ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày ấy, bởi vì dám công khai mối quan hệ yêu đương với cô mà em phải hứng chịu những đợt chỉ trích không thương tiếc từ cộng đồng mạng. Những lời cay nghiệt, phán xét ập đến từ mọi phía, như những mũi dao vô hình cứa sâu vào lòng em. Sau buổi trình diễn, khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, em cúi đầu xin lỗi trước fan hâm mộ, không phải vì bản thân làm gì sai, mà chỉ vì đã trót yêu một người không phải là người họ mong đợi. Trong ánh mắt ngấn lệ, em chỉ còn biết im lặng trước sự phũ phàng của dư luận.

Những ngày sau đó, em như sống trong bão tố. Từng bình luận cay nghiệt liên tục trút xuống, chà đạp lên em không chút khoan nhượng. Họ gọi em là kẻ phản bội, là người không xứng đáng với tình cảm mà họ trao, dù tất cả lỗi lầm chỉ vì em đã yêu một người. Mỗi lần mở điện thoại lên, hàng trăm, hàng nghìn tin nhắn đe dọa, mỉa mai đập vào mắt, xé toạc lòng em. Em cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, mỉm cười trước công chúng, nhưng khi quay lưng lại, chỉ còn là một cô gái nhỏ, gục ngã trong căn phòng tối, lặng lẽ nuốt nước mắt mà không ai hay biết.

Sau những đêm dài không ngủ, sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần bắt đầu lấn át mọi cảm xúc trong em, em vẫn luôn tự hỏi bản thân: "Mình có sai không? Yêu một người có sai không?" Nhưng chẳng có câu trả lời nào có thể xoa dịu nỗi đau đang ăn mòn trái tim. Ngày qua ngày, em chìm dần trong sự trống rỗng, lòng tự vấn không ngừng về những gì đã xảy ra. Thế giới xung quanh thu hẹp lại, chỉ còn lại những lời đay nghiến, những ánh mắt phán xét, và nỗi đau em phải chịu đựng một mình trong bóng tối.

Cuối cùng, sự chịu đựng của em chạm tới giới hạn. Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thì em vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé cần được che chở, em không thể chống chọi nổi với cơn bão dư luận và những áp lực vô hình. Trong một buổi họp với quản lý và công ty, em đứng đó, cố giữ cho mình sự bình tĩnh nhưng rồi mọi thứ sụp đỗ. Những tổn thương chất chồng khiến đôi môi em run rẩy không thể thốt lên lời nào ngoài miệng câu xin lỗi lặp đi lặp lại, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, như thế mọi đau khổ chất chứa bấy lâu nay đã tìm được lối thoát.

 P'nam nhìn em, lòng đau đớn tột cùng, trái tim chị như vỡ vụn khi phải chứng kiến đứa trẻ mà mình luôn yêu thương gục ngã, đôi tay run rẩy không biết làm cách nào để xoa dịu nỗi đau của em, nước mắt chị cũng lặng lẽ tuôn rơi. Tiếng khóc của em như muốn xé toạc lòng chị, khiến chị cảm thấy bản thân bất lực, chỉ biết đứng nhìn em mà không thể làm gì để cứu vớt em khỏi sự tuyệt vọng đó. Sau khi nén lại cảm xúc, chị bước đến nhẹ nhàng ôm lấy em vào lòng, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, run rẩy trong nỗi đau khôn tả:

"Becbec à, em bé của chị, sao phải tự dằn vặt bản thân thế này? Đừng khóc nữa mà. Là do bọn họ quá tàn nhẫn với em, đây không phải lỗi của em."

Dẫu biết là vậy, nhưng em không kiềm được nước mắt, từng tiếng nấc nghẹn ngào như xé nát lòng người đối diện. Đôi vai gầy của em rung lên trong vòng tay của p'nam, giọt nước mắt em rơi như những mảnh vỡ của tâm hồn. Cả văn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào của em. Tiếng khóc ấy khiến người ta cảm giác như cả thế giới đang nợ em một điều gì đó vô cùng nặng nề.

Một lúc sau, em gạt nước mắt, ánh mắt trở nên trống rỗng và vô cảm. Lau vội đi giọt lệ cuối cùng, em đứng dậy, cúi người người chào mọi người với khuôn mặt bần thần. Ánh nhìn của em dừng lại thật lâu như muốn khắc ghi hình ảnh của họ lần cuối trước khi quay người đi, như thể em quyết định rời xa tất cả. Lúc ấy, p'nam nhẹ nhàng nhắc nhở: " Bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên." 

Đúng vậy, còn rất rất nhiều, họ chỉ đứng đợi em bước ra là sẽ lao tới như bầy sói đói khát thông tin. Nhưng em không quan tâm những điều đó nữa, chỉ khẽ cười nhạt một cái, nụ cười như bị giày vò bởi những nỗi đau sâu thẳm, ánh mắt đỏ hoe chứa đựng đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Em gật đầu rồi lặng lẽ bước đi, như thể đã chấp nhận tất cả nỗi khổ sở này mà không còn sức phản kháng. Đôi vai em khẽ run lên trong sự im lặng, dấu hiệu của sự mệt mỏi và sụp đổ hoàn toàn, không còn gì để nói hay để làm ngoài việc rời xa những thứ đã làm em đau đớn.

P'Nam nhận ra điều bất thường trong ánh mắt trống rỗng và nụ cười gượng gạo của em. Trong người lâng lên một cảm xúc khó tả, một cảm xúc chưa từng xuất hiện khi ở cạnh em. Ngay lập tức, chị gọi điện báo tin cho cô, giọng chị sốt sắng vì lo lắng. Khi ấy, cô cũng đang trên đường đến tìm em. Khi nghe p'nam báo tin, cô liền tăng tốc, tay run rẩy nắm chặt vô lăng, trái tim đập mạnh như thể có linh cảm chẳng lành. Vừa lái xe với tốc độ cao vừa cố gắng liên lạc cho em, từng nhịp chuông như đâm vào tim. Nhưng mỗi lần hi vọng dấy lên lại chỉ là sự im lặng nặng nề khi không ai trả lời. Cô gọi liên tục nhưng mỗi cuộc gọi đều thuê bao, mỗi cuộc gọi không được hồi đáp càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng cô bùng lên mạnh mẽ, giọng cô đầy lo lắng vang lên trong hộp thư thoại sau mỗi cú tít: " bec à, em đừng làm điều gì dại dột, chị sắp đến rồi, làm ơn hãy đợi chị." em không nghe, không đáp lại, tất cả những lời khẩn cầu của cô chẳng còn ý nghĩa. Trong đầu cô lúc đấy chỉ có một suy nghĩ: phải tìm được em, trước khi quá muộn..

Em rời khỏi đám đông hỗn loạn, lạc lối trong những suy nghĩ dày vò, cố gắng tìm lấy sự tĩnh lặng cuối cùng cho mình. Đến tòa nhà cao nhất trong thành phố, em đứng đó, giữa bầu trời và dòng người hối hả bên dưới, tất cả đều trở nên nhỏ bé, xa xôi, như chính em đang bị thế giới bỏ rơi.

Lặng lẽ chụp một tấm ảnh, đôi mắt đỏ hoe, những vệt nước mắt vẫn còn vương trên má. Đăng lên X với dòng trạng thái cuối cùng: "Liệu yêu một người có gì là sai trái? Kiếp sau, tôi chỉ mong được là một người bình thường để yêu cô ấy một cách trọn vẹn."

Trong khoảng khắc ấy em cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tĩnh lặng, em lặng lẽ đối diện với sự hư vô của chính mình, như thể đã tìm thấy một sự bình yên cuối cùng giữa những nỗi đau chồng chất. Không còn tiếng ồn, không còn ánh nhìn soi mói, chỉ còn lại em với sự trống trải trong tâm hồn.

Sau khi bài viết được đăng tải lên, điện thoại của em vẫn cứ liên tục đổ chuông, cuộc gọi của cô vẫn cứ hiện trên màn hình, những em chỉ lặng lẽ nhìn mà không nhấc máy, không còn nước mắt, không còn gì để nói, chỉ có sự bình yên mờ nhạt trong khoảnh khắc cuối cùng ấy.

Đứng trên mép của tòa nhà, em nhìn xuống dòng người nhỏ bé phía dưới, họ như thuộc về một thế giới khác, thế giới mà em không còn là một phần của nó. Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở, cô lao vào, đôi mắt đầy hoảng loạn, hét lớn tên em: " Nong Bec! Bec à, làm ơn đừng làm điều gì dại dột mà em ơi."

Cô quỳ sụp xuống trước em, nước mắt tuôn rơi, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng. Giọng nói đầy thành khẩn van xin, những lời nói được nghẹn lại trong cổ họng: " Em..về với chị được không? Làm ơn, đừng bỏ chị lại một mình mà, chị cầu xin em đó nong bec à. Đừng để chị lại một mình với nỗi đau này, chị sẽ không chịu nổi mà chết đi mất.."

Em vẫn lặng im, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn dài trên má mà không hề nói một lời. Khoảng cách giữa hai người lúc này dường như là vô tận.

Cô nấc lên từng tiếng, run rẩy trong cơn tuyệt vọng: " Nếu em đi chị phải sống sao đây? Một ngày thức dậy và không có em bên cạnh...em có biết chị sợ hãi, trống rỗng thế nào khi nghĩ đến cuộc sống khi không có em không? Em là tất cả của chị...cuộc đời của chị sẽ chỉ còn là bóng tối, không còn hi vọng nào nữa nếu mất đi em. Làm ơn, chị sẽ bỏ lại hết, mình về quê sống, chị chỉ cần có em và bonbon thôi, nếu em đi mất thì ai sẽ chăm bonbon đây? Đừng rời xa chị, đừng làm chị đau đến thế này mà bec à.."

Vẫn không có hồi đáp nào, sự tĩnh lặng bao trùm không gian đấy, ánh mắt em nhìn xa xăm, vô hồn hướng về phía chân trời, như thể những gì cô nói đều chẳng thể kéo em lại. Trái tim cô tan nát khi thấy sự lạnh lùng, tuyệt vọng hiện rõ lên trong đôi mắt em.

Cô vẫn cố gắng cầu xin em, bật khóc ngày càng một to hơn, giọng cô khàn đặc, cảm giác sắp mất đi luôn giọng nói của mình: " Em à, đừng làm vậy mà...em có thể trừng phạt chị nhưng chị xin em đừng trừng phạt cuộc đời mình như thế. Em là tất cả những gì chị có...chị xin em đó làm ơn đi mà nong bec à.."

Cả thế giới của cô lúc này chỉ còn là tiếng nức nở, sự tuyệt vọng ngập tràn, và cảm giác bất lực khi không thể kéo em khỏi bờ vực mà em đã chọn bước vào.

Cuối cùng, em cũng đã chịu lên tiếng, em bật khóc, giọng nghẹn đắng, từng lời như dao cắt vào lòng:
" Freen...yêu ai khác đi, chăm sóc bản thân và bonbon thật tốt. Nếu có kiếp sau, em hứa sẽ đi tìm chị một lần nữa...đừng nhớ tới em nữa, hãy quên em đi, quên những tháng ngày hạnh phúc của tụi mình, bắt đầu một cuộc sống mới đi...em xin lỗi vì những lời hứa, xin lỗi vì đã không thể thực hiện bất cứ điều gì cho chị, có lẽ em quá yêu đuối khi mới chịu một chút áp lực liền không muốn tiếp tục sống, nhưng mà em thật sự không thể chịu nổi nữa Freen à, hãy hiểu cho em nhé."

Em mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại ánh lên sự nhẹ nhõm như trút bỏ hết mọi gánh nặng, như thể em đã tìm thấy sự giải thoát.

" Em đi nhé."

Không một chút do dự, em buông mình xuống.

Em đã từng nghĩ liệu em sẽ hối hận không khi phải gieo mình xuống, kết thúc một cuộc đời chỉ vì miệng lưỡi của của người khác.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, em đã không do dự, có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi, bản thân đã rõ ràng, không phải hành động bộc phát, hối hận là điều thừa thãi.

Khi ấy, thế giới của cô như sụp đổ. Cô lao đến, gào khóc gọi tên em trong cơn tuyệt vọng, nhưng tất cả đã quá muộn. Đôi tay run rẩy chỉ kịp với trong không khí, chứng kiến người con gái mình yêu rời xa mình. Trái tim cô nát vụn, không thể nào chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Trong khoảnh khắc bơ vơ, cô tuyệt vọng định lao theo em, nhưng p'nam từ sau nhào đến, ôm chặt lấy cô từ phía sau.

" Freen, đừng! Đừng mà, Freen. Bec đã đi rồi...Bec của em đã không còn nữa!" p'nam gào khóc, giọng vỡ òa cùng nỗi đau nhưng vẫn giữ chặt lấy cô, không để cô làm điều gì dại dột.

Cô run rẩy trong vòng tay p'nam, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không nơi em đã từng đứng, không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê muội: " Người con gái tôi thương...em ấy bỏ tôi đi thật rồi, em ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi rồi, tôi phải làm sao đây..."

Giây phút đó, mọi thứ đều trở nên tăm tối. Cả linh hồn cô như bị xé toạc, một nửa cuộc đời cô đã vĩnh viễn ra đi. Nước mắt chẳng thể xoa dịu nỗi đau này, mà chỉ làm sâu thêm vết thương không bao giờ lành. Ngày em rời đi, cô biết rằng mình đã mất đi cả lý do để tiếp tục sống.

Em chỉ mới là một cô nhóc 22 tuổi, tuổi đời còn quá trẻ, phía trước còn tương lai rất dài, nhưng sự ra đi ấy đã để lại một lỗ hổng không thể nào lấp đầy trái tim cô. Thời gian có thể trôi qua, mọi người sẽ không còn ai nhớ tới em ấy, nhưng vết thương này sẽ mãi mãi không lành. Từ hôm đó, ở Thái Lan, một loạt báo chí đăng tin em đã ra đi khi ở độ tuổi 22 nhưng sau đó thì chẳng có một tin nào về em nữa, em vĩnh viễn biến mất trong trí nhớ của mọi người, một bóng hình nhỏ bé đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới, nhưng nỗi đau và ký ức về em sẽ sống mãi trong cô, day dứt không nguôi, kéo dài đến tận kiếp sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro