1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Phuket được mệnh danh là thành phố thiên đường, kinh tế, giá cả, môi trường và công nghệ luôn đứng hàng đầu, không ai không muốn bước vào thành phố giàu có này dù chỉ là diện tích nhỏ vài mét vuông.

Nhờ thế, thành phố Phuket đất rộng của nhiều, biết bao doanh nhân nổi tiếng và những người giàu có đều sinh sống ở đây, trong đó nhà họ Khun là gia tộc danh giá nhất trên mảnh đất này.

Ngày ấy, nhà họ Chankimha có một sự kiện trọng đại, vị đại tiểu thư Sarocha Freen Chankimha mới 23 tuổi được thừa kế gia tộc.

Ngay sau khi tin tức được tung ra, những người có thế lực lớn trong thành phố đều tới cửa tặng quà, những gia đình có con mới lớn càng không nỡ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Năm ấy Noi 20 tuổi, mới đi du học nước ngoài về, được cha đưa theo chúc mừng.

Mặc dù cô không thích bị gia đình ép buộc cưới gả, nhưng nếu lần này thực sự vớ được Freen thì quả là một bước lên mây, cuộc đời sau này không lo thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Noi yên lặng nhìn xung quanh, nói thật, đám con gái ở đây không ai xinh đẹp như cô, vị trí nữ chủ của nhà họ Chankimha chắc chắn sẽ thuộc về cô.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên toàn hội trường trở nên tĩnh lặng, mọi người tự giác lùi ra để lại một khoảng trống ở vị trí trung tâm, không hiểu sao Noi lại thấy hưng phấn lạ thường.

Cửa chính từ từ mở ra, người nhà họ Chankimha dường như có khí chất từ khi sinh ra, uy nghiêm không thể tới gần.

Người đi đầu là Chankimha Poolsak, chủ nhân tiềm nhiệm của nhà họ Chankimha, mặc dù tóc đã hoa râm nhưng không hề làm mất đi vẻ uy nghiêm vốn có của ông.

Tiếp theo là con trai của Chankimha Poolsak - Chankimha Nop, ông là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Chankimha, cũng là bố của Freen, bên cạnh ông là vợ của mình.

Nhìn đến người đi ở hàng thứ ba, Noi không cầm lòng nổi.

Quá chói mắt! Quá xuất sắc!

Trước đây cô ta chỉ nhìn thấy Freen trên TV hoặc tạp chí, bây giờ được tận mắt nhìn cô mới thấy cô quả là không tầm thường.

Khi còn ở nước ngoài, cô từng gặp không ít nhân vật nổi tiếng, sau khi về nước cũng có không ít con ông cháu cha tới cửa kết thân, nhưng không có ai có vẻ khí chất bất phàm như Freen.

Không cần đoán, chắc chắn những cô gái còn lại trong phòng này cũng giống Noi, bị Freen hớp mất hồn.

Điều này khiến Noi đột nhiên có cảm giác kiêu ngạo tự hào khó nói, dường như Freen đã chọn cô làm vợ ngay trong hôm nay vậy.

Chankimha Poolsak nâng chén rượu, nói: "Chào mừng mọi người không quản đường xa mà đến đây. Hôm nay là ngày cháu gái tôi nhậm chức, con bé mới bước chân vào xã hội, sau này còn nhiều điều khó mà xử lý chu toàn, mong mọi người giúp đỡ. Lão Chankimha tôi đây cảm ơn mọi người trước."

Cha Noi cười lên tiếng trước: "Đâu có đâu có, cô Chankimha đây khí vũ bất phàm, lại mới du học trở về, chúng tôi phải nhờ vả cô Chankimha mới đúng."

Mọi người đều liên tiếp phụ họa theo, Chankimha Poolsak cười ha hả nhìn Noi đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn Freen, ý tứ không rõ lắm.

Tiệc rượu kéo dài đến sáu giờ chiều, Freen đi sau mẹ mình làm quen từng ông chủ lớn trong thành phố Phuket, mọi người đều phát hiện chủ nhân tân nhiệm này dù ít lời nhưng có thể nắm chắc trọng điểm mọi vấn đề, tác phong khiêm tốn thành thạo mà vẫn giữ được sự tôn trọng với người khác, mọi người không khỏi để ý hơn tới cô.

Đây quả là khí chất vương giả của thế hệ mới.

Tiếp rượu xong, Freen giơ tay nhìn đồng hồ, trên mặt không có biểu tình gì, cô nói nhỏ gì đó bên tai Chankimha Poolsak.

Noi luôn nhìn ngắm Freen, vất vả mãi mới đợi được cơ hội Freen ở một mình, cô vừa nâng chén rượu đến nắm bắt cơ hội này, lại thấy Chankimha Poolsak gật gật đầu, Freen lập tức rời khỏi hội trường.

Noi chưa kịp đuổi theo, cô đã lên xe rời đi.

Free  phóng xe lao đến khu cao cấp, dừng lại trước một ngôi biệt thự.

Người làm vội chạy ra đón cô: "Cô chủ về rồi."

Free  gật gật đầu, cô hỏi: "Có khóc hay không?"

Người làm là Phon, dì lắc đầu, trả lời: "Từ lúc cô chủ rời đi, cô chủ Bec vẫn nằm trong phòng ngủ, vừa mới dậy, bây giờ cô ấy đang ăn cơm."

Free  cong khóe miệng, bước nhanh vào biệt thự.

Becky đang húp cháo ngao hải sản mà Phon vừa nấu, cái miệng nhỏ chu lên húp từng tí một, vừa nhìn thấy Freen đã đặt bát xuống, không kịp đi giày mà chạy luôn về phía Freen.

"Chị gái!"

Nhìn Becky đi chân trần, Freen ngay lập tức đi tới ôm Becky, Becky cười ha hả ôm lấy cổ cô, vui vẻ nói: "Chị gái đã về rồi!"

Freen cười nhẹ, trừng phạt vỗ lên mông Becky, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc: "Vì sao cục cưng không đi giày?"

Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng Mon rất gầy, cơ thể cũng rất yếu, nếu lỡ nàng bị ốm thì Freen sẽ đau lòng chết mất.

Becky liếʍ liếʍ lên khóe miệng Freen: "Em không muốn đi giày, em nhớ chị gái."

Ngay khi Becky lại le lưỡi định liếʍ tiếp, bụng dưới của Freen lập tức bốc hỏa, cô há miệng bắt lấy kẻ khởi xướng, cắn nhẹ đầu lưỡi nàng coi như trừng phạt, rồi lại buông ra chuyển sang hôn môi.

Phon mỉm cười nhìn hai người, bà đã thấy hai người thân mật như vậy nhiều rồi, ký ức lại quay về như dòng suối đầu nguồn.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Becky, Phon đau lòng muốn chết, khắp người đứa nhỏ gầy yếu này không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều là vết thương mới chồng chất vết thương cũ, hai mắt ướt đẫm nước nằm gọn trong lòng Freen, trong miệng không ngừng gọi "Chị gái, chị gái...".

Đó cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy cô chủ nhà mình nổi trận lôi đình, cả người cô tràn ngập hơi thở gϊếŧ chóc.

Phon cũng chỉ là người làm, không biết nhiều chuyện của chủ nhân, bà chỉ biết cô chủ bị người ta bắt cóc năm 18 tuổi, nhà họ Chankimha tìm kiếm suốt một tháng mới tìm được người, lúc ấy cô chủ còn đưa thêm Mon trở về.

Becky nhỏ hơn cô chủ bốn tuổi, nàng luôn gọi cô chủ là chị gái, ngoài cô chủ ra nàng không cho ai chạm vào mình.

Sau này Phon mới biết, đầu óc Becky có vấn đề, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ con.

Phon đã chăm sóc Freen từ nhỏ, cô gọi dì đến biệt thự riêng chăm sóc Becky, nói dì phải đối xử với nàng như với cô chủ của mình.

Cô nuôi nàng, nuôi mãi, đến giờ đã nuôi được chín năm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro