CHƯƠNG 5 CÓ VẤN ĐỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng, người mới. Xin lỗi, chúng tôi đến hơi muộn." một cô gái trẻ ngồi trước khán đài nói. "Chào mừng đến với buổi tuyển chọn của tờ báo. Tôi là Engfa và đây là đồng nghiệp của tôi Charlotte. "cô chỉ tay về phía cô gái bên cạnh, cô vẫy tay chào.

"Rất vui khi được gặp tất cả các bạn. Bởi vì bài tuyển chọn sắp bắt đầu, tôi sẽ nói nhanh một chút. Các bạn được giao nhiệm vụ viết về buổi tuyển chọn thành viên của đội bóng rổ, đây như bài kiểm tra của bạn để được nhận vào CLB. Bạn có thời hạn đến 10 giờ tối ngày mai để gửi cho chúng tôi bài báo qua email của CLB. Những tác giả của những bài viết hay nhất sẽ trở thành thành viên mới của câu lạc bộ và sẽ được xuất bản trong ấn bản vào tuần tới.

"Chúc mọi người may mắn. Chúng tôi sẽ ở ngay đây nếu bạn cần bất cứ điều gì từ chúng tôi."

Charlotte và Engfa ngồi ở hàng đầu tiên trên khán đài và các thí sinh bắt đầu tập trung vào buổi kiểm tra. Nhưng hai người họ không để ý lắm.

"Họ đang nói điều gì đó về chúng ta." Yuki thở dài nói. Mon nhìn lên trong khi Sam đang nói chuyện với bạn bè của cô ấy, cho đến khi cô ấy bắt đầu nói chuyện và quay lại nhìn cô.

"Tôi đoán vậy. Cô ấy đã nói gì với cậu ? Sam nói với tôi rằng cô ấy đang cố tán tỉnh cậu. Có phải không? "Mon tò mò hỏi.

"Cô ấy đang cố. Tên cô ấy là Tee. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nhìn thấy tôi nhiều lần quanh đây, vì vậy cô ấy đang cố gắng tìm cơ hội để đến và nói chuyện với tôi. Và cô ấy đã làm thế. Tôi đã cố tỏ ra không hứng thú, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã nhìn thấu tôi. Bởi vì tôi không thể không đỏ mặt khi cô ấy nói rằng cô ấy nghĩ tôi dễ thương." khi nhớ lại mặt Yuki lại đỏ bừng

"Cậu cũng quan tâm đến cô ấy và cô ấy có vẻ biết điều đó. Vậy tại sao cô ấy lại bỏ đi như vậy?" Mon bối rối hỏi sau những gì bạn cô đã nói với cô.

"Bởi vì cô ấy nói với tôi rằng tôi sẽ trở thành bạn gái của cô ấy. Và tôi đã nói rằng điều đó sẽ không xảy ra. Nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết đó không phải là sự thật." Yuki nói vậy, không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng không thể nói dối người bạn thân của mình.

"Vậy là Tôi phải dần làm quen với cô ấy phải không?" Mon cười phá lên, Yuki cũng bắt chước theo.

"Tôi đoán thế. Tôi biết cô ấy sẽ quay lại rủ tôi đi chơi. Và tôi sẽ không đủ sức để từ chối cô ấy vì tôi nghĩ cô ấy thực sự quyến rũ và nóng bỏng." Yuki cắn môi. Mon không muốn biết cô đang nghĩ gì.

"Được rồi. Tôi sẽ giả vờ như tôi không biết cậu muốn làm gì với cô ấy." Yuki đẩy cô ra một chút và cuối cùng cả hai cùng phá lên cười.

"Dừng lại đi. Đừng nghĩ về nó nữa." cô chỉ vào Mon, đe dọa. "Cậu phải kể cho tôi biết các bạn đã nói gì? Tên cô ấy là gì?"

"Tên cô ấy là Sam và cô ấy rất tốt. Chúng tôi vừa nói về việc Tee cố gắng tán tỉnh cậu như thế nào." đó không phải là một lời nói dối, nhưng nó cũng không phải là toàn bộ sự thật.

"Cậu không thể nói dối tôi, tôi biết cậu quá rõ. Và những tiếng cười đùa đó không chỉ là vì các cậu đang nói đùa về Tee." Yuki mở to mắt, nhận ra chuyện gì đã xảy ra. "Cậu đang tán tỉnh cô ấy!" cô kêu lên.

"Làm ơn nhỏ giọng lại đi. Chúng tôi không giống các cậu." Mặt Mon đỏ như trái cà chua, ngượng ngùng trước cô bạn.

"Đừng chuyển chủ đề. Cậu đang tán tỉnh cô ấy?"

"Không, tôi đã nói không. Chúng tôi chỉ nói chuyện một cách thân thiện. Và, nếu cậu hiểu tôi hơn bất kỳ ai khác, cậu nên biết tôi thẳng. Tại sao tôi lại tán tỉnh một cô gái?"

"Tôi không biết. Có vẻ như cậu đã kết nối với cô ấy hoặc một cái gì đó tương tự."

"Và tôi nghĩ chúng ta đã làm thế. Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt và tôi muốn tìm hiểu cô ấy nhiều hơn." Yuki chưa kịp mở miệng thì Mon lại lên tiếng. "Nhưng hai cô gái cũng có thể là bạn của nhau, giống như tôi và cậu."

"Sao lại so sánh mình với cô ấy ?" Yuki có chút thái độ

"Và...bởi vì cậu là người đồng tính, điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người cũng phải như vậy." Mon nói đùa.

"Vậy cậu nghĩ nói chuyện một chút là hai người có thể thành bạn à? "Yuki trố mắt. "Chà, làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi đã mất khá nhiều thời gian để trở thành bạn của cậu ngày trước. Và cậu đã luôn nói rằng cậu không có nhiều bạn bè."

"Vì tôi không cần họ. Trong trường của chúng ta, tất cả những người đến và nói chuyện với tôi đều muốn đáp lại điều gì đó. Họ không đơn thuần chỉ muốn trở thành bạn bè của nhau. Cậu cũng biết điều đó mà." Yuki gật đầu. Cô đã nhìn thấy điều đó nhiều hơn một vài lần. "Cậu là người duy nhất tốt bụng và tử tế với tôi trong cả những khoảnh khắc tuyệt vời và khủng khiếp. Cậu không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì khác ngoài thời gian của tôi với tư cách là một người bạn. Và đó là lý do tại sao tình bạn của chúng ta rất quan trọng với tôi."

"Ôi chúa ơi. Tôi sẽ khóc đây." cô giả vờ rơm rớm nước mắt rồi cả hai cùng cười. "Còn Nop thì sao? Mon thấy thế nào?".

"Chà, anh ấy là một chàng trai tốt. Nhưng anh ấy muốn một cái gì đó mà anh ấy sẽ không bao giờ nhận được. Tôi sẽ không bao giờ hẹn hò với anh ấy. Tôi chỉ xem anh ấy là một người bạn không giống như cách anh ấy nghĩ về tôi . Nhưng anh ấy thì không bao giờ để tôi nói rõ về điều đó và tôi hơi mệt mỏi khi cố gắng chứng minh cho anh ấy thấy." Mon không muốn làm anh chàng khó chịu hay buồn bã, nhưng sự kiên nhẫn của cô, đã rất lớn với anh, giờ đã đến giới hạn. "Cậu nghĩ tôi có nên đưa ra tối hậu thư cho anh ấy không? nó sẽ hiệu quả chứ? "Yuki nhún vai.

"Tôi không biết. Nhưng anh ấy không thể sống trong thế giới tưởng tượng của mình cho đến hết đời. Điều đó không tốt cho anh ấy và không công bằng với cậu. Dù đó có thể là một lựa chọn cực đoan, nhưng cậu đã thử tất cả những cách khác và chúng không hoạt động."

"Hôm nay tôi sẽ làm. Khi chúng ta trở về nhà. Điều này không thể kéo dài lâu hơn được nữa." Yuki gật đầu, mừng vì Mon đã quyết định như vậy.

"Bây giờ chúng ta nên chú ý hơn một chút đến việc tuyển chọn. Trong trường hợp cậu vẫn quan tâm đến CLB báo chí." Mon mở mắt, nhận ra họ đang làm gì ở đó.

"Chúng ta là một cặp ngốc. Tôi gần như quên mất!" Yuki cười nhìn cô.

"Đừng lo lắng. Tôi chắc rằng việc nhìn thấy một nhóm người chuyền bóng không quá khó để viết về." họ lại cười trước trò đùa của cô ấy, nhưng quyết định tập trung vào việc tuyển chọn.

Mon bắt gặp ánh mắt của Nop, người đang vẫy tay về phía cô. Cô cố tỏ ra lịch sự với anh, nhưng điều đó càng khẳng định quyết định của cô: cô phải nói chuyện với Nop và khiến anh nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ là bạn gái của anh.

-------------------------------------------------"-------------------------------------------------"----------------------------

"Rút kinh nghiệm." Tee nói khi họ ở ngoài sân bóng rổ. "Đừng bao giờ mang tôi đến đây nữa. Tôi sẽ chỉ đến nếu đó là một trận đấu của nữ. Nếu không, đừng tính tôi vào."

"Cậu biết điều đó sẽ không xảy ra, bởi vì chúng ta sẽ phải đi với Sam để gặp vị hôn phu của cô ấy trong suốt mùa giải." Kate chỉ ra điều đó khiến Tee bật khóc. "Đây là sự thật."

"Tôi sẽ không phàn nàn. Tôi đã nhìn thấy một vài chàng trai hấp dẫn ngoài kia. Vì vậy, tôi sẽ tham gia cùng bạn vào lúc khác nếu bạn cần tôi." Jim đã chảy nước dãi suốt buổi sáng khi nhìn vào sân bóng, vì vậy bạn bè của cô ấy đã cho rằng cô ấy thích những gì cô ấy đang thấy.

"Ít nhất thì tôi cũng đã có thể nói chuyện với Yuki và nhận được cảm tình tốt từ cô ấy, điều này khiến mục tiêu hẹn hò với cô ấy của tôi tiến gần hơn một bước.

Tee thực sự tự hào về bản thân vì điều đó. Yuki đã không cho cô ấy một thông điệp rõ ràng rằng cô ấy quan tâm đến cô, nhưng Tee tin rằng cô ấy có. Kate đã yêu cầu cô ấy đừng tỏ ra giống một kẻ theo dõi và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Và Sam đã có thể nói chuyện với ai đó mà không cần sự trợ giúp của chúng ta. Có vẻ như họ cũng sẽ trở thành bạn bè. Chúng tôi rất tự hào về cậu." Tee quàng tay qua người bạn mình, nhưng có vẻ như cô ấy đang ở một vũ trụ khác.

"Sam, cậu có sao không?" Jim hỏi, tiến lại gần cô gái tóc nâu một bước. Kate bắt chước cô ấy.

"Có chuyện gì vậy? Nói chuyện với chúng tôi, xin vui lòng." Kate nói với giọng bình tĩnh nhưng đồng thời cũng quan tâm.

"Cậu thực sự tin Kirk là hôn phu của tôi sao?" cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, với ánh mắt nhìn xuống đất.

Trong thời gian tuyển chọn, Kirk đã nhìn cô ấy vài lần và bạn bè của cô ấy đã nói từ đó quá nhiều lần. Lúc đầu, nó giống như một trò đùa vì bà của cô ấy có vẻ như muốn họ kết hôn và bạn bè của cô ấy đã trêu chọc cô ấy về điều đó. Nhưng, cô càng nghĩ về nó, mọi thứ càng trở nên đáng lo ngại.

Cô ấy không muốn vị trí Kirk hơn là bạn bè. Cô đã biết điều đó kể từ giây phút chàng trai mời cô đi chơi ở trường trung học và cô đã từ chối anh ta. Cô luôn xem anh như một người anh trai tốt bụng mà cô có thể tin tưởng, nhưng không có gì hơn thế.

Nhưng mong muốn của bà cô luôn là điều mà cô không thể từ chối. Vì vậy, liệu cô ấy có thể từ chối mong muốn của người phụ nữ và nói không với lời cầu hôn trong tương lai từ Kirk?

Sam biết cuộc sống của cô đã được lên kế hoạch mà không phụ thuộc vào cô, nhưng hôn nhân là một điều gì đó quá lớn lao để không phải bận tâm về nó. Cô ấy đã định làm gì vậy?

"Nếu cậu hỏi tôi, cậu đã biết câu trả lời của tôi là gì." Kate nói, như đã nói với cô trước đây. "Kirk muốn kết hôn với cậu và bà của cậu rất muốn cậu kết hôn với một đứa trẻ của một gia đình giàu có như anh ấy. Nếu bà ấy yêu cầu cậu làm như vậy, cậu sẽ khó từ chối. Vì vậy, chúng tôi đã cho rằng anh ấy sẽ là chồng chưa cưới của cậu, mặc dù cậu sẽ rất đau khổ."

"Rõ ràng là chúng tôi sẽ ủng hộ cậu bất kể quyết định của cậu là gì, nhưng chúng tôi muốn cậu luôn quan tâm đến bản thân mình trước. Cậu nên làm bất cứ điều gì làm cho cậu hạnh phúc." Jim nói thêm, với giọng nghiêm túc.

"Tôi đồng ý với họ. Và cũng thật buồn cười khi gọi anh ấy như vậy. Chúng tôi không có gì hay hơn để làm." Tee bật cười, cố gắng làm dịu bầu không khí. Nó nhận được một nụ cười nhẹ từ Sam. "Làm bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng hãy trung thực với những gì cậu cảm thấy. Hãy nhớ lại cảm giác khi nói chuyện với Mon." cô ấy nhướng lông mày lên xuống vài lần với vẻ khiêu gợi. Sam không thể không mỉm cười, nhưng cảm thấy xấu hổ khi làm vậy, vì vậy cô đã giấu nó đi.

"Có vẻ như cô gái đó đã tác động mạnh đến cậu." Kate cười nhạo cô. "Tôi mừng vì cô ấy có thể, bởi vì cô ấy trông giống một cô gái dễ thương."

"Và tôi chưa bao giờ thấy Sam cởi mở và thoải mái với ai ngoài chúng ta như vậy bao giờ. Vì vậy, cô ấy phải là một người con gái đặc biệt." Jim nói thêm, mừng cho cô bạn.

"Cô ấy trông thú vị. Tôi hy vọng tôi có thể tìm hiểu thêm về cô ấy."

Bạn bè của cô ấy định trêu chọc cô ấy một lần nữa thì một tiếng còi ô tô cắt ngang họ. Họ nhìn về phía trước và thấy Kirk trong chiếc xe thể thao màu trắng của anh ấy đang nhìn họ qua cửa sổ phía tài xế.

"Sam, bà của em đã gọi và mời tôi ăn trưa tại chỗ của em. Tôi sẽ đưa em về nhà." Sam nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

"Tôi đã có kế hoạch với bạn bè của mình để ăn trưa. Lúc khác nhé." cô ấy định quay lại với bạn bè của mình thì Kirk nói những lời kỳ diệu.

"Đây là điều bà em muốn. Em sẽ đi ngược lại mong muốn của bà?"

Sam nuốt nước bọt. Vào thời điểm đó, cô ghét anh rất nhiều. Anh biết cách phải làm gì để khiến cô phải chịu thua. Cô ấy không muốn đi ngượclại những gì cô mong muốn, nhưng cuối cùng, bà của cô ấy lại thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro