Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh trăng mờ nhạt mỏng manh, từng lớp tường gạch cũ xám xịt hướng ra ngoài đường, bên trong khu nhà đều mờ ảo, như có một màn mưa nhỏ thoáng qua, như sóng nước gợn nhẹ nhàng, mặt đất tràn ngập ánh trăng trong vắt.

Becky nắm chặt di động, ngơ ngác đứng tại chỗ, hiển nhiên không nghĩ tới lúc này Freen lại đến tìm mình.

Môi nàng hơi buông lỏng, đôi con ngươi sâu thẳm hơi nâng lên, hướng về đầu hẻm chỉ liếc mắt một cái, trên mặt đã trào ra một trận bất an khó nói.

Cửa cầu thang không có đèn, bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh chìm trong đêm tối.

Bỗng nhiên, tâm nàng trở nên rối loạn.

Rõ ràng trong một giây trước còn nghĩ về Freen, nhưng đến thời khắc gặp nhau, trong đầu lại hiện hai chữ "trốn tránh".

Nàng muốn lên lầu, sau đó trốn về phòng.

Chỉ tiếc rằng ý niệm này vừa mới xuất hiện, cô gái đó đã đi đến trước mặt nàng rồi.

"Tôi đi sau lưng em hơn nửa ngày, em một chút cũng không phát hiện ra sao?"

Freen còn để ý chuyện này.

Vừa thấy Becky cúi đầu, liền biết nàng nhìn cũng không dám nhìn mình, ngữ khí tự giác lạnh lẽo đi.

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, thời điểm nói chuyện, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp khi đối phương thở ra.

Quanh quẩn cánh mũi Becky đều nhàn nhạt hương cam quýt, gió đêm thoảng qua, không khí nóng rực đánh úp vào mặt, trong phút chốc liền đem mùi hương kia thu vào lòng.

Trong nháy mắt, một lời nàng cũng không nói rõ được.

Bộ dạng im lặng không dám nói, so với năm năm trước càng thêm giản dị, trầm mặc.

Môi Freen khẽ mở, giữa lông mày đều phập phồng sự lo lắng.

Cho đến thời khắc này, cô mới mơ hồ ý thức được, mấy năm nay Becky đã chịu không ít khổ cực, những thứ cô nhìn thấy vào ban ngày có lẽ chỉ là một phần.

Không khí đêm hè, trước sau như một mà oi bức bất kham.

Một lát qua đi, Becky mới cắn cắn môi, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Lỗ tai nàng vẫn còn chút đau, bên tai vẫn không ngừng truyền vào những tạp âm tốt xấu, không cần dựa vào khẩu hình miệng, nàng vẫn có thể nghe rõ Freen đang nói cái gì.

"Trễ như vậy mới tan tầm, trên đường phải chú ý một chút, không phải lúc nào cũng phát ngốc như vậy."

"Bình giữ nhiệt hôm trước em quên mang đi, nên tôi đem lại đây cho em".

Becky còn đắm chìm trong âm thanh lúc có lúc không thì trong lòng ngực đã bị nhét bình giữ nhiệt màu hồng nhạt.

Là chiếc bình lúc nàng đưa canh cho Sam đã để lại.

Nàng cúi thấp đầu, ánh mắt dừng phía trên nắp bình, vẻ mặt có chút sững sờ, lại có chút bừng tỉnh.

Nguyên lai, đêm nay Freen tới đây là vì trả lại chiếc bình giữ nhiệt này.

Bất tri bất giác, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều.

Thân thể Freen hơi nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức muốn dán vào nhau, hô hấp liền theo đó giao triền với nhau không một tiếng động trong đêm tối.

Becky còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy một ngón tay nhỏ dài xinh đẹp nhẹ nhàng gõ gõ lên nắp bình.

"Tôi biết, em không muốn cùng tôi dây dưa, tôi cũng không muốn nợ em cái gì."

"Em đưa canh cho Sam, tôi cũng có uống."

"Đây là thứ tôi muốn cho em".

Becky nghe thấy liền cứng đờ, đầu đang cúi liền lặng lẽ ngẩng lên, trộm liếc nhìn cô gái đang nói chuyện.

Mặt Freen vẫn lạnh băng diễm lệ như cũ, không nhìn ra được biểu tình trên mặt.

Sâu bên trong ngũ quan chỉ có cặp mặt đen nhánh xinh đẹp kia, ẩn trong đó là ánh sáng lấp lánh.

Hai hàng lông mày Becky nhíu lại, trừ bỏ sự kinh ngạc thì gương mặt nàng còn phiếm ra một chút rối rắm.

Phảng phất như muốn phản bác lời nói của Freen.

Nhưng có thể phản bác như thế nào đây?

Mỗi chữ Freen nói ra đều đúng.

Môi nàng mím chặt lại, không dám tiếp tục đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, an tĩnh một lát, chung quy cái gì cũng chưa nói.

Bình giữ nhiệt trong lòng rất nhẹ, nếu Freen không nói, nhất định nàng không biết bên trong chứa cái gì.

Không khí khô nóng xung quanh lưu chuyển, làm tâm nàng nhảy nhanh một nhịp.

Nàng không hề suy nghĩ những thứ không cách nào giải thích, chỉ hơi hơi nâng tay lên, đem năm ngón tay vòng quanh chiếc bình, ý đồ muốn mở nắp ra xem bên trong rốt cuộc chứa gì.

Mí mắt Freen hơi rũ xuống, tóc dài sau vai tùy ý tản nhẹ, gió thoảng qua làm đuôi tóc lắc nhẹ theo.

Không đợi Becky dùng chút sức lực trên đầu ngón tay, cô liền nâng tay phải, trực tiếp cầm lấy cánh tay nhỏ gầy của nàng.

Trong nháy mắt, mọi động tác trên tay Becky đều bị ngăn lại.

"Nơi này nhiều bụi".

"Vào nhà hẳn mở".

"Cũng không phải đồ đáng tiền gì."

"Chỉ là một chút đồ ăn, không cần cự tuyệt như vậy."

Thời điểm Freen nói chuyện, lòng bàn tay vẫn dính sát vào cánh tay Becky.

Tay cô rất lạnh, nhưng tay Becky lại rất nóng.

Trong chớp mắt nóng lạnh va vào nhau, dường như nhiệt độ giữa hai người nóng như muốn thiêu đốt, làm nhiệt độ xung quanh cũng muốn tăng lên mấy độ.

Mặt Becky trào lên một chút đỏ ửng, tim đập càng nhanh.

Rõ ràng đã chia cách năm năm, nhưng những hiểu biết của Freen về nàng vẫn khắc sâu như cũ.

Nàng quay đầu đi, trầm mặc trong chốc lát, có lẽ là muốn che giấu sự khẩn trương, do dự một chút, nhưng nàng vẫn đỏ mặt giải thích một câu.

"Chỉ là em muốn xem thử một chút."

Rất nhanh Freen đã lên tiếng, ngữ khí vẫn bình đạm như cũ, nhưng trong ngôn ngữ vẫn có một chút ý vị dung túng cùng dụ dỗ.

"Tôi biết."

"Vào trong rồi xem"

"Ừm"

Hai người giống như quay về đoạn thời gian mới nảy sinh tình cảm sau khi kết hôn vậy.

Becky còn chưa kịp thanh tỉnh trong khoảng khắc ái muội này, thì cảm giác lạnh lẽo trên cánh tay đã biến mất.

Nàng chớp chớp mắt, nửa khắc qua đi mới hoàn toàn tỉnh táo.

Mà Freen đã lui về sau hai bước, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Đi lên đi."

Một tiếng thúc giục vang lên.

Becky cho rằng bản thân nghe nhầm, ngẩng đầu liền mở to đôi mắt.

Rất nhanh, thanh âm của Freen lại một lần nữa truyền đến.

"Chờ em lên lầu, tôi liền trở về."

Trở về - là về khách sạn hay là về Bangkok?

Nghe thấy Freen nói phải đi về nàng theo phản ứng bản năng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

Hỏi lại sẽ như thế nào?

Không có kết quả, trước sau không có kết quả.

Hỏi quá nhiều, càng làm hai người phiền não thêm.

Chỉ mười phút ở chung, nàng liền sinh ra cảm giác tham luyến không nên có với Freen.

Hoặc là, thứ tình cảm bé nhỏ này, trước nay chưa từng biến mất, chỉ là bị giấu đi mà thôi.

Nhìn ánh mắt xinh đẹp động lòng người kia, ngực Becky chợt trào lên một trận chua xót, ngay cả đáy mắt, cũng tràn đầy sự chua xót.

Nàng cho rằng chính mình ngụy trang rất khá, nhưng không nghĩ tới, Freen đã sớm đoán được suy nghĩ của nàng.

Cảm xúc chua xót vẫn chưa được kìm nén hoàn toàn, bên tai lại truyền đến một đạo âm thanh khó hiểu tràn đầy sự lạnh lẽo.

"Chỉ là về khách sạn mà thôi, biểu cảm của em như vậy là sao?"

Bị nhìn ra rồi sao?

Becky cảm thấy thẹn thùng, hai cánh môi được giấu trong bóng tối nhẹ nhàng mấp máy, nhưng lại không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.

Freen đem bộ dáng hoảng loạn đến mức đáng thương lẫn quẫn bách của nàng thu vào tầm mắt, yết hầu bé nhỏ đến mức không thấy hơi động động.

Mười đầu ngón tay cũng không ức chế được mà bắt đầu run nhè nhẹ.

Không rõ nguyên nhân, nhưng cô đột nhiên muốn đối với Becky làm chút chuyện gì đó.

Nắm tay, ôm, hôn, thậm chí là...tiếp xúc cơ thể.

Giống như mặt biển tĩnh lặng bỗng nhiên nổi lên gió to, một chút thời gian để con người kịp phản ứng cũng không có, những thứ đó tràn ngập trong tim như đang ngập tràn sóng cuộn.

Freen đứng tại chỗ, nơi cổ họng nhẹ nhàng thở ra không một chút tiếng động.

Nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, cái gì cô cũng không làm được.

Cô không thể, cũng không nỡ bức bách Becky, đi vun đắp tình cảm là việc mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm.

Việc cô có thể làm, chỉ có thể là nhìn Becky bình an mà về nhà.

"Đi lên đi."

Đồng dạng ba chữ đó.

Becky cắn cắn môi, trong lòng ngực ôm bình giữ nhiệt, thuận theo mà gật đầu.

Liếc mắt một cái, liền khiến cho Freen nhớ lại ngày đó nhìn thấy Yuki ở nhà trẻ.

Hai mẹ con, quả thật như từ khuôn mẫu đúc ra.

Becky thực mau liền xoay người lên lầu, thời điểm rẽ, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Freen vẫn như cũ đứng ở cửa cầu thang, tầm mắt hơi hơi ngẩng lên, trên gương mặt là sự lãnh diễm không chút gợn sóng.
Cho đến khi thanh âm Becky dặn dò từ phía trước truyền đến, trong ánh mắt cô mới vọt lên nhiều hơn một tia sáng sinh động.

"Chị về khách sạn, cũng nhớ chú ý an toàn."

Thanh âm ôn nhu lại nhẹ nhàng, như máy khoan đang tiến vào lỗ tai, trong nháy mắt lập tức biến thành chiếc lông chim mềm mại.

Tâm của Freen như được chết đi sống lại, lại có chút ngứa ngáy.

Thế nhưng lại sửng sốt một phút mới nhớ tới mà gật đầu.

Tựa hồ như Becky đang thưởng thức thời khắc này vậy.

Trong một góc tối tăm, nàng hơi cong môi, hướng Freen cười nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười kể từ lúc hai người gặp nhau tới nay.

Không có che giấu, không có ngụy trang, cũng không có miễn cưỡng.

Một nụ cười nhạt chân thật như vậy.

Ôn nhu, hồn nhiên, còn mang theo một chút ngượng ngùng.

Như lúc hai người mới quen nhau, sạch sẽ, thuận theo...lại câu nhân.

Môi đỏ của Freen mím chặt, trái tim ở ngực đập thùng thùng kinh hoàng.

Nhớ nhung cùng dục vọng đè nén suốt năm năm, liền bùng nổ trong nháy mắt.

Suy nghĩ của cô quá loạn, loạn đến mức suýt chút nữa vứt lý trí ra sau đầu.

Nếu không phải hai người cách nhau nửa cầu thang, chỉ sợ rằng chỉ một tia bình tĩnh cuối cùng cũng không thể duy trì.

Bình giữ nhiệt trong lòng ngực nhẹ đến mức cơ hồ không có trọng lực, nhưng thời điểm đi đường có thể cảm nhận được chất lỏng bên trong đong đưa.

Là canh sao?

Becky nhịn không được suy đoán.

Thẳng đến khi vào nhà, trong đầu nàng vẫn suy nghĩ chuyện này.

Yuki đã sớm đi ngủ, bóng đèn trong phòng đã tắt.

Nàng cởi giày, đem cửa khóa kỹ, chợt mở lên bóng đèn bên tường, bình giữ nhiệt trong lòng ngực vẫn không buông, liền dẫm lên dép lê hai ba bước chạy về phía cửa sổ.

Rũ mắt nhìn xuống, quả nhiên, vẫn thấy được bóng dáng cô gái.

Freen vẫn đứng dưới lầu, thân hình yểu điệu.

Không rõ lý do vì sao mà tâm tình liền có chút xao động.

Tầm mắt nàng vẫn không thu hồi, cô gái cũng ngẩng đầu lên, cách một khoảng xa xa mà nhìn nhau.

Di động trong túi cũng reo lên.

Tâm Becky không rõ lý do mà bắt đầu nóng lên.

Nàng biết, cuộc điện thoại này, nhất định là Freen gọi tới đây.

Thanh âm ong ong liên tục vang lên, tựa hồ Yuki trên giường cũng nghe thấy rồi, nhắm mắt lại ôm chiếc gối cá mập nhỏ vào trong lòng, trong miệng còn nhẹ nhàng gọi một tiếng "mẹ".

Becky không nghe thấy con gái gọi, lúc này mới chạy nhanh cầm lấy di động, xem cũng chưa xem, đã ấn xuống nút xanh lục nhận cuộc gọi.

Điện thoại, là Freen gọi tới.

Thanh âm bên trong vang lên, vẫn là thanh âm vắng lặng không chút gợn sóng.

Ngay cả lời nói, cũng chỉ có ba chữ đơn giản nhất.

Nhưng trong nháy mắt, má Becky ửng đỏ...

"Hẹn gặp lại."

Freen nói "hẹn gặp lại" với nàng.

Chỉ là cáo biệt bình thường thôi.

Nàng nhịn không được nói như vậy với chính mình, tựa hồ chỉ cần nghĩ như vậy, nàng mới có đủ dũng khí đưa ra lời đáp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa ngày qua đi, rốt cuộc nàng cũng phóng túng nội tâm chính mình một lần nữa, nhẹ nhàng mà lên tiếng...

"Hẹn gặp lại."

Nhất thời tâm loạn, đủ để cho người trong lúc xúc động làm ra nhiều việc không nên làm.

Rất nhanh, bóng dáng của Freen đã biến mất ở đầu hẻm.

Lúc này Becky mới khôi phục bình tĩnh từ trong hoảng loạn.

Cho đến lúc này nàng mới phản ứng lại, mình vừa nói "hẹn gặp lại" với Freen, có ý nghĩa gì?

Nói "hẹn gặp lại", liền đại biểu cho việc hai người còn tiếp tục gặp nhau.

Nàng luôn dễ dàng dao động như vậy, đặt biệt là thời điểm đối mặt với Freen.

Thậm chí, có đôi khi còn chưa kịp phản ứng lại, cũng đã rơi vào cái bẫy mà Freen đã chuẩn bị từ trước.

Ví như lần trước, cũng như lần này.

Rõ ràng nàng đã nhẫn tâm cắt đứt quan hệ, kết quả lại một lần rồi một lần ở chung, từng bước luân hãm, tùy ý Freen đem điểm mấu chốt đánh vỡ.

Tâm lại luống cuống.

Không biết bé con đã tỉnh lại từ khi nào.

Hình như bé con nhìn ra được mẹ đang có chuyện suy nghĩ , cho nên vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là một người trợn tròn mắt ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn mẹ đi đến bên cạnh bàn, đem bình giữ nhiệt đã biến mất hai ngày mở ra.

Nắp bình chỉ mở ra trong nháy mắt, bé con liền ngửi được một cổ hương ngọt nhàn nhạt.

Giống trà sữa mấy ngày trước mẹ mang về, rất thơm, đặc biệt hấp dẫn người.

Bé con cũng có chút thèm.

Nhưng bé vẫn không có lên tiếng, vẫn an tĩnh mà nghiêng người ngủ, liền động một chút cũng chưa dám động.

Trong bình giữ nhiệt Freen đưa, là một chén chè bánh trôi nhỏ lành lạnh, bên trong thả rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có đậu đỏ, táo đỏ, còn có hạt sen cùng long nhãn, đến bánh trôi, còn là bánh nhân mè đen Becky thích ăn nhất.

Đồ ăn không nhiều lắm, đổ ra vừa đầy nửa chén cơm nhỏ.

Sức ăn của Becky luôn không nhiều, nửa chén bánh trôi này, không sai lắm thì một mình nàng có thể ăn hết.

Có thể Freen đoán được trong nhà nàng không có tủ lạnh, cho nên chỉ mang một chút như vậy.

Bằng không, ăn không hết, sáng mai hỏng chỉ có thể đem bỏ đi.

Becky ngồi ngay ngắn trước bàn, mặt mày hơi ủ rũ, hai má hơi phiếm hồng.

Chè được đặt trong chén, trong không khí lơ lửng hương táo đỏ.

Yết hầu nàng nhẹ nhàng giật giật, lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.

Không biết vì cái gì, thế nhưng nàng lại không nỡ ăn.

Năm phút sau, rốt cuộc nàng đứng lên, từ phòng bếp lấy ra một cái thìa.

Cũng là lúc này, nàng phát hiện con gái đã tỉnh.

Đứa nhỏ luôn rất ngoan, chưa bao giờ gây phiền toái cho người khác.

Không nói người ngoài, có đôi khi Becky cũng cảm thấy con gái hiểu chuyện hơn so với tuổi.

Giống như bây giờ, rõ ràng đã tỉnh, cũng không biết kêu "mẹ".

Đèn lớn trong phòng không mở nên có chút tối tăm.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt bé con trông càng trắng trẻo, đáng yêu hơn.

Tóc Yuki cũng không dài, chỉ vừa đến sau cổ, lúc này không được cột lên, nhìn có chút loạn.

Trong tay Becky cầm thìa, đi đến bên mép giường, lúc này Yuki mới nhấp môi hướng nàng cười cười.

"Mẹ!"

Một câu "mẹ", làm tâm người nghe phải mềm xuống.

Becky vươn tay, sờ sờ đầu nhỏ của bé con, cũng cong cong môi.

"Tỉnh rồi sao không gọi mẹ?"

"Có đói bụng không?"

Hai mẹ con đều yêu thích đồ ngọt sâu sắc.

Huống chi, chén chè này là Freen đưa tới.

Về tình về lý, đều phải cho con gái nếm thử.

Lòng bàn tay hạ trên mái tóc vàng mềm mại, nháy mắt Becky liền nhớ tới ảnh chụp thiếu nữ tóc vàng kia, tâm lại reo hò.

Cho đến khi âm thanh con gái vang lên, nàng mới hồi thần.

"Con không đói, mẹ ăn đi."

Mẹ đi làm kiếm tiền, mỗi ngày đều thực vất vả, lỗ tai còn bị bệnh, lúc nào cũng đau, những việc này trong lòng Yuki đều rõ ràng.

Giống như những gia đình khác, có đồ ăn ngon đều để lại cho con cái.

Yuki lại bất đồng, trước nay bé đều sẽ đem đồ ăn ngon để lại cho mẹ.

Có những lúc giáo viên ở nhà trẻ cùng các bạn học sẽ cho bé con một ít đồ ăn vặt, bé cũng sẽ không ăn hết một mình, luôn để lại một nửa mang về nhà, chờ mẹ về ăn.

Becky nghe tiếng, ý cười trong mắt càng thêm ôn nhu.

"Hai mẹ con mình ăn chung, sau đó đi đánh răng chung, được không?"

Yuki nghe xong lời này, nghĩ nghĩ, rốt cuộc gật gật đầu, chủ động hướng Becky vươn đôi tay.

Chỉ chớp mắt, hai mẹ con đã cùng nhau ngồi trên bàn cơm.

Không phải trước đây chưa từng ăn qua bánh trôi.

Nhưng không biết vì cái gì, một chén Freen đưa tới lại có hương vị đặc biệt ngon.

Ngay cả Yuki cũng nhịn không được ăn nhiều hơn mấy thìa.

Đêm hè khô nóng, một ngụm chè lành lạnh so với cái gì cũng đều mỹ vị hơn.

Yuki không nhịn được chậc lưỡi, trên khuôn mặt nhỏ đều là ý cười thỏa mãn lại hạnh phúc.

Đây vẫn là lần đầu tiên bé con ăn đồ ăn ngon đến vậy.

Không đợi Becky hỏi mình, bé con liền cười khen một câu.

"Ngon thật đó, con thích lắm~"

Becky dùng thìa chọc phá một cái bánh trôi nhỏ, múc ra một nhân mè đen, hướng miệng con gái đưa tới.

Yuki hé miệng, chỉ ăn nửa miếng.

"Mẹ cũng ăn đi."

Becky cười cười, lúc này mới đem nửa cái bánh còn lại ăn hết.

Hương vị đúng như Yuki nói, xác thực rất ngon.

Ngọt, nhưng không phải quá ngọt gắt, cũng phi thường phong phú, rõ ràng chỉ là vài loại nguyên liệu nấu ăn, khi ăn lên lại có một cổ hương thảo dược nhàn nhạt.

Nàng đương nhiên không biết, thực tế chén chè này được dùng vài loại dược liệu quý giá nấu ra.

Hai mẹ con mỗi người một ngụm, cái chén rất nhanh đã thấy đáy.

Becky đem bình giữ nhiệt cùng chén đi rửa, khi trở lại bàn, Yuki lại đem bức ảnh trong cuốn sổ lúc Freen mười lăm tuổi đem ra.

"Mẹ, bánh trôi mua ở đâu vậy? Ăn ngon lắm, ngày mai đi nhà trẻ, con muốn nói cho bạn của con, rồi chú Win cũng sẽ mua cho bạn ấy ăn~"

Yuki đùa nghịch bức ảnh của Freen trong tay, thời điểm nói chuyện, hai mắt tròn xoe lấp lánh.

Becky nghe xong liền cứng lại, không biết nên giải thích lai lịch chén chè như thế nào.

Trầm mặc một lúc mới đưa ra một câu trả lời có lệ.

"Không phải mẹ mua, là bạn của mẹ cho".

Bạn?

Yuki liền bắt lấy điểm mấu chốt, lập tức nhớ tới một người.

Becky còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã đưa bức ảnh Freen đến trước mắt.

Trong không khí vang lên một câu hỏi non nớt.

"Là chị này phải không ạ?"

Chị...

Yuki như thế nào lại gọi Freen là chị chứ?

Không phải chênh lệch độ tuổi rất lớn sao.

Becky không biết nhớ tới cái gì, mặt bỗng nhiên đỏ lên, thanh âm cũng theo sự run rẩy rất nhỏ.

"Con không thể gọi cô ấy là chị được".

Yuki nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút ngốc.

Trong mắt bé con, vô luận là ảnh chụp của Freen, hay Freen của hiện tại, đều phi thường trẻ tuổi.

Vì sao không thể kêu chị?

Bé con không hiểu, không hề nghĩ ngợi, liền đem hoang mang của mình nói ra...

"Không gọi chị, vậy gọi là gì ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro