Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm chỗ khác?

Becky thở nhẹ một hơi, tựa mặt vào vai cô gái, hai tay yếu ớt buông xuống, cuối cùng run rẩy ôm lấy eo của Freen.

Cô cảm thấy bàn tay trong váy ngủ của mình dừng lại, nhưng cô không thể khống chế được cơ thể mình, từ trái tim đến tứ chi đều đọng lại tư vị vừa thống khổ vừa sung sướng.

Cô thật muốn khóc, giống như trước kia mỗi một lần bị Freen bắt nạt như vậy.

Nhưng trên thực tế, Freen cũng không có làm chuyện gì vượt quá giới hạn.

Cô đành phải cắn chặt môi.

Trong nháy mắt, hô hấp lại trở nên dồn dập, ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống.

Tiếng thở dốc bên tai, vừa tuyệt vời vừa êm tai.

Ý thức của Freen, cũng dần dần mê loạn.

Lý trí còn sót lại không nhiều lắm, giọng nói của cô cũng tràn đầy run rẩy.

Lúc rút tay ra khỏi váy ngủ, cô lại có chút không nỡ.

"Ngoan, đi mang dép vào đi."

Thân thể hai người lặng lẽ tách ra.

Hai chân Becky như nhũn ra, muốn hỏi Freen muốn dẫn mình đi đâu, nhưng lại không có sức lực mở miệng.

Cô không hỏi, dù sao có hỏi hay không cũng không quan trọng.

Cho dù Freen muốn mang cô xuống địa ngục, cô cũng sẽ đi theo không chút do dự.

Cô đã sớm là người của Freen.

Bất kể là linh hồn hay thể xác.

Miếng bọt biển hút đầy nước, hơi đè ép một chút, nước liền tích tích chảy ra ngoài không ngừng.

Becky xoay người, từng bước từng bước đi tới trước giường.

Đôi dép rất gần, nhưng lại rất xa.

Đi chưa đầy mười bước, mặt cô đã đỏ bừng như bị lửa đốt.

Thật xấu hổ!

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy ngại ngùng.

Là bởi vì đã từng sinh con sao?

Cơ thể này, so với năm năm trước, thay đổi quá nhiều.

Tựa như có một con suối trên núi ẩn mình trong rừng rậm, cô gái đột nhập đã vô tình mở cửa suối ra.

Dòng nước ngọt trong hang suối nối tiếp nhau chảy ra.

Becky không dám đi quá nhanh, sau khi mang dép xong, chỉ có thể chịu đựng khó chịu, chậm rãi di chuyển đến cửa.

Freen thấy cô đi tới, môi khẽ giật giật, chỉ một giây, liền nắm tay cô, trực tiếp dẫn cô ra khỏi phòng.

Cánh cửa từ từ đóng lại.

Chìa khóa trên cửa cũng được rút ra.

Vào lúc một giờ sáng trong một đêm hè oi bức, hai người phụ nữ lại ôm nhau hôn nhau trong bầu không khí ái muội.

Lúc bị Freen dẫn vào căn phòng bên cạnh, cả người Becky đều mơ hồ khó hiểu.

Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc giường Simmons êm ái, cô mới nhận ra căn phòng trống không có người ở, đã sớm bị Freen thuê lại.

Căn phòng không có rèm cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chính là ánh sáng tự nhiên.

Ánh trăng mờ chiếu sáng sự trống rỗng của căn phòng.

Trong phòng này, ngoại trừ một cái giường cùng một cái điều hòa, cái gì cũng không có.

Tim Becky đập nhanh và hỗn loạn.

Cô không khỏi suy đoán, Freen có phải đã đoán trước được chuyện tối nay sẽ xảy ra kể từ ngày cô thuê nhà hay không.

Sự thật chứng minh, suy đoán của cô là đúng.

Gian phòng trống này, là Freen trước khi trở về Bangkok đã thuê lại, về phần giường, thì là ban ngày cho người đưa tới.

Freen một chút cũng sẽ không vì loại chuyện này mà xấu hổ.

Cô vẫn giống như năm năm trước, một khi lên giường, liền thích nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập.

"Chiếc giường này, chỉ thuộc về hai chúng ta."

"Nhân viên cửa hàng nói, rất thích hợp để trong phòng ngủ."

Thân thể hai người chồng lên nhau, tứ chi quấn quýt lấy nhau.

Không khí dần dần ấm lên, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa bắp chân trắng mịn.

Hẳn là chân phải của Becky, hơi cong, nhìn kỹ, giống như đang chịu đựng cực hình, run rẩy không ngừng.

Giường lắc lư dữ dội.

Toàn thân Becky đều mềm nhũn, ý nghĩ muốn khóc càng ngày càng mãnh liệt, hai tay không còn chỗ nào để ôm lấy, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cô gái trên người mình.

Tư thế thay đổi rất nhiều.

Giống như trước kia, lại có chút không giống lắm.

Freen trở nên kiên nhẫn và săn sóc, sẽ nhỏ giọng gọi cô "BecBec" khi cô rên rỉ, cũng sẽ hỏi cô "Có thoải mái hay không?" khi cô run rẩy.

Ngay cả một bước cuối cùng, cũng cẩn thận từng li từng tí.

Becky cuối cùng cũng khóc lên.

Cô không thể chống lại đòn tấn công nhẹ nhàng của Freen.

***

Dục vọng sau năm năm, lần đầu tiên ra mắt, quá trình này cực kỳ dài.

Becky vừa khóc vừa đi ngủ.

Tất cả nước trong cơ thể cô, đều chảy hết trong một đêm này.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là Freen tỉnh dậy trước.

Nói chính xác hơn, cô cả đêm đều không ngủ.

Becky mở mắt, lập tức nhận thấy phần thân dưới của mình có gì đó kỳ lạ.

Cô còn chưa lên tiếng, một bàn tay đã rơi xuống trên lưng cô.

"Xin lỗi nha"

"Tối qua chị đã cố gắng kiềm chế lắm rồi"

Giọng nói của Freen vang lên sau tai.

Mặt Becky lập tức đỏ bừng.

Cánh tay quanh eo cô đang siết chặt, và có hai khối mềm mại đang ép lên lưng cô.

Gần như vậy, cô thậm chí còn cảm nhận được hai quả anh đào nho nhỏ.

Cô lại càng không dám nói chuyện.

Freen nhịn không được cười khẽ, kéo chăn lên trên, một chút xuân sắc cũng không nỡ lộ ra ngoài, nhưng tay của mình, lại bắt đầu bên trong chăn làm loạn.

"Đã 10 giờ rồi"

10 giờ?

Becky nghe thấy hai chữ này hoảng sợ, sau đó cô mới nhận ra mặt trời đã lớn đến mức nào rồi.

Tối qua mệt quá, ngay cả con gái hôm nay phải đi học cô cũng quên mất.

Cô xoay người, hai gò má ửng đỏ, trong ánh mắt cất giấu vội vàng, bất an hỏi một tiếng.

"Yuki..."

Freen biết cô lo lắng cho con gái, khóe miệng hơi cong cong, trong giọng nói, tất cả đều là dịu dàng và cưng chiều.

"Con bé đi học rồi."

"Chị nói với con bé, hôm nay mẹ phải đi làm sớm nên dì sẽ đưa con đi học"

Becky thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không nhịn được tự trách.

Từ sau khi gặp lại Freen, cô càng ngày càng ỷ lại vào Freen.

Ngay cả trong thời gian kết hôn, cô cũng không thể tách rời khỏi Freen như bây giờ.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp nằm bên cạnh, không tự giác, liền kề môi lại gần...

Nhẹ nhàng mà hôn Freen một cái.

"Cảm ơn"

Chuyện thân mật như vậy cũng đã làm rồi, còn không quên nói một tiếng "Cảm ơn".

Đáy mắt Freen hiện ra ý cười, ôm người trong ngực càng chặt.

Thân thể của cô cũng vẫn chưa hoàn toàn khoẻ hẳn, lúc này thả lỏng mới cảm giác được có chút không thoải mái.

Đầu cô, mơ hồ choáng váng.

Thuốc bác sĩ kê ở trong túi, cô muốn đi lấy, lại sợ Becky phát hiện.

Do dự một hồi, vẫn là từ bỏ ý định này.

Hai người ở dưới chăn nghỉ ngơi một hồi, dính dính nhão nhão, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.

Ngay cả Becky cũng không nhịn được đỏ mặt nhỏ giọng hỏi một câu.

"Sarocha, hiện tại chúng ta đang yêu nhau sao?"

Đã làm tới mức này rồi, còn không phải yêu nhau sao?

Freen cảm thấy câu hỏi này quá dễ trả lời đi.

Khóe môi cô hơi nhếch lên, trên mặt tất cả đều là vui vẻ.

Hầu như không suy nghĩ, đã gật đầu.

"Tất nhiên rồi"

Lại nói, sự mơ hồ trong hai năm đầu của cuộc hôn nhân có thể coi là một hình mẫu tình yêu mơ hồ.

Chỉ là khi đó hai người đều không có kinh nghiệm về phương diện tình cảm, cho nên cũng không biết những thứ mập mờ khi ở chung đại biểu cho việc yêu hay thích.

Nghe được câu trả lời khẳng định này, mặt Becky càng đỏ hơn vài phần.

Thì ra, yêu đương là cảm giác như vậy.

Khó trách mấy ngày nay cô lại trở nên kỳ lạ như vậy.

Chỉ một chút chuyện nhỏ, cũng làm cho cô tủi thân đến muốn khóc.

Nhớ tới chuyện gọi video bị từ chối tối hôm trước, cô vẫn cảm thấy khổ sở.

Cô biết chuyện đã qua, không nên để trong lòng nữa.

Nhưng cô vẫn không thể bỏ nó xuống.

Do dự vài giây, cô nhỏ giọng hỏi ra sự hoang mang của mình.

"Đêm đó, tại sao chị lại không muốn bật video?"

5 ngày không liên lạc.

Cô còn cố ý thay váy ngủ Freen mua, cũng chỉ muốn cho Freen xem.

Nhưng kết quả, lại làm người ta thất vọng.

Giọng điệu mất mát rõ ràng như vậy, Freen đương nhiên nghe ra được.

Khi đó cô ở bệnh viện, trên người còn mặc quần áo bệnh nhân, nào dám bật video?

Nếu bị Becky nhìn thấy, chắc sẽ lo lắng hỏng mất.

Chuyện này, cô vốn cũng không có để ở trong lòng.

Khi Becky nhắc lại lần nữa, cô chợt nhận ra rằng sự từ chối của mình đêm đó thực sự đã làm tổn thương trái tim đối phương.

Nhìn đôi mắt xám sáng ngời kia, cô muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích như thế nào

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Becky đợi một lúc, vẫn không nghe thấy câu trả lời.

Cô cũng không hỏi gì nữa, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má của Freen, đến khi đầu ngón tay buông lỏng, cô mới bày tỏ hết tâm tư mấy ngày nay.

"Xin lỗi, em chỉ là quá muốn nhìn thấy chị."

"Em cho rằng, chị cũng muốn gặp em."

Becky rất ít khi bộc lộ tình yêu của mình như vậy.

Hai câu này, giống như thổ lộ, lại giống như lời tâm tình.

Nghe được khiến trái tim Freen cũng trở nên mềm mại.

Cô càng không nỡ nói ra chân tướng.

Nhưng cô biết, nếu cô là Becky, cô cũng sẽ muốn một lời giải thích hợp lý.

Cô không giấu diếm nữa.

Đôi môi đỏ mọng khẽ buông ra, nói ra nguyên nhân thật sự mà mình biến mất năm ngày.

Tấm chi phiếu 60 triệu kia, là cục diện rối rắm mà ông Folk để lại.

Freen cũng không muốn số tiền này, nhưng là con gái của ông Folk, tấm chi phiếu này cuối cùng vẫn về tay cô.

Bà Kimhan muốn trả thù, ẩn núp ở khách sạn cô ở vài ngày, thừa dịp cô đến bãi đỗ xe, trói cô vào một tòa nhà bỏ hoang.

Đồng thời bị bắt còn có Rathong.

Trời xui đất khiến, cứ như vậy trôi qua bốn năm ngày.

Nếu đêm đó không phải Nychaa đến nhà tìm Freen, e rằng bà Wanhara cũng sẽ không biết cô mất tích.

Becky nghe xong ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lông mày cũng nhíu chặt.

Cô rất vui vì Freen nguyện ý nói cho cô biết chuyện này, nhưng cũng là vì Freen mà đau lòng.

Nghĩ đến đối phương vì muốn tìm mình, ngay cả cơ thể cũng chưa bình phục hoàn toàn liền từ bệnh viện chạy tới Barkham, lòng của cô, càng thêm khổ sở.

Cô vô thức xin lỗi.

Vì những cảm xúc mẫn cảm của mình, cũng vì những câu hỏi vô lý vừa rồi.

"Xin lỗi."

Vẻ mặt Becky xấu hổ, nói xong hai chữ này, môi mở ra rồi lập tức khép lại.

Bị nhốt bỏ đói không cho ăn cũng không cho uống đau khổ đến mức nào, những chuyện này không ai rõ hơn cô.

Vừa nghĩ tới Freen ở trong hoàn cảnh như vậy vượt qua năm ngày, cô liền cảm thấy khó chịu.

Thật ra, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không biết hỏi từ đâu.

Freen nhìn ra cô đang đau lòng, cánh tay ôm eo cô chặt hơn, cho đến khi thân thể hai người hoàn toàn dán chặt vào ngau, mới hạ giọng giải đáp cho cô.

"Không cần lo lắng, chị không có bị thương."

"Người phụ nữ kia rất nhát gan, cô ta không dám làm gì chị hết."

"Bác sĩ nói, chỉ là thân thể có chút suy yếu, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Là chị suy nghĩ không chu đáo, đêm đó sợ em phát hiện chị ở bệnh viện, sợ em đau lòng, cho nên mới không dám mở video với em thôi."

"Chị cũng rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, nếu không, sao chị lại đến với em sớm như vậy?"

"Đừng xin lỗi, em vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đau lòng, chị thật sự rất vui."

"Ít nhất, nó có thể cho chị biết, em cũng yêu chị, phải không?"

Từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, tròn 8 năm.

Hai người mặc dù từng kết hôn, nhưng chưa từng nói qua chữ "yêu" này với nhau, thậm chí, ngay cả chữ thích, cũng rất ít khi nhắc tới.

Becky mở to mắt, đồng tử hơi co rụt lại.

Cô không né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào Freen, sau khi trái tim đang đập loạn bình tĩnh lại, cô cắn môi, không chút do dự gật đầu.

Có thể cô cảm thấy ngại ngùng nên cô chưa bao giờ đủ can đảm chính miệng để nói câu "Em yêu chị".

Hơn mười giây sau, cô bỗng nhiên lui về phía sau, thoát khỏi vòng tay của Freen.

Ngay sau đó, không đợi Freen phản ứng, cô đã chui xuống dưới chăn.

Một đôi tay như trêu chọc, từ trên cổ Freen di chuyển xuống, cẩn thận kiểm tra, thậm chí ở quanh eo và chân.

"Thật sự... không có chỗ nào bị thương sao?"

"Sarocha, chị xoay qua đi, em muốn nhìn phía sau lưng chị một chút."

Freen nằm thẳng trên giường, rất hiếm khi thấy, mặt lại đỏ hơn phân nửa.

Cô cho rằng tối qua mình quả thực đã cố gắng kiềm chế, nếu không thì...

Becky sao lại dám kiểm tra thân thể của mình vào lúc sáng sớm như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro