Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hô hấp cô gái nhẹ nhàng lại nóng rực, lẫn vào một chút hương vị cam quýt đạm nhạt khuếch tán ra ngoài, giống một lớp màn dục vọng dày đặc, yên lặng không một tiếng động nhưng lại vay khốn Becky một cách chặt chẽ.

Vì cái gì khẩn trương, nàng cũng không biết.

Nàng chỉ biết, so với năm năm trước, hiển nhiên Freen của hiện tại càng cường thế hơn.

Chỉ cần tới gần, đều có thể cho nàng một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Quá nguy hiểm.

Nàng trêu chọc không được, cũng vô pháp chống cự.

Giống như hiện tại, bên tai nàng truyền đến một tiếng cười hài hước lại lạnh nhạt, ngay sau đó muốn trốn tránh cũng không có cơ hội, tay cô gái liền tự nhiên đặt lên eo nàng.

Chỉ nhẹ nhàng bao lấy, liền đem đường lui cuối cùng của nàng phá hỏng.

Từ lúc kêu nàng qua, đến khi quấn lấy vòng eo nàng, mỗi một động tác của Freen đều lặp lại cảnh tượng ái muội trong trí nhớ của nàng.

Hồi ức vụn vặt kiều diễm xoay chuyển trong đầu cô, cánh mũi đều là hương thuốc còn tràn đầy hương vị sắc tình.

Cơ hồ có thể tưởng tượng, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Tay Becky không ngừng run rẩy, miệng hơi hé mở, giữa môi đều là hơi thở dồn dập nóng bỏng, ngay cả khóe mắt cũng tràn đày sự khinh bạc cùng ướt hồng, giống đang khẩn trương, lại giống như sợ hãi.

Thân thể hai người dựa vào rất gần nhau.

Ánh mắt Freen sâu thẳm, đôi mắt nhẹ rũ xuống liền thấy đầu ngón tay Becky đặt trên cánh tay mình, vài phút qua đi vẫn không rơi xuống.

Cô nhấp nhấp môi, đầu lưỡi giống như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng mà tự giễu lên tiếng.

"Em đối với tôi không có áy náy, em chỉ biết tra tấn tôi thôi."

Becky nghe thấy thế liền sửng sốt, trong lòng khó chịu không thôi.

Khí chất của nàng đơn thuần lại nhạt nhẽo, thời điểm không nói lời nào, người có vẻ rất ngốc, nhìn qua đặc biệt dễ dàng khi dễ.

Dáng dấp đáng thương này, dễ dàng khiến cho Freen nhớ đến những mộng tưởng gào khóc vô số lần.

Cô quay đầu đi chỗ khác, không nói gì thêm, ngực lại khống chế không được run rẩy, đôi môi đỏ cũng triệt để mím chặt.

Rõ ràng không khí rất ngưng trọng, nhưng tình triều lại quay cuồng càng thêm mãnh liệt.

Becky rũ nửa đầu, tóc đen dài bị dây cột tóc vòng thành một bó, dọc theo chiếc cổ trắng một đường đi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống gần xương quai xanh.

Tóc đen, da trắng tuyết, như muốn quấn quýt lấy nhau.

Dường như nàng chấp nhận vận mệnh này, khuất phục với nội tâm hổ thẹn cùng tự trách.

Rốt cuộc lại đem đầu ngón tay dán lên cánh tay cô gái.

Lòng bàn tay chạm vào da thịt lạnh băng lại mịn màng, cùng xúc cảm năm năm trước giống nhau như đúc.

Vành mắt nàng phiếm đỏ, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy thuốc mỡ màu trắng dọc theo cổ tay của cô gái, động tác nhẹ nhàng và tinh tế khiến người ta phát nghiện.

Sau khi hai người gặp lại, Freen chưa từng có giờ phút nào thả lỏng như hiện tại.

Lực nắm của Becky vừa vặn, chỉ đơn giản là bôi thuốc, nhưng lại như mát xa, ôn nhu lại kiên trì.

Cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, đem thân thể dựa vào phía sau, tựa trên đầu giường

Becky chưa lấy lại tinh thần, bàn tay bên hông liền biến mất không thấy.

'Sự trừng phạt' mà nàng nghĩ đã không xảy ra, những chuyện thân mật đến mức khiến người ta đỏ mặt cũng không xảy ra.

Hết thảy đều bình thường.

Lúc này đây chỉ là thoa thuốc, cư nhiên thật sự là thoa thuốc.

Tóm lại, hoàn toàn không đoán ra được Freen đang nghĩ gì.

Nàng cảm thấy ngoài ý muốn, lại có chút khó chịu.

Rất nhiều mê hoặc, giữa lông mày lại vô thức xẹt qua một tia mất mát rất nhỏ, chính nàng cũng không phát hiện ra điều này.

Nửa khắc qua đi, nàng mới lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cặp mắt hơi nhắm kia.

Gương mặt lãnh diễm hàm sương kia lộ ra nồng đậm sự mệt mỏi. chỉ liếc mắt một cái, liền gợi lên đau đớn cùng xấu hổ từ tận đáy lòng nàng.

Nàng càng cảm thấy mình thật có lỗi với Freen.

Ngay cả khi muốn bồi thường, cũng không có biện pháp nào.

Nàng cái gì cũng không có, thứ duy nhất có thể cho, chỉ có thân thể này.

Nhưng hiện tại, Freen đối với thân thể nàng dường như cũng mất đi hứng thú.

Nghĩ đến những lo lắng vừa rồi của mình, nàng cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

Hai cánh tay trước sau đều thoa thuốc thật kĩ.

Còn lại, đều là các bộ phận riêng tư...phía sau lưng, eo bụng, cùng với hai chân.

Chỉ cần ngẫm lại, đều làm người khác nhịn không được đỏ mặt.

Freen lại không có chút phản ứng gì, giơ tay cởi nút áo ngủ.

Trong nháy mắt, Becky liền nắm chặt thuốc mỡ, trong mắt trào ra một trận rụt rè khó tả, ánh đèn mờ nhạt nhẹ nhàng mở, hai má nàng đỏ ửng dị thường rõ ràng.

Mí mắt Freen hơi nhíu lại, thấy mặt nàng đỏ ửng liền nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chỉ là lúc này cô không nói lấy một câu châm chọc.

Rất nhanh, nút áo ngủ đầu tiên đã được cởi bỏ, mắt thấy hai ngón tay thon dài trắng nõn sắp rơi xuống nút thứ hai, Becky liền không nhịn được nữa đem tay cô gái đè lại, mặt đỏ ửng lắc đầu, lời nói cũng không rõ ràng.

"Đừng...đừng cởi".

"Em thoa thuốc từ phía sau cho chị được không?"

Áo ngủ của Freen là loại tơ tằm, lỏng lẻo treo trên người, từ cổ áo nhìn xuống, có thể mơ hồ thấy được vài phần xuân sắc mỹ diệu, không cần đoán cũng biết, bên trong cái gì cũng không mặc.

Becky nghĩ cũng không dám nghĩ, chính mình làm sao tiếp tục thoa thuốc cho hai phần phía trước của cô gái trước mặt được

Quá thẹn thùng, các nàng lại từng có quan hệ thân mật như vậy.

Ngữ khí của nàng tràn đầy sự e lệ cầu xin, nghe lên phá lệ chọc người yêu thương.

Freen lại không dao động, trên mặt vẫn bình tĩnh lạnh lẽo, đầu ngón tay giật giật, vẫn cố chấp muốn cởi áσ.

"Tôi không ngại đâu."

Có cái gì phải ngại chứ?

Năm năm trước, các nàng đã sớm xem qua cơ thể của đối phương rồi.

Một câu nói không chút để ý, lại càng làm Becky rơi vào sâu trong quẫn bách.

Đôi mắt nàng đỏ đến lợi hại, không kịp tự suy ngẫm, lời nói giấu tận đáy lòng liền phun ra.

"Nhưng mà em thì..."

"Sarocha, làm ơn..."

Một tiếng "Sarocha" liên tiếp vang lên, một câu lại một câu mềm mại, giống như làm nũng, tràn đầy thân cận tín nhiệm cùng ỷ lại.

Thậm chí trong nháy mắt, Freen đã cho rằng mình đã quay về năm năm trước.

Cô rũ mắt, thật sự vô pháp với lời cự tuyệt của Becky.

Cuối cùng một lát sau, cô mới đem đầu ngón tay từ trên nút áo trước ngực buông ra, lạnh mắt, trầm mặc ghé vào trên giường.

Tâm Becky cực kỳ loạn.

Thẳng đến khi xác nhận Freen sẽ không đột nhiên xoay người mới đem áo ngủ của đối phương vén lên trên.

Dáng người Freen cực tốt, toàn thân trên dưới không có một chỗ thịt dư thừa nào.

Lưng cô duyên dáng tế bạc, như một khối ngọc bạch được đánh bóng một cách hoàn hảo, tìm không ra bất kỳ tỳ vết nào.

Đường nét vai eo cũng được phác họa ra một đường cong hoàn mỹ mê người.

Thật xinh đẹp - Becky nhìn chằm chằm mấy lần, trong lòng lén cảm khái một câu.

Nhưng mặt nàng vẫn đỏ.

Mãi đến khi mặt nàng bớt đỏ, hô hấp vẫn còn mang theo tia khẩn trương.

Có lẽ vì không bị đôi mắt lãnh khí kia nhìn chằm chằm, nên thời điểm thoa thuốc, tâm tình có nhẹ nhàng đi vài phần, đầu ngón tay không hề run rẩy giống như trước kia.

Mặt Freen dán lên đầu gối, cũng đã nhận ra điểm biến hóa rất nhỏ này.

Mặc kệ Becky làm gì, cũng đều phi thường nghiêm túc.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể đoán được biểu tình lúc này của Becky, nhất định là chuyên chú lại đáng yêu.

Chỉ là ngẫm lại, cô liền mềm lòng thành một mảng, thậm chí còn bắt đầu nghĩ lại.

Có phải vừa rồi cô hưng dữ quá mức rồi không?

Bằng không thì làm sao đem cô ấy dọa thành như thế?

Tay run đến độ không ngừng lại được.

Freen liền thở dài, lông mày nhẹ nhàng nhíu nhíu.

Cô thực sự quá hiểu tính cách của Becky.

Thời điểm ngoan ngoãn thì thật ngoan ngoãn, thời điểm kiên cường thì cũng thật kiên cường.

Phiền toái nhất chính là nàng không cùng người khác cáu kỉnh, thời điểm không vui, đều luôn tự trốn tránh một góc mà giận dỗi.

Giống như một người mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng mình.

Không hung dữ dọa cáu, cái gì cũng không chịu nói.

Sự thật chứng minh, chiêu lúc hung dữ lúc lạnh nhạt này rất hữu hiệu.

Ít nhất, Becky cũng để ý chuyện này.

Nếu không phải chột dạ, thì lại sao lại để ý như thế?

Freen nghĩ, hẳn là Becky vẫn còn lưu lại ít kỷ niệm với cô.

Đến nỗi nghĩ đến "một ít" này, rốt cuộc là nhiều hay ít, cô cũng không dám xác định.

Chỉ có thể tiếp tục hỏi tiếp.

Becky có áy náy quá sâu đối với cô, mà áy náy đó cũng chính là lợi thế tốt nhất để cô lợi dụng.

Cô muốn làm cho Becky từng bước một bơi vào cái bẫy mà cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ, sau đó chính miệng cô ấy thừa nhận.

Cô ấy còn yêu cô.

Mười phút qua đi, tuýp thuốc đã mềm đi một nửa.

Lòng bàn tay Becky đều là thuốc trắng tan ra, rất thơm, lại còn trơn trượt.

Nàng đem tay từ trên lưng Freen dời đi, dùng đầu ngón tay út - ngón tay duy nhất không dính thuốc mỡ đem áo ngủ thả xuống, rồi mới ôn nhu gọi một tiếng.

"Xong rồi."

Thanh âm thật ngoan ngoãn lại mềm ấm, làm cô không nói được một câu khó nghe với cô.

Freen cau mày, mười mấy giây qua đi, mới chống cánh tay ngồi dậy.

Sắc mặt cô có vẻ không được tốt, biểu tình có vẻ âm hàn.

Becky ngẩng đầu sợ hãi nhìn thoáng qua, tức khắc liền cho rằng chinh mình đã làm sai cái gì, lập tức dò hỏi một câu.

"Là em làm chị đau sao?"

"Em xin lỗi."

Thậm chí Freen còn chưa trả lời, nàng liền chủ động xin lỗi.

Phản ứng cẩn thận như vậy, ngay cả người xa lạ cũng cảm thấy đau lòng.

Huống chi, lúc này người nghe thấy những lời này là Freen.

Hai hàng lông mày Freen khẽ buông lỏng, ngực trào ra một chút không đành lòng.

Nhưng cô biết, nếu ngay lúc này từ bỏ, thì tất cả những gì cô làm hôm nay đều sẽ mất đi ý nghĩa.

Cô chớp chớp mắt, cảm xúc trên mặt tối tăm không rõ, thấp giọng hỏi lại một câu.

"Em là đang đau lòng cho tôi sao?".

Thình lình xảy ra vấn đề, giống một tòa băng sơn bắt ngang giữa hai người.

Becky không biết nên trả lời như thế nào, Freen cũng không tính toán cho nàng câu trả lời.

Cô nhấp môi, đem thuốc mỡ từ tay Becky cầm tới, rồi nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn kia, đem thuốc đổ ra lòng bàn tay đối phương.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, quá nhanh.

Nhanh đến mức Becky không có thời gian cự tuyệt, Freen liền bắt lấy tay nàng chui vào áo ngủ.

Chờ đến khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lòng bàn tay nàng đã dán lên mảng da mềm mại tinh tế.

Đó là vị trí rất gần ngực, đầu ngón tay chỉ cần hướng lên trên một chút...

Becky không dám nghĩ tiếp, theo bản năng liền đem tay lùi về sau, nhưng tay Freen vẫn nắm lấy mu bàn tay nàng, làm nàng giãy giụa cũng không được.

Trong lòng nàng vẫn còn kinh hách, thì bên tai lại vang lên một lời nói nhỏ nhẹ mềm mại.

Trong nháy mắt đã khiến động tác đầu ngón tay nàng dừng lại.

"Ở đây, trước đó một ngày lại bắt đầu đau."

Nàng ngẩng đầu lên, tựa hồ đôi mắt Freen hơi hồng, cũng có chút ướt.

Hòan toàn bất đồng với bộ dáng lạnh băng hung ác trước đó.

Trái tim cô bối rối, ý thức cũng vậy.

Vừa lúc nơi lòng bàn tay dán lên, đúng lúc là ở ngực.

Rốt cuộc lời Freen vừa nói là đang nói làn da bị đau? Hay là đang nói...trong lòng đau?

Nàng không biết, cũng không dám hỏi, đôi môi mấp máy hơi nửa ngày, mà một chữ cũng không nói thành lời.

Freen thấy dáng vẻ này của nàng, mí mắt hơi hơi rũ xuống, không tiếp tục đề tài này nữa.

"Thoa thuốc đi."

Vừa dứt lời, tay nàng cũng buông lỏng ra, chỉ đem tay Becky lưu lại bên trong áo ngủ.

Phản ứng của cô càng bình đạm bình tĩnh, ngược lại càng làm tâm Becky thêm hoảng.

Cho đến lúc này nàng mới ý thức được, hiện tại phương thức thoa thuốc này so với "trừng phạt" trong quá khứ của Freen còn tra tấn hơn.

Quả thật chính là một sự dày vò dài đằng đẵng.

Tay nàng giống như bị keo nước dính trên làn da cô gái này.

Đừng nói thoa thuốc, đến nhúc nhích cũng không dám.

Loại tư thế này, hấp dẫn người đến mơ màng.

Một phút qua đi, tay nàng vẫn không động; ba phút qua đi, tay nàng vẫn đứng yên.

Nàng có thể cảm nhận được tim Freen đang đập, từ đầu đến cuối đều lấy tốc độ vững vàng nhảy lên, không có khẩn trương, cũng không có bất luận dị thường nào.

Trái lại độ ấm tay nàng càng ngày càng cao, lòng bàn tay càng ngày càng nóng, thậm chí còn làm làn da Freen bắt đầu nóng lên.

Nàng có vấn đề sao?

Nhất định là nàng có vấn đề.

Bởi vì Freen phản ứng quá bình tĩnh.

Nàng muốn đem tay rút ra, nhưng Freen lại cố tình nhìn nàng, một ánh mắt đáng sợ tới mức làm nàng chặt đứt tâm tư chạy trốn.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi qua đi.

Không khí thực vi diệu, yên tĩnh, quẫn sáp, lại mang theo sự kiều diễm như có như không.

Becky gần như sắp bị làm cho khóc, tất cả bên trong đuôi mắt hơi vểnh lên đều đỏ ửng.

Nàng có chút mờ mịt, lại có chút vô thố, chính vào thời điểm cảm thấy xấu hổ, trong không khí lại vang lên một âm thanh nhẹ nhàng nhưng vô cùng lạnh nhạt, khiến cho nàng ngẩng đầu lên trong nháy mắt.

"Tay của em làm gì mà nóng như thế?"

Nàng trương trương môi, đáy mắt mơ hồ tràn ngập hơi nước.

Nàng còn chưa lên tiếng, một bàn tay lạnh băng đã xoa má nàng.

"Rốt cuộc em là để ý chuyện gì?"

"Không phải em đã sớm xem qua cũng sờ qua thân thể của tôi rồi sao?".

"Chẳng lễ năm năm qua đi, nó vẫn có lực hấp dẫn với em như cũ à?

Một câu lại một câu chất vấn vang lên bên tai.

Becky không muốn nghe, lại không thể không nghe.

Nàng theo thói quen muốn trốn tránh, tay Freen lại để trên cằm nàng, căn bản nàng không thể động đậy.

"Thừa nhận đi, em còn yêu tôi, có phải không?"

Cuối cùng một âm thanh nhỏ vang lên, nàng không chịu nổi nữa, giọt lệ nóng hổi trong hốc mắt lăn xuống theo khóe mắt.

Mỗi một giọt đều nện thật mạnh vào lòng Freen.

Trong không khí vang lên một tia nức nở rất nhỏ, làm tim người nghe phải nhói lên.

Freen lạnh mặt, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ, nhưng vẫn không buông tay ra.

Cô thấy trong mắt Becky có sự dao động, cũng thấy môi Becky nhẹ nhàng giật giật.

Rõ ràng trong cổ họng kia đang cất giấu một chữ "Vâng".

Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, thì hành lang bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng bước chân thùng thùng.

Freen còn chưa kịp phản ứng bên ngoài cửa phòng đã bị gõ vang.

Không khí ái muội bị đánh vỡ, Becky bị kinh động nhanh chóng hoàn hồn lại.

Ý thức được tư thế giữa hai người quá mức thân mật, nàng lập tức đem tay từ trong áo ngủ Freen rút ra, rồi sau đó liền lau đi những giọt nước mắt chưa khô, mang theo đôi mắt ửng đỏ mở cửa phòng xông ra ngoài.

Cố tình vào thời khắc mấu chốt như thế lại có người tới.

Sắc mặt Freen âm trầm tới cực điểm, hai tay giấu dưới chăn gắt gao nắm thành nắm đấm.

Một phút sau, hai người ngoài cửa bước vào.

Đi trước là vẻ mặt áy náy của Sam, đi theo sau nàng là người 'bạn tốt" không liên lạc suốt chín năm.

Ferny!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro