Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Becky Armstrong! Cô chết ở đâu rồi"

Giọng nói lớn của một người con gái đi từ trên xuống kêu tên nàng. Nàng làm đồ ăn trong bếp nghe thấy tiếng kêu liền chạy nhanh lên phòng xem thế nào.

"Tôi bảo mà cô không nghe sao. Điện thoại của tôi lúc tối cô không sạc nó à"

Nàng bước vào liền bị người ta vung tay đánh vào mặt. Cũng là do lúc tối nàng làm việc nhà đến 12h khuya mới rồi, mệt quá nên ngủ quên đến sáng hôm sau. Hôm sau thì lại chạy xuống bếp làm đồ ăn sáng nên mới quên mất sạc điện thoại cho chị.

Nàng cố nén cơn nước mắt. Mấy chuyện chị đánh nàng thì nàng cũng đã quen từ lâu rồi, chỉ là vì nàng đau trong lòng một chút thôi mà.

"Do lúc tối em làm việc, mệt quá em ngủ quên nên không sạc cho chị"

"Vô tích sự. Biến ra cho khuất mắt tôi"

Chị quát lớn đuổi cô ra ngoài. Cô bước ra với một bàn tay che gương mặt gầy gò đã đỏ lên vì cái đánh ấy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa đi những giọt nước mắt kia vì có ai đó đã từng nói là không thích nước mắt. Người làm xung quanh nhà thấy những cảnh này thì đau thay cho cô.

Cô vừa hiền lành, vừa tốt bụng luôn đối tốt với mọi người mà tại sao ông trời lại đối xử với cô như thế. Cho cô yêu say đắm con người lạnh lùng, tàn nhẫn kia, bất chấp mọi thứ để được ở gần chị ta rồi lại lấy toàn sự đau thương và mất mát để bù đắp cho nàng là sao hả.

Chị từ trên lầu bước xuống, quay qua quay lại không thấy cô thì liền hỏi.

"Cô ta đâu"

"Dạ mợ đang ở trong bếp làm thức ăn. Cô chủ vào ăn rồi hẳng đi làm"

Chị đi thẳng vào bếp, trên bàn đã đầy đủ món chị thích. Cầm đũa lên nếm thử từng món, thật sự đồ cô ấy nấu rất ngon, cô biết chị ăn được những gì và kén ăn những gì mà thuận theo đó thì làm. Chị cầm đĩa mì nóng hổi trên tay, vô tâm thả thẳng tay đập nó xuống đất.

"Tôi không ăn những thứ do cô nấu, dọn đi"

Ngước lên nhìn chị ta đang ngồi trên chiếc ghế, mà lòng cô đau xót. Cuối xuống nhặt từng miếng sứ trong vô vọng, nước mắt chập chừng trào ra. Vội nhặt hết tất cả, vô ý bị mảnh sứ cứa vào tay, làm cho ngón tay bị chảy máu. Freen  thấy vậy, liền đứng lên

"Cô dọn xong đống này thì làm việc nhà. Còn người làm trong nhà này không được giúp cô ta nếu không muốn bị đuổi"

Nói rồi chị đi ra xe lái đến công ty. Người làm đi lại phụ cô thì thấy cô khóc nức nở. Becky Armstrong này chỉ dám khóc ở nơi khi không có Freen, chịu tủi thân một mình mà không ai hay biết.

"Mợ lên nghỉ ngơi chút đi, để đây bọn tôi làm cho"

Người làm trong nhà lên tiếng. Mọi người đều bảo cô lên phòng nghỉ một lát vì hôm qua cô chỉ ngủ đúng ba tiếng đồng hồ. Mà cô lại không chịu, quyết ngồi dọn cho xong rồi lại đi lên lầu để quét dọn. Người làm ai nấy đều than thở cho mợ chủ của mình

Cô cứ làm việc không nghỉ ngơi, đã gần đến mười một giờ trưa, cô vội đi vào nhà bếp để nấu thức ăn đem đến công ty cho chị. Dù biết chị sẽ không ăn nhưng cô cứ làm mỗi ngày đem đến. Có lẽ đây là việc em làm tốt nhất dành cho chị ấy.

Becky là một cô gái rất hiền lành và xinh đẹp, luôn giúp đỡ những người xung quanh một cách không suy nghĩ. Cô đã từng có một tình yêu khiến bao người ao ước. Nhưng đời không như ta thấy, tình yêu đó bây giờ phải chăng chỉ còn lại có mình cô bồi đắp thôi, còn chị ta thì sao chứ. Chị luôn xem cô chẳng khác gì một người làm trong gia đình, luôn đối xử tệ bạc với cô. Chị cũng đã từng yêu cô rất nhiều nhưng do nó. Do nỗi thù hằng quá lớn đã đẩy con người chị ta đi lệch hướng.

Một cô gái thân hình gầy gò nhanh bước đi lại phía tiếp tân, cười hiền hòa nói chuyện với cô nhân viên đó

"Chào chị Irene! Chị đem lên cho chị ấy giúp em với" Becky chìa giỏ thức ăn trước mặt Irene.

"Sao em lại ngốc đến thế hả Becky! Nó không ăn đâu, hà cớ gì mà em cứ làm khổ bản thân mình mãi thế" Irene thở dài.

"Thôi! Chị đem lên cho chị ấy giúp em đi nha nha"

"Được rồi, được rồi. Không làm lại em, chị đem lên là được chứ gì"

"Cảm ơn chị. Em về ạ" Becky lễ phép cúi đầu rồi đi ra về.

"Về cẩn thận đó nha"

"Vâng ạ. Tam biệt chị."

Becky vừa đi vừa mong rằng Freen sẽ ăn chổ thức ăn đó. Dù chỉ ăn một chút ít thì cô cũng đã vui lắm rồi

Ngày nào cũng thế, ngày nào cô cũng nấu vất vả những món ăn lúc trước mà chị thích để đem lên công ty.

Irene cầm giỏ thức ăn đi lên phòng của Freen, bước vào thì thấy hình ảnh không nên thấy. Có hai con người đang quấn lấy môi nhau trên chiếc ghế sofa, hai người nghe tiếng động liền buông môi nhau ra.Người con gái nằm phía trên lên tiếng.

"Là ai"

"Là tôi, Bae Joohyun. Becky đem cơm trưa cho cô, nhờ tôi đem lên giúp"

"Cô đem vứt đi. Tôi không ăn"

"Becky bảo tôi đem lên, chứ không phải bảo tôi vứt chúng đi. Tôi đã giúp Becky xong rồi, trả không gian cho hai người. Xin lỗi vì đã làm phiền"

Nói rồi Irene nhanh chóng trở về chổ làm việc. Trong lòng không ngừng nghĩ thầm. Nếu Becky mà thấy cảnh này chắc em ấy đau lòng lắm. Tại sao em ấy lại yêu cái con người như thế này chứ hả. Tại sao lại tự giày vò bản thân mình chứ.

"Là vợ chị đem đến sao?"

"Chị không ăn đâu, em yên tâm đi"

"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Thế nào chị cũng động lòng với cô ta mà bỏ em" Fani tỏ ra dỗi hờn, đẩy Freen ra một chút.

Freen cố gắng ngồi lại mà dỗ dành cô ta, không muốn cô ta buồn hay nghĩ lung tung. Đúng là một con người ngu ngốc.

Irene trở lại quầy làm tiếp công việc của mình. Thực ra Irene là giám đốc của một tập đoàn mà vì một số lý do ở công ty Freen nên cô mới đi xin làm tiếp tân ở nơi này để thu thập thông tin. Đời nào một người ở vị trí cao như cô lại đi làm chức vụ rách nát này. Nằm mơ sao.

Chị cũng là người chị em thân thiết của Becky, chị rất thương em ấy, luôn xem Becky là em ruột. Ngày nào cũng giúp Becky đưa cơm và đương nhiên ngày nào chị cũng thấy những hình ảnh đó.

"Chị có thể điều tra giúp em một số vấn đề được không hả?"

"Việc gì em nói đi" Giọng Seugli trầm ấm qua chiếc điện thoại

"Điều tra lại cho em tất cả chi tiết trong vụ tai nạn của ba mẹ Freen năm đó. Em đang có một số chuyện đang cần giải quyết"

"Được rồi, cho chị ít thời gian, chị sẽ hoàn thành sớm thôi, em đừng lo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro