31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Danie như vậy, đám thôn dân trước mặt cô không khỏi lui về phía sau.

Điều đáng sợ không phải là Danie yếu ớt mỏng manh trong mắt bọn họ, mà là thái độ hung ác của kẻ liều mạng xuất hiện trên người Danie.

Có hành động này của Danie làm cho đám thôn dân kinh ngạc, cảnh sát thừa dịp lúc này khống chế đám người không biết nên gọi là thôn dân hay gọi là đám côn đồ, đương nhiên cảnh sát cũng mang Danie đi.

Becky Armstrong đuổi theo, đứng chắn trước mặt cảnh sát muốn dẫn Danie đi, cau mày nói: "Nhà nàng còn có một đứa trẻ mới sinh."

Nếu đứa nhỏ không có mẹ, sẽ rất đau khổ.

Danie sau khi bị cảnh sát bắt lại vẫn không có phản kháng gì đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Becky Armstrong, lại quật cường không nói một câu.

Bộ dáng đối phương không nói lời nào, làm cho Becky Armstrong càng cảm thấy trong lòng càng khó chịu.

Nàng thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, đợi lát nữa tôi sẽ mang đứa trẻ đến cho cô chăm sóc. Cũng không cần lo lắng chuyện này, tôi tin cảnh sát và bộ tư pháp sẽ thực thi pháp luật một cách công bằng, cô đã trải qua những chuyện gì thì phải nói cho họ biết. Đừng quên lần này chúng tôi đến đây là muốn mang cô về nhà, đi gặp mẹ của cô! Bà ấy đã đợi cô 10 năm rồi!"

Becky Armstrong nói xong, cảm thấy mình có chút không thể nói tiếp.

Khó trách nhiều năm trước Tolstoi đã nói qua trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng kia, người hạnh phúc đều giống nhau, nhưng người bất hạnh đều có bất hạnh của riêng mình. Nhìn bộ dáng bây giờ của Danie, là một người ngoài cuộc, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì những kẻ độc ác này, mà một người đáng lẽ ra sẽ có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc lại phải sống những năm tháng khổ sở như vậy.

Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt vẫn còn đẫm máu của Danie, nhìn chỉ làm cho người ta cảm thấy đau lòng không nói nên lời.

Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong còn ở lại trong thôn cùng cảnh sát kiểm tra 1 vòng, lúc đầu các nàng nghĩ trong thôn này chỉ có một mình Danie là bị lừa bán, nhưng sáng nay nhìn thấy nhiều cánh cửa bị khóa như vậy, hai người không thể không nghi ngờ trong này còn nhiều cô gái bị lừa bán.

Khi tìm được những cô gái kia, Becky Armstrong chỉ cảm thấy trước mắt một trận tối đen, gần như ngất đi.

Cả thôn lớn như vậy, có hơn 10 người bị bắt cóc!

Sau khi Becky Armstrong nhìn thấy người trẻ tuổi nhất, không nhịn được ghé vào trong lòng Freen Sarocha Chankimha khóc.

Mới chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi.

Freen Sarocha Chankimha yên lặng vỗ lưng Becky Armstrong, nàng cũng cảm nhận được bàn tay đang vỗ nhẹ lưng nàng đang run lên.

Phẫn nộ, thống hận, thất vọng, lại cảm thấy khó chịu, bi thương đối với cuộc đời của những cô gái bị cưỡng ép.

Trên đường xuống núi, Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong đều không nói gì, không khí trong xe cảnh sát cũng rất nặng nề.

Lần này lên núi có không ít nữ cảnh sát, đều cùng là phụ nữ khi nhìn thấy những cảnh này sẽ đồng cảm với nhau cũng không phải là chuyện gì lạ, rất nhiều người mắt đã đỏ hoe.

Freen Sarocha Chankimha đè lại huyệt thái dương của mình, vừa rồi thiếu chút nữa cô không khống chế được muốn cầm dao chém người. Nếu như không phải cảnh sát ở bên cạnh thấy cô không thích hợp, tình hình có thể sẽ càng phức tạp hơn.

"Những người này còn là người sao? Súc sinh cũng không bằng!" Freen Sarocha Chankimha rống to, nếu như cặp mắt kia có thể giết người, có thể đám người này đã chết ngàn vạn lần.

Vụ án đã thu hút sự chú ý lớn, nhiều cô gái bị bắt cóc, buôn bán trong làng đều là những vụ án cũ mười năm chưa được kết án, còn liên quan đến nhiều khu vực khác, phía cảnh sát không thể không triển khai mở rộng điều tra. Sự tình hơn 10 cô gái bị bắt cóc cũng khiến cấp trên hết sức lo ngại, yêu cầu điều tra rõ đến cùng.

Sau khi hai người làm xong ghi chép, trời đã tối mịt.

Vốn tưởng rằng có thể làm xong chuyện trong hai ngày, nhưng bây giờ dường như thời gian lại không đủ.

Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong trở về nhà khách, tối nay nàng cũng không kháng cự cái ôm của cô, thậm chí nàng còn chủ động tìm kiếm một chút ấm áp, như một con mèo con cuộn mình trong lòng Freen Sarocha Chankimha.

Lăn qua lăn lại cả một ngày, cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần vẫn không thể an tĩnh lại, Becky Armstrong lăn vào trong lòng Freen Sarocha Chankimha.

Cô cũng không ngủ được, đưa tay ôm nàng vào lòng, "Đừng nghĩ nữa, em mau ngủ đi."

"Tôi ngủ không được." Nàng nói.

Nếu là bình thường, Freen Sarocha Chankimha nhất định sẽ nói: "Nếu em không chịu ngủ tôi sẽ hôn em", nhưng bây giờ cô chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, nhỏ giọng an ủi: "Đều đã qua rồi, mọi chuyện sẽ tốt thôi."

Trong lòng cô cũng tức giận không kém.

"Cũng không biết Danie sau khi theo chúng ta trở về, nhìn thấy tình trạng của mẹ mình, sẽ cảm thấy như thế nào... có lẽ là sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ." Becky Armstrong nói.

Freen Sarocha Chankimha: "Sau này sẽ có người đến quan tâm chăm sóc, yêu thương nàng. Em phải biết rằng, dù chúng ta là ai, cho dù bây giờ có bao nhiêu người quan tâm chúng ta, nhưng đến cuối cuộc đời, người đồng hành cùng chúng ta, chỉ có chính chúng ta. Hy vọng sau này cuộc đời cô ấy sẽ không còn u ám nữa, sẽ tràn ngập ánh nắng."

Nàng trong lòng khó chịu đến muốn khóc.

"Nhưng mất mát là mất mát, và không phải tất cả những mất mát đều có thể được thời gian xoa dịu." Nàng thì thầm, giống như mẹ nàng, rời đi chính là rời đi, dù người nhà Armstrong gia thành khẩn xin lỗi đến đâu đi nữa, Becky Armstrong vẫn không thể chấp nhận. Thứ nàng muốn vốn không phải tìm được cha mẹ ruột, nàng chỉ muốn cùng Wiliam lão sư còn có mẹ nàng một nhà 3 người, giống như khi nàng còn bé. Trong một thị trấn nhỏ yên tĩnh, cả nhà 3 người đều là những người dạy học ở thị trấn, cuối tuần, nàng có thể cùng Wiliam lão sư làm đồ thủ công với nhau, mà mẹ nàng sẽ ngồi trước chiếc đàn dương cầm bằng gỗ đã cũ kỹ, vừa đánh tiểu khúc đồng quê, vừa mím môi mỉm cười nhìn nàng cùng Wiliam lão sư chơi đùa.

Tất cả những gì nàng muốn, cũng chỉ là một phần khoái hạt đơn giản tầm thường như vậy.

Những niềm vui này, nàng biết những cô gái kia khó mà đạt được.

Ước chừng 3 ngày sau, Freen Sarocha Chankimha và Becky Armstrong mới trở về thành phố Bangkok.

Becky Armstrong có không ít kỳ nghỉ phép hằng năm, tuy bất ngờ nhưng chủ nhiệm khoa rất dễ nói chuyện, cộng thêm việc nàng trước nay cũng không phải loại người tùy tiện bốc đồng, nên đã trực tiếp phê chuẩn cho nàng. Nhưng mà Freen Sarocha Chankimha bên này lại bị bạn tốt Mind Sawaros mắng té tát, trong khoảng thời gian này Mind Sawaros đang yêu đương, vì muốn "thay ca" cho Freen Sarocha Chankimha, cũng không ít lần cãi nhau với bạn trai.

Trên máy bay trở về, trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến câu "bạn trai mình" của Mind Sawaros, cô chợt ý thức được, từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy Becky Armstrong, cô chỉ một lòng một dạ đều nghĩ đời này làm sao mới có thể theo đuổi được nàng, lại suýt nữa quên mất Mind Sawaros.

Kiếp trước, sau khi cô gặp chuyện không may, Mind Sawaros chỉ đến thăm cô một lần. Cũng không phải là bị tính tình của cô làm cho sợ hãi, mà là trước đó tình trạng của Mind Sawaros không được tốt, cho dù Freen Sarocha Chankimha không cố ý tìm hiểu chuyện này, nhưng từ trong miệng hộ lý bệnh viện cũng nghe được không ít tin tức về nàng.

Mind Sawaros có một người bạn trai, thời gian bắt đầu hẹn hò cụ thể là khi nào cô cũng không biết, nhưng người đàn ông này gần như đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời sự nghiệp của Mind Sawaros, trước khi cô gặp tai nạn còn đi thăm Mind Sawaros, khi đó nàng gần như không dám gặp ai.

Nghĩ tới đây, Freen Sarocha Chankimha không khỏi nắm chặt tay.

Cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đó, lần này trở về bất luận Mind Sawaros nói cái gì, Freen Sarocha Chankimha cũng phải gặp được người bạn trai hiện tại của nàng có phải là người đàn ông đó hay không!

Freen Sarocha Chankimha đưa Becky Armstrong về nhà trước, sau đó đến địa điểm ghi hình.

Trong khoảng thời gian này Becky Armstrong nhận được không ít cuộc gọi từ Rawee, đại ý là trách nàng không để ý đến cha ruột của mình, bây giờ sau khi phẫu thuật cũng không thấy nàng đến nữa.

Becky Armstrong giải thích nàng phải đi công tác, nhưng Rawee làm sao có thể nghe nàng giải thích?

"Khi nào không đi mà lại chọn đi vào lúc này? Con xem Kana cho dù đang ghi hình, không phải đều có thời gian tới đây sao? Khi đó con biết rõ cha mình đang nằm viện, lẽ ra nên từ chối mới phải." Rawee nói.

Becky Armstrong rất ít khi để ý tới bà đang nói cái gì, lời này đối với nàng mà nói nàng sẽ coi như không nghe thấy. Nếu như không phải lúc trước Wiliam lão sư hy vọng nàng có thể trở về nhà, thì có nói cái gì nàng cũng sẽ không trở về cái nhà này.

Nàng còn nhớ rõ Wiliam lão sư nằm trên giường bệnh, suy yếu đưa tay vuốt đầu nàng, giọng nói mang theo trịnh trọng cùng chờ mong: "Về sau trở về sống cùng cha mẹ con đi, bọn họ trước kia không phải không đến tìm con, mà là không biết con bị đánh tráo, bây giờ biết được con là con của mình, bọn họ nhất định rất vui mừng. Con cười lên đi, đừng trưng ra khuôn mặt khóc tang đó nữa. Người rời đi chính là rời đi, chúng ta ai mà không phải rời khỏi thế giới này, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi, đúng không?"

Đây là những gì Wiliam lão sư đã nói.

Cũng chỉ vì những lời này, Becky Armstrong phải cố gắng hết sức để làm Wiliam lão sư yên tâm.

Becky Armstrong làm xong bữa tối, mang theo hộp giữ nhiệt và bát đĩa đến bệnh viện.

Rawee nhìn thấy nàng tới còn mang theo bữa tối, trên mặt tràn đầy ý cười.

Kawin Armstrong nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt Becky Armstrong, hỏi: "Mới trở về à?"

Becky Armstrong gật đầu.

"Vậy con phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, con xem con đến đây làm gì? Cha cũng không có chuyện gì." Kawin Armstrong nói.

Becky Armstrong liếc nhìn Rawee ở một bên, nàng lười so đo nên cũng không nói gì. Ngồi trong phòng bệnh một lúc, nàng rời đi trước. Vừa xuống xe, Becky Armstrong nhận được tin nhắn từ Freen Sarocha Chankimha, còn có một bức ảnh.

Freen Sarocha Chankimha: [Làm sao bây giờ, tối nay tôi không ngủ được.]

Lúc trước Becky Armstrong còn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nhìn Freen Sarocha Chankimha nói ra những lời này, thời gian 1 tuần này, nàng và Freen Sarocha Chankimha đều ngủ chung một chỗ. Mặc dù buổi tối cả hai đều chia giường ngủ, nhưng dẫu gì cũng là ở chung 1 phòng.

Nhìn tin nhắn của cô, mặt nàng không khỏi đỏ lên.

Cùng lúc đó, Freen Sarocha Chankimha gửi cho nàng bức ảnh đồ ăn cùng bộ bát đĩa sơn trà tinh xảo mà lần trước nàng đem đến cho cô.

Là chưa ăn cơm sao?

Becky Armstrong nhíu mày, nàng nghĩ tới trong khoảng thời gian này tận mắt nhìn thấy bộ dáng viêm dạ dày của cô, bộ dáng cô mím môi không nói tiếng nào, chính mình yên lặng chịu đựng đau đớn bỗng xuất hiện trong đầu nàng.

Becky Armstrong trong lòng không muốn để ý tới, nhưng lại không thể thật sự nhắm mắt làm ngơ.

Cho tới bây giờ, Becky Armstrong chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nàng trở nên nhút nhát như vậy, muốn quan tâm nhưng lại không muốn bị người khác phát giác.

Becky Armstrong: [chuyển 10000.]

Becky Armstrong: [Mua cái gì ăn đi.]

Khi gửi tin nhắn này, nàng rốt cuộc cũng nở một nụ cười nhạt.

Có loại cảm giác mình sẽ thắng.

Chỉ cần chuyển khoản như vậy là có thể giải quyết vấn đề, người ta cũng sẽ không thấy được sự lo lắng của nàng.

Nhưng Becky Armstrong rất nhanh phát hiện nàng vẫn là đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Freen Sarocha Chankimha!

Freen Sarocha Chankimha: [Oa! Bác sĩ Armstrong cho tôi tiền cơm!!! Tôi bây giờ là được bao nuôi sao? Bác sĩ Armstrong là phiếu cơm dài hạn của tôi sao? Đây có thể coi như là một cuộc hẹn... hmm? "Shy.jpg" Tôi yêu em!]

Sắc mặt Becky Armstrong nhất thời đỏ bừng, nàng sai rồi, nàng là thanh đồng muốn vượt cấp lên cao thủ, thật đúng là si tâm vọng tưởng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro