14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky Armstrong cười khẽ một tiếng, không đem lời của cô để trong lòng, "Tôi đi đến đâu cô liền đi theo tới chỗ đó, cô là con nít à?"

Freen Sarocha Chankimha nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"

Becky Armstrong: "..."

Ấu trĩ!

Vừa lúc tiết mục phát đến cảnh tượng Kana Armstrong đi ra, toàn trường các cô gái trên khán đài đều đang hét lên.

Kana Armstrong mặc một bộ quần áo bó màu đen, nhảy bài "Troublemaker", một bài hit cách đây vài năm.

Vũ đạo nóng bỏng như vậy, lại có không khí của hai người nhảy múa lúc trước, làm sao có thể không khiển người ta phải hét lên?

Becky Armstrong mặc dù có thành kiến với Kana Armstrong, nhưng sau khi nhìn hai lần, nàng cũng không nghĩ nó tệ.

Nào biết Freen Sarocha Chankimha bỗng nhiên đổi kênh, chuyển đến bản tin buổi tối.

Becky Armstrong liếc nhìn cô như muốn hỏi.

Ngày đó lại đây gặp được Kana Armstrong, Freen Sarocha Chankimha cũng ở đó, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không nói nhiều về mối quan hệ sâu xa giữa mình và Armstrong gia, nàng cũng không biết Freen Sarocha Chankimha rốt cuộc biết rõ mấy phần.

Becky Armstrong không biết Freen Sarocha Chankimha có phải vì nàng mà đổi kênh hay không. Nếu đúng là vậy, cũng quá coi thường nàng, cho dù Kana Armstrong thật sự nổi tiếng, nàng cũng sẽ không sinh lòng đố kỵ.

Freen Sarocha Chankimha bắt gặp ánh mắt của Becky Armstrong, không cảm thấy chột dạ, thản nhiên nói: "Nhảy không giỏi, tôi không muốn xem."

Becky Armstrong mất hai giây mới phản ứng lai, cười ra tiếng: "Tôi xem phản ứng hiện trường không phải rất tốt sao? Sao trong mắt cô lại không tốt rồi? Nàng cũng từng là thực tập sinh của một công ty giải trí Hàn Quốc vài năm."

Freen Sarocha Chankimha hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có chút kiêu ngạo: "Thực tập sinh Hàn Quốc chẳng lẽ mỗi người đều có thể ra mắt trong nước sao? Đây cũng quá coi thường các trường đại học vũ đạo lớn trong nước. Sản xuất hàng loạt, chất lượng trung bình, các sinh viên đi ra từ trường vũ đạo chuyên nghiệp cùng quân nghệ, mới là có bản lĩnh thật sự. Tuy nói động tác vũ đạo cần lực đạo, nhưng cũng không thể dùng quá nhiều lực, khán giả sẽ chỉ cảm thấy họ cứng nhắc, thiếu đi sự linh hoạt làm sao có thể tạo nên sự đồng cảm? Bây giờ chỉ vì nghe thấy âm thanh ủng hộ lớn, vì cố ý tự tạo ra vẻ quyến rũ như vậy? Hoặc là những học viên này không biết thưởng thức, hoặc là bọn họ là những kẻ thổi rắm cầu vồng* chuyên nghiệp."

*彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng", dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

Làm gì có cố vấn nào có thể nói thẳng ra những lời thành thật như vậy?

Becky Armstrong đối với vũ đạo không tinh thông lắm, chẳng qua là cảm thấy cô quá ngay thẳng, nhất là câu "thổi rắm cầu vồng" khiến nàng bật cười.

Cái này không phải đang nói những học viên ồn ào kia là cố tình diễn trước ống kính sao?

"Cô cũng nhận xét như vậy sao?" Becky Armstrong hỏi.

Freen Sarocha Chankimha trực tiếp chuyển kênh, đoán chừng lúc này Kana Armstrong đã biểu diễn xong. Quả nhiên, lúc chuyển kênh trở lại, màn hình đã hiển thị nhận xét của một số người cố vấn.

"...Xinh đẹp, ánh mắt rất có khí thế. Có điều tôi không hiểu nhiều về vũ đạo, vẫn là để Freen lão sư nhận xét thì hơn."

Becky Armstrong không khỏi quay đầu nhìn màn hình.

Sau một màn nhảy 《solo》Freen Sarocha Chankimha thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, vạt áo tùy ý bỏ vào trong quần, dáng vẻ bây giờ thoạt nhìn đặc biệt cấm dục, nhưng nhìn kỹ lại làm cho người ta có chút không dời mắt được.

Cúc áo sơ mi bị cô tiện tay cài lại, chỉ cần nhúc nhích cơ thể, xương quai xanh tinh xảo che giấu dưới lớp áo như ẩn như hiện, làm người ta miên man bất định.

Sự gợi cảm bí ẩn này đặc biệt tương xứng với giọng nói của Freen Sarocha Chankimha.

Vừa mở miệng, giọng nói còn gợi cảm hơn cả cơ thể cô được micro khuếch đại vô tận, quả là bữa tiệc thịnh soạn dành cho đôi tai.

"Trình độ nghiệp dư trung bình, chưa đủ chuyên nghiệp. Dáng người nóng bỏng nhảy bài hát này tực như chiếm ưu thế, nhưng lại mắc một vài lỗi sai, không biết có phải là vì lên sân khấu quá khẩn trương hay không, tứ chi cứng ngắc mềm dẻo không đủ, hẳn là mới học nhảy. Nhưng vì sao lại chọn làm vũ công trong đội?" Freen Sarocha Chankimha hỏi thẳng.

Những lời này của Freen Sarocha Chankimha nghe đã rất uyển chuyển, Becky Armstrong kinh ngạc hỏi: "Trực tiếp nói điều này trên chương trình sẽ không sao chứ?"

Giữa lông mày Freen Sarocha Chankimha đầy tức giận nói: "Tôi đây còn chưa đủ uyển chuyển sao? Thật ra tôi muốn hỏi một người không có thiên phúc lại không có kỹ thuật vũ đạo nào, sao lại có dũng khí muốn làm vũ công trong đội."

Becky Armstrong: "..."

"Hơn nữa, chẳng lẽ tôi không biết những người trong chương trình này suy nghĩ cái gì sao? Khi mời tôi, chẳng phải họ muốn dùng tên tôi để khiến chương trình trở nên hot hơn sao? Nếu thật sự lo lắng, lúc phát sóng hậu kỳ đã cắt bớt đoạn này của tôi đi." Freen Sarocha Chankimha trả lời.

Ba người phụ nữ đã có thể tạo thành vở kịch, chớ nói chi là nhiều người tụ cùng một chỗ như vậy, không làm chút chuyện cũng không được.

"Ngày nay có rất nhiều người coi thường sinh viên nghệ thuật, đó là vì bên ngoài có quá nhiều kẻ ngu ngốc ngụy trang bằng vỏ bọc nghệ thuật. Nhìn xem, ở trong vòng này, cho dù là ca sĩ chính hay là vũ đạo chính, người nào không thể kéo ra solo?" Freen Sarocha Chankimha nói tới đây có chút xúc động. Không phải là cô chưa từng được mời đến những công ty, cô cũng đã biên đạo cho nhiều người. Biên đạo cho những nhóm nhạc nổi tiếng, những nghệ sĩ đã ra mắt thành công kia, họ không phải là những người có thiên phú, thì cũng là những người đã dành ra vài chục năm cố gắng chăm chỉ luyện tập.

Mặc dù Becky Armstrong đối với giới này không biết nhiều, nhưng khi nghe Freen Sarocha Chankimha nói những lời này cũng không cảm thấy lời nói của cô gay gắt. Trên thế giới, lời bình xét của Freen Sarocha Chankimha chính là đánh giá tiêu chuẩn, nhưng chỉ vì trong nước, yêu cầu đối với thần tượng quá thấp nên lời nói của Freen Sarocha Chankimha khiến mọi người cảm thấy cô đang quá khắt khe.

"Như vậy có được không? Lỡ sau này có người mắng cô thì sao?" Becky Armstrong hỏi.

Vẻ mặt nghiêm túc của Freen Sarocha Chankimha ngay lập tức biến mất sau khi nghe những lời của nàng, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Becky Armstrong, cười hỏi: "Em đang lo lắng cho tôi à?"

Becky Armstrong: "..."

Freen Sarocha Chankimha nhất quyết không tha: "Em lo tôi sẽ bị mắng à?"

Becky Armstrong: "..."

Cho dù Becky Armstrong không trả lời, trong lòng Freen Sarocha Chankimha cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao cô cũng nhận định chính là loại ý tứ mình nghĩ đến, lúc này mới trả lời: "Những khác mắng tôi, tôi cũng có thể mắng lại những người đó đúng không? Nếu tôi mắng không lại, liền..." Freen Sarocha Chankimha dừng một chút, đợi đến khi Becky Armstrong chịu nhìn mình, cô cười một tiếng: "Khóc đi!" Thấy Becky Armstrong bởi vì lời này của mình trở nên không biết phải làm sao, Freen Sarocha Chankimha thử thăm dò tới gần nàng: "Đến lúc đó tôi tới tìm bác sĩ Armstrong, em cần phải an ủi tôi nha!"

Becky Armstrong căn bản không đáp ứng, Freen Sarocha Chankimha đã vỗ tay nhận định, bộ dạng kia hận không thể lập tức ước định thời gian đến nhà nàng.

Becky Armstrong lớn như vậy, từ nhỏ Wiliam lão sư đã dạy nàng phải biết khiêm tốn, nhưng khi đối mặt với người làm việc không có phép tắc như Freen Sarocha Chankimha, nàng hoàn toàn không có sức lực phản kháng nào, thậm chí còn bị cô ép tới gắt gao.

"Cô đối với người khác đều vô lý như vậy à? Tại sao tôi phải an ủi cô?" Becky Armstrong tức giận nói, nhưng lại không biết bộ dáng mình lúc tức giận trừng mắt so với lúc bình tĩnh kiềm chế có cảm giác khói lửa nhân gian hơn, khiến Freen Sarocha Chankimha cảm thấy vừa mới lạ vừa vui mừng.

Freen Sarocha Chankimha không hề tức giận mà vẫn mỉm cười nhìn nàng: "Chúng ta không phải là bạn à?"

Nói xong, cô chỉ vào bát đũa còn chưa thu dọn trên bàn, "Nếu không phải bạn bè mà em tự tay nấu cơm cho tôi à? Vậy tức là em thích tôi phải không? Bác sĩ Armstrong?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trước mặt người khác là: Freen – nghiêm khắc – Sarocha Chankimha

Trước mặt bạn gái là: Freen – mặt dày – Sarocha Chankimha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro