Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải chứ... có ý gì a?" Pedro hỏi, có chút lo lắng liếc nhìn trợ lý đáng giá của mình, thực tế là bạn gái của hắn, Kylie Harrison.

Nicole Hamilton vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, nói đến hiểu biết đối tác, hẳn là không đội nào có lợi thế hơn đội của bà. Bà cùng con gái có quan hệ huyết thống, đây chính là một lợi thế tự nhiên.

Nhưng nếu nói đến đối thủ thì chính là đội Becky Armstrong và đội Lizy Cadwell, cả hai cô gái đều là cùng nhau lớn lên, đội của Becky là hai người liền tên cũng gần gũi, hiện tại còn kết hôn, lợi thế này không kém đội bà bao nhiêu.

"Gấp cái gì? Một lát nữa sẽ biết." Người chủ trì trấn tĩnh Pedro Alonso, xua tay cho nhân viên đưa giấy tờ, sau đó nói: "Mọi người đổi chỗ cho nhau, cùng đội không được ngồi chung một chỗ. Diễn viên ngồi bên phải, đối tác ngồi bên trái, hiện tại bắt đầu thay đổi vị trí."

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Freen vỗ vỗ tay của Becky, cho nàng ánh mắt trấn an. Sau đó cô đi đến phía đối diện ngồi cạnh Mina Liebert. Cùng lúc đó, Pedro Alonso, Lizy Cadwell và Tiffany Chandler đến ngồi bên cạnh Becky Armstrong.

"Những câu hỏi này đều được đặt theo điều kiện của mọi người, hoàn toàn gắn liền với mối quan hệ của mọi người. Cho nên, mọi người phải điền cẩn thận, một lúc nữa sẽ công bố."

Người chủ trì đang đi lại xung quanh ở trung tâm, hắn dừng lại, trên mặt bỗng nhiên có chút giảo hoạt: "Tất nhiên, một số câu hỏi lớn hơn sẽ không được phát sóng, mọi người cứ yên tâm." Thời điểm hắn nói câu này lại liếc nhìn Becky và Freen, nụ cười thập phần thâm ý.

Becky xem từng câu hỏi, càng xem càng thấy nét mặt của nàng có chút không bình thường, những câu hỏi này nàng phải trả lời như thế nào a...

"Đăng ký kết hôn khi nào?" Cái này cũng còn được.

"Hai người quen biết nhau bao lâu rồi?" Cái này là đơn giản nhất.

"Tên trường học cụ thể của hai người từ tiểu học đến đại học." Cái này không có vấn đề gì.

Nhưng......

"Khi thân mật, bạn thích tư thế nào nhất?"

"Lần cuối cùng bạn nói yêu người kia là khi nào?"

"Nụ hôn gần nhất là khi nào?"

Becky cảm thấy mồ hôi chảy ra từ ngón tay đang cầm bút, những chuyện này hai người căn bản là chưa từng làm, nhưng những chuyện này là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau. Nếu không trả lời được, cho dù không phát sóng đoạn nội dung này, các diễn viên ở đây nhất định sẽ cho rằng nàng và Freen hoàn toàn không thân cận, cũng khó có thể đảm bảo sau thời gian nhất định sẽ không bị truyền ra ngoài.

Nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn những người khác, thấy tất cả mọi người đều đang vùi đầu viết, căn bản không dừng bút. Nàng hơi giương mắt nhìn Freen, liền thấy Freen vén tóc dài ra sau tai, khuôn mặt dưới ánh đèn có chút nhu hòa, cầm bút không ngừng viết.

"Becky, không được nhìn vợ cô a, viết xong lại nhìn."

Người chủ trì đi tới, thấp giọng nhắc nhở, nhưng trong thời điểm yên tĩnh như vậy, mọi người vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Becky hắng giọng một cái, thấy Freen dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi tựa hồ nhếch lên, lại cúi đầu tiếp tục viết.

Becky cắn răng, cũng cúi đầu viết câu trả lời.

Khoảng mười phút sau, người chủ trì vỗ tay hỏi: "Mọi người viết xong chưa? Tới giờ nộp bài rồi a."

Sau khi Becky viết xong, nàng nhìn lên thì thấy hầu hết mọi người đều đã viết xong, Freen ngồi lại vào chỗ của mình, nhìn ra bên ngoài khách sạn, dáng vẻ tựa hồ không lo lắng chút nào.

"Được rồi, thu giấy, mọi người trở về bên cạnh đối tác của mình đi."

Người chủ trì ra lệnh một tiếng, nhân viên đi lại thu giấy lại đưa cho hắn, những người vừa mới thay đổi vị trí cũng trở về vị trí ban đầu.

Becky đến gần Freen, thấp giọng hỏi: "Freen, mấy câu hỏi phía sau cậu viết cái gì?"

"Một lát nữa cậu sẽ biết, đừng lo lắng." Trong mắt Freen mang theo ý cười, nắm tay phải của Becky, chạm vào đầu ngón tay của nàng, bởi vì căng thẳng mà vẫn còn mồ hôi đọng lại.

Người chủ trì trước hết rút trúng Nicole Hamilton với Mina Liebert, lấy giấy của hai người vừa đọc vừa so sánh: "Sinh nhật của đối phương là khi nào? Ừm... câu trả lời giống nhau. Lần đầu tiên cả gia đình cùng đi du lịch là khi nào? Ồ, đều là viết sinh nhật đầu tiên của Mina, qua ải... "

Nicole Hamilton một bên nghe người chủ trì đọc câu trả lời, một bên cùng con gái nhỏ giọng thì thầm cái gì đó. Xem ra là đang khích lệ con gái vẫn nhớ rõ ràng như vậy, dáng vẻ của bà có chút vui mừng.

Tiếp đó người chủ trì rút đội Lizy Cadwell, Pedro Alonso và Tiffany Chandler. Mỗi lần như vậy Becky đều lo lắng, nhưng hắn không bắt trúng nàng và Freen. Mãi đến khi rút trúng đội thứ 4, nàng mới biết nàng với Freen là người cuối cùng.

Nàng cứ như vậy vừa nghe vừa lo lắng suốt quá trình, những câu hỏi của người khác đều rất đúng mực, nhưng tại sao câu hỏi của hai người lại kỳ quái như vậy?

"Được rồi, rốt cuộc cũng đến đội chủ chốt của chúng ta. Đây cũng là đội đầu tiên thắng ba tập liên tiếp trong, là ảnh hậu Becky Armstrong cùng người yêu của cô ấy, Chankimha luật sư." Người chủ trì nháy nháy mắt, vì sự xuất hiện của Becky và Freen mà làm đủ loại nền: "Hai người hẳn là có mức độ ăn ý cao lắm mới có thể thắng liên tiếp như vậy. Vậy nên hiện tại chúng ta liền xem thử..."

Hắn đối chiếu hai tờ giấy với nhau, càng xem lông mày càng run lợi hại, cuối cùng do dự hỏi: "Hai người có muốn sửa lại không? Đặc biệt là Chankimha luật sư..."

Becky có chút nghi hoặc, nhưng Freen dứt khoát nói: "Không sửa, công bố đi."

Người chủ trì nuốt nước bọt, tiếp tục đọc: "Ngày đăng ký kết hôn nhớ rất rõ, đáp án giống nhau. Đã quen biết nhau từ nhỏ, phỏng đoán cẩn thận là đã 25 năm, đáp án này cũng như vậy. Tiểu học, trung học và đại học đều cùng một trường, ừm, cũng giống nhau... "

Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn bộ dáng thản nhiên của Freen cùng Becky có chút chờ mong, nghiến răng tiếp tục công bố: "Khi thân mật, bạn thích tư thế nào nhất..."

Tất cả mọi người đều bật cười, Pedro Alonso thiếu chút nữa bị sặc nước, sau đó cười hỏi: "Không phải chứ... hai người có câu hỏi nóng như vậy sao? Không hổ là đội chủ chốt a."

Người chủ trì không để ý đến Pedro, hắn vừa do dự vừa buồn cười đọc đáp án: "Câu trả lời của Becky là tư thế truyền thống, còn câu trả lời của Freen là tư thế Becky thích."

Becky đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, nàng không tự nhiên chuyển động tay phải, lại phát hiện Freen vẫn rất bình tĩnh, vững vàng nắm chặt tay nàng.

"Chankimha luật sư, cô có muốn giải thích câu trả lời của mình một chút không? Cái này không đủ qua ải a." Người chủ trì không nhịn được cười nói, chuyển hướng Freen hỏi.

Freen vô cùng bình tĩnh, chỉ là cô lại kéo tay Becky lại gần bụng cô, cười nhạt nói: "Tôi thích cậu ấy, cho nên cậu ấy thích cái gì tôi đương nhiên cũng thích cái đó, cái này có vấn đề gì sao?"

"Ây... hình như không có vấn đề gì..."

Người chủ trì liếm liếm môi, thực sự không nhịn được mà ôm bụng cười, mọi người cũng không khắc chế nổi nữa liền cười theo.

"Được rồi, câu tiếp theo. Lần cuối cùng nói yêu người kia, ai nha..." Người chủ trì đột nhiên dừng lại, lại rất hứng thú: "Câu hỏi này theo sau lần cuối cùng hôn nhau, hai người đều trả lời hai câu cùng một ngày, nhưng hai câu trả lời không giống nhau."

Pedro nghe vậy không khỏi trêu chọc nói: "Aiz, hai người có chắc là đã hôn nhau không vậy?"

Pedro vừa nói lời này, tiếng cười của mọi người lại nổi lên, trong mắt Nicole Hamilton cũng có ý cười, bà không khỏi thúc giục: "Đáp án là cái gì? Mau công bố đi."

Người chủ trì ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Câu trả lời của Becky chính là ngày ở trong thôn tìm phong bì nhiệm vụ."

Freen nghe vậy, trong đôi mắt đen dần dần nổi lên một màu nhu hòa. Ngày đó là lúc ngắm sao, Becky đứng không vững đã được cô ôm vào lòng.

"Câu trả lời của Chankimha luật sư... ừm..." Người chủ trì lại do dự.

"Ai nha, mau nói đi a." Pedro không khỏi thúc giục.

Người chủ trì cuộn tờ giấy lại, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Vậy thì, cô có chắc là đêm qua cô đã hôn Becky không?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía Freen và Becky, Pedro lại càng kích động: "Ồ, thật không thể tin được, đêm qua a, cuồng nhiệt như vậy..."

"Đúng vậy, đêm qua." Freen quay đầu nhìn về phía Becky, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cô ấy ngủ say nên không biết tôi nói gì hay làm gì, còn có vấn đề gì sao?"

Mọi người nhất thời đều trầm mặc, ngay cả Pedro cũng không có lời nào để nói. Khả năng ai cũng có thể bộc lộ tình cảm ra rất tốt, nhưng khi tình cảm thực sự mạnh mẽ, ngược lại sẽ bị che giấu dưới dáng vẻ bình thản.

Hồi lâu không có một tiếng động, Nicole Hamilton thấy vậy đánh vỡ sự im lặng, thanh âm tươi cười từ phía khác truyền đến: "Cảm tình của hai người thật tốt, nhất định phải cố gắng quý trọng đối phương a."

Người chủ trì ôm bụng đỡ ghế sô pha, đưa tờ giấy cho nhân viên rồi than thở nói: "Không được rồi, cẩu lương này nhiều quá, tôi ăn no rồi. Cái trò chơi này tại sao còn có thể được ăn cẩu lương a..."

"Mẹ tôi ơi, khối băng lão bà của Becky thực sự lãng mạn như vậy sao?"

Pedro vừa hỏi vừa kéo tay áo của Kylie, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Becky và Freen.

"Cậu nghĩ ai cũng có cái đầu heo giống cậu sao?" Kylie Harrison vừa tức giận vừa buồn cười.

Mọi người đang nói cười vui vẻ, người chủ trì cũng gia nhập tán gẫu, nhưng Freen đã đưa Becky ra khỏi khách sạn, tìm một quán ăn nhanh gần đó vào ngồi.

Freen ở quầy dặn dò: "Hai phần hoành thánh đừng thêm hành lá, một phần ít nước canh."

Trong lòng Becky lại có chút kỳ quái, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng tay nàng lại cứng ngắc đến mức không thể động đậy. Chắc là bởi vì Freen rất săn sóc cùng ít khi để lộ tia ôn nhu, còn có sự quan tâm ở khắp mọi nơi như vậy.

Khi nàng ăn thức ăn với canh, nàng luôn luôn không thích nhiều canh, thậm chí chỉ một chút mà thôi.

Cái bàn hai người chọn ở trong góc, có một mặt dựa vào tường. Freen ngồi xuống ghế bên cạnh Becky, chống tay lên bàn, hơi quay đầu thấp giọng nói: "Becky, chờ lát nữa liền có thể ăn, cố chịu đói một chút."

Becky lắc lắc đầu, có rất nhiều lời bị mắc kẹt trong cổ họng. Sau khi chơi trò chơi vừa rồi, cảm xúc trong lòng nàng càng trở nên mãnh liệt, cảm giác áy náy cùng không đành lòng đối với Freen vẫn tiếp tục khuếch tán, trong lòng còn có một chút cảm xúc không tên.

Freen thấy Becky không nói lời nào, cô lặng lẽ thu tay lại, chạm vào đầu gối im lặng không nói. Lại lần nữa giương mắt lên nhìn thì thấy Becky đang cắn môi nhìn cô không chớp mắt.

Cô cười hỏi: "Sao vậy?"

Đột nhiên, bàn tay cô đặt dưới bàn bị bắt lấy, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt mu bàn tay cô, tựa hồ không chút do dự.

Vẻ mặt của Becky không quá thẳng thắn hay dứt khoát, nàng do dự hồi lâu, những lời nói kia khiến nàng không ít lần ấp ủ trong lòng. Cuối cùng, nàng trầm thấp cười một tiếng, trong tiếng cười giống như có một tiếng thở dài không dễ phát hiện ra: "Freen, mình không biết phải nói gì cho tốt, mình luôn cảm thấy đã ủy khuất cậu. Trò chơi vừa rồi khiến mình suy nghĩ rất nhiều, kỳ thực những vấn đề kia vẫn chưa hỏi điểm quan trọng. Nếu hỏi mình cậu thích ăn gì, cậu thích đọc sách gì, cậu có thói quen gì, như vậy chúng ta nhất định liền xong, bởi vì căn bản mình không biết..."

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ cho cậu biết." Freen nhẹ giọng ngắt lời, đưa tay còn lại chạm vào tay của Becky, bàn tay bên dưới cũng lật úp bàn tay của Becky vào trong lòng bàn tay mình.

Becky cảm thấy hiện tại nên cười mới đúng, nhưng nàng cảm thấy có chút khổ sở. Nàng rõ ràng là một người không dám chạm vào tình cảm nữa, nhưng khi đối mặt với Freen lại thỉnh thoảng tham luyến chuyện này. Không phải nàng tham luyến những thứ này, mà là nàng không có cách nào kháng cự lại Freen.

Người này giống như một loại độc dược không màu không mùi, lặng lẽ cướp đoạt dây thần kinh trong cơ thể nàng để nàng có thể nhận thức được tình cảm. Lúc trước chưa từng thân cận như vậy nên nàng không có cảm giác được. Nhưng hiện tại ngày đêm đối mặt, nàng mới nhận ra chính mình miễn cưỡng không muốn, nàng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày phải tách ra.

Nhưng chỉ cần hai người không có lý do gì để tách ra, thì ngày này sẽ không đến.

Becky gật đầu, nụ cười rốt cuộc vẫn là dập tắt bất an trong lòng, nghĩ đến những gì Freen đã nói hôm nay, trên môi mang theo ý cười nói: "Được, bắt đầu từ bây giờ mình sẽ cố gắng hiểu rõ cậu, để mình xem cậu nhàm chán đến mức nào."

Lúc này, người phục vụ bưng hai phần hoành thánh đi tới, Freen cong môi cười: "Vậy cậu nhớ kỹ, tôi không ăn cay, đừng quên."

Becky mỉm cười, "Được, mình nhớ rồi."

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro