Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Nian Harchin vào sở vụ LLC làm việc, Kadie Park đúng là không nghe nghe ba mẹ nhắc đến cô nữa, ngay cả tình hình công việc của cô ra sao cũng không hỏi thăm, bộ dáng có vẻ rất an tâm Kadie có thể chiếu cố tốt Nian.

Nhưng không ở trước mặt Kadie Park nhắc tới cũng không có nghĩa là không lén lút dùng một chút phương án nhỏ. Ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát (*), càng không nói đến ba mẹ Kadie Park cùng ba mẹ Nian Harchin liên hợp lại.

(*) câu tục ngữ của TQ: nghĩa là bất kỳ khó khăn như thế nào nếu tất cả mọi người chung lòng, chung sức đều có thể vượt qua được

Không biết là ai đề nghị đi nướng thịt, nói chung là hai nhà đều đồng ý. Kadie Park nghĩ đề nghị này có lẽ là do hai vị trưởng bối không sợ thiên hạ không loạn mà đưa ra. Đặc biệt là mẹ nàng, bởi vì Charles Park luôn phụ họa theo chứ không bao giờ đi đầu làm loạn.

Theo yêu cầu mãnh liệt của Violet Noren, Kadie muốn phụ trách mua vài nguyên liệu cùng nước sốt thịt nướng. Cho nên nàng tan tầm sớm một chút đi siêu thị mua nguyên liệu.

"Kadie a, con xem muốn ăn gì thì mua thêm, có nhiều người như vậy." Violet Noren qua điện thoại căn dặn mấy lần.

"Vâng, con biết rồi, vậy ba mẹ muốn ăn cái gì không?" Kadie Park bất đắc dĩ vừa trả lời vừa nhìn vào màn hình máy tính, tay khác gõ bàn phím.

"Ai nha, cái này không cần con quan tâm, mẹ với ba con muốn ăn cái gì đều nói với Nian rồi. Đứa nhỏ nói con bận rộn công việc nên muốn chia sẻ với con một chút, còn không muốn mẹ nói với con a." Nói đến Nian Harchin, Violet Noren liền rất vui vẻ, giống như Nian là con gái ruột của bà vậy.

Kadie càng nghe càng bất đắc dĩ, "Mẹ, vậy mẹ còn bàn giao cho con nhiều như vậy làm gì? Ba mẹ đều đã giải quyết xong rồi, còn muốn con tới có ích lợi gì?"

"Đứa nhỏ này, con với Nian cùng làm một công ty. Con không xấu hổ để người ta phụ trách nhiều việc nhà chúng ta như vậy sao? Đương nhiên con phải giúp một tay rồi đúng không?"

Đúng vậy, minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, Kadie Park xem như rõ ràng. Nhưng đây là hai nhà tụ hợp, nàng không thể đưa ra ý kiến ​​gì, dù sao cũng chỉ là nhờ nàng giúp một chuyện, quả thực không có tác hợp.

(*)Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi.

"Được rồi con biết rồi, lát nữa con sẽ cùng Nian đi mua, mẹ còn có việc gì không?" Kadie Park lạnh nhạt nói, tâm tình của nàng được kiểm soát rất tốt, nàng liền biết vì thế mà ba mẹ nàng nhất định sẽ lợi dụng sơ hở.

"Không có việc gì nữa, con để ở trong lòng là được rồi."

Kadie cúp điện thoại, tựa lưng vào ghế thở dài, nhìn chằm chằm máy tính hồi lâu. Cuối cùng thì tắt máy, thu dọn văn kiện rồi xách túi đi đến kho lưu trữ.

Nàng gõ cửa phòng lưu trữ nói: "Nian, tôi lái xe đến giao lộ chờ em. Lát nữa tan tầm em trực tiếp tìm tôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ một chút."

"A?" Nian Harchin đang xem hồ sơ thì Kadie Park đột nhiên xuất hiện làm cho nàng giật mình. Sau đó ổn định lại tâm tình rồi gật đầu: "Được, em hiểu rồi".

Tầm mắt Kadie rơi vào trên mặt cô, cuối cùng mỉm cười mới xoay người rời đi.

Việc hai nhà tính kế tác hợp, nói cho cùng cũng không liên quan đến Nian Harchin. Mặc dù Kadie Park rất bất đắc dĩ cùng có chút phiền lòng, nhưng nàng không thể đem những chuyện này đổ hết cho Nian được. Nói một cách dễ hiểu, chính Nian cũng là "nạn nhân".

Để tránh bị nghi ngờ, Kadie Park liền rời văn phòng sớm, ở giao lộ chờ Nian Harchin. Khoảng hai mươi phút sau Nian mới đến gần, mở cửa ghế phó lái lên xe.

Xe chậm rãi chạy đi, ngón trỏ Kadie khẽ động, gõ nhẹ trên tay lái, liếc nhìn Nian Harchin, nói: "Nian, mấy ngày nay em gần xem hết hồ sơ rồi. Tuần sau tôi có vụ kiện mở phiên tòa, em đi theo tôi bàng thính*."

(*)Ngồi một bên mà nghe. không được góp ý kiến, không được nhìn nhận là chánh thức.

Nian Harchin nắm chặt dây an toàn, nhìn về phía Kadie Park, nói: "Vâng".

Kadie nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: "Ngày mai tôi sẽ nhờ người đặt một cái bàn trong văn phòng của tôi. Trước hết em làm việc trong văn phòng của tôi đi."

Nian Harchin ngừng một chút, ánh mắt thẳng tắp rơi vào sườn mặt của Kadie Park, hỏi lại: "Trong văn phòng của chị?"

"Ừm, không phải thời gian này em đi theo tôi sao? Có lúc tôi muốn nói với em vài chuyện, không cùng một chỗ cũng khá phiền phức. Qua một thời gian nữa, tôi lại nhờ người kê thêm bàn làm việc ở tầng một cho em." Kadie ôn thanh giải thích, nàng lại nhìn Nian: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Kadie Park gật đầu một cái, hai người đều không nói gì nữa.

Nguyên liệu thịt nướng có nhiều loại, Kadie thường ngày ăn ít, lần này gặp tiệc, nàng cơ bản là lấy một ít nguyên liệu mà mình nhớ được cho vào giỏ hàng. Nian Harchin nhớ đến Charles Park và Violet Noren thích ăn gì, mỗi món liền chọn thêm một chút.

Kadie nhìn lướt qua mấy thứ Nian để trong giỏ hàng, nhướng mày cười nói: "Ba mẹ tôi thật sự để em mua sao? Hơn nữa em lại còn nhớ hết."

Nian Harchin đang chọn ngô, vừa chọn vừa trả lời Kadie: "Những món thúc thúc a di thích không nhiều, rất dễ nhớ." Cô xoay người cầm ngô hỏi: "Cái này, chị thích ăn không?"

Kadie Park hướng cô liếc mắt một cái: "Sao cũng được, tôi cũng không kén ăn."

Kadie có chút không cao hứng, Nian liền nhìn ra nàng chỉ lễ phép trả lời mà thôi. Có lẽ cuộc gặp gỡ không phải xuất phát từ nguyện ý của bản thân, nên trong lòng nàng cảm thấy có chút mâu thuẫn. Nhận thức như vậy khiến tâm tình Nian Harchin hạ xuống.

Kỳ thực, cũng không phải là hạ xuống, chỉ là vì sau khi biết được Kadie Park đồng ý đi cùng nàng liền rất vui mừng. Hiện tại đột nhiên cảm thấy Kadie Park đối với chuyện này có chút lạnh nhạt, tâm tình của cô cũng liền hạ xuống.

"Học tỷ, có cái gì chị đặc biệt thích ăn không? Có thể nói cho em biết được không?" Nian Harchin mỉm cười quay trở lại phía sau xe mua hàng, sánh bước cùng Kadie.

Cô thấp hơn Kadie Park một chút, nghiêng đầu lại hơi ngẩng lên, thấy khóe môi Kadie câu lên, từ tốn nói: "Không có, tôi cảm thấy ngon là được."

Kadie đẩy xe hàng, xem qua nguyên liệu bên kệ, chọn một ít bỏ vào giỏ hàng rồi thản nhiên hỏi: "Còn em? Tôi cũng không thấy em chọn món em thích."

Nian Harchin đang suy nghĩ gì đó, nghe được Kadie hỏi vậy cô liền trả lời: "Những gì em thích ăn cũng giống với thúc thúc a di, cho nên em chọn rất nhiều a."

Kadie Park quay đầu lại nhìn, nàng lặng lẽ nở nụ cười.

Sau khi dạo một vòng trong khu rau quả, lúc chuẩn bị rời đi thì Nian lấy hết dũng khí ra hỏi: "Học tỷ, sau này em có thể hẹn chị cùng đi ra ngoài không?"

"Đương nhiên là có thể, tại sao lại hỏi vậy?" Kadie Park bật thốt lên, nghi hoặc nhìn cô.

Nian Harchin suy nghĩ một lúc, đè nén xấu hổ trong lòng, thấp giọng nói: "Vậy chị có thể coi đây là lần hẹn đầu tiên của em với chị được không? Như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."

Bước chân của Kadie Park liền như thế dừng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn cô gái mang khuôn mặt ửng đỏ bên cạnh. Nàng phải thừa nhận trong lòng mình còn sót lại một chút không vui, đây là một loại không muốn bị chi phối cùng không cam lòng. Nhưng sau lời nói của Nian cùng nhìn thấy đôi mắt trong veo trước mặt, những cảm xúc đó liền biến mất.

Cách đánh lạc hướng sự chú ý này thực sự rất đặc biệt, lần hẹn đầu tiên sao?

Kadie ngước mắt lên nhìn xung quanh, thấy không có người, nàng do dự một lúc, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay lên xoa nhẹ lên má Nian, nhiệt độ ấm áp trên đầu ngón tay khiến tâm tình nàng tốt hơn một chút.

"Em đỏ mặt cái gì? Hẹn tôi như vậy, bình thường hẳn là sẽ không thành công." Kadie Park nửa thật nửa đùa nói.

Quả nhiên, Nian Harchin kinh ngạc ngẩng đầu lên, Kadie buồn cười búng trán cô một cái: "Tôi đùa thôi, đi thôi, kiểm tra hóa đơn rồi về nhà ăn tối."

"Vâng......"

Nian sờ soạng mặt mình một hồi, nhớ lại nhiệt độ mát lạnh của đầu ngón tay vừa rồi khiến má cô càng thêm nóng. Cô lắc lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Kadie, lần này cô quay đầu lại nhìn, nụ cười trên môi Kadie Park vẫn còn.

Sắc trời dần tối, nhiều phòng ký túc xá nơi đóng quân vẫn còn sáng đèn. Lúc Becky từ chỗ đạo diễn trở về thì nghe thấy đoạn phát thanh đội Pedro Alonso thành công vượt ngục vang lên, nàng không dừng lại mà quay trở lại ký túc xá nơi Freen ở.

Vừa mở cửa đi vào đã thấy Freen đứng trước cửa sổ, một tay khoanh trước ngực, tay kia cầm điện thoại. Becky không quấy rầy cô, lẳng lặng cầm lấy đồ ngủ đi tắm.

Không lâu sau, khi Becky bước ra, nàng nhìn thấy Freen ngồi bên cạnh giường, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nói qua điện thoại: "Cooper tiên sinh nói đùa rồi, tôi cũng rất ít khi nghỉ ngơi. Nếu Kadie Park bên kia không có vấn đề gì thì tôi yên tâm rồi."

Sau đó là "Ừm" hai tiếng rồi cúp máy. Becky cầm chai thuốc bước tới ngồi cạnh cô, mở nắp chai thuốc nói: "Freen, đưa tay cho mình, bôi thuốc rồi đi ngủ."

Freen im lặng, vươn tay tới để Becky bôi thuốc cho mình, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Sắp lành rồi, không cần bôi cũng không sao, vốn cũng không nghiêm trọng".

Becky không nhìn lên, giống như vô thức tránh đi cái gì, chỉ tiếp tục bôi thuốc lên tay Freen, cúi đầu thổi nhẹ lên mu bàn tay cô.

Tia kỳ quái trong nháy mắt vào đêm qua tựa hồ chỉ là tình tiết không đáng kể. Cũng không vì diễn biến giữa hai người lúc đó mà trở thành hậu quả nghiêm trọng.

Thế nhưng Freen nhận ra được Becky có thể không cảm thấy gì, nhưng thân thể cùng tâm trí của nàng đang theo bản năng mà kháng cự.

Kháng cự những người hoặc những thứ có thể gần gũi với trái tim nàng, nàng chưa cảm nhận được, nhưng ý thức của nàng đã sớm phản ứng.

"Vậy sao được? Là vì đã bôi thuốc, không phải là không có."

Beckycúi đầu thổi nhẹ, sau đó cẩn thận đặt tay Freen trở lại đầu gối cô, vặn nắp chai nói: "Được rồi, ngày mai đến trạm cuối cùng, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Freen nắm lấy góc áo của Becky, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng, khóe môi hơi nhếch lên, nói: "Becky, cậu thổi một lúc nữa được không? Thuốc còn chưa khô, như vậy cũng không thoải mái."

Như sợ Becky không tin, cô đưa tay lên lắc nhẹ, để nàng có thể nhìn thấy thuốc trên mu bàn tay vẫn còn chưa khô.

Becky không khỏi nở nụ cười: "Cậu không tự thổi được sao?"

Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn nắm tay Freen lại, hơi cúi đầu xuống nhẹ nhàng thổi.

Freen nhìn bộ dạng tập trung của Becky, nghiêm túc nói: "Dáng vẻ tự thổi có chút hủy hình tượng, hơn nữa cậu đã thổi một nửa rồi, cũng không thể bỏ dở giữa chừng."

Cái này tuyệt đối là ngụy biện. Đã bao nhiêu lần nhấn mạnh muốn duy trì hình tượng rồi? Hơn nữa chỉ có hai người trong căn phòng này, chẳng lẽ còn có người cười cô sao?

Becky tưởng tượng Freen đang thổi mu bàn tay của chính mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, còn giống như có chút đáng yêu...

-----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro