CHƯƠNG 63 XỈU (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có vẻ như thời gian đã không trôi qua đối với bất kỳ ai trong chúng ta." Kate nói, bước vào phòng khách với cốc bia trên tay phải. Cô ngồi trên sofa bên cạnh Jim.

"Chà, tôi cho rằng cậu nói vậy bởi vì so với mười năm trước không ai ở đây đang mang thai được sáu tháng và còn ba đứa trẻ nữa đang đợi ở nhà." Jim nói thêm, tay chạm vào cái bụng khá đồ sộ của cô.

"Thật ra chỉ có cậu là không giống mười năm trước thôi. Cậu đã già đi và xấu xí hơn về mọi mặt. Những người còn lại trong chúng ta đều khá tuyệt vời." Kate bị Jim cho một cú vào đầu khiến các cô gái còn lại cười phá lên.

Cả nhóm, sáu người họ, đã dành cả ngày ở chỗ của Sam. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Mon và Sam quay lại với nhau, họ ở cùng một phòng. Bởi vì Song đang ở nhà một người bạn vào ngày hôm đó, tất cả phụ nữ đã tận dụng cơ hội đó để dành cả ngày bên hồ bơi, tận hưởng thời tiết đẹp mà họ có và vui vẻ như hồi còn học đại học. Như Kate đã chỉ ra, họ thực sự có cảm giác như đang quay lại trường đại học, bởi vì có vẻ như thời gian không trôi qua đối với họ xét về mối quan hệ giữa các cô gái. Họ cảm thấy thoải mái và gần gũi với nhau và họ lại cảm thấy như một nhóm. Tất cả bọn họ đều nhớ cảm giác niên thiếu và thật tuyệt khi được trở lại như thế.

"Được rồi, bỏ cuộc chiến đó sang một bên." Tee nói khiến hai cô bạn khựng lại một giây. Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh họ, bên cạnh bạn gái của cô ấy. Sam và Mon chỉ có một chiếc ghế bành cho cả hai, vì vậy Mon ngồi trong lòng cô gái tóc nâu, người không phàn nàn về việc bạn gái của cô ấy thực sự thân thiết với cô ấy. "Tôi thực sự muốn biết điều đã xảy ra kể từ khi con gái tôi đến nhà của cậu trước đó." Sam nhíu mày nhìn Mon với ánh mắt khó hiểu.

"Cậu muốn biết gì về con gái mình?" cô hỏi Tee. "Cô ấy ra ngoài gặp bạn."

"Chính xác, một người bạn thực sự đặc biệt, phải không?" cô nhướng mày lên xuống khiến Yuki bật cười.

"Đúng vậy. Cậu hiểu con bé cũng như tôi. Con bé rất thân với Ice. Họ chơi bóng rổ cùng nhau và đi chơi với nhau rất nhiều. Vì vậy, tại sao cậu tò mò về nó?"

"Chẳng phải con gái cậu đã có bạn gái mà cậu chưa biết hay sao?"

"Cái gì?" Sam hét lên một cách kịch tính làm mọi người, kể cả Mon, phá lên cười. "Sao mọi người lại cười? Tôi không thấy buồn cười một tí nào." người phụ nữ còn lại vẫn cười, nhưng Mon quyết định giải thích cho cô ấy hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chúng ta cười vì phản ứng của chị, không phải vì những gì Tee nói." cô vuốt má Sam, nghĩ rằng cô ấy thực sự dễ thương trong trạng thái sốc đó. "Em không biết con gái chị lâu nhất nhưng em cũng nghe nó nói về Ice rất nhiều."

"Vì họ thực sự là bạn tốt của nhau. Rõ ràng là con bé nói về Ice rất nhiều." Sam lắc đầu trước khi nói tiếp. "Với lại, con gái tôi chỉ có tám tuổi. Tại sao cậu lại nghĩ rằng cô ấy có bạn gái? Đó là một điều thực sự khó tin, Tee."

"Chà, khi tôi thấy cô ấy vội vã rời khỏi nhà với nụ cười tươi trên khuôn mặt, tôi đoán cô ấy sẽ đi gặp bạn gái. Đó là bởi vì cô ấy làm tôi nhớ đến cậu khi hai cậu bắt đầu hẹn hò. Cô ấy có cùng một nụ cười và đỏ mặt. Vì vậy, đó là một dự đoán dễ dàng đối với tôi. Thật ra dạo này cậu cũng có nụ cười và niềm hạnh phúc như vậy."

Sam đã trốn sau Mon khi cô ấy nghe thấy điều đó. Đúng là cô đã vui hơn từ khi quay lại với Mon. Cô ấy đã ở bên tình yêu của đời mình sau một thời gian dài, vì vậy rõ ràng là cô ấy đang có tâm trạng tốt. Tuy nhiên, cô ấy thực sự xấu hổ khi nghe điều đó từ một người nào đó bên ngoài.

"Em nghĩ chị đã làm cô ấy đỏ mặt, Tee." Yuki nói đùa khiến các cô gái còn lại bật cười. Mon ôm bạn gái.

"Đừng đỏ mặt. Chị không cần phải xấu hổ về điều đó." cô ghé tai nói. "Em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời khi được ở bên chị và em không muốn giấu ai điều đó." Sam mỉm cười rồi rời khỏi chỗ trốn sau lưng Mon.

"Chị Yêu Em." cô đặt tay lên gáy Mon và đẩy cô về phía mình để hôn cô. Nó dịu dàng và ngọt ngào, nhưng bạn bè của họ phải chế nhạo họ.

"Mời hai người. Tìm phòng khác!" Kate hét lên và một chiếc đệm bay về phía Sam, cuối cùng nó đã đá vào đầu cô ấy, cũng như của Mon. Cặp đôi tách ra khỏi nhau và cô gái tóc nâu nhìn nữ diễn viên với ánh mắt giận dữ, mặc dù cô ấy sắp phá lên cười.

"Tôi sẽ giết cậu."

Sam đứng dậy, để Mon ngồi trên tay ghế bành và đi về phía Kate. Nữ diễn viên cũng đứng dậy và cố gắng thoát khỏi Sam. Họ chạy quanh phòng khách, khiến những người phụ nữ còn lại cười nhạo họ và ồn ào cười đùa.

Tuy nhiên, một tiếng động ở cửa, của ai đó đang mở cổng ra đường, khiến họ dừng lại ngay lập tức.

"Con gái cậu về à?" Jim hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời bằng lời.

Bà của Sam bước vào phòng với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Tuy nhiên, cháu gái của bà đã đọc được điều gì đó khác đằng sau đôi mắt đó. Cô ấy đang phát điên vì điều gì đó. Cô không chắc bà lão đang nghĩ gì, nhưng cô chắc chắn rằng, điều bà sắp nói với cô không phải là điều gì tốt đẹp.

"Bà, bà làm gì ở đây?" cô hỏi với chút khó chịu và tò mò trong giọng nói.

"Ta đến nói chuyện riêng với con." cô ấy không nhìn ai ngoài Sam, nhưng mọi người đều biết cô ấy muốn nói gì.

"Con chắc rằng bà có thể nói bất cứ điều gì trước mặt mọi người. Họ là gia đình của con."

Sam đã rất điềm tĩnh ngày hôm đó khi người phụ nữ đó bước vào và làm phiền cô ấy. Cô biết người phụ nữ sẽ không thích điều đó, nhưng cô không quan tâm. Cô sẽ không thay đổi quyết định của mình và, biết điều đó, bà lão đã ném một cái gì đó lên bàn giữa những chiếc ghế dài. Sam đến gần hơn và phát hiện ra đó là một tạp chí. Một người thực sự nổi tiếng ở Thái Lan đã viết về công việc kinh doanh riêng tư của những người nổi tiếng. Những tờ báo lá cải mà chỉ những người như bà cô mới đọc.

Sam lấy tạp chí và nhìn vào trang nhất. Ở đó, hai người phụ nữ đang hôn nhau trên một chiếc ô tô màu vàng. Dòng tiêu đề cũng khá đáng chú ý: "Tôn nữ hẹn hò bạn gái sau khi chồng qua đời". Trái tim của Sam ngừng đập. Cô ấy rất ngạc nhiên khi các tay săn ảnh đã nhìn thấy cô ấy như vậy, bởi vì cô đang bị đặt vào một tình thế khó khăn vào lúc này. Tuy nhiên, cô không lo lắng chút nào, bởi cô không hối hận về những gì mình đã làm trong bức ảnh đó.

"Cháu đã không kín đáo như bà muốn. Cháu xin lỗi bà." mặc dù những lời đó đã thốt ra khỏi miệng, nhưng cô ấy không hối hận chút nào.

"Con có thể giải thích cho ta những gì ta vừa nhìn thấy?" bà lão giữ giọng điệu bình thường, nhưng ai cũng có thể nhận thấy bà sốt ruột và lo lắng đến mức nào.

"Cháu nghĩ nó đã khá rõ ràng." Sam không mất bình tĩnh. "Cháu định nói với bà sớm hơn, nhưng các tay săn ảnh đã nhanh hơn cháu 1 bước." cô ấy đi về phía bạn gái mình, người đã đứng dậy và vòng tay qua eo cô ấy. Mon đã bị sốc về hành động của mình, nhưng nụ cười của Sam cũng khiến cô tự hào. Cô gái tóc nâu nói chuyện với bà của mình mà không sợ hải. "Cháu nghĩ bà nhớ Mon. Chúng con đã hẹn hò hồi còn học đại học. Chúng con chia tay nhưng sau khi Kirk qua đời, cô ấy trở lại Thái Lan, chúng con đã kết nối lại và lại hẹn hò được một thời gian. Cô ấy là tình yêu của đời con và là người mà con muốn dành những ngày còn lại của đời mình để ở bên. Cháu hy vọng bà chúc phúc cho cháu, bởi vì ngay bây giờ cháu là người hạnh phúc nhất trên hành tinh này."

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Sam nói như vậy. Mười năm trước, cô đã sợ chết khiếp khi đến gặp bà ngoại và kể cho bà nghe về Mon. Cuối cùng cô ấy đã làm điều đó, nhưng nỗi kinh hoàng bên trong cô ấy là ở đó. Tuy nhiên, cô ấy đã đối mặt với bà ấy một cách bình tĩnh và trưởng thành, điều đó đã gây ấn tượng với mọi người. Sam có thể biết rằng họ đang nghĩ gì và cô không trách họ đã nghĩ như vậy. Cô đã sợ bà ấy quá lâu, nhưng không quan tâm đến những gì bà ấy nghĩ nữa. Cô đã xa Mon quá lâu và sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa. Và cô muốn bà ngoại biết điều đó. Rằng cô đã không còn thuộc về bà nữa rồi.

"Con đang nói về cái gì vậy?" bà lão hỏi, lần đầu tiên mất bình tĩnh và khuôn mặt lạnh lùng của bà. Mọi người có thể thấy bà ấy nổi giận như thế nào.

"Những gì cháu đang nói là những gì bà đã nghe, thưa bà." cô ấy giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng muốn thể hiện rằng cô ấy chắc chắn trong lời nói của mình, và điều đó thể hiện trong giọng nói của cô ấy. "Mười năm trước con đã mất đi người mình yêu nhất. Con mất cô ấy vì con tin rằng con không thể mất đi một trong hai người duy nhất còn lại trong gia đình mình. Tuy nhiên, con đã mất đi một người quan trọng hơn nhiều khi con làm vậy, và đó là chính bản thân mình. Con đã không thành thật với chính mình khi buông tay người phụ nữ con yêu và con sẽ yêu đến hết cuộc đời. Con đã làm những gì bà yêu cầu và kết hôn với Kirk để ra mắt với mọi người . Nhưng, trong thời gian này, con đã học được rằng chúng không quan trọng bởi vì chúng sẽ không làm chúng con hạnh phúc. Con thấy chồng mình chỉ thực sự hạnh phúc khi ở bên Seth, mặc dù anh ấy đã có gia đình. Anh ấy sống thật với chính mình, và bây giờ, con sẽ làm như anh ấy đã làm. Con sẽ dành phần đời còn lại của cuộc đời mình với người phụ nữ con yêu, bởi vì bà không bao giờ biết được bao nhiêu mới đủ. Con sẽ xây dựng gia đình mà con muốn với con gái con, với Mon và với những người bạn của con. Vì không phải lúc nào gia đình cũng là thứ liên quan đến huyết thống, mà liên quan đến tình yêu thương. Và đó là thứ mà bà chưa bao giờ cho con trong suốt những năm qua." sau khi nói chuyện quá lâu, Sam hít một hơi thật sâu, và nhìn Mon trong giây lát, người đã nở một nụ cười thật tươi với cô và lấy hết can đảm để tiếp tục. "Vì vậy, ngay bây giờ, bà có thể chọn một trong hai điều sau: Bà có thể chấp nhận cách con muốn sống cuộc sống của mình, chúng ta sẽ vui vẻ sống cạnh nhau, hoặc bà có thể ra khỏi nhà con và không bao giờ nói chuyện với con nữa. Đó là quyết định của bà. Dù bà lựa chọn thế nào, con sẽ tôn trọng nó."

Sau khi cô ấy nói xong, một sự im lặng dày đặctràn ngập phòng khách. Lúc đó không ai dám nói chuyện. Sam đang nhìn bà ngoại,chờ bà nói điều gì đó. Người phụ nữ đứng đó một lúc, xử lý mọi thứ, cho đến khicô ấy nhận ra rằng không còn gì khác để làm. Vì vậy, như kẻ bị dồn đến chântường không lối thoát, bà lão đưa tay lên tim, thở hồng hộc và cuối cùng, cảngười bà chạm đất. Sam nín thở khi thấy điều đó và không thể phản ứng. Nhữngngười phụ nữ khác chạy đến chăm sóc cô ấy và Yuki lấy điện thoại của cô ấy đểgọi xe cấp cứu. Nhưng Sam, một lần nữa, vẫn nằm yên và không nhớ chuyện gì đãxảy ra sau đó, cô ấy cũng ngất xỉu như bà.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro