CHƯƠNG 48 NHÀ TANG LỄ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mon ôm Sam lâu đến nỗi cô không nhớ thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong những giây phút đó, Sam đã không ngừng khóc. Theo một cách nào đó, Song, Tee và Yuki rất vui khi thấy Sam bắt đầu có phản ứng, ngay cả khi cô ấy đang bộc lộ hết cảm xúc của mình dưới dạng nước mắt. Sam đã như một bóng ma kể từ khi nghe tin chồng cô qua đời, cô đã không nói một lời nào với bất kỳ ai. Vậy là hành động như vậy của cô lại bị lợi dụng và được xem như biểu hiện của một người vừa mất đi một người thực sự quan trọng trong cuộc đời mình. Đúng là bà của cô muốn Sam giấu nỗi buồn cho riêng mình, vì bà nghĩ thế giới bên ngoài sẽ đánh giá họ, nhưng cô cũng cần phải giải toả cảm xúc của mình và đối mặt với nó. Sam đã mất đi người bạn thân nhất và cũng là người ủng hộ lớn nhất của cô ấy trong suốt những năm tháng đó. Người đàn ông đã giúp cô tỉnh táo trong những ngày tồi tệ nhất cũng như hạnh phúc trong những ngày tốt đẹp. Sự ra đi của anh trong vụ tai nạn xe hơi đã khiến cô tan nát cõi lòng, bởi vì cô vẫn không kịp nói lời tạm biệt với anh. Nó quá đột ngột khiến cô không có thời gian để xử lý và giải phóng cảm xúc ra khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng cô cũng có thể.
Mon đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nghĩ rằng Sam sẽ từ chối hoặc phớt lờ cô khi nhìn thấy cô, nhưng cô ấy đã không làm như vậy. Cô ấy đã gục ngã trong vòng tay của Mon và điều đó khiến cô cảm thấy như họ có thể ổn. Có lẽ không phải lúc này, vì cô gái tóc nâu đang vô cùng đau đớn. Tuy nhiên, khi họ có thể nói chuyện, họ có thể giải quyết một số việc. Hoặc, ít nhất, đó là những gì cô có thể hy vọng.
Về phía Sam, cô đã không suy nghĩ quá nhiều. Cô thậm chí còn không chắc tại sao mình lại suy sụp như vậy. Cô chỉ đang nghĩ về tất cả nỗi đau mà cô đang ôm trong lòng. Cô không chắc điều gì ở Mon đã khiến cô phản ứng như vậy, nhưng, bằng cách nào đó, cô cảm thấy tốt hơn. Bộc lộ hết cảm xúc là điều cô cần nhưng cô đã không thể làm được vì bao nhiêu áp lực đè nặng lên vai. Tuy nhiên, ngay trong vòng tay của Mon, cô cảm thấy như mọi áp lực đang giết chết mình và cô cần phải buông bỏ nó xuống. Cô không có đủ thời gian để nhớ rằng Mon đã xuất hiện sau ngần ấy năm rời đi, nhưng cô không thể quan tâm quá nhiều vào lúc đó.
"Sam, đến giờ đi rồi."
Sam nghe bà cô nói chuyện và không thích ánh nhìn của bà. Cô vâng lời bà và tách mình ra khỏi Mon, cô nhìn thấy bà lão đi từ cuối hành lang về phía mình. Cô đã lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, nhưng cô không quá tách rời với Mon. Người phụ nữ kia, đồng thời nhận ra hành động của cô gái tóc nâu, đã cố gắng dùng cơ thể mình để bảo vệ Sam. Bà ấy nhìn Mon với ánh mắt giận dữ và cay độc, nhưng cô không quan tâm lắm, bởi vì cô đã không nhìn bà ấy lấy một lần. Bà đi về phía Sam và cố gắng lại gần hơn. Tuy nhiên, Yuki và Tee đã chặn đường bà ấy.
"Đừng lại gần." Yuki nói, với sự tức giận và không hài lòng trong giọng nói.
"Đừng. Bà đã gây ra đủ đau đớn rồi. Cô ấy cần điều này ngay bây giờ. Vì vậy, hãy để cô ấy được yên." đối tác của cô ấy nói thêm, với khuôn mặt nghiêm túc tương tự.
Tuy nhiên, người phụ nữ ấy vẫn không thay đổi khuôn mặt lạnh lùng, vẫn là khuôn mặt mà bà luôn có trên người, và một lần nữa nhìn về phía cháu gái của mình, phớt lờ hai người phụ nữ còn lại.
"Chúng ta phải đi ngay." cô ấy nói lại một lần nữa, với giọng bình tĩnh. "Báo chí đang đứng ngoài và chúng ta phải giống như một gia đình tan vỡ. Song, hãy lau nước mắt cho mẹ để chúng ta đi ra đó."
Tuy nhiên, đứa trẻ mà Mon đã không để ý cho đến lúc cô quay lại chỗ bà lão đang nhìn, không hề di chuyển một chút nào. Cô nuốt nước bọt và thở dài trước khi nói bất cứ điều gì.
"Cháu không nghĩ đây là thời điểm tốt để rời đi. Mẹ cảm thấy không được khỏe và mẹ cần bình tĩnh lại một chút cho đến khi chúng ta có thể trở về nhà."
Cô bé đang cố tỏ ra tự tin và chắc chắn về lời nói của mình, nhưng Mon và Sam nhận ra rằng giọng cô ấy hơi run khi nói chuyện với bà cố của mình. Mon thực sự bất ngờ về từ "mẹ". Sam có con rồi sao?
Sau đó, ánh mắt của họ quay trở lại bà lão, người có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời nói của đứa trẻ, nhưng vẫn giữ tư thế mạnh mẽ.
"Mẹ con cần thu mình lại và có thể rời đi ngay bây giờ. Họ sẽ không chờ đợi chúng ta."
Người phụ nữ đổi mắt sang nhìn Sam, người đang quan tâm hơn đến những gì đang diễn ra trên mặt đất. Cô ấy đang nắm lấy Mon bằng cả hai tay. Khi bà cô nhìn cô, cô nắm chúng chặt hơn. Mon quàng một tay qua eo Sam, kéo cô lại gần hơn. Cô sẽ không để cô gái tóc nâu làm điều gì đó mà cô ấy không muốn, vì vậy cô cảm thấy cần phải giữ cô ấy tránh xa người phụ nữ đó. Khi họ đến gần nhau hơn, cô cảm thấy thôi thúc muốn được bảo vệ mà đã lâu rồi cô không có. Có lẽ chưa bao giờ hết. Nhưng Sam cần cô, và cô sẽ không đi đâu cả. Không phải lúc này. Vì vậy, cô phải làm một cái gì đó nhiều hơn cho Sam.
"Sam sẽ không đi đâu cả. Ít nhất không phải bây giờ. Và, nếu bà muốn làm vậy, cô ấy không thể tiếp xúc với báo chí vào lúc này. Cô ấy đang trải qua rất nhiều đau đớn. Bà không thấy điều đó sao?"
"Ngươi nói gì?" người phụ nữ đáp lại, với giọng điệu nghiêm túc hơn. Mon cố tỏ ra tự tin hơn và diễn đạt lại lời nói của cô ấy.
"Tôi đã nói là Sam đang phải trải qua rất nhiều chuyện. Cô ấy không được khỏe và cô ấy không thể ra ngoài với hàng chục nhà báo và nhiếp ảnh gia, những người sẽ không quan tâm đến sức khỏe của cô ấy. Cô ấy cần phải về nhà và nghỉ ngơi. Vào lúc khác, khi cô ấy cảm thấy tốt hơn, cô ấy có thể nói chuyện với giới báo chí hoặc làm bất cứ điều gì bà cho là đúng. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt." cô nói mà không rời mắt khỏi người phụ nữ đó. Bà ấy có thể đáng sợ, nhưng cô ấy phải mạnh mẽ vì Sam.
"Ngươi nói lại xem nào. Sao ngươi dám?" Mon nhíu mày. Sự tức giận của bà ấy phát ra từ bên trong và bà ấy đã nói ra tất cả những gì muốn nói.
"Tôi dám vì tôi quan tâm cô ấy. Tôi quan tâm đến Sam và tôi thực sự tin rằng cô ấy phải nghỉ ngơi ngay bây giờ. Bà có nghĩ thế không? Bà không đủ quan tâm để thấy Sam cần điều đó sao?" cô gái tóc nâu vẫn đang ôm cô, một tay đặt lên tay trái và tay còn lại trên váy, siết chặt cử chỉ hơn một chút. Mon không biết có phải là bảo cô dừng lại không, nhưng cô chỉ nói những gì đang giết chết Sam trong một thời gian dài và không hối tiếc bất cứ điều gì trong số đó.
"Cô ấy phải được gọi là Khun Sam. Ngươi không là ai cả, vì vậy ngươi không thể gọi tên của cô ấy mà không có từ Khun ở phía trước. Xem lại lời nói của ngươi trước khi ngươi nói." bà vẫn giữ nguyên giọng điệu, nhưng rõ ràng là bà đang tức giận.
Mon bất ngờ về phản ứng của bà. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, và cô không biết phải mong đợi điều gì, nhưng điều đó thật xa lạ với cô. Bà không quan tâm đến những lời cô đã nói mà quan tâm đến cách cô gọi tên Sam. Tuy nhiên, cô không ngạc nhiên lắm. Giống như Sam. Cô biết người phụ nữ chỉ quan tâm đến ngoại hình và hình ảnh mà bà ấy thể hiện với thế giới, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi bà ấy chỉ quan tâm một từ xưng hô nhỏ mà Sam không bao giờ quan tâm đến. Điều thú vị nhất đối với cả hai người là người phụ nữ đã phớt lờ bất cứ điều gì khác mà Mon đã nói. Sam nghĩ rằng bà của cô làm như vậy bởi vì bà không quan tâm quá nhiều đến bất cứ điều gì người khác nói. Cô cũng nhận ra rằng bà của cô đã dùng từ "không là ai cả" đối với Mon và sự tức giận đó đã chiếm lấy cô. Vì vậy, cô sẽ lên tiếng và nói điều gì đó với người phụ nữ.
"Cô ấy nói đúng đấy." Song xen vào. "Tốt nhất là báo chí đừng gặp mẹ lúc này. Mẹ không được khỏe và điều đó có thể mang lại hình ảnh xấu cho chúng ta, bà cố ạ. Vì vậy, bà nên để mẹ về nhà bằng một chiếc ô tô khác đi bằng cửa sau. Bà và con có thể ra ngoài và nói chuyện với báo chí. Hoặc để ít nhất để họ nhìn thấy.
Mon thực sự sốc trước câu nói của nhóc con. Cô bé tuy rằng không quá bảy tám tuổi, nhưng nói chuyện rất có chút trưởng thành. Cô bé cũng đã nói điều gì đó có thể thuyết phục bà của mình hành động theo cách cô bé muốn, vì vậy Mon nghĩ rằng cô bé thực sự thông minh. Cô cần biết nhiều hơn về cô bé này. Nhưng là lúc khác. Ngay lúc này, họ cần tìm cách đưa Sam ra khỏi đây, tránh xa bà của cô.
"Tôi có thể đưa cô ấy về nhà." Tee xen vào. "Tôi có thể mang xe ra cửa sau và chở Sam về nhà."
"Đó là một ý kiến hay. Bà có nghĩ thế không, bà cố?" Song nài nỉ, hy vọng người phụ nữ sẽ đồng ý.
Bà nhìn Mon và Sam một lúc, nghĩ xem nên nói gì. Mọi người ở đó đều biết Bà không thích cách mọi thứ đang diễn ra, nhưng Sam sẽ phải ổn định ở một nơi nào đó.
"Được rồi. Chúng ta sẽ làm như cháu nói, Song." bà chuyển mắt từ cháu gái sang cô gái tóc nâu. "Ta sẽ gặp con ở nhà, Sam." Bà ấy nói mà nhìn về phía Mon để cô ấy nhận ra ai mới có thể sử dụng tên riêng của Sam. "Đừng lâu quá."
Sam gật đầu, không nói thêm gì nữa. Sau đó, bà gọi Song và bắt đầu đi về phía cuối hành lang. Đứa trẻ lại gần mẹ và ôm mẹ một lúc. Sau đó, cô bé đi theo bà lão. Khi chỉ còn bốn người đứng đó, Tee nói chuyện.
"Được rồi. Yuki và tôi sẽ đi lấy xe. Đi cửa sau. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian để đến đó. Chúng tôi sẽ gặp lại cậu trong một phút."
Mon đồng ý với điều đó và gật đầu với Tee. Cặp đôi vội vàng rời khỏi hành lang, để lại hai người phụ nữ với nhau. Họ vẫn ôm nhau, nhưng không còn chặt như trước. Mon muốn nói quá nhiều điều với Sam, nhưng cô ấy cảm thấy họ cần một chút thời gian để xử lý. Vì vậy, chỉ có một điều có thể được nói lúc này.
"Bây giờ chúng ta có nên đi không?" Mon hỏi khi nhìn Sam đang thất thần trong hành lang. Cô gái tóc nâu quay mặt lại và mất vài giây để tập trung vào Mon. Đã lâu lắm rồi họ mới nhìn nhau gần như vậy, cảm giác vừa lạ vừa quen. Họ đánh mất nhau trong mắt người phụ nữ kia vài giây. Trong một vài khoảnh khắc, có vẻ như thời gian không hề trôi qua. Giống như họ đã trở lại thời đại học, bên nhau, hạnh phúc và yêu nhau.
Tuy nhiên, một tiếng động đã khiến họ quay trở lại thực tại. Đó là năm 2021, không phải năm 2011 nữa và chúng không giống nhau. Họ không biết người kia là ai bây giờ. Điều họ chắc chắn là họ phải đi. Vì vậy, Sam gật đầu và tách mình ra khỏi Mon mà không phá vỡ sự kết hợp đôi lòng của bàn tay họ. Mon cảm thấy như cô ấy phải đi trước, vì vậy cô đã làm thế. Họ bắt đầu đi về phía sau của tòa nhà. Nhưng một câu hỏi hiện lên trong đầu cô và điều quan trọng là phải biết câu trả lời ngay bây giờ.
"Sam, bây giờ chị có muốn về nhà không?" cô hỏi, nhìn cô gái tóc nâu. Cô ấy không nói gì, nhưng lắc đầu để nói 'không'. "Chị có nơi nào muốn đi không?" cô ấy làm động tác tương tự với cái đầu của mình. Mon thở dài. Cô đã có một ý tưởng về nơi để đi. Cô ấy lo lắng rằng đó là một ý tưởng tệ, nhưng cô phải hỏi. "Chị có muốn đến nhà em không?" Sam dừng bước nhìn Mon. Cô ấy vẫn không nói, nhưng Mon cảm thấy cô đã biết câu trả lời. Đôi mắt đó đã luôn nói với cô. "Được rồi, chúng ta hãy đến chỗ bố mẹ em."

...............................................................to be continue...............................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro