24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hơi thở của Freen Sarocha Chankimha phả vào mặt nàng, trong đầu nàng đã vang lên âm thanh cảnh báo, Becky Armstrong định ngẩng đầu, nhưng ngay khi nàng chuẩn bị kéo khoảng cách, Freen Sarocha Chankimha đã đưa tay ra, nhanh nhẹn đè lại gáy nàng...

Hành động này khiến Becky Armstrong không thể ngẩng đầu, giờ phút này không thể không dán sát vào Freen Sarocha Chankimha, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận nhiệt khí từ trên mặt cô.

Freen Sarocha Chankimha cũng rất kinh ngạc, khi cô nhận ra Becky Armstrong muốn lùi lại, động tác tay của cô nhanh hơn phản ứng trong đầu một bước, trực tiếp đưa tay ngăn chặn Becky Armstrong, làm cho nàng không có biện pháp rời xa cô.

Cô nhìn đôi môi của nàng, cô không khỏi muốn hôn lên khóe miệng đối phương.

"Freen Sarocha Chankimha..." Becky Armstrong ý thức được tình thế phát triển sắp vượt qua dự liệu của nàng, vội vàng mở miệng.

Nhưng nàng lại không biết tiếng nói này, mang theo mềm mại bình thường khó thấy được.

Becky Armstrong đổ lỗi tất cả những điều này là do quá căng thẳng, nàng chớp mắt nhìn người trước mặt, khoảng khắc tiếp theo, cánh môi nàng bị người hung hăng ấn một cái.

Ngón tay của đối phương không có bất kỳ cảm giác thô ráp nào, vừa nhìn chính là một đôi tay được bảo dưỡng rất tốt. Nhưng ngón tay này lại rất có lực, làm cho người ta không thể kháng cự. Khi cảm nhận được môi mình bị ai đó đè xuống cọ xát, Becky Armstrong giật mình, giọng nói của Freen Sarocha Chankimha rơi vào tai nàng.

"Thật mềm." Freen Sarocha Chankimha giống như nỉ non mở miệng, trong bóng đêm, không gian yên tĩnh, âm thanh khàn khàn lại gợi cảm như vậy giống như một thanh vũ khí sắc bén, có thể dễ dàng đem lồng ngực người ta xé ra, khiến đối phương cam tâm tình nguyện dâng lên một trái tim chân thành, cực kỳ mị hoặc: "Muốn hôn..."

Becky Armstrong: "Freen SarochaChankimha!" Lần này nàng lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo.

Bàn tay đặt sau gáy Becky Armstrong cuối cùng cũng buông lỏng, ở trước mặt Becky Armstrong, Freen Sarocha Chankimha đặt bàn tay đã cọ xát môi nàng đặt dưới mũi mình, như là nhẹ nhàng ngửi ngửi, như là mê luyến.

Thấy thế, Becky Armstrong bên tai đã đỏ một mảng, ngay cả mảng da thịt sau tai cũng thành màu hồng đáng yêu.

Nàng ngẫm nghĩ tại sao mình không trực tiếp hất bàn tay càn rỡ của Freen Sarocha Chankimha ra, sau đó mới hiểu được trong nháy mắt cô ra tay, nàng đã bị cô mê hoặc.

Vô cùng xấu hổ.

Becky Armstrong cảm thấy mình không có tiền đồ, tức giận đến mức giận chó đánh mèo lên khăn mặt trong tay, ném lên đỉnh đầu Freen Sarocha Chankimha.

Nhìn động tác này của Becky Armstrong, cô cũng không tức giận, chỉ cảm khái thì ra bác sĩ Armstrong nhà cô còn có một mặt ngây thơ như vậy, khiến cô cảm thấy rất dễ thương.

Mỗi một lần cô phát hiện một khía cạnh khác của Becky Armstrong so với kiếp trước, cô lại càng yêu Becky Armstrong nhiều hơn.

Freen Sarocha Chankimha tiện tay kéo khăn mặt xuống ném lên tủ đầu giường, leo lên giường.

Cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người càng trở nên gần hơn.

Giường đơn 1,5m, dáng của cả hai tuy gầy nhưng không ai trong hai người nhỏ nhắn, ngủ trên một cái giường có chút chật chội.

Trên mặt Becky Armstrong đã lộ vẻ không được tự nhiên, nàng chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy, cho dù là lúc đi học, ở trong ký túc xá đại học, nàng cũng không thích ngủ chung giường với bạn cùng phòng. Tình huống như bây giờ vẫn là lần đầu tiên.

Becky Armstrong vừa định xuống giường, cổ tay đã bị Freen Sarocha Chankimha nắm lấy.

"Em đi đâu?" Freen Sarocha Chankimha ánh mắt trong suốt hỏi.

Becky Armstrong đương nhiên là muốn chạy trốn, trong lòng nàng đối với Freen Sarocha Chankimha yên tâm, biết cô sẽ không thật sự làm ra chuyện gì tổn thương mình, nhưng người không được tự nhiên bây giờ là chính nàng, không gian cùng khoảng cách như vậy, Becky Armstrong không phải sợ Freen Sarocha Chankimha, mà là sợ chính mình.

Sợ mình không cẩn thận lại một lần nữa bị cô mê hoặc.

Becky Armstrong muốn nói dối đi đến phòng Wiliam lão sư nhìn thử, mượn cơ hội rời khỏi phòng đi tìm Pear, nàng tình nguyện đêm nay cùng Pear ngủ chung một chỗ, cũng không muốn cùng Freen Sarocha Chankimha ở chung một phòng. Nhưng khi Becky Armstrong nhìn vào mắt cô, ánh sáng trong suốt bên trong làm cho nàng cảm giác được chỉ cần mình nói dối, cũng sẽ bị Freen Sarocha Chankimha nhìn thấu.

Hiểu được điều này, Becky Armstrong mở miệng, không biết nên nói gì.

Nàng không tìm được cái cớ nào.

Freen Sarocha Chankimha đã sớm nhìn thấu nàng, lúc này cũng không nói gì làm khó Becky Armstrong, đưa điện thoại cho nàng đổi để tài, "Hình như tôi có tin tức về con gái của dì Jenny."

Đây là tin tức mà cô quay lại muốn nói cho nàng biết, nhưng cô không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.

Lời này vừa nói ra, tựa như kiều diễm mới vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.

Becky Armstrong lập tức bị dời lực chú ý, nàng lại gần nhìn, trong hộp thư riêng của Freen Sarocha Chankimha.

Người dùng 1358841: [Chị Freen, nhìn chỗ này! Hình như em đã gặp cô gái này! Nhưng không biết có phải là cô ấy hay không. Lúc em nhìn thấy cô gái này không phải là Danie mà là người nhà của Autisui, tên họ cụ thể thì không rõ lắm, lần trước em đi dạy tình nguyện thì gặp được. Bởi vì buổi tối hôm đó sau khi kết thúc buổi dạy tình nguyện, trường em có tổ chức một bữa tiệc lửa trại. Em nhìn thấy cô gái này nhảy múa, có chút giống múa ba lê, lúc ấy em còn nói với bạn học của em thật thần kỳ, cô bé ở nơi này được giáo dục cũng không tệ lắm, nơi đây rõ ràng là một nơi hẻo lánh.]

Tin nhắn riêng của Freen Sarocha Chankimha rất nhiều, bình thường cô sẽ không xem những tin nhắn này, nếu không phải người này cứ cách một khoảng thời gian lại gửi tin nhắn cho cô, nói không chừng cô sẽ không lật tới tin nhắn này nhanh như vậy.

Becky Armstrong nhất thời có chút hưng phấn: "Cô hỏi em ấy có ảnh không?"

Freen Sarocha Chankimha "Ừm" một tiếng, nhắn tin lại cho đối phương.

Becky Armstrong lo lắng cô không liên lạc kịp thời, cúi đầu trực tiếp mở miệng: "Nếu không thêm Wechat đi, ngộ nhỡ bỏ lỡ tin tức thì sao?"

Đợi nàng nói lời này, bỗng nhiên cảm giác được bên eo ngứa ngáy, Becky Armstrong thở nhẹ một tiếng, cảm thấy là tay của người nào đó đang làm loạn, nàng nhịn không được nghiêng đầu, trừng mắt nhìn người bên cạnh đã đem nàng ôm chặt, bất mãn nói: "Cô véo tôi làm gì?"

Freen Sarocha Chankimha: "Tôi còn muốn đánh em!"

Nàng không hiểu ra sao, Freen Sarocha Chankimha hậm hực nói: "Wechat của tôi em cứ tùy tiện cho người khác như vậy sao?"

Becky Armstrong: "..."

Phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy Freen Sarocha Chankimha cố tình gây sự, nhưng chậm rãi nếm thử, nàng cảm thấy có chút ngọt ngào không thể giải thích được.

Nhưng hiện tại không phải là lúc để cười, Becky Armstrong nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, cũng quên yêu cầu Freen Sarocha Chankimha lấy bàn tay đang ôm eo mình ra.

"Cũng không phải tùy tiện..." Becky Armstrong nhỏ giọng phản bác, "Nếu như cô không tiện, thì để nàng thêm Wechat của tôi đi."

Becky Armstrong nào biết lời này chạm vào kíp nổ của Freen Sarocha Chankimha, cô nhướng mày nói: "Không được!"

Freen Sarocha Chankimha trực tiếp dứt khoát từ chối, nhanh tay đem số Wechat của mình gửi cho đối phương, nói đối phương ghi chú rõ tên Weibo của mình.

Becky Armstrong nhìn loạt thao tác của Freen Sarocha Chankimha, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Không phải không muốn tùy tiện thêm người khác sao?"

Freen Sarocha Chankimha làm sao không nghe thấy lời oán giận của nàng, không khỏi bực mình, "Tôi không thích tùy tiện thêm người khác, nhưng tôi lại càng không thích người khác tùy tiện thêm em!" So sánh hai người với nhau, cô tự nhiên cố mà làm rõ.

Becky Armstrong: "..."

Rõ ràng không làm gì sai, nhưng nghe Freen Sarocha Chankimha nói lời này, nàng cảm thấy mình thật sự đã làm sai.

Freen Sarocha Chankimha thấy nàng cúi đầu, khóe miệng lại nhịn không được cong lên, đây là bộ dáng Becky Armstrong nhận sai.

Nhưng Becky Armstrong rất nhanh phản ứng lại, nàng không sai, tại sao phải cúi đầu trước Freen Sarocha Chankimha?

Becky Armstrong đưa tay nhéo nhéo bàn tay còn ở trên eo nàng của cô, nói: "Quy củ một chút!"

Freen Sarocha Chankimha: "..."

Không còn đáng yêu nữa!

May mắn thay, cô gái vừa gửi tin nhắn riêng cho cô đã thêm tài khoản Wechat của Freen Sarocha Chankimha, xét theo lịch sử trò chuyện, đối với tin tức tốt từ trên trời giáng xuống này, đối phương còn chưa bình tĩnh lại, trên màn hình điện thoại của Freen Sarocha Chankimha gần như sắp bị dấu chấm than chiếm giữ.

Sunee: [Là nữ thần của tôi sao? Chị Freen?]

Sunee: [Ai nha má ơi, em đây là thành công theo đuổi ngôi sao rồi ư?!]

Sunee: [Nữ thần! Xin hãy trả lời!!!]

Sunee: [Hãy xem xét em!]

Tốc độ tay nhanh như vậy, vừa nhìn là biết bình thường chơi game không ít.

Freen Sarocha Chankimha cầm điện thoại trả lời "Ừ", hỏi tình hình cụ thể.

Nói đến chính sự, đối phương tạm thời giấu đi thân phận tiểu hâm mộ, nói ngắn gọn tình huống lúc đó.

Sunee: [Năm nay sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bởi vì chuẩn bị ra nước ngoài, nên em không có dự định tìm việc làm. Em và các bạn cùng lớp tổ chức hoạt động đi Tây Bắc dạy tình nguyện, em cũng không nhớ rõ diện mạo của đối phương, nhưng nốt ruồi trên mặt trên miệng tương đối rõ ràng, cho nên có chút ấn tượng. Lúc ấy trong thôn tổ chức tiệc chia tay, em vốn không định đi vì trong quá trình dạy học xảy ra chút chuyện không vui, nhưng ở một mình trong phòng còn kinh khủng hơn. Cha mẹ phụ huynh cũng đến, cô gái này là lần đầu tiên em nhìn thấy sau hơn một tháng em ở đó, em hỏi những người xung quanh cô gái đó là ai thì dân làng nói nàng là người nhà Autisui, đã sinh một đứa con gái. Mọi người nắm tay nhau nhảy múa, còn nàng chỉ nhảy một mình.]

Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong cùng chia sẻ màn hình, chữ trên màn hình điện thoại cũng chỉ lớn như vậy, Becky Armstrong không khỏi đến gần hơn.

"Cô hỏi nàng một chút sau đó thì như thế nào!" Becky Armstrong không ngẩng đầu lên nói.

Freen Sarocha Chankimha nhìn đầu nàng sắp áp sát vào ngực mình, bất đắc dĩ hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười: "Em đè lên cánh tay tôi, tôi hỏi thế nào đây?"

Lời này vừa nói ra, Becky Armstrong chợt nhận ra cả người nàng đều ở trong lòng cô. Lần này không phải Freen Sarocha Chankimha vòng tay ôm nàng, mà là nàng chủ động nhào vào lòng Freen Sarocha Chankimha.

Becky Armstrong: "..."

Nàng vội vàng từ trong lòng người bên cạnh ngồi dậy, nhưng nét ửng hồng trên mặt vẫn không thể nguôi ngoai.

"Tôi xin lỗi..." Becky Armstrong nói.

"Không sao, tôi rất thích." Giọng Freen Sarocha Chankimha nhẹ nhàng đáp lại.

Becky Armstrong: "..."

Nàng cảm thấy mình điên rồi mới đi xin lỗi Freen Sarocha Chankimha!

Freen Sarocha Chankimha nhanh chóng trả lời đối phương, cô gái tiếp tục gửi đến tin nhắn.

Sunee: [Em vốn rất tò mò muốn tìm nàng nói chuyện phiếm, nhưng chồng nàng rất hung dữ, em vừa đi qua muốn nói chuyện với nàng liền bị chồng nàng đẩy ra. Lúc ấy thiếu chút nữa còn động thủ, giáo viên bộ tình nguyện chúng em đều rất tức giận. Sau đó em cũng không nói được câu nào với nàng, nàng liền bị chồng mang đi. Hôm nay nhìn thấy Weibo của nữ thần, cảm thấy có chút quen mắt, em cũng có gửi cho bạn em, họ cũng có cảm giác như vậy nhưng đều không chắc chắn.]

Freen Sarocha Chankimha bày tỏ lòng cảm kích, buổi sáng lúc cô đăng Weibo thật không nghĩ tới sẽ có hiệu suất nhanh như vậy, bây giờ nhìn tin tức này, cô quay đầu nhìn Becky Armstrong hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Becky Armstrong suy nghĩ một chút: "Tôi cũng không biết, bởi vì bây giờ chúng ta cũng chỉ là nghe nàng miêu tả, nếu như muốn xác định còn cần chúng ta tự mình đi xem. Cũng không thể chỉ dựa vào một mình chúng ta, dù sao chúng ta cũng chỉ là cùng bệnh nhân tương đối quen thuộc, con gái nàng lớn lên chắc chắn sẽ thay đổi, tốt nhất chúng ta vẫn nên hỏi một chút. Nếu không, cô hỏi nàng có thể lấy được thông tin liên lạc của bên kia hay không."

Đối phương trả lời rất nhanh, không có phương thức liên lạc. Cả thôn cũng chỉ có một cái điện thoại, hơn nữa tín hiệu cũng không tốt. Số điện thoại không chỉ không biết mà cho dù có biết thì cô gái được gọi là "người nhà Autisui" kia cũng không có khả năng nhận được điện thoại, dường như cô gái đó bị trông giữ rất chặt chẽ.

Becky Armstrong khẽ cau mày: "Điều này rất có thể xảy ra. Bởi vì lúc trước theo camera giám sát Danie là bị người cố ý bắt đi. Không phải là tự mình đi lạc, tình huống như thế này, đều là bị lừa bán đi nơi khác. Nếu như nàng là bị mua về, vậy khẳng định người nhà của nàng sẽ không để nàng tiếp xúc với người ngoài như chúng ta."

Freen Sarocha Chankimha còn chưa nói gì, trên điện thoại lại có tin nhắn mới.

Sunee: [Tuy rằng không biết tại sao nữ thần lại tìm kiếm cô gái này trên Weibo, nhưng nếu chị đi đến đó, nhất định phải mang theo nhiều vệ sĩ, nhất định phải có nam nhân xung quanh! Hoặc tốt hơn là có thể đưa cảnh sát đi cùng, cái thôn này rất tà môn, dù sao cũng rất kinh tởm. Lúc trước khi em đi dạy học, chỉ có cái loại vệ sinh công cộng, đi nhà vệ sinh đều có người ở bên ngoài rình trộm. Lúc tắm thì càng không phải nói, em bị dọa đến khóc, sau đó đều là những bạn học nam canh giữ ở cửa. Đây là trải nghiệm giảng dạy tồi tệ nhất của em, em không muốn đến đó lần nào nữa. Đúng rồi, bạn học đại học của em đang làm công việc từ thiện, nếu chị cần gì cứ nói với em!]

Becky Armstrong nhìn thấy tin nhắn này, nàng cảm thấy có chút ghê tởm.

Freen Sarocha Chankimha nhíu mày, trước tiên cảm ơn đối phương, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng Becky Armstrong, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, em không cần đi, tôi sẽ dẫn người đi hỏi một chút."

Lòng bàn tay của Freen Sarocha Chankimha ấm áp, như có thể ngay lập tức xua tan nỗi hoảng sợ trong lòng nàng.

Becky Armstrong: "Cô đi à?"

Freen Sarocha Chankimha gật đầu.

"Không được, không phải cô còn có công việc sao? Bên này cô phải quay chương trình, làm sao mà có thể xin nghỉ được? Tốt nhất là để tôi đi, tôi sẽ đổi ca với đồng nghiệp, hai ngày là đủ rồi." Becky Armstrong lắc đầu, không đồng ý với quyết định của Freen Sarocha Chankimha.

Freen Sarocha Chankimha bật cười, bác sĩ Armstrong hình như đang lo lắng cho mình? Nhưng cô thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng, cô có thể tìm bạn bè trong giới giúp đỡ cô chống đỡ hai ngày: "Em không thấy cô ấy nói gì sao? Em có vệ sĩ à?" Freen Sarocha Chankimha hỏi ngược lại.

Becky Armstrong: "..."

Nàng không sợ lúc chuẩn đoán bệnh nhân gặp phải chứng bệnh nan y, cũng không sợ trên bàn mổ gặp phải khó khăn, càng không sợ dao mổ bất cứ lúc nào cũng có thể dính đầy máu tươi. Nhưng điều này không có nghĩa là Becky Armstrong không sợ gì cả, nàng sợ nhất là lòng người hiểm độc, cũng sợ những hành vi xấu xa ngang ngược của con người, ngày nay những kẻ ác vẫn chưa bị trừng phạt.

Becky Armstrong cắn môi, như thể vừa đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, nói: "Vậy tôi sẽ đi với cô, cô mới ở chung với bệnh nhân có một ngày, cũng không hiểu rõ tình hình của con gái dì Jenny."

Suy cho cùng thì nàng cũng là người "giả vờ" làm con gái của đối phương bấy lâu nay.

Freen Sarocha Chankimha còn chuẩn bị nói gì đó, nhưng Becky Armstrong giống như một con cá, trơn trượt chui vào trong chăn, đem chăn cuốn lên người mình, đưa lưng về phía Freen Sarocha Chankimha, nhanh chóng mở miệng nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tôi mệt rồi, ngủ trước đây, ngủ ngon."

Động tác này của nàng, quả thực làm Freen Sarocha Chankimha nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Nàng hoàn toàn không cho cô một chút phản ứng nào, cũng không cho cô cơ hội phản bác.

Sau khi sững sờ, Freen Sarocha Chankimha bật cười, nếu Becky Armstrong thật sự kiên trì muốn đi theo mình, cô cũng không có cách nào cự tuyệt nàng.

Nhìn bộ dáng Becky Armstrong đưa lưng về phía mình, cô đưa tay kéo chăn, đem người bên cạnh bọc kín lại.

Becky Armstrong giật giật đầu vai, giống như là muốn thoát khỏi sự chăm sóc của Freen Sarocha Chankimha, giọng nói từ trong chăn truyền ra: "Đừng kéo chăn về phía tôi nữa, đợi lát nữa cô sẽ không có chăn.."

Bởi vì sẽ ở viện dưỡng lão một thời gian dài nên Becky Armstrong đã tự mình chuẩn bị tất cả chăn ga gối đệm và những thứ khác ở đây, không có đồ nào dư ra.

Freen Sarocha Chankimha cũng không quen dùng đồ của bệnh viện, cho nên đêm nay hai người thật sự ngủ chung giường.

Cô dừng tay lại, ghé sát vào lỗ tai nhỏ trắng như tuyết của nàng hừ nhẹ, giống như đang nói ra bí mật gì đó, mở miệng nói: "Không sao đâu, tôi có cách."

Môi của Freen Sarocha Chankimha chỉ thiếu chút nữa là hôn lên vành tai của Becky Armstrong, tất cả hơi nóng thở ra đều phun lên vành tai, khiến Becky Armstrong cuộn tròn ở trong chăn, tim đập nhanh hơn.

Còn không đợi Becky Armstrong hỏi cô có biện pháp gì, Freen Sarocha Chankimha đã tắt đèn trước.

Khi môi trường xung quanh trở nên tối tăm, tai sẽ nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.

Becky Armstrong còn chưa cẩn thận lắng nghe âm thanh trong đêm, đã cảm nhận được một thân thể mềm mại nằm xuống bên cạnh. Nàng có thể cảm giác được Freen Sarocha Chankimha đang tận lực tránh xa mình, nhưng không cần tưởng tượng, nàng cũng biết giường này lớn bao nhiêu, nếu như Freen Sarocha Chankimha không nằm gần lại, cả người nhất định là dán vào mép giường, không để ý sẽ ngã xuống.

Becky Armstrong không đành lòng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Freen SarochaChankimha "Ừm" một tiếng, "Làm sao vậy?"

Becky Armstrong không xoay người lại, nàng sợ nếu làm vậy sẽ cho Freen Sarocha Chankimha một tín hiệu sai lầm nào đó, như vậy đêm nay sẽ thật sự... bất an. Nhưng động tác bây giờ của Freen Sarocha Chankimha rõ ràng là vì nàng, trong lòng nàng băn khoăn. Để Freen Sarocha Chankimha ngủ cùng phòng với mình, nàng không phải muốn tra tấn cô.

"Cô..." Thanh âm Becky Armstrong ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiếp tục nói: "Cô cũng không cần cách xa tôi như vậy..."

Sau khi nói xong, Becky Armstrong hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nàng đang nói gì vậy? Nghe thế nào cũng thấy không đứng đắn như vậy?

Becky Armstrong đưa lưng về phía Freen Sarocha Chankimha, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt tươi cười của đối phương trong bóng tối, làm gì có nửa điểm mất hứng dán vào mép giường ngủ? Rõ ràng là quá vui sướng!

Freen Sarocha Chankimha không đợi Becky Armstrong hối hận, thân thể của cô đã hành động trước, cô tiến lại gần Becky Armstrong không ít.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, thậm chí nàng cảm thấy sau gáy mình đều là hơi thở nóng rực của cô, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.

Becky Armstrong không nhịn được kéo kéo chăn, giống như làm như vậy có thể làm cho nàng cảm thấy bình tĩnh một chút.

Freen Sarocha Chankimha không lên tiếng, coi như là chăn đều bị Becky Armstrong cuốn đi, cô cũng không có oán giận.

Sau khi Becky Armstrong kéo chăn đi mới nhớ ra, hình như nàng đã để Freen Sarocha Chankimha nằm trên giường không có gì đắp, vì vậy không thể không xoay người đắp lại cho người phía sau. Becky Armstrong chỉ cho rằng Freen Sarocha Chankimha ngượng ngùng nói ra "việc xấu" của mình, chủ động nói: "Cô lạnh thì nói tôi, tôi không có thói quen ngủ cùng người khác, tôi thích cuốn chăn, nếu nửa đêm tôi lại đem chăn của cô kéo đi, cô nhớ đánh thức tôi..."

Sau khi dứt lời, Becky Armstrong nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, nghe cực kỳ vui vẻ. Ngay sau đó, eo của nàng bị Freen Sarocha Chankimha ôm lấy, giọng nói của cô truyền tới—

"Như vậy, có phải là được rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro