20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky Armstrong không biết phải nói như thế nào với Wiliam lão sư hôm nay Freen Sarocha Chankimha hẳn là sẽ không đến, nhìn bộ dạng ông phấn chấn, thậm chí còn mang theo con ếch nhỏ ông đã lấy được vì đạt hạng nhất trong bài học đọc diễn cảm tuần này, đưa tay chỉ huy Becky Armstrong: "Chúng ta đi thôi!"

Becky Armstrong: "..."

Sự nhiệt tình của Wiliam lão sư làm cho Becky Armstrong phải dở khóc dở cười.

Đẩy ông đến cửa viện dưỡng lão, xung quanh đều là núi xanh, bên ngoài còn có không ít sương núi. Becky Armstrong ngồi xổm bên người Wiliam lão sư, vươn tay lấy tấm thảm dưới xe lăn ra, đắp lên người ông, đang chuẩn bị khuyên bảo ông trở lại phòng chờ Freen Sarocha Chankimha, không ngờ tới lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh xe thể thao.

Những âm thanh huênh hoang như thế này, ở gần viện dưỡng lão đúng là hiếm thấy.

Becky Armstrong kinh ngạc ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Freen Sarocha Chankimha bẻ lái đẹp mắt, đem xe vững vàng dừng ở chỗ đậu xe, người từ ghế lái bước xuống.

Freen Sarocha Chankimha mang theo ý cười đi về phía Becky Armstrong và Wiliam lão sư, sự khó chịu xảy ra ở công ty sáng nay giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.

"Wiliam lão sư! BecBec!" Freen Sarocha Chankimha vẫy tay chào hỏi.

Tống lão sư vui vẻ đáp lại, còn đem lễ vật mình chuẩn bị đưa cho Freen Sarocha Chankimha. Mà Becky Armstrong nghe thấy Freen Sarocha Chankimha gọi mình như vậy thì sắc mặt cứng đờ, sau đó dưới ánh mắt khiển trách của Wiliam lão sư gật đầu chào hỏi cô.

Cô đi tới, tự nhiên tiếp nhận xe lăn từ trong tay Becky Armstrong, vừa đẩy Wiliam lão sư đến phòng, vừa mở miệng giải thích: "Sáng nay ra cửa gặp phải chút chuyện nhỏ, làm trễ nải thời gian, Wiliam lão sư chắc đã đợi lâu rồi đi?"

Wiliam lão sư mỉm cười hiền lành nói: "Không lâu không lâu." Sau đó bắt đầu phàn nàn: "BecBec còn nói con sẽ không tới, bảo ta đừng chờ con, hừ! Nhưng ta biết con nhất định sẽ tới!"

Becky Armstrong đi bên cạnh, nghe Wiliam lão sư nói lời này có chút không biết nói gì cho phải. Bị tố cáo ngay trước mặt Freen Sarocha Chankimha, có thể không cảm thấy xấu hổ sao?

Hơn nữa, hiện tại Freen Sarocha Chankimha nghe ông nói lời này còn liếc nhìn về phía nàng.

Becky Armstrong: "..."

Nhưng Becky Armstrong không nghĩ tới, lúc Wiliam lão sư hưng trí bừng bừng, nàng quả thực chống đỡ không nổi.

"Dù nàng nói con sẽ không đến, nhưng nàng vẫn chuẩn bị sẵn hai bộ tay áo! Ta cũng không thích cái loại màu sắc hồng phấn đó, đây vốn là màu sắc mà các cô gái nhỏ như con thích, cho nên ta cảm thấy nàng là chuẩn bị cho con!" Wiliam lão sư tiếp tục nói, bộ dáng kia giống như là sẽ không bỏ qua cho đến khi mọi bí mật nhỏ của Becky Armstrong được tiết lộ.

Becky Armstrong: "...???"

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn bịt miệng Wiliam lão sư lại!

Freen Sarocha Chankimha trực tiếp cười ra tiếng, lại nhìn về phía Becky Armstrong, trong ánh mắt mang theo một chút cảm xúc khác, ý vị thâm trường, "Thật sao? BecBec?"

Becky Armstrong không muốn nói chuyện, nhưng bây giờ lại không thể không trả lời, dù sao Wiliam lão sư còn ở bên cạnh đang thúc giục nàng trả lời!

"Nếu cô đã nói được thì phải làm được." Becky Armstrong cảm thấy biểu tình trên mặt mình đều sắp không nhịn được.

Freen Sarocha Chankimha nghiêm túc gật đầu, không phủ nhận lời nàng nói, chỉ là nụ cười trên khóe miệng lại không biến mất.

Freen Sarocha Chankimha đưa Wiliam lão sư về phòng trước, sau đó đeo lên chiếc tay áo màu hồng mà Becky Armstrong đã chuẩn bị cho cô... Peppa Pig, Freen Sarocha Chankimha cảm thấy... một lời khó nói hết!

Đi tới bên cạnh Becky Armstrong, Freen Sarocha Chankimha tới gần nàng, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Armstrong, em thích như vậy không?"

Becky Armstrong còn chưa trả lời, đã nghe thấy giọng nói của Freen Sarocha Chankimha lọt vào tai mình, "Còn có chút đáng yêu?"

Cũng không biết rốt cuộc là đang nói đến tay áo, hay là nói người chuẩn bị tay áo cho cô.

Becky Armstrong cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng lên, vội vàng cách xa Freen Sarocha Chankimha, cau mày che giấu nói: "Đến đây thì làm việc cho tốt, tôi dẫn cô đến phòng giặt chăn đệm trước, cuối tuần đều là lúc phải giặt chăn đệm trong phòng bệnh, phải giữ sạch sẽ ngăn nắp."

Khi bắt đầu làm việc, chút không được tự nhiên trong lòng nàng cũng không còn nữa. Trong quá trình làm việc, nàng quay đầu nhìn Freen Sarocha Chankimha, thấy đối phương thật sự nghiêm túc học tập, Becky Armstrong cảm thấy có chút kinh ngạc đồng thời cũng có chút yên tâm. Nói những công việc cuối tuần cần làm xong, Becky Armstrong đang muốn ôm chăn đi vào phòng bệnh, bỗng nhiên Pear chạy tới, kéo tay Becky Armstrong chạy ra ngoài: "Mau theo chị lại đây, Jenny lại không ổn rồi!"

Becky Armstrong vừa nghe thấy tên này, liền bỏ đồ vật trong tay xuống, còn chưa kịp nói với Freen Sarocha Chankimha một tiếng, liền theo Pear chạy lên phòng bệnh trên lầu.

Trên đường đi, Pear kể sơ lược tình hình bệnh nhân Jenny cho Becky Armstrong nghe.

"...Là hộ lý mới tới không để ý, mở bài 《Bluebird》, bệnh nhân Jenny trở nên mất bình tĩnh, nháo muốn tìm con gái. Cũng may là hôm nay em ở đây, nếu không chị biết đi đâu tìm con gái cho nàng đây?" Vẻ mặt Pear vẫn lo lắng.

Becky Armstrong tỏ vẻ mình đã hiểu.

Khi hai người đến phòng, bên trong đã là một mớ hỗn độn. Một người phụ nữ trung niên tóc tai bù xù ôm gối, ngơ ngác ngồi trên giường, trong tay còn cầm ống tiêm, hẳn là vừa đoạt lấy từ trong tay nhân viên y tế. Chỉ cần có người tới gần, bà lập tức cảnh giác, giơ ống tiêm chĩa vào tất cả những người tới gần.

Becky Armstrong đi tới cửa phòng, gõ cửa.

Nếu là lúc bình thường, chỉ cần Jenny nhìn tới nàng, sẽ nhận lầm nàng là con gái mình.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chút ngoài ý muốn—

Becky Armstrong nhìn bệnh nhân đi về phía mình, nhưng không dừng lại bên cạnh, mà lại kéo người sau lưng nàng, "Bảo bảo..."

Nàng rất ngạc nhiên, thế nhưng càng kinh ngạc hơn không phải là lần đầu tiên bệnh nhân không nhận lầm nàng là con gái bà, mà là người đối phương kéo ra lại là Freen Sarocha Chankimha. Nàng không biết tại sao Freen Sarocha Chankimha vẫn đi theo phía sau mình, bây giờ còn bị bệnh nhân Jenny nhận lầm thành con gái.

Theo bản năng, Becky Armstrong muốn đưa tay kéo Freen Sarocha Chankimha trở về. Hiện tại cảm xúc bệnh nhân còn chưa ổn định, ống tiêm trong tay còn chưa ném đi, nếu như Freen Sarocha Chankimha không biết cách trấn an bệnh nhân, khiến đối phương kích động, đến lúc đó người bị thương sẽ là Freen Sarocha Chankimha.

Nhưng khi Becky Armstrong vừa vươn tay ra, đã bị Jenny đánh một cái, đối phương hung dữ nhìn nàng, vẻ mặt cảnh giác: "Cô muốn làm gì! Muốn cướp con gái của tôi à!" Nói xong, như là uy hiếp, hướng về phía Becky Armstrong giơ nắm đấm.

Becky Armstrong: "..."

Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này trước đây.

Freen Sarocha Chankimha nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, tức giận nói với người phụ nữ đang kéo mình ở phía sau: "Đó là bạn tôi, bà làm gì vậy?"

Giọng nói của cô nào còn có điểm ôn hòa? Lúc này một nhóm nhân viên y tế đứng ngoài cửa sợ hãi không ít, một là lo lắng cô kích động bệnh nhân tự làm mình bị thương, hai là đối với người bệnh bọn họ cũng chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy, lo lắng bệnh nhân không chịu được.

Tuy nhiên tình hình cũng không tệ như vậy, bệnh nhân nghe thấy Freen Sarocha Chankimha quát lớn, không tức giận mà chỉ tỏ ra đau khổ, nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vậy mẹ không hung dữ với nàng nữa? Con đừng tức giận được không? Như vậy con có thể cùng về nhà với mẹ không?"

Freen Sarocha Chankimha: "..." Quay đầu nhìn Becky Armstrong, vẻ mặt đối phương lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, cô mỉm cười gật đầu với người phụ nữ trước mặt: "Được, vậy mẹ về sau nhớ đối xử tốt với nàng một chút, không thể hung dữ với nàng."

Jenny nghe được câu trả lời của cô, lập tức vui mừng khôn xiết: "Được, được, mẹ đồng ý với con. Vậy, vậy đợi lát nữa chúng ta trở về nhà nhé? Mẹ nhớ hôm nay con phải đi biểu diễn 《Bluebird》 đúng không, thật xin lỗi công việc của mẹ bận rộn quá, không thể đi xem con biểu diễn, vậy bây giờ, bây giờ con ở trước mặt mẹ nhảy được không?"

Nếu đổi lại là người khác, có thể không biết 《Bluebird》 là gì. Becky Armstrong đứng ở cửa cũng rất lo lắng, nàng biết Freen Sarocha Chankimha học múa, nhưng trong ấn tượng của nàng, Freen Sarocha Chankimha không phải học múa ba lê.

Pear cũng có chút sốt ruột, đưa tay chạm vào Becky Armstrong, nhỏ giọng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nàng có biết nhảy không?"

Freen Sarocha Chankimha biết, chỉ là không muốn nhảy.

Cô thực sự không muốn nhảy lung tung trước mặt nhiều người như vậy với màn múa gà vui nhộn của học sinh tiểu học!

Tác giả có lời muốn nói:

Freen Sarocha Chankimha: Dù nói thế nào thì tôi cũng là nữ thần của thế hệ, điệu múa gà thời tiểu học này không hợp với khí chất của tôi!

Becky Armstrong: Nhảy hay không?

Freen Sarocha Chankimha:... Nhảy! Nhảy có thưởng gì không?

Becky Armstrong:???

Freen Sarocha Chankimha: Tôi muốn nhảy với em!

Becky Armstrong:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro