng trên." cô nắm lấy tay Mon và đi qua hành lang cho đến khi họ đến cầu thang và tìm thấy phòng ngủ của Sam. "Em sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi chị đồng ý." Mon cắn môi.

"Em nhất trí với điều đó." họ hôn nhau một lần nữa, trước khi họ nằm lên giường và không rời đi trong phần còn lại của buổi tối.

-------------------------------------------------"-------------------------------------------------"---------------------------

"Chị không định ở đây cả ngày, nhưng chị không phàn nàn về điều đó." Sam nói, trong khi trần truồng nằm trên giường sau một buổi tối dài tận hưởng lẫn nhau. Cánh tay trái của cô ấy ở phía sau cơ thể của Mon, giữ cô ấy từ bên trái. Mon đang nằm dựa vào bạn gái của cô, cô ấy gục đầu vào ngực Sam. Khi cô nghe thấy cô gái tóc nâu, cô ngẩng đầu lên và nhìn cô.

"Chị đưa em đến một căn nhà rộng lớn cả cuối tuần và chị định không ở đây à? Có chuyện gì với chị vậy?" cô hỏi với giọng quan tâm giả tạo khiến Sam bật cười. "Hơn nữa, chính chị là người đã nói chúng ta sẽ không rời giường. Vậy chị muốn chúng ta làm gì?"

"Chị không biết. Có thể là một cái gì đó truyền thống hơn, chẳng hạn như đi ăn tối ở nhà hàng hoặc đi bộ trên bãi biển. Chị thực sự không biết, nhưng chị đang tận hưởng điều này như một đứa trẻ." cô hôn lên trán Mon cười.

"Chà, đó là một điều đáng lo ngại, bởi vì một đứa trẻ có..." cô lắc đầu, cố quên đi những suy nghĩ đó. "Không sao, em hiểu ý của chị." cô ấy chạm vào làn da của bạn gái mình bằng đầu ngón tay, tận hưởng cảm xúc của cô ấy đối với nó. "Vậy, chị muốn làm những điều đó hay chị muốn tiếp tục tận hưởng những gì chúng ta đang làm?" cô hỏi, bằng một giọng gợi cảm khiến Sam phải rên rỉ.

"Em nghĩ sao?" cô gái tóc nâu nhướn mày. Mon cau mày, như thể cô ấy đang suy nghĩ về điều đó, nhưng không hề để lộ. Cả người cô đang nóng dần lên với những va chạm nho nhỏ đó.

"Em sẽ cố tìm hiểu." cô hôn lên ngực Sam và bắt đầu đi xuống cơ thể cô.

Sam ngửa đầu ra sau. Đó sẽ là một đêm dài đối với họ.

-------------------------------------------------"-------------------------------------------------"---------------------------

"Và chị nghĩ đó là một ý kiến hay?" Mon vừa hỏi vừa cười mà nước mắt lưng tròng. Họ đang ngồi trên đi văng sau khi ăn trưa xong.

"Chị khi đó mới năm tuổi và sợ rất hãi. Chị chưa bao giờ đến công viên giải trí và chị không biết những con vật đó là gì. Những bộ trang phục đó thật kỳ lạ." Sam cố giải thích nhưng bạn gái của cô ấy cứ cười phá lên.

"Nhưng chị đã cố gắng cởi trang phục của họ ra khỏi họ và điều đó thật buồn cười. Em đã nên ở đó." cô ấy cứ cười và Sam khoanh tay, giống như cô ấy đang tức giận. "Nào , cưng. Đừng hành động như vậy. Em đang nói đùa đấy." cô gái tóc nâu cười nửa miệng với cô .

"Chị biết. Chị chỉ nghĩ về một cái gì đó và nó khiến chị nghĩ về nó." Mon nhíu mày, bối rối.

"Về cái gì?" cô vuốt ve cánh tay trái của Sam lên xuống và chờ đợi cô ấy nói chuyện.

"Chị không biết tại sao, nhưng khi em nói rằng em nên ở đấy ngày hôm đó, ý nghĩ điên rồ này đã đến với chị. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta gặp nhau trong những hoàn cảnh khác? Chúng ta sẽ ở đâu ngay bây giờ nếu có điều gì đó trong quá khứ khác đi?"

"Đó là một câu hỏi thực sự triết học. Hôm nay chị đã suy nghĩ quá nhiều." Mon thử đùa một chút xem sao.

"Chị nghiêm túc đấy. Rõ ràng là không thể biết được. Nhưng.. chị không biết. Chị biết rằng chị yêu em. Nhưng liệu chị có như vậy nếu chúng ta gặp nhau ở những hoàn cảnh khác." Mon đã suy nghĩ về điều đó. Cô sợ phải hỏi, nhưng cô phải hỏi.

"Cái này là do bà chị sao?" Sam đã quan sát đâu đó giữa Mon và bức tường. Tuy nhiên, sau câu hỏi đó, ánh mắt của Mon đã thu hút mọi sự chú ý của cô. Cô đợi vài giây để đưa ra câu trả lời thích đáng cho câu hỏi.

"Chị không biết. Có lẽ nó có một cái gì đó liên quan đến bà. Tuy nhiên, chị biết rằng cuối cùng chị vẫn sẽ yêu em." Mon nhướn mày.

"Sao chị chắc chắn thế?"

"Bởi vì không thể không yêu em." Sam cười nói làm Mon hơi đỏ mặt.

"Chị là kẻ xu nịnh." cô lại gần và hôn Sam ngay sau đó. "Em thực sự không biết. Và chúng ta không thể nghĩ về nó bởi vì nó không thể xảy ra. Chúng ta chỉ có thể nghĩ về tương lai phía trước." sau khi cô nói ra những lời đó lòng cô có chút nhói đau. Những suy nghĩ tồi tệ xuất hiện trong đầu cô khi cô không hài lòng về điều đó.

"Và đó là lý do chị chuẩn bị cái này." Sam đứng dậy khỏi đi văng và đi đến cái tủ cạnh TV. Cô lấy một cái gì đó và đặt nó sau lưng. "Chị đã định tặng em cái này trong một bữa tối sang trọng ở đâu đó. Nhưng, vì chúng ta không định đi quá xa giường, nên tốt nhất là chị nên đưa nó cho em ngay bây giờ." cô dang tay về phía cô gái của mình. Trên tay cô là chiếc hộp nhỏ màu hồng đang chờ Mon đến lấy. "Kỷ niệm một năm hạnh phúc, tình yêu của chị."

"Đợi một chút." cô đứng dậy khỏi ghế và đi lên cầu thang, khiến Sam không nói nên lời. Cô ấy chạy lên cầu thang và xuống cầu thang trong vòng chưa đầy một phút và trở lại nơi cô ấy đã ở trước đó. "Được rồi, chúng ta hãy tua lại hai phút trước." Sam cười trừ gật đầu. Cô vòng tay ra sau lưng và lặp lại hành động của mình.

"Chúc mừng kỉ niệm một năm, Mon." cô cho Mon xem chiếc hộp và đợi cô.

"Ồ. Chị có muốn trao đổi cái này ngay bây giờ không? Tuyệt vời. Em đã chuẩn bị sẵn cho thời điểm này." Sam cười một lần nữa trong khi Mon đang đưa cho cô ấy một món quà nhỏ mà cô ấy để bên cạnh trên chiếc ghế dài. "Chúc mừng kỉ niệm một năm, Sam."

Họ trao đổi quà và Sam ngồi xuống đi văng.

"Em mở trước nhé?" Sam đề nghị, và Mon gật đầu. Cô mở hộp và ngạc nhiên khi thấy một cuốn sổ nhỏ và một cây bút nhỏ. Cả hai đều có màu hồng và có những ngôi sao vàng trên đó.

"Chị biết rằng một nhà văn có thể lấy cảm hứng ở bất cứ đâu họ đến. Vì vậy, chị nghĩ rằng việc mua cho em những thứ này có thể hữu ích cho em. Nó tương tự như cái chị có." cô nói với một nụ cười nhẹ.

"Sổ đôi. Em có thể mang nó theo bất cứ nơi nào em đi. Cảm ơn chị." cô định hôn Sam nhưng Sam đã ngăn cô lại.

"Mở nó ra đi." cô bối rối gật đầu nhưng cũng mở cuốn sổ ra xem. Trên trang đầu tiên, được dán ở bên trái, một bức ảnh của hai người họ ở đó. "Tee đã chụp nó trên bãi biển lần trước khi chúng ta đến đây. Chị nghĩ có lẽ em cũng muốn đưa chị theo bất cứ nơi nào em đi."

"Em thích nó. Cảm ơn chị." cô cuối xuống hôn Sam. "Bây giờ đến lượt chị." Sam gật đầu và mở quà. Đó là một cuốn sách mà cô biết rất rõ. "Mỗi lần đi cà phê, chị đều đọc. Vì vậy, em nghĩ rằng đã đến lúc chị có nó. Và có một cái gì đó khác bên trong." Sam mở cuốn sách và thấy một điểm đánh dấu đọc có ảnh của hai người họ. "Chúng ta đã có một ý tưởng tương tự."

"Những bộ óc tốt đều nghĩ giống nhau. Chị yêu cả hai thứ này. Cảm ơn em." họ mỉm cười và hôn nhau một lần nữa. "Bây giờ chúng ta có thể luôn ở bên cạnh nhau. Bất cứ lúc nào chúng ta muốn." Ngực Mon lại hơi đau một lần nữa, nhưng tập trung vào Sam hơn.

"Đúng rồi. Em yêu chị Sam. Rất nhiều." cô gái tóc nâu mỉm cười.

"Chị cũng yêu em. Vô cùng. Chị mong chờ những ngày kỷ niệm trong tương lai của chúng ta. Đây là ngày cuối tuần tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Chị không muốn nó kết thúc. Cảm ơn em." cô hôn Mon thêm một cái nữa rồi ôm Mon đặt dựa vào thành ghế.

Mon cũng nghĩ như vậy. Cô ấy sẽ giữ ngày cuối tuần này ở một nơi đặc biệt trong trái tim mình cho đến cuối đời. Một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà họ đã trải qua cùng nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro