Chương 21: Tôi yêu em. . . được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Becky bước ra khỏi nhà tắm, trên người choàng một cái áo ngủ mỏng, nàng vừa dùng khăn lau khô mái tóc còn ướt sũng vừa bước đến cái giường, ngồi xuống, nàng quên mất chuyện tấm đơn xin nghỉ phép từ phụ huynh Freen gửi cho nàng ban chiều.

Lật đật chạy đến cái cặp đằng bàn làm việc riêng trong phòng, nàng lấy cái phong bì màu cam ra rồi ngồi lên bàn và cẩn thận đọc.

Xin nghỉ vài ngày. . .

Lý do là ốm.

Thật là lo lắng, nó làm sao rồi không biết. Nàng muốn thăm nó quá mà không biết làm sao, bây giờ đâu còn sớm nữa, gần như khuya rồi.

Nàng đưa tay nâng cành hoa bằng nhựa màu vàng lên, cái này đúng là kỉ niệm đẹp a, nàng không quên được cái ngày ai đó tặng thứ này cho nàng, thật đáng yêu.

Nó thì bao giờ cũng vậy với nàng mà. . .

"Chào cô, em là Freen . À. . . ờm. . . số thứ tự là 03, em. . . có mặt. "

"Cô Armstrong, cô đẹp thật ấy~"

"Từ trước tới giờ em chẳng thể gặp được một giáo viên nào lại đến nhà mình thường xuyên như cô!"

"Size áo ngực cô là bao nhiêu?"

"Thế cô vẫn chưa có người yêu phải không???Nhớ đừng bỏ rơi em đấy nha. "

"Em không hề ghét cô như thầy Nop đã bốc phét. . . "

"Cô thật phản cảm. . . Cô Armstrong . "

"Em muốn nói cô hệt như kẹo dâu!!!A Không!!!"

"Em yêu cô. . . em cũng có thể làm được như nam nhân làm. "

"Cô Armstrong, chúng ta đi xa hơn được không?"

Nàng mỉm cười trước những hình ảnh của nó trong trí óc nàng, nó thật là dễ thương, đáng yêu. Nhưng mà những hình ảnh dần về sau, nó thật là nghiêm túc.

Nàng không thể nghĩ được rằng có một ngày, nàng vướng vào tình cảm đồng giới như thế này.

Nàng không thể phủ nhận thêm nữa, quá đủ rồi, nàng có 'chút' tình cảm với nó, tình cảm trên mức đặc biệt. Nhưng nàng cũng đang có một nam nhân bên cạnh, người ấy bây giờ liếc sơ qua mới là tình yêu của nàng.

Nàng không thể vừa quen nam nhân mấy ngày lại tìm đến vai của nữ nhân được, như vậy không ổn.

Nàng không muốn nàng là một người phũ phàng, lại càng không muốn làm tổn thương đứa học trò yêu quý của nàng.

Tám phần nàng nghiêng về phía Freen, nhưng đến cuối cùng vẫn ngã về phía thầy Nop . Đây là một sự khẳng định, cuộc sống của nàng không thể phụ thuộc vào nữ nhân.

Nhưng mà. . . việc lạnh lùng với Freen, với nàng bây giờ là chuyện rất khó. Nhưng cứ y như rằng mỗi lần đến gần nó, đều có rắc rối sãy ra. Nàng thấy rất có lỗi.

"Cuối cùng phải làm gì mới là tốt cho em. . . Tôi không thể lơ em đi được, tôi lại càng không muốn em lơ tôi đi. " Becky lắc nhẹ đầu. "Ngốc à, ta cần nói chuyện thôi. "

.

Ngày hôm sau, dạy xong trong ngày là nàng lái xe sang nhà nó ngay, nàng là giáo viên chủ nhiệm, sẽ dễ lấy cớ gặp nó hơn trong thời điểm này.

"Cô Armstrong ??!" Cha Freen đang loay hoay trước cửa định làm gì đó, trông có vẻ bối rối. Thấy Becky liền tươi hẳn lên. "Cô đến nhà. . . "

"Tôi đến thăm Freen ạ. "

"Vậy à, thật ra bà nhà tôi gặp trục trặc ở trung tâm mua sắm nên tôi định đi ra đó, mà ngặc cái đứa con gái còn nằm một đống trên lầu. Sẵn tiện nếu cô không phiền. . . "

"Có sao đâu, tôi sẽ trông nhà và Freen giúp anh chị một chút. Đi lâu không ạ?"

"T. . . thời gian thì khoảng 1 tiếng, cô chờ được không?"

"Được ạ. "

"Thế rất là cảm ơn cô giáo luôn, cô tốt bụng quá. "

"Dạ. . . không có chi. "

Trùng hợp nhỉ? Vậy ra giờ nhà chỉ còn mỗi nó và nàng. Đây quả là một thời cơ đẹp để nàng giải quyết chuyện đây. Nàng vào nhà, cẩn thận khoá cửa nhà lại. Rồi tiếp tục bước chân lên lầu, mở cái cửa đã lâu nàng chưa chạm tay vào ra.

Cảnh nàng thấy đầu tiên là cái giường trống không không có người nằm và nữ nhân đang ngồi dưới sàn với một đống giấy bừa bộn, vài con hạt xung quanh.

"Em ốm đây à?" Nàng nhíu mày. . .

"Cô Armstrong, sao cô lại ở đây nữa?" Nó tái mặt, nhìn nàng.

"Em giả bệnh đúng không?" Nàng rõ ràng đang bực tức với nó, đóng mạnh cái cửa lại. Nàng đã lo lắng cho nó thật nhiều, để biết hoá ra nó giả bệnh để nghỉ ở nhà thảnh thơi như thế này.

Nó im, rồi gật đầu nhẹ thừa nhận nó giả bệnh.

Nàng tiến vào, nó lại đứng dậy, lùi ra sau.

Nàng khó chịu. "Em làm cái gì vậy?"

"Khoảng cách, em nghỉ học là để như thế này. "

"Nếu em có gì không ưng ý ở tôi, sao không nói, đang xa lánh đấy à?"

"Em sợ cô"

Nàng đứng im tại chỗ, lần đầu tiên nó nói câu này cho nàng nghe, quả thật là nó biết sợ sao?Nhưng tại sao lại là nàng.

"Sao lại sợ?"

"Cô đừng lại gần em! Đừng!" Nó đưa tay, ra hiệu nàng đứng yên ở đó. Nó bây giờ rất sợ nàng. Mỗi lần thấy nàng, nó rất khổ sở.

Becky nhướng mày, rồi nàng mỉm cười nhẹ, chân cứ bước đến gần nó, mặc kệ nó đang nói cái gì.

Nàng đến gần, nó lui ra sau. Thế là một hồi nó phải phi lên giường, vì đã hết đường lui. Becky cũng lên giường theo, nàng nỡ nụ cười tinh nghịch trên môi, tay nắm lấy tay nó.

"Không còn khoảng cách nữa rồi nhé. "

"Cô Armstrong, cô tha cho em được không?" Nó rưng rưng nước mắt, muốn dứt tay ra nhưng nàng ấy xiết rất chặt. Nó đành bất lực nằm im.

Becky biết vì sao nó tránh né nàng, nàng chỉ cảm thấy xót trong lòng. . . Chẳng phải vì mấy lời thầy Nop nói làm nó tổn thương nặng sao?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro